Mạng Không Còn Lâu

Chương 101



Liễu Nhan Khanh đã chết.

Đã chết triệt để rồi.

Không trở thành ác linh, chứng tỏ anh ta không mang theo oán hận. Linh hồn của anh ta không dừng lại ở cõi âm, trực tiếp đi luân hồi, chỉ có thi thể anh ta ở trong rừng.

Trước khi chết có lẽ anh ta đã rất cố gắng chạy trốn, trên người có vết thương, cuối cùng vẫn bị người ta đuổi theo sát hại.

Cơ thể lẻ loi nằm trong rừng, sau khi chết vài tiếng mới được phát hiện, trên gương mặt xinh đẹp dính tuyết bẩn, và cả máu đỏ thẫm.

Lục Văn Tây và Hứa Trần ẩn thân tới tìm hiểu, bởi vì cảnh sát không nhìn thấy bọn họ nên bọn họ có thể nhìn thấy xác ở hiện trường vẫn chưa được mang đi. Mũi Lục Văn Tây có hơi chua xót, cho dù Liễu Nhan Khanh không ở cùng anh nhưng dù sao bọn họ cũng cùng nhau lớn lên, tình nghĩa anh em nhiều năm vẫn còn đó.

Thật ra nghiêm túc mà nói thì Liễu Nhan Khanh chưa làm chuyện gì có lỗi vời anh.

Mặc dù Liễu Nhan Khanh trông khá giống thụ nhưng thật ra lại là trai thẳng, trước đây bị Lục Văn Tây yêu thích thì rất bối rối, cuối cùng vẫn từ chối.

Lục Văn Tây cho rằng vì mình quá mập nên mới không được yêu thích, anh bắt đầu giảm béo, nhưng bởi vì anh quá mập, vận động nhiều lại làm hại tới xương cốt, sau đi tới bệnh viện kiểm tra thì được chuẩn đoán là căn bệnh béo phì.

Anh béo như vậy rất nguy hiểm cho cơ thể, vì thế anh lựa chọn cắt dạ dày giảm béo.

Nhưng chuyện này kíc,h thích Liễu Nhan Khanh, làm Liễu Nhan Khanh nghĩ rằng Lục Văn Tây vì mình mới dùng phương pháp cực đoan này. Vì không còn mặt mũi nào đối diện với người anh em từ nhỏ, Liễu Nhan Khanh quyết định ra nước ngoài học.

Đáng tiếc, tình anh em tốt nhiều năm như vậy lại vì nguyên do Lục Văn Tây là Gay mà kết thúc.

Sau khi Liễu Nhan Khanh trở về đã thử liên hệ với Lục Văn Tây, hỏi xem bọn họ có thể tiếp tục làm bạn hay không, khi đó Lục Văn Tây không trả lời, bởi vì lúc thổ lộ Lục Văn Tây đã chuẩn bị tâm lý là bọn họ không thể làm bạn với nhau được nữa.

Liễu Nhan Khanh cũng hiểu, cũng tiếc nuối, cũng khổ sở, nhưng cũng không dây dưa.

Hiện giờ Lục Văn Tây tự hỏi, trước đó Liễu Nhan Khanh gọi điện cho mình để làm gì?

Bởi vì biết Hồ Tuyết chết, chính mình cũng dính vào chuyện này nên hoảng sợ? Gọi điện cho anh để cầu cứu hay vì lý do khác? Vì sao không liên lạc với Viên Dã Phú, tất cả mọi người đều là anh em.

Khi đó Hồ Tuyết đã phân tích với Lục Văn Tây, bởi vì đầu óc Lục Văn Tây quá loạn nên chỉ nghe được một phần.

Vai trò của nhà họ Liễu trong chuyện này là một vị trí rất lúng túng, xuất hiện một khoản lỗ kết xù cần bổ sung như vậy, nhà họ liễu là gia tộc đầu tiên khó có thể tự bảo vệ, đồng thời sẽ trở thành con chốt thí. Vì khoản lỗ này mà phải chặt đầu cá vá đầu tôm, thiệt hại trong nửa năm qua đã làm tiền của của nhà họ Liễu bị nợ nần chồng chất.

Liễu Nhan Khanh chính là vật hi sinh của nhà họ Liễu, bị gọi về nhà trong thời điểm gia tộc sứt đầu mẻ trán như vậy, chắc hẳn là muốn Lục Văn Tây giúp đỡ.

Bởi vì Liễu Nhan Khanh đã giúp nhà họ Liễu xoay chuyển được rất nhiều trong khoảng thời gian ngắn nên đã làm Hồ Tuyết ngộ nhận là Liễu Nhan Khanh cũng làm chuyện bất chính.

Sau khi Hồ Tuyết chết không lâu, Liễu Nhan Khanh đã gọi điện cho Lục Văn Tây, có lẽ Lục Văn Tây vĩnh viễn sẽ không biết được Liễu Nhan Khanh muốn nói gì trong cuộc gọi đó.

Bỏ lỡ...

Hoàn toàn bỏ lỡ.

Lúc Hứa Trần nhắc nhở, nếu Lục Văn Tây gọi điện cho Liễu Nhan Khanh thì có lẽ vẫn còn kịp, thế nhưng Lục Văn Tây đã không gọi, bây giờ nghĩ lại... thật con mẹ nó khốn kiếp.

Liễu Nhan Khanh xui xẻo cỡ nào chứ, ù ù cạc cạc bị anh thích, sau đó không thể làm anh em nữa, trước khi chết muốn gọi điện cho anh cầu cứu lại bị anh tự cho là thông minh, muốn tìm hiểu rõ ràng mới liên hệ Liễu Nhan Khanh.

Anh nghĩ rằng nếu Liễu Nhan Khanh có việc gấp thật thì sẽ gọi lại cho mình.

Có phải Liễu Nhan Khanh vẫn luôn chờ anh nghe máy không?

Kết quả đã muộn rồi.

Trải qua chuyện của Đỗ Mạt đã làm Lục Văn Tây cảm thấy tởm lợm một hồi lâu, vì thế mới muốn tìm hiểu rõ ràng mới đi tìm Liễu Nhan Khanh, sợ lại dính một thân tanh tưởi.

Hiện giờ Liễu Nhan Khanh đã chết, anh lại bắt đầu khó chịu.

Lục Văn Tây ngồi xổm bên cạnh thi thể Liễu Nhan Khanh, dùng tay bụm mặt bật khóc, âm thanh cố kiềm nén, còn không ngừng chửi mình là đứa ngốc.

Hứa Trần đứng ở bên cạnh Lục Văn Tây, do dự vươn tay, muốn xoa tóc Lục Văn Tây nhưng lại do dự. Vừa định rụt tay lại lại bị Lục Văn Tây nắm lấy.

"Anh đã có thể cứu cậu ấy, nhưng anh lại... anh..." Lục Văn Tây nghẹn ngào nói.

Hứa Trần trực tiếp quỳ một chân xuống ôm Lục Văn Tây vào lòng mình, vu.ốt ve tóc anh, sau đó nhẹ giọng an ủi: "Anh không thể nào biết được rất cả mọi chuyện, anh không phải thần, không phải chúa cứu thế, anh chỉ là người bình thường."

"Anh chính là một đứa ngốc, chỉ mang phiền phức tới cho người khác mà cứ tự cho mình thông minh, đúng là quá kém cỏi. Cậu ta chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi, vừa mới về nước không bao lâu, đáng lý ra phải có tiền đồ rất tốt. Cậu ta nói với anh, cậu ta thích con gái dịu dàng, yêu kiều, đáng yêu, dự định năm hai mươi tám tuổi sẽ kết hôn..." Lục Văn Tây dựa vào lòng Hứa Trần, nói về những chuyện trước kia, cảm xúc gần như tan vỡ, thậm chí anh bắt đầu nghĩ rằng là mình hại chết Liễu Nhan Khanh.

"Tất cả đều có số mệnh, anh không thay đổi được gì, bản thân anh còn chưa lo xong, làm được nhiều chuyện tốt như vậy đã rất lợi hại rồi."

"Bọn anh lớn lên cùng nhau..."

"Đừng khóc, chúng ta phải bận rộn một phen, tìm ra hung thủ."

Lục Văn Tây dựa vào lòng Hứa Trần chậm rãi lấy lại tinh thần, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đứng dậy, liếc mắt nhìn xác Liễu Nhan Khanh lần cuối rồi quay đầu rời đi.

Trở lại trong xe, Lục Văn Tây lấy điện thoại ra gửi tin cho Viên Dã Phú: Bên ông thế nào rồi?

Viên Dã Phú: Tôi đã gọi cảnh sát tới rồi giao sổ sách lẫn máy ghi âm cho bọn họ, nói là tìm được ở trong tủ quần áo.

Lục Văn Tây: Bên này tôi cũng xem rồi, linh hồn Liễu Nhan Khanh đã luân hồi.

Viên Dã Phú: Tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông, có điều có vài lời tôi vẫn muốn nói, ông và Hứa Trần đã ở bên nhau rồi, đừng có giở chiêu bạch nguyệt quang gì gì đó. Cứ yên ổn ở bên cạnh Hứa Trần đi, chuyện Liễu Nhan Khanh không thể nào trách ông được.

Lục Văn Tây dựa vào ghế tự suy ngẫm tâm trạng của mình.

Tình cảm quyến luyến gì đó thật sự không còn, anh khổ sở, khóc lóc như vậy là vì hổ thẹn, cũng vì cảm thấy Liễu Nhan Khanh chết trẻ như vậy thực đáng tiếc. Với lại với quan hệ của hai người cũng thật lòng cảm thấy thương tiếc.

Đời người luôn có rất nhiều lựa chọn, khi đó đã đưa ra lựa chọn thì không thể hối hận.

Lựa chọn sai lầm làm Lục Văn Tây rất nóng nảy.

Lục Văn Tây: Yên tâm đi, tôi không sao.

Viên Dã Phú: Vậy thì tốt rồi.

Lục Văn Tây: Có điều chuyện này tôi chắc chắn sẽ quản!

Viên Dã Phú: Ông cố gắng ẩn mình cho tốt, đừng để bị kéo vào, thân phận của ông rất mẫn cảm, xảy ra chuyện một cái sẽ trở thành tin tức lớn, có manh mối cứ giao cho tôi là được.

Lục Văn Tây: Hiểu rồi.

Lục Văn Tây lái xe về vùng ngoại ô, đồng thời cũng gọi điện về nhà, bảo bọn họ mang ba chiếc xe của anh đi đổ đầy xăng. Đồng thời cũng mua thêm một mớ điện thoại, camera, còn có mấy món đồ phòng thân, mỗi linh hồn sẽ được cho một chiếc ba lô, để bọn họ có thể luôn mang theo bên người.

Hồ Tuyết không cần Lục Văn Tây nói, sau khi lấy được xe và điện thoại thì tự mình đi điều tra.

Những linh hồn khác cũng chia thành ba người một nhóm, phân biệt đi tới những nơi đáng ngờ để điều tra.

Bọn họ không phải linh hồn bình thường, cũng có rất nhiều vấn đề, ví dụ như không thể tùy tiện đi vào kiến trúc, với lại bọn họ không thể lấy được vật chứng, chỉ có thể lén quay chụp lại, ghi chú lại.

Vì thế Lục Văn Tây còn gửi tin cho Hàn Dục.

Đây là lần đầu tiên Trăm Quỷ Tụ Hội của Lục Văn Tây chính thức hành động, bên Hàn Dục cũng sẽ phối hợp.

...

Vụ án được kết án sớm hơn Lục Văn Tây tưởng tượng, khi đó anh bị Lâm Hiểu cưỡng chế kéo tới công ty làm đẹp.

Nghệ sĩ chỉ cần phẫu một hay tiêm chích gì đó thì sẽ luôn bị chú ý.

Vì thế công ty thực săn sóc dành riêng một tầng cho nghệ sĩ làm đẹp, có thể tiêm da, cũng có thể nghỉ ngơi ở công ty.

Lục Văn Tây nằm trên giường, nghe Doãn Hàm Vi, Lâm Hiểu nói chuyện với chị Hà.

Khi nãy chị Hà cũng vừa mới khóc: "Thật quá đáng, không còn hình người nữa luôn, mười ngón tay không có móng nào nguyên vẹn, giọng khàn đặc, trên người cũng có rất nhiều vết thương, máu me bê bết, phải qua một khoảng thời gian mới hồi phục được."

"Nhiễm Nam vốn cũng chưa nổi tiếng, sao lại trêu chọc phải kẻ ác như vậy, bị bắt đi hành hạ cả tuần lễ cơ chứ?" Lâm Hiểu nói tới đây thì da gà da vịt cũng nổi lên, cảm thấy thực đáng sợ.

"Cũng không biết bị gì mà chẳng có chút ký ức nào, nhưng không nhớ rõ cũng tốt... không nhớ rõ sẽ thoải mái hơn, không nhớ về những ký ức đau khổ đó." Chị Hà nghẹn ngào nói.

"Không bị hủy gương mặt chứ?" Lâm Hiểu hỏi.

"Nghe nói nơi bị thương sẽ để lại dấu vết, cần phải thẩm mỹ y tế." Chị Hà nói.

Ba người trò chuyện một hồi, tựa hồ cảm thấy đây là chuyện rất đáng sợ.

Lục Văn Tây nằm trên giường, lúc này mới nhớ tới chuyện Tô Lâm đã tinh lọc xong, phỏng chừng đã được Du Ngạn đưa tới bệnh viện?

Doãn Hàm Vi hỏi: "Không phải cậu ta đang cùng Du Ngạn quay phim à? Du Ngạn có biết gì không?"

"Là Du Ngạn đưa cậu ta tới bệnh viện, tình huống cụ thể thì Du Ngạn cũng không biết, có điều chị cảm thấy thái độ của Du Ngạn có hơi kỳ lạ..." Chị Hà nói.

"Kỳ lạ chỗ nào?"

"Tới bệnh viện thăm Nhiễm Nam, nhưng mỗi khi đối diện với Nhiễm Nam lại nổi giận, phát giận xong thì bỏ đi, qua hôm sau lại tới. Trạng thái của Du Ngạn không đúng lắm, chị cũng không dám hỏi nhiều. Có hơi... kh.ủng bố, không giống cậu ta lúc bình thường."

Bên kia vẫn còn trò chuyện, mà Lục Văn Tây thì có chút thất thần.

Du Ngạn và Tô Lâm vẫn còn tiếp tục đày đọa nhau...

Nếu Du Ngạn có thể từ bỏ Tô Lâm, như vậy Du Ngạn chỉ cần điều chỉnh tốt tâm trạng, lạnh lùng vô tình một chút, sau đó vẫn sẽ là trời cao biển rộng, tương lai tốt, tiền đồ xán lạn, dù sao Tô Lâm cũng không còn nhớ rõ những chuyện trước kia.

Nếu Du Ngạn tiếp tục dây dưa với Tô Lâm thì chính là cặn bã công hèn mọn thụ, ngược luyến tình thâm.

Chỉ đáng thương cho Nhiễm Nam, thanh niên tốt đang yên đang lành cứ vậy bị cuốn vào chuyện của hai người này.

Âm báo điện thoại vang lên, còn là liên tiếp vài tiếng, Lục Văn Tây lập tức cầm điện thoại xem thử.

Viên Dã Phú: Nhà họ Minh con mẹ nó đúng là lũ khốn nạn!

Viên Dã Phú: Kiếm tiền trên máu của người khác, để chúng hống hách lâu như vậy, lại còn nuôi ra một thằng oắt khốn kiếp!

Viên Dã Phú: Vụ án không có chút phức tạp nào, đúng là con mẹ nó đáng hận!

[hết 101]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.