Kỷ Ninh cảm giác được không gian xung quanh dao động, rất giống với lúc trước Thủy Phủ dời mình từ hồ Dực Xà tới đó.
"Sao?" Quanh cảnh trước mặt trở nên rõ ràng. Sư đệ Mộc Tử Sóc đứng bên cạnh mình, ngoài ra còn một đám người tu tiên khác. "Tới rồi sao?" Mộc Tử Sóc trợn tròn mắt nhìn bốn phía. "Đúng là nhanh thật."
Kỷ Ninh nhìn kỹ bốn phía. Hiện tại bọn họ đang đứng ở một nơi cao trăm trượng. Ở trước mặt là tấm biển "cửa số một", còn xa hơnlà một vùng sông ngòi hoang dã. Nơi nơi đều là sông suối, đồng cỏ, trải dài tới tận chân trời. "Hai trăm vạn dặm thu trong nháy mắt." Kỷ Ninh được một lần thấm thía. Thật sự không thể nhịn được mà than. "Nghe nói có vài vị tiên nhân còn có thể trong nháy mắt dời đi hơn trăm vạn dặm. Không biết khi nào ta mới có kĩ năng như vậy đây."
"Ra đây hết xem nào." "Nhanh lên."
Âm thanh già nua vang lên. Chỉ thấy ở ngoài Truyền Tống trận đang có hai lão già ăn mặc giản dị thúc giục.
Lúc này một đám người tu tiên mới ra khỏi phạm vi của đại trận. "Các ngươi nghe rõ đây." Một lão già đầu tóc hoa râm hô lên. "Nơi này là Ngục Sơn Đại Hoang Trạch. Đối với các ngươi thì chỉ có nơi này là nơi an toàn duy nhất ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch! Nơi này có Ứng Long Vệ đóng quân thường xuyên, xung quanh lại có đại trận được bố trí nên không kẻ nào dám xâm phạm."
Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc cùng nhìn kỹ lại. Bọn hắn liền phát hiện ra, Truyền Tống Trận này được xây trên một ngọn núi. Trên ngọn núi còn có một dãy dài các động phủ tiên gia, sợ rằng trong đó có không ít người.
"Còn mấy việc nữa cần nhắc cho các ngươi biết." Lão già béo nói. "Việc thứ nhất là trong ba tháng các ngươi không thể quay về nơi này. Nếu quay về lánh nạn là coi như ngươi đã thất bại."
"Việc thứ hai là khi lưu lạc trong Ngục Sơn Đại Hoang Trạch, các ngươi phải cực kỳ cẩn thận, không được dừng ở một chỗ với thời gian quá lâu. Ví dụ như dừng lại một tháng chẳng hạn. Phải biết rằng yêu quái trong Ngục Sơn Đại Hoang Trạch nhiều hơn số người ở đây. Nếu các ngươi cứ dừng lại mãi ở một chỗlà sẽ tạo điều kiện cho đại yêu phối hợp vây giết các ngươi. Nhưng thỉnh thoảng dừng lại nghỉ một hai ngày thì vẫn có thể được."
Đám người Kỷ Ninh cẩn thận lắng nghe.
Đây chính là vì tính mạng của mình đó.
"Việc thứ ba. Ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch này, tuy đám đại yêu cũng nguy hiểm. Nhưng vốn hoàn cảnh ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch này đã nguy hiểm rồi. Có rất nhiều nơi không gian bị xé nátchỉ cần chui vào là các ngươi sẽ bị dời tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Đến lúc đó, với thực lực của các ngươi hiện giờ thì chỉ còn nước chết."
"Việc thứ tư. Bởi vì hoàn cảnh của Ngục Sơn Đại Hoang Trạch khá đặc biệt nên rất khó cảm nhận đương phương hướng. Các ngươi phải dựa vào cảm giác của chính mình để phán định ra đông tây nam bắc! Các ngươi cứ dựa theo mặt trăng, mặt trời trên trời mà đoán định phương hướng. Nếu không chỉ với cảm giác thì các ngươi cả đời cũng không thể quay lại được, sẽ bị nhốt trong Ngục Sơn Đại Hoang Trạch vĩnh viến." "Tốt lắm, bốn thứ quan trọng đã nói cho các ngươi biết rồi. Giờ thì đi thôi. Hi vọng ba tháng sau có thể gặp lại các ngươi." Lão già béo nói.
Lão già gầy rốt cuộc cũng mở miệng nói. "Nếu phát hiệm ra nguy hiểm quá tầm tay của mình thì tốt nhất là mau mau chóng chóng quay lại. Tuy rằng thất bại nhưng vẫn có thể bảo vệ tính mạng được." "Đi thôi đi thôi." Lão già béo phất tay.
"Đi thôi." Lão già gầy cũng nói.
Trăm người tu tiên nhóm Kỷ Ninh dõi mắt nhìn qua những động phủ tiên gia loáng thoáng trên ngọn núi rồi cùng cảm nhận được một luồng lực lượng cực kỳ mạnh mẽ tràn ngập khắp ngọn núi. Đó chính là lực lượng của trận pháp.
Xoẹt! Xoẹt!
Từng đường sáng bắt đầu nhanh chóng rời ngọn núi, bay thẳng tới nơi xa xa. Có rất nhiều người đi một mình, còn lại đều là đi tốp năm tốp ba với nhau. "Kỷ Ninh sư huynh. Chúng ta đi theo hướng nào đây?" Mộc Tử Sóc nói.
"Hướng nào chả vậy." Kỷ Ninh nhìn qua một lượt rồi chỉ về hướng Bắc. "Nơi đó có nhiều núi. Chúng ta qua chỗ đó đi."
"Được." Mộc Tử Sóc gật đầu. Vù vù.
Rất nhanh một con thuyền đầu rồng đã xuất hiện trên không trung. Hai huynh đệ Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc cùng lên chiến thuyền. Chiến thuyền đầu rồng lúc này đã dài chỉ còn mười trượng. Hiển nhiên nếu lưu lạc ở Ngục Sơn Đạ Hoang Trạch mà khoe khoang cái thuyền quá lớn rasẽ chỉ làm cho đám đại yêu phát hiện ra bọn hắn sớm hơn mà thôi.
Rất nhanh, mỗi người tu tiên đã bay theo một hướng khác nhau.
Ánh mắt của hai lão già phụ trách bảo vệ đại trận mang đầy vẻ phức tạp. Lão già gầy cảm khái nói: "Thật sự là rất hâm mộ bọn chúng đó. Ta cảm giác được sinh khí bừng bừng trên người bọn chúng. Hiển nhiên cả đám vẫn còn tuổi trẻ. Tuổi trẻ chính là năng lực đó. Bọn chúng vẫn còn có rất nhiều thời gian mà đi liều mạng sống chết, có thể đi xa hơn trên con đường tu tiên. Còn chúng ta thì lại chẳng được như vậy nữa."
"Ít nhất thì chúng ta cũng còn sống được mấy trăm năm nữa." Lão già béo cười nói. "Không biết trong đám bọn chúng có bao nhiêu người còn sống đây." Lão già gầy nhìn về phía xa xa.
"Còn sống một nửa là đã không tệ rồi." Lão già béo nói. "Có điều đám người này đều biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn xông vào. Chỉ cần trở thành Ứng Long Vệlà có thể sử dụng lượng lớn kho tàng bảo vật của Ứng Long VệNhờ đó bọn chúng có thể đi nhanh và ổn định hơn trên con đường tu tiên. Thậm chí nếu là người cực kỳ xuất sắc thì sẽ có cơ hội tới tận vương đô vương triều Đại Hạ, được trụ sở chính của Ứng Long Vệ vun trồng!"
Chiến thuyền đầu rồng bay giữa mây mù. "Ở trên trời cao, giữa đám mây mù này đúng là nơi an toàn nhất." Mộc Tử Sóc đứng ở mũi thuyền.
Kỷ Ninh gật đầu: "Nhưng vẫn phải cẩn thận. Một khi phát hiện ra không gian có chút vặn vẹo, dao động là chúng ta phải tránh ngay."
"Ta biết. Chiến thuyền này vẫn đang bay chậm mà." Mộc Tử Sóc nói.
"Ừ."
Kỷ Ninh gật đầu.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm."Nhìn kìa." Mộc Tử Sóc nhìn qua lớp mây mỏng, thấy một ngọn núi lớn ở phía dưới. Ngọn núi hùng vĩ trơ chọi kia cao ngút tới tận mây xanh. Hơn nữa dùng mắt thường còn có thể thấy có rất nhiều yêu quái trên núi. Một vài con yêu quái đã hóa hình thành người đang di chuyển thành thạo như quân đội.
"Kỷ Ninh sư huynh. Trên ngọn núi kia chắc chắn có đại yêu Vạn Tượng." Mộc Tử Sóc nói.
"Theo ta được biếtThông thường ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch có khá nhiều đại yêu Vạn Tượng. Yêu quái Tử Phủ thì lại càng dễ gặp. Còn như đại yêu Nguyên Thầnthì cực kỳ hiếm." Kỷ Ninh nói. "Có yêu quái chiếm núi xưng vương nhưng cũng có yêu quái một mình. Những con chiếm núi xưng vương đều sẽ có thực lực khá mạnh."
Mộc Tử Sóc gật đầu. "Bây giờ sẽ rất khó để gặp được con đại yêu Vạn Tượng nào đi một mình." Kỷ Ninh nghĩ ngợi rồi nói. "Cho nên mục tiêu của chúng ta sẽ là yêu quái chiếm núi xưng vương. Nhưng nhìn từ xa thì không thể nào biết được thực lực của yêu vương chiếm núi xưng vương. Nếu gặp vận đen, không chừng lại động phải đại yêu Nguyên Thần." "Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộc Tử Sóc nói.
Kỷ Ninh đã sớm nghĩ ra biện pháp nhưng vẫn nhìn Mộc Tử Sóc hỏi: "Sóc sư đệ, ngươi có cách nào không?"
"Bản thân ta cũng có nghĩ được vài cách." Mộc Tử Sóc cau mày nói. "Cách thứ nhất chính là bám đuôi vài người tu tiên khác. Để những người đó tra xét cẩn thận, đợi đến lúc bọn chúng chiến đấuXác định được chắc chắn mục tiêu là đại yêu Vạn Tượng thì chúng ta mới ra tay."
"Ừ, không tệ." Kỷ Ninh gật đầu khen.
Mộc Tử Sóc lại nói. "Cách thứ hai chính là nếu phát hiện ra đỉnh núi nào có yêu quái không mạnh lắm thì chắc tám phần mười là đại yêu Vạn Tượng chiếm cứ."
"Còn cách thứ ba thì sao?" Kỷ Ninh tiếp tục hỏi.
"Sư phụ từng nói lòng người khó đoán." Ánh mắt Mộc Tử Sóc sáng lên. "Một khi đã như vậy thì e là sẽ có chuyện người tu tiên khác giết người cướp của. Mà những kẻ giết thông thường đều là vài người tu tiên phối hợp với nhau. Mấy người tu tiên đó phối hợp thì ta không tin bọn chúng không có nổi một cái đầu đại yêu Vạn Tượng. Chúng ta bố tríCòn nếu kẻ nào tới giết để cướp thì chúng ta sẽ giết bọn chúng ngay."
"Nhưng ba cách này đều có khuyết điểm riêng. Chưa thể nắm chắc được." Mộc Tử Sóc phiền não. "Nhưng chúng ta có thời gian là ba tháng. Hẳn là cũng đủ."
Kỷ Ninh cười: "Những cách đó đều không tệ. Nhưng ta có một cách đơn giản hơn rất nhiều."
"Cách nào?" Mộc Tử Sóc mong chờ nhìn Kỷ Ninh. "Tìm một đỉnh núi có yêu quái thoạt nhìn khá bình thường." Kỷ Ninh cười nói.
"Thế thì khác nào cách của ta?" Mộc Tử Sóc trừng mắt.
"Sau khi tìm được rồita sẽ dùng thần thức đảo qua!" Kỷ Ninh cười. "Nếu như đối phương có thể phát hiện ra thì có thể là đại yêu Nguyên Thần. Nếu không phát hiện đượcthì chính là đại yêu Vạn Tượng. Cho dù vẫn có khả năng gặp phải đại yêu Nguyên Thần thì chúng ta vẫn có khả năng thi triển độn thuật trốn đi ngay được."
Mộc Tử Sóc giật mình: "Thần thức. Thần hồn của sư huynh đã thật sự đạt tới cấp độ thần thức rồi sao?" Kỷ Ninh gật đầu.
"Ngươi thật là" Mộc Tử Sóc kinh ngạc. "Khi mới gia nhập môn phái rồi đánh bại đám Huyết Ảnh sư huynh, ngươi đã có thể thi triển ra nhiều tầng kiếm thuật. Rất nhiều sư huynh sư tỷ cũng nghi ngờ thần hồn của ngươi cực kỳ mạnh, có thể là cấp độ thần thức. Và còn rất nhiều sư huynh sư tỷ nghi ngờ ngươi là 'tiên nhân chuyển thế nữa. Vậy mà đúng là ngươi đã đạt tới cấp độ thần thức. Hơn ba năm trôi qua mà ngươi chưa bao giờ hé răng nửa lời."
"Ngươi có hỏi đâu." Kỷ Ninh mỉm cười.
"Vậy ngươi có phải là tiên nhân chuyển thế không?" Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng rực lên. "Nghe nói tiên nhân chuyển thế có thực lực càng mạnh thì sẽ càng nhớ ra nhiều ký ức của kiếp trước đó."
Kỷ Ninh lắc đầu: "Không biết. Ít nhất là ta vẫn không nhớ ra được chút ký ức tiên nhân kiếp trước nào."
Nói đùa à. Mình rất rõ ràng kiếp trước mình không phải là tiên nhân.
"A." Mộc Tử Sóc gật đầu rồi lập tức hưng phấn nói. " Vậy thì quá tốt rồi. Thử thách gia nhập Ứng Long Vệ này khó với người khác nhưng lại rất đơn giản với sư huynh. Chúng ta cứ dùng thần thức tra xét từ xaxác nhận một cái là có thể ra tay. Nếu đen quá mà gặp phải đại yêu Nguyên Thần thì vẫn có thể dùng độn thuật để trốn đi ngay. Đúng là đơn giản."
Kỷ Ninh cười. "Có thần hồn tới thần thức rồi mà không vào được Ứng Long Vệ thì mới là việc lạ."
"Rất khí phách." Mộc Tử Sóc nhếch miệng cười. "Sư đệ đành nhờ cả vào sư huynh." "Đã là huynh đệ rồi còn khách khí với nhau làm gì." Kỷ Ninh bắt đầu nhìn xuống phía dưới để tìm kiếm một ngọn núi có yêu quái phù hợp.
Sau nửa canh giờ.
Hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng đứng trên một vùng đất hoang vu, trước mặt là một ngọn núi hiểm trở. Từ chỗ này, với thị lực của Kỷ Ninh có thể dễ dàng thấy được bóng dáng của yêu quái trên núi.
"Chỗ này. Để ta tra xét xem sao." Kỷ Ninh nói.
"Ừ." Trong tay Mộc Tử Sóc đã nắm chặt một phần đạo phù. Tuy nói hai người bọn họ đều có thể thi triển ra thuật độn thổ đơn giản, trong nháy mắt chui qua vài dặm. Nhưng nếu dùng đạo phù thì có thể ra ngoài cả ngàn dặm. Kỷ Ninh biết đượccho dù là đại yêu Nguyên Thần thì thần thức cũng khó mà tra ra ngoài ngàn dặm được.
"Vù vù!" Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh, lập tức một luồng thần thức màu bàng bạc liền quét qua ngọn núi lớn ở trước mặt.