Mãng Hoang Kỷ

Chương 273: Thù diệt tộc




"Dư nghiệt của Uất Trì tộc?" Sát ý trong lòng Thiếu Viêm Nông trỗi dậy. "Không thể để bất kỳ tộc nhân Uất Trì tộc nào còn sống được. Mà tộc nhân Uất Trì tộc học được Phong Dực độn pháp thì lại càng đáng chết. Chỉ có Thiếu Viêm tộc ta mới có Phong Dực độn pháp, tuyết đối không thể có người ngoài có được!"

Thứ độc chiếm của những bộ tộc lớn là bí thuật, thần thông. Vì thế nên tuyệt đối cấm truyền ra ngoài.

Người ngoài nào mà học là sẽ bị cả bộ tộc đuổi giết!

"Phương thúc, trước tiên phải giải quyết đám khôi lỗi kia." Thiếu Viêm Nông không còn tâm sự mà xem đánh nhau nữa. Đây là lần đầu tiên hắn nổi lên ý định muốn giết Kỷ Ninh.

Vù! Vù!

Hai bàn tay khổng lồ của Tương Liễu Phương rít gió bay đi, dễ dàng túm lấy đám khôi lỗi Cùng Kỳ, đồng thời quát: "Các vị ngăn đám khôi lỗi Cùng Kỳ lại. Đừng đẻ chúng chạy trốn. Để chạy là chỉ có thêm họa mà thôi." Vừa nói hắn vừa cầm một đám khôi lỗi nhét vào trong túi.

Mọi người cùng cố gắng trợ giúp cho Tương Liễu Phương bắt hết đám khôi lỗi vào.

"Thật đúng là tự tìm đường chết." Kỷ Ninh thu hồi cánh chim đằng sau lại, nhìn thoáng qua đám thi thể máu me vương vãi trên mặt đất. Mặc dù đám Tử Phủ kia là tử sĩ có thể kết trận...nhưng dù sao vẫn chênh lệch thực lực quá xa với khôi lỗi Nguyên Thần. Đám khôi lỗi Cùng Kỳ vừa tấn công là một đám Tử Phủ tu sĩ chết gần hết, chỉ còn lại có hơn mười tên còn sống.

"Thật thảm. Dù gì cũng là Tử Phủ tu sĩ. Mà lấy đám Tử Phủ tu sĩ này đi đối đầu với khôi lỗi kia thì đúng là vô dụng. Vậy mà Thiếu Viêm Nông vẫn để đám Tử Phủ tu sĩ ở bốn phía canh gác. Hiển nhiên là để mặc cho đám Tử Phủ tu sĩ chết." Mộc Tử Sóc cảm thán truyền âm. "Tên Thiếu Viêm Nông kia quả nhiên là kẻ máu lạnh."

Những tử sĩ này đều do Bắc Sơn Dận chủ động đưa tới.

Với Thiếu Viêm Nông mà nói thì những tử sĩ do người khác bồi dưỡng cũng sẽ chẳng được Thiếu Viêm tộc tín nhiệm. Như vậy có mang về cũng vô dụng! Mà cũng không thể trả lại cho đám người Bắc Sơn Dận được. Một khi đã như vậy thì cứ cho chết sạch cho gọn. Nếu như may mắn sống sót thì chỉ có thể nói là may mắn ấm thân rồi, loại này hoàn toàn có thể mang về bồi dưỡng.

Đám Tử Phủ tu sĩ may mắn sống sót nhanh chóng quét dọn sạch toàn bộ thi thể trong đại điện.

Thiếu Viêm Nông ngồi trên cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, quát: "Kỷ Ninh!"

Toàn bộ người trong đại điện hơi kinh ngạc.

Mộc Tử Sóc, Dư Vi, Cửu Liên, Thương Giang chân nhân, Tuyết Hồng Y đều kinh ngạc. Bọn họ đều cảm giác dược ánh mắt của Thiếu Viêm Nông đang rất đáng sợ. Thậm chí còn có thể cảm nhận được cả sự 'lạnh lùng bá đạo' trong tiếng quát kia. Cho dù khi trước Kỷ Ninh có đập nát cái bàn thì Thiếu Viêm Nông cũng chưa từng thế này.

"Thiếu Viêm công tử." Kỷ Ninh nhìn Thiếu Viêm Nông. "Có việc gì cứ nói."

"Thiếu Viêm Nông." Ở đối diện, Cửu Liên cũng nổi giận quát. "Kỷ Ninh là đạo lữ của ta. Khi trước hắn có lỗi với ngươi nhưng cũng chỉ là việc nhỏ. Hiện tại ngươi làm khó dễ như thế thì có vẻ như lòng dạ quá hẹp hòi rồi đấy."

Hai người bọn họ đều là công tử hoàng tộc ở bộ tộc lớn nên có thể thoải mái nói với nhau. Nhưng nếu động vào một số thứ quan trọng thì lại không thể bỏ qua được. Dù sao Kỷ Ninh cũng là đạo lữ của Cửu Liên. Vả lại Kỷ ninh đã trợ giúp Thiếu Viêm Nông rất nhiều. Mà lúc trưới hai người cũng chỉ có chút mâu thân va chạm nhỏ, hiện tại trở mặt thật sự là đã quá mức.

"Cửu Liên, ngươi nghe xong rồi sẽ hiểu." Thiếu Viêm Nông lạnh lùng nói.

"Ta nghe đây." Cửu Liên cũng hơi tức giận.

"Kỷ Ninh, ta hỏi ngươi." Thiếu Viêm Nông nhìn Kỷ Ninh. "Vừa rồi ngươi thi triển thân thông Phong Dực độn pháp đúng không?"

Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.

Phong Dực độn pháp.

Làm sao mà tên Thiếu Viêm Nông kia lại biết được Phong Dực độn pháp? Gần như toàn bộ bộ tộc 'Uất Trì tộc' của mẫu thân đã chết hết. E là chỉ còn lại có mình con gái của bác trai. Hơn nữa, hiện giờ cô ấy còn sống hay không cũng khó nói. Mình cũng coi như là một nửa hậu duệ của Uất Trì tộc. Ngoài ra, Uất Trì tộc rất cẩn thận giữ 'Phong Dực độn pháp' bí mật.

"Không cần phải phủ nhận. Ngươi thi triển đúng là Phong Dực độn pháp." Thiếu Viêm Nông cười lạnh, nói. "Phương thúc, ngươi thi triển cho hắn nhìn đi."

Vù. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Tương Liễu Phương đột nhiên biến mất khỏi vị trí cạnh người Thiếu Viêm Nông. Cả người như một con chim đại bàng đi ra khỏi đại điện trong nháy mắt. Sau đó lại quay trở lại bên cạnh Thiếu Viêm Nông.

Kỷ Ninh thấy cảnh này thì cảm thấy hơi run.

Những sư huynh đệ, sư tỷ khác không nhận ra. Nhưng bản thân là người tu luyện Phong Dực độn pháp nên hắn có thể nhận ra! Vừa rồi, đúng là Tương Liễu Phương đã thi triển ra Phong Dực độn pháp. Hơn nữa còn tuyệt diệu cao thâm hơn mình. Điều này cũng bình thường, vì dù sao Thần Ma luyện thể của hắn vẫn còn kém Tương Liễu Phương xa.

"Hung thủ!"

"Hung thủ diệt tộc!"

Trong đầu Kỷ Ninh lập tức nhảy lên ý nghĩ này. "Chẳng lẽ chính là Thiếu Viêm tộc tiêu diệt Uất Trì tộc của mẫu thân ta? Chẳng lẽ đám người giết họ ngoại của ta mà ta chưa từng đoán ra kia lại chính là Thiếu Viêm tộc?"

"Thế nào?" Thiếu Viêm Nông nhìn Kỷ Ninh. "Giống ngươi không?"

"Đúng là ta tu luyện Phong Dực độn pháp." Kỷ Ninh biết phủ nhận không được, nhíu mày nói."Nhưng thế thì đã sao?"

Cửu Liên, Dư Vi, Thương Giang chân nhân, Mộc Tử Sóc đều ở bên lo lắng nhìn. Tuy nhiên cũng không vội vã mở miệng.

Thiếu Viêm Nông cười ha ha nói: "Phong Dực độn pháp vốn thuộc về 'Uất Trì tộc' quận Đông Tự, vương triều Đại Hạ ta."

Kỷ Ninh run lên.

"Uất Trì tộc đã có môn thần thông này rất lâu rồi. Nhưng bọn chúng vẫn luôn dùng cánh chim để giả tạo. Có điều Thiếu Viêm tộc ta đã sớm phát hiện ra bí mật này. Vì thế qua một thời gian dài chuẩn bị. Cuối cùng đã tiêu diệt toàn bộ Uất Trì tộc. Nhưng Thiếu Viêm tộc ta chưa bao giờ tìm ra nguyên bản 'Phong Dực độn pháp'! Một vài tiên nhân mạnh mẽ ở Thiếu Viêm tộc ta đã tự mình thi triển sưu hồn, rà soát lại toàn bộ trí nhớ trong hồn phách của tộc nhân Uất Trì tộc. Cuối cùng mới ghép lại thành bản 'Phong Dực độn pháp' hoàn chỉnh." Thiếu Viêm Nông nhìn Kỷ Ninh. "Hiện giờ, 'Phong Dực độn pháp' đã được Thiếu Viêm tộc ta độc chiếm, cấm truyền ra ngoài. Chỉ riêng việc chưa được sự cho phép của Thiếu Viêm tộc, học Phong Dực độn pháp đã là tội chết rồi. Hơn nữa ta còn nghi ngờ ngươi là dư nghiệt Uất Trì tộc!"

"Nói mau, ngươi có phải dư nghiệt của Uất Trì tộc không!" Thiếu Viêm Nông nhìn chằm chằm về phía Kỷ Ninh.

Những người khác đều nghe rõ.

Hóa ra việc lại như vậy. Khó có thể nói được bên nào đúng bên nào sai khi bộ tộc chiến tranh với nhau! Nếu Thiếu Viêm tộc tiêu diệt Uất Trì tộc thì toàn bộ Phong Dực độn pháp thuộc về Uất Trì tộc sẽ được Thiếu Viêm tộc độc chiếm.

Nhìn từ góc độ của Thiếu Viêm tộc...thì nhất định phải giết chết dư nghiệt Uất Trì tộc.

Dù sao hai bên đã có thù diệt tộc rồi.

"Kỷ Ninh." Cửu Liên lập tức truyền âm cho Kỷ Ninh, lo lắng nói. "Ngươi ngàn vạn lần đừng có thừa nhận là con cháu Uất Trì tộc. Nếu ngươi thừa nhân thì với thù diệt ông cha, Thiếu Viêm tộc chắc chắn sẽ không cho ngươi được sống nữa đâu. Ngươi chỉ cần nói là ngươi may mắn kiếm được nguyên bản 'Phong Dực độn pháp'. Ngươi lại không biết tình hình thế nào, lại gặp kỳ ngộ kiếm được nguyên bản Phong Dực độn pháp. Bởi vậy mới tu luyện. Cái này gọi là không biết không có tội. Rồi sau đó Đông Duyên tộc ta sẽ tiến hành trao đổi với Thiếu Viêm tộc thì việc này có thể dễ dàng bỏ qua."

Kỷ Ninh nhìn về phía Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương.

Trong lòng hắn đang nổi lên uất hận vô tận. Các tiên nhân Thiếu Viêm tộc thi triển sưu hồn lục soát vô số hồn phách tộc nhân Uất Trì tộc để ghép lại Phong Dực độn pháp hoàn chỉnh.

Thông thường, một khi bị sưu hồn là sẽ bị hồn phi phách tán.

"Dáng chết, lũ đáng chết, đáng chết." Kỷ Ninh rất muốn báo thù cho mẫu thân.

"Ngươi là dư nghiệt của Uất Trì tộc phải không?" Thiếu Viêm Nông nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh với sát ý ngập trời. Tiệc mừng vừa rồi, hắn chỉ trêu ghẹo Cửu Liên một chút chứ không thật sự muốn giết Kỷ Ninh, bởi vì hắn vẫn còn muốn giữ thể diện cho Thiếu Viêm tộc. Nhưng hiện tại, nếu thật sự là dư nghiệt của Uất Trì tộc, dù có là lão tổ Thiếu Viêm tộc ở đây thì cũng vấn sẽ giết ngay.

Lúc này, hắn đại biểu cho cả Thiếu Viêm tộc!

"Không phải." Kỷ Ninh nhìn Thiếu Viêm Nông, Tương Liễu Phương, cố nén giọng xuống. "Thiếu Viêm Nông, nếu ngươi muốn giết ta thì không cần phải làm bộ làm tịch tìm lý do đâu."

"Sư huynh của ta đã nói rồi đấy. Hắn không có quan hệ với Uất Trì tộc." Mộc Tử Sóc tức giận nói. "Thiếu Viêm công tử. Chúng ta tới giúp ngươi mà ngươi lại đối đãi với chúng ta như vậy sao?"

"Thiếu Viêm công tử? Nếu Kỷ Ninh sư đệ đã nói không phải là con cháu Uất Trì tộc thì chắc là may mắn học được môn thần thông kia. Chẳng qua, chỉ cần đàm phán với Thiếu Viêm tộc, lấy lễ vật bồi thường, phát ra lời thề Thiên Đạo không truyền môn thần thông kia ra ngoài là được." Thương Giang chân nhân cũng nói.

Dư Vi nói: "Thiếu Viêm công tử. Bây giờ ngươi nói Kỷ Ninh là dư nghiệt của Uất Trì tộc. Chỉ sợ một khi tin này truyền ra...ngược lại sẽ làm người ngoài tưởng rằng ngươi cố ý kiếm cớ giải quyết Kỷ Ninh sư đệ."

"Thiếu Viêm Nông." Cửu Liên cũng nhìn chằm chằm vào Thiếu Viêm Nông, tức giận nói. "Kỷ Ninh là đạo lữ của ta!"

Cả đám tạo áp lực.

Nhưng Thiếu Viêm Nông vẫn nở nụ cười.

"Ha ha ha, yên tâm đi." Thiếu Viêm Nông cười. "Dù sao Kỷ Ninh kia cũng đã đi theo ta tới Tiên phủ. Ta vẫn cho hắn một con đường sống." Nói xong, trên tay hắn xuất hiện một cái xích màu đen, trên xích có phù văn màu vàng cổ xưa. Hắn ném thẳng cái xích về phía Kỷ Ninh. Loảng xoảng, loảng xoảng. Xích rơi thẳng xuống nền đất trước mặt Kỷ Ninh.

"Đây là Tỏa Thần Liên." Thiếu Viêm Nông nhìn Kỷ Ninh. "Một khi bị khóa lại là sẽ như người thường. Cho dù là Thần Ma cũng sẽ không thể phản kháng được. Ngươi tự lấy Tỏa Thần Liên khóa mình lại chờ xử lý sau. Ta có thể phát ra lời thề Thiên Đạo. Chỉ cần ngươi không phải dư nghiệt Uất Trì tộc. Ta tuyệt đối không giết ngươ, cũng không hề động mảy may tới thực lực của ngươi. Ta sẽ ra ngoài điều tra cặn kẽ. Một khi xác nhận, nếu ngươi đúng là dư nghiệt của Uất Trì tộc thì ta sẽ giết ngươi luôn. Còn nếu không phải thì ta sẽ thả tự do cho ngươi."

Kỷ Ninh nhíu mày.

Dư Vi mở miệng nói lớn tiếng: "Thiếu Viêm công tử. Thiếu Viêm tộc ngươi lớn tới cỡ nào mà sao làm việc lại chắp nhặt như thế? Ngươi hoàn toàn có thể thả Kỷ Ninh đi, về sau tiếp tục điều tra. Một khi xác nhận được rồi thì giải quyết Kỷ Ninh sư đệ cũng không muộn. Chẳng lẽ với thực lực Thiếu Viêm tộc ngươi, sư đệ Kỷ Ninh có thể chạy thoát sao?"

"Kỷ Ninh, ngươi đồng ý hay không." Thiếu Viêm Nông nhìn Kỷ Nih. "Ta đã cho ngươi một con đường sống."

Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào Thiếu Viêm Nông. "Ta tự trói hai tay vào rồi thì sống chết đều thuộc về ngươi. Ngươi cảm thấy như thế được sao?"

Sắc mặt của Thiếu Viêm Nông lập tức trở nên lạnh lùng hơn.

Thật khó có thể ép được Kỷ Ninh tự dùng Tỏa Thần Liên khóa mình lại.

Đúng lúc này...

"Thiếu Viêm công tử!" Ở bên, bỗng nhiên Tuyết Hồng Y cười lạnh chỉ vào Kỷ Ninh. "Đừng nghe hắn ngụy biện. Phụ thân Kỷ Ninh tên là Kỷ Ninh Xuyên. Còn mẫu thân hắn tên là Uất Trì Tuyết!"

"Học Phong Dực độn pháp mà mẫu thân lại tên là Uất Trì Tuyết?" Thiếu Viêm Nông lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, âm thanh lạnh lẽo vô cùng. "Quả đúng là dư nghiệt của Uất Trì tộc. Giết! Giết Kỷ Ninh, ai cản ta là cản Thiếu Viêm tộc, đều giết không tha hết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.