Mãng Hoang Kỷ

Chương 299: Kẻ thù của hai tỷ đệ




"Chẳng lẽ nhất định phải tiêu diệt Thiếu Viêm tộc sao?" Kỷ Ninh thật sự bị kinh ngạc. Cho dù Thiếu Viêm tộc có là kẻ thù lớn thế nào thì sâu thẳm trong nội tâm của Kỷ Ninh vẫn có khát vọng...Khát vọng sau này có thể tiêu diệt Thiếu Viêm tộc an ủi vong hồn của mẫu thân!

Mẫu thân của tỷ tỷ, phụ thân cùng rất nhiều thân nhân khác trong Uất Trì tộc đều chết dưới tay Thiếu Viêm tộc.

Mẫu thân nhất định rất muốn tiêu diệt Thiếu Viêm tộc. Nhưng do Thiếu Viêm tộc quá lớn mạnh, mạnh tới mức mà tới cả bác trai Uất Trì Sơn cũng không dám nói cho Tích Nguyệt quận chúa biết kẻ thù chính là Uất Trì tộc. Uất Trì Tuyết cũng chưa bao giờ nói với Kỷ Ninh. Đó là một bộ tộc đứng trong mười bộ tộc hàng đầu ở vương triều Đại Hạ từ xa xưa, một bộ tộc đã đi từ thời đại Thần Ma tới tận bây giờ. Ai dám chắc diệt được bộ tộc đó đây?

Mặc dù trong lòng có khát vọng nhưng ngoài miệng thì Kỷ Ninh vẫn không dám nói.

Nhưng Tích Nguyệt quận chúa lại dám!

Từ lời nói của biểu tỷ, Kỷ Ninh có thể cảm giác được thù hận đã biến biểu tỷ trở thành con người không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trả được thù!

"Đây là khát vọng của phụ thân, phụ thân đã chết thì ta sẽ làm thay phụ thân." Tích Nguyệt quận chúa cắn răng nói. "Cho dù có mất đi tính mạng, cho dù có thất bại thì ta cũng muốn lao tới cắn Thiếu Viêm tộc một nhát."

"Biểu tỷ." Kỷ Ninh nhịn không được nói. "Việc diệt Thiếu Viêm tộc không thể nóng vội được."

"Dĩ nhiên là ta biết." Tích Nguyệt quận chúa lắc đầu. "Ý này ta giữ bí mật, tới cả ông ngoại còn chưa hay. Bởi vì ta biết, may ra chỉ có hoàng tộc Đại Hạ - Hạ Mang tộc mới có đủ thực lực diệt Thiếu Viêm tộc, nhưng hoàng tộc Đại Hạ cũng không dám làm vì e sợ làm cho những bộ tộc dưới trướng lo sợ sinh ra tạo phản."

Kỷ Ninh gật đầu.

Hoàng tộc Đại Hạ muốn tiêu diệt được một bộ tộc thì phải có đầy đủ lý do! Không thể tùy tiên lấy cớ vì những chư hầu ở thiên hạ kia đâu có phải kẻ ngu. Với một bộ tộc như Thiếu Viêm tộc thì nhất định phải có một cái cớ đủ lớn thì hoàng tộc Đại Hạ mới có thể diệt được. Chứ nếu không, hoàng tộc Đại Hạ muốn diệt ai là kẻ đó chết thì liệu các chư hầu có thể an tâm không?

E là tới lúc đó thì tất cả sẽ cùng vùng dậy, làm cho cả vùng đất này sẽ lại trở về 'thời đại Thần Ma' với những trận chiến hỗn loạn quy mô khổng lồ.

Khi trước hoàng tộc Đại Hạ có thể thống nhất vùng trời này chính là do có rất nhiều bộ tộc về dưới tay. Nếu những bộ tộc đó đều phản kháng thì e là kết cục của hoàng tộc Đại Hạ sẽ cực thảm.

"Cho nên ta phải nhẫn. Ở vương đô Đại Hạ cũng không có mấy người biết tên ta là Uất Trì Tích Nguyệt. Ta cũng bảo ông ngoại đừng nói ra ngoài." Tích Nguyệt quận chúa nói. "Ta không muốn Thiếu Viêm tộc biết được rồi đề phòng, ta muốn tìm cơ hội, sau đó ra tay bất ngờ, vừa ra tay là phải tiêu diệt được Thiếu Viêm tộc. Cho dù không diệt được nó thì cũng phải gây tổn thất lớn."

"Biểu tỷ, tỷ tính làm thế nào?" Kỷ Ninh vẫn rất nghi hoặc. Thực lực của biểu tỷ có vẻ khá bình thường. Vậy mà muốn tiêu diệt Thiếu Viêm tộc sao? Cho dù có là Thiên Tiên lão tổ thì cũng chẳng dám nói tới. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Nếu ta có thiên tư như đệ thì nhất định sẽ cố gắng tu luyện tới tận Thiên Tiên. Một khi trở thành Thiên Tiên là sẽ có rất nhiều thời gian trong tay để gây sức ép." Tích Nguyệt quận chúa lắc đầu. "Nhưng ta lại không có thiên tư đó, cho nên ta phải mượn lực, ta muốn mượn lực của hoàng tộc Đại Hạ."

"Mượn lực?" Kỷ Ninh ngẩn ra.

"Hoàng tộc Đại Hạ đang không có lý do. Ta sẽ nghĩ cách để hoàng tộc Đại Hạ có đủ lý do." Tích Nguyệt quận chúa nói. "Thậm chí có phải dùng cả tính mạng của ta thì ta cũng bất chấp. Nhưng ta biết, cho dù ta không tiếc tính mạng thì vẫn rất khó. Nhưng dù khó khăn tới mấy, ta vẫn sẽ cố gắng, ta sẽ từ từ chờ đợi, yên lặng đợi chờ."

Tích Nguyệt quận chúa giống như một con rắn độc báo thù. Yên lặng chờ đợi rồi lao ra cắn trong khoảng khắc.

"Cho dù có dùng hết thời gian ở kiếp này để tìm cách tiêu diệt Thiếu Viêm tộc thì vẫn rất khó." Trong khóe mắt Tích Nguyệt quận chúa lóe ra sự kiên quyết. "Cho nên ta sẽ cưới chồng. Ta sẽ không gả ra ngoài. Con của ta được sinh ra sẽ cùng với ông ngoại mở ra dòng họ 'Trì tộc'. Con của ta sẽ tiếp tục sinh con cháu, đời đời con cháu vô cùng vô tận, mục đích của con cháu ta chính là Thiếu Viêm tộc!"

"Sau lưng ta có ông ngoại. Ta là thân nhân duy nhất của ông ngoại, cho dù ta chết thì ta cũng sẽ nhờ ông ngoại giúp đỡ Trì tộc." Tích Nguyệt quận chúa nói. "Ông ngoại chính là Thiên Tiên lão tổ của hoàng tộc Đại Hạ. Có ông bảo vệ thì nhất định Trì tộc sẽ có thể lớn mạnh. Tới khi Trì tộc sinh ra được Thiên Tiên lão tổ thì ngày đó sẽ là ngày Thiếu Viêm tộc bị tiêu diệt, Trì tộc sẽ có thể thật sự khôi phục lại thành 'Uất Trì tộc."

Kỷ Ninh hít sâu một hơi.

Trong từng câu từng chữ của biểu tỷ đều ẩn chứa thù hận sâu sắc. Kỷ Ninh cũng không khỏi vì đó mà run sợ.

Đúng vậy.

Biểu tỷ khác với mình.

Mình là đệ tử Kỷ tộc, cho nên mẫu thân Uất Trì Tuyết không nói ra kẻ thù thì thù hận của mình với Thiếu Viêm tộc cũng chưa tới mức khắc sâu vào trong lòng. Nhưng biểu tỷ là đệ tử Uất Trì tộc, bác trai Uất Trì Sơn đã bồi dưỡng tỷ từ nhỏ, để biểu tỷ tu luyện, kể cho biểu tỷ về những ngày tháng huy hoàng của Uất Trì tộc năm xưa.

Tuy Uất Trì Sơn không nói kẻ thù là ai. Nhưng Uất Trì Sơn vẫn luôn cố gắng tu luyện, vừa muốn xây dựng lại bộ tộc, vừa nuôi khát vọng mạnh mẽ lên rồi báo thù.

Uất Trì Tích Nguyệt lặng lẽ ở bên, nhìn thấy phụ thân như thế thì dĩ nhiên nàng hiểu. Khát vọng của phụ thân chính là xây dựng lại Uất Trì tộc và báo thù! Cho dù có chôn dấu thù hận dưới đáy lòng thì con gái vẫn có thể cảm nhận được thù hằn và áp lực tạo ra cho phụ thân. Cho nên tỷ mới muốn hoàn thành tâm nguyện của phụ thân: xây dựng lại bộ tộc. Báo thù!

"Đúng vậy." Kỷ Ninh bỗng nhiên hơi kích động.

"Bác trai là nam nhân duy nhất còn sống của Uất Trì tộc nên chắc chắn thù hận của bác cực kỳ mãnh liệt. Biểu tỷ cũng theo đó mà thù hận Thiếu Viêm tộc. Nhưng mẫu thân của ta thì sao?"

"Chẳng lẽ bậc cha chú trong nhà bị giết như thế mà mẫu thân của đệ không có thù hận sao?"

"Bà được gả cho phụ thân ta. Sau khi được gả vào Kỷ tộc thì không hề đề cập tới chuyện này, chưa bao giờ nói với ta việc này. Nhưng có lẽ sâu thẳm trong lòng, bà vẫn đau khổ thù hận vì cha, vì thân nhân của bà." Kỷ Ninh bỗng cảm thấy đau nhói trong lòng. Mẫu thân chưa bao giờ muốn để lại thù hận này cho mình đúng là do không muốn mình đi báo thù.

Bà lo rằng con mình sẽ đi lấy trứng chọi đá!

"Mẫu thân, người lo lắng cho con. Nhưng bây giờ con vẫn trở thành thế đối lập với Thiếu Viêm tộc rồi."

"Đây là số mệnh."

"Mẫu thân, nếu con chỉ là một kẻ thiên tài tuyệt thế thì cũng khó có thể báo thù. Nhưng bây giờ con không phải như thế! Con được truyền thừa của Thần Ma Hỗn Độn Tam Thọ đạo nhân, sau này có thể có cả pháp bảo tiên giai, thậm chí là thuần dương. Thần thông của con được xếp hạng trước mười. Con hoàn toàn có thể có hi vọng trở thành người mạnh mẽ tung hoành tam giới. Con hoàn toàn có thể tiêu diệt Thiếu Viêm tộc, hoàn toàn có thể!"

Trong mắt Kỷ Ninh lóe ra sự kiên quyết.

"Biểu tỷ." Kỷ Ninh nhìn biểu tỷ.

"Đệ đệ." Uất Trì Tích Nguyệt nhìn đệ đệ của mình, nói nhỏ. "Những lời này ta chưa bao giờ nói ra với ai. Nhưng gặp lại đệ thì ta lại nói toàn bộ ra. Ngoại trừ ông ngoại ra thì đệ là thân nhân duy nhất của ta."

Kỷ Ninh gật đầu: "Biểu tỷ yên tâm. Việc trở thành Phản Hư địa tiên với ta cũng sẽ không quá khó, mọi thứ đều yên ả! Cho dù độ kiếp thành Thiên Tiên rất khó, nhưng nhất định ta sẽ làm được, nhất định vậy. Giải quyết Thiếu Viêm tộc không chỉ là việc của riêng tỷ mà cũng là việc của ta. Ta và Thiếu Viêm tộc đã như nước với lửa, không phải hắn diệt ta thì chính là ta diệt hắn!"

"Đệ đệ." Uất Trì Tích Nguyệt cảm thấy ấm áp.

Tuy hai người bọn họ đều hiểu độ kiếp thành Thiên Tiên khó khăn tới mức nào. Nhưng hiện tại, hai tỷ đệ họ cũng sẽ không nói tới việc quá xa này.

Ít nhất hai tỷ đệ họ đều có quyết tâm.

"Hai tỷ đệ chúng ta phối hợp tiêu diệt Thiếu Viêm tộc." Kỷ Ninh nắm tay biểu tỷ.

"Đúng, cùng nhau phối hợp tiêu diệt Thiếu Viêm tộc." Uất Trì Tích Nguyệt cũng kích động gật đầu. "Tỷ đệ chúng ta đồng lòng, tát biển đông cũng cạn!"

"Tỷ đệ đồng lòng tát biển đông cũng cạn." Kỷ Ninh gật đầu lia lịa.

Trong lúc này.

Hội Tranh Bảo vẫn còn đang diễn ra. Phù Vân tiên nhân vẫn đứng ngoài đường đợi tới lúc ám sát Kỷ Ninh. Hai tỷ đệ Uất Trì Tích Nguyệt và Kỷ Ninh cùng đặt chung một kẻ địch : Thiếu Viêm tộc!

Một cỗ xe do hai con Thanh Loan kéo bay quanh Thiên Bảo Sơn. Quanh xe có tôi tới và một đội cấm quân bảo vệ.

Hai người Tích Nguyệt quận chúa và Kỷ Ninh cùng ngồi trên xe. Bạch Thủy Trạch nằm bên còn tiểu Thanh thì quấn trên tay Kỷ Ninh.

Khi trước, Tích Nguyệt quận chúa định đưa Kỷ Ninh lên xe thì đám người hầu mở miệng bảo không ổn, lo rằng Kỷ Ninh ám sát quận chúa. Nhưng quận chúa vẫn cố chấp...nên bọn chúng cũng chẳng còn cách nào.

"Ở vương đô, việc đi cùng xe với những thiên tài mà mình muốn nhờ vả cũng là chuyện thường thấy." Tích Nguyệt quận chúa truyền âm. "Chẳng lẽ mời thiên tài mà ta ngồi trên xe cho kẻ đó bay theo sau sao? Làm việc đây có quá thiếu tôn trọng thiên tài tuyệt thế không?"

Kỷ Ninh bất đắc dĩ cười.

"Đệ cũng đừng ở chỗ trung tâm Ứng Long Vệ. Tuy rằng nơi đó an toàn, nhưng nơi đó tai vách mạch rừng, người của Thiếu Viêm tộc ở Ứng Long Vệ nhất định sẽ giám thị đệ. Nhất cử nhất động của đệ đều sẽ bị bọn chúng phát hiện. Tốt nhất là cử ở lại Diên vương phủ, chắc chắn sẽ không có ai gây rối. "Tích Nguyệt quận chúa truyền âm.

"Vâng." Kỷ Ninh gật đầu.

Tuy rằng kế hoạch lúc trước của hắn là tới vương đô Đại Hạ trú trong trung tâm Ứng Long Vệ - 'Ứng Long Thần Sơn'. Nơi đó chắc chắn là chỗ an toàn. Dù sao Ứng Long Thần Sơn còn cao hơn cả Thiên Mang Điện nên chắc chắn trong Ứng Long Thần Sơn có ẩn dấu vũ lực vô tận làm cho tất cả kẻ khác đều phải dè chừng, tới cả Thiên Tiên lão tổ cũng không dám làm càn.

Nhưng kế hoạch gì thì cũng sẽ biến đổi theo tình hình. Không ngờ mình lại gặp biểu tỷ, tới một vương phủ của hoàng tộc Đại Hạ thì dĩ nhiên sẽ an toàn hơn nhiều.

"Trong Kim Giáp cấm quân này có hai người là tiên nhân à?" Kỷ Ninh truyền âm nói.

"Đúng là vậy đó. Trong một trăm Kim Giáp cấm quân này có chín mươi tám Nguyên Thần đạo nhân và hai Tán tiên. Đây chính là cấm quân tinh nhuệ của hoàng tộc Đại Hạ vốn được ban cho ông ngoại. Nhưng ông ngoại lại ra lệnh cho ta chỉ huy. Lần này ra ngoài ta có mang theo hai tiểu đội. Mỗi tiểu đội có một Tán tiên và bốn mươi chín Nguyên Thần đạo nhân có thể tạo thành đại trận đạo binh. Nếu hai tiểu đội phối hợp với nhau thì dù có hơn chục Tán tiên cũng khó có thể công phá nổi." Tích Nguyệt quận chúa truyền âm nói.

Kỷ Ninh thật sự phát hãi.

Hoàng tộc Đại Hạ quả nhiên phi phàm.

"Sau này, ta chỉ cần phái ra một tiểu đội là có thể tiêu diệt Tuyết Long Sơn mà đệ nhắc tới kia." Tích Nguyệt quận chúa nói xong là trong mắt hiện lên một nét lạnh lùng. "Trước tiên ta sẽ bảo ông ngoại tới An Thiền Bắc Sơn tộc nói một tiếng là họ sẽ không dám nhiều lời. Cứ thế, một môn phái tới một Địa tiên, Tán tiên còn không có sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn."

Kỷ Ninh gật đầu. Lúc trước khi trên lầu, hắn cũng đã nói tới việc bác trai Uất Trì Sơn bị người của Tuyết Long Sơn giết chết. Ngu Động và Thủy Dị đã bị mình giết chết. Chỉ còn lại một tên duy nhất là Đông Thất đang ở Tuyết Long Sơn. Khi trước, chính do mình bị Thiếu Viêm tộc đuổi giết nên không dám đánh nhau với Tuyết Long Sơn. Một khi bị vây bắt thì mình sẽ nguy ngay.

Chính vì lẽ đó nên việc diệt Tuyết Long Sơn với Kỷ Ninh cũng là một chuyện khá phiền phức.

Nhưng với Tích Nguyệt quận chúa thì lại đơn giản rất nhiều.

"Thế nào mà mãi chưa ra vậy?" Ở ngoài đường, Phù Vân tiên nhân nhíu mày lại. Hắn đã đứng chờ ở đây khá lâu rồi.

Vèo

Bỗng nhiên có một tên người hầu mặc đồ đen đi ra từ Thiên Bảo Sơn. Y lập tức truyền âm nói: "Tiền bối, Kỷ Ninh đã ra rồi. Có điều hắn đang đi với Tích Nguyệt quận chúa."

"Tích Nguyệt quận chúa?" Phù Vân tiên nhân kinh ngạc.

Gần như chỉ vài cái hô hấp sau là hắn đã thấy hai con thần thú Thanh Loan xinh đẹp cao quý kéo một cỗ xe ra ngoài. Một nữ tử áo xanh đang ngồi nói chuyện với Kỷ Ninh ở bên trong, bên cạnh có Bạch Thủy Trạch đang nằm bò ra. Đằng sau cỗ xe là một đám Kim Giáp cấm quân tỏa ra hơi thở cực kỳ khủng bố.

"Đây, đây..." Phù Vân tiên nhân hoàn toàn ngây người ra. "Hai con thần thú Thanh Loan? Một trăm Kim Giáp cấm quân? Ta, ta ám sát thế nào đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.