Mạng Không Còn Lâu

Chương 113



Lần hôn môi trước đó chính là trước khi ra sân khấu.

Nhưng nếu trả lời vấn đề này thì cũng sẽ lộ chuyện, chỉ cần tra một chút sẽ biết là ai, vì thế căn bản cũng không thể trả lời.

Lục Văn Tây tuyệt vọng.

Nói dối?

Anh do dự, sau đó vẫn cầm lấy ly nước ổ qua kia, từng ngụm uống hết. Sớm muộn gì cũng sẽ công khai, nếu bây giờ nói dối, lúc công khai ảnh hưởng sẽ rất tệ.

Toàn trường xôn xao.

Nhóm fan hâm mộ bắt đầu hét chói tai, bởi vì bọn họ hiểu được, Lục Văn Tây rất có khả năng đang yêu, đồng thời cũng đang cố gắng bảo vệ nhà gái, mà nhà gái là ai thì có vẻ khá dễ đoán!

Đỗ! Tử! San!

Cô gái có chiều cao gần chạm một mét tám!

Lục Văn Tây ở trên sân khấu căn bản không thể phối hợp nổi với MC, sau khi uống xong thì khó chịu tới không ngừng nôn khan, có nhân viên công tác đưa nước khoáng tới để anh súc miệng. Lục Văn Tây tùy tiện uống một ngụm, cảm thấy đỡ hơn, có điều bụng vẫn không thoải mái, cơ thể anh rất bài xích mùi này.

Còn khó uống hơn cả thuốc đông y.

Dương Nhạc Gia cũng không ngu, không muốn làm căng với Lục Văn Tây, anh ta biết Lục Văn Tây có tình tình đại thiếu gia, rất dễ phá quán, vì thế vội vàng chạy tới vỗ lưng giúp Lục Văn Tây.

Đoạn sau, có câu hỏi Dương Nhạc Gia có thể trả lời nhưng anh ta cố ý không trả lời, đồng thời những vấn đề đặt ra cho Lục Văn Tây sau đó cũng không còn quá sắc bén nữa, có cảm giác nịnh nọt, đặc biệt ẩn ý để Lục Văn Tây chiến thắng vòng thi này.

Lúc Lục Văn Tây lùi sang một bên thì không để ý tới đồng đội hỏi thăm, trực tiếp đi nhanh tới hậu trường, tắt micro, vịn tường ói một trận. Trước khi quay hình anh ăn không nhiều, lúc này nôn ra hết làm bụng anh lại càng khó chịu hơn.

Có nhân viên công tác tới kiểm tra tình huống của Lục Văn Tây, chương trình cũng tạm ngừng quay hình một lúc. Đồng đội của Lục Văn Tây cũng tới xem tình huống của anh, tỏ ra an ủi, có điều có thể nhìn ra được bọn họ chỉ theo quay trình, hỏi tượng trưng vậy thôi.

Thật ra không phải Lục Văn Tây ra vẻ, thật sự là cơ thể anh không chịu nổi thứ này, ngày thường ăn uống cũng rất chú ý, vì thế chỉ cần ăn đồ không sạch sẽ sẽ bị tiêu chảy ngay. Lần này kí.ch thích quá lớn làm sắc mặt anh tái nhợt một hồi lâu.

Điều chỉnh trạng thái xong thì Lục Văn Tây mới quay trở lại sân khấu, tới ngồi chung với nhóm khách mời, cùng thảo luận xem nên làm sao dỗ dành người yêu.

Lục Văn Tây cầm micro, do dự nói: "Tôi cảm thấy để em ấy thấy mặt tôi là bớt giận ngay, ừm, chính là tự tin vậy đó."

Dương Nhạc Gia lập tức nói: "Anh chơi vậy thì phạm quy quá rồi, người bình thường không thể nào học được, tôi hơi tò mò, có phải anh dỗ bạn gái bằng cách đưa chi phiếu cho đối phương, để cô ấy sài thỏa thích không?"

"Còn phải đi mua thì mệt quá, tôi trực tiếp mua về cho em ấy là được."

Dương Nhạc Gia suýt chút nữa đã quỳ lạy Lục Văn Tây luôn rồi.

"Nếu đang trò chuyện trong Wechat thì sao, không thấy mặt nhưng người kia lại đang giận." MC hỏi Lục Văn Tây.

"Vậy gửi video qua." Lục Văn Tây trả lời dứt khoát.

"Hay là chúng ta làm thử đi, cậu gọi video cho Đỗ Tử San để chọc giận cô ấy, sau đó mới chọc cô ấy cười."

"Hả..." Lục Văn Tây có hơi khó xử, anh sợ Bạch Đẳng Nhạn trở mặt với mình.

Có điều trước đó đã đáp ứng sẽ phối hợp, Lục Văn Tây cũng không có cách nào từ chối, chỉ đành lấy điện thoại ra để nhân viên công tác kết nối với màn hình lớn ở phía sau với màn hình điện thoại của mình.

Lục Văn Tây mở Wechat, may mắn là bình thường anh vẫn rất chú ý, để không lộ sơ hở gì, anh không vuốt xuống mà tìm kiếm tên của Đỗ Tử San, chờ đến khi mọi người nhìn thấy ghi chú tên của Đỗ Tử San trong điện thoại của Lục Văn Tây thì đều cười bò.

Lục Văn Tây ghi chú người khác đều là tên, chỉ có mấy người thân thiết mới chỉnh lại.

Tên ghi chú của Đỗ Tử San là: Mìn Bự.

Mở cửa sổ chat, MC liếc mắt liền thấy từ then chốt: "Số phòng?! Chúng ta phát hiện được gì rồi?"

"À... là phòng chơi game, bọn tôi chơi game với nhau." Lục Văn Tây còn thoải mái vuốt lên ghi chép phía trên, quả nhiên là đang nói chuyện trò chơi.

Thời gian nói chuyện gần nhất là một tuần trước...

Đây... sao có thể là khoảng cách thời gian nói chuyện với bạn gái chứ?

Mọi người đều thầm hiểu nhưng không vạch trần, Lục Văn Tây nhanh chóng gửi yêu cầu trò chuyện video với Đỗ Tử San, đối phương chờ một hồi mới đồng ý, kết quả vừa kết nối thì thấy gương mặt phóng đại của Đỗ Tử San, lại còn đang nhăn mặt lé mắt.

Có điều khi Đỗ Tử San nhìn thấy khung cảnh bên Lục Văn Tây thì lập tức ngơ ngác, ống lính lay động dữ đội, kèm theo đó là tiếng gầm gừ của Đỗ Tử San: "Lục Văn Tây!! Ông! Sao ông không chịu nói sớm!"

Lục Văn Tây cảm thấy buồn cười, có lẽ hình tượng ngự tỷ lạnh lùng kiêu ngạo của Đỗ Tử San đã sụp đổ mất rồi: "Tôi cũng đâu ngờ bà lại như vậy."

"Tui hận ông!" Đỗ Tử San vẫn còn rít gào.

Lục Văn Tây chỉ điện thoại hỏi: "Này có thể coi là tức giận không?"

"Chắc được rồi đó, tình huống còn rất nghiêm trọng, cậu có thể bắt đầu dỗ rồi." MC nói.

Lục Văn Tây tiếp tục trả lời, sau đó nói: "Hay là tui chơi game với bà nha."

"Thôi! Ông đừng có lừa tui, tui mới thăng hạng đấy!"

"Vậy mời bà ăn cơm nha?"

"Không! Không! Không!" Đỗ Tử San vẫn còn trong trạng thái mất lý trí, cả người đều hỏng mất.

"Không thì vầy đi, chúng ta phối hợp diễn một đoạn tấu nói, tôi diễn vai phụ." Lục Văn Tây hỏi tiếp, thấy Đỗ Tử San đã quay trở lại trước ống kính, khôi phục trạng thái bình thường, rất xinh đẹp tao nhã giống như trong video.

"Tấu nói cái quỷ gì chứ, ông điên rồi hả?" Đỗ Tử San nói những lời này với ý châm chọc rõ ràng, lúc nói còn cười cười: "Tình huống gì vậy, ông đang quay hình hả? Tôi thấy cả Dương Nhạc Gia kìa."

"Ừ, đang quay chương trình, còn bà?"

"Tôi ở đoàn phim! Đang quay, bây giờ đang là giờ nghỉ."

"Ra là tạo hình trong phim, chả trách lại xinh đẹp như vậy."

"Bớt bớt lại đi, ông đừng gọi tôi là mìn bự là được."

Đỗ Tử San rất phối hợp với Lục Văn Tây, sau đó Lục Văn Tây tùy tiện nói vài câu, Đỗ Tử San tỏ vẻ bớt giận, Lục Văn Tây cũng qua được cửa ải này.

MC thêm vào chút tư liệu, để Đỗ Tử San xem một vài hình chụp, màn hình lớn bị chia thành hai, một bên khác xuất hiện hình chụp chung của Lục Văn Tây và Bạch Đẳng Nhạn trên tạp chí, chính là ảnh chụp lần hợp tác trước. Trên mạng cũng từng có vài mẩu tin ngoài lề, đây là lần đầu tiên chính thức lộ ảnh gốc.

"Không biết bạn xem mấy tấm hình này xong thì có cảm giác gì?" MC hỏi Đỗ Tử San.

Đỗ Tử San nhìn ảnh chụp của Lục Văn Tây và Bạch Đẳng Nhạn, đột nhiên cười phá lên, sau đó mới nói: "Ừm, xem ra sau này có cơ hội phải tìm Bạch Đẳng Nhạn nói chuyện đàng hoàng rồi."

Đỗ Tử San nói vậy, không ít người cho rằng Đỗ Tử San đứng ở góc độ bạn gái Scandal của Lục Văn Tây nên muốn nói chuyện với Bạch Đẳng Nhạn. Sau này khi tình cảm của Đỗ Tử San và Bạch Đẳng Nhạn bị lộ, truyền thông lôi đoạn video này lại, lời nói của Đỗ Tử San lúc này đặc biệt có thâm ý.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

Lục Văn Tây nhìn ảnh chụp trên màn hình lớn, trong lòng chỉ thấp thỏm một việc, không biết Hứa Trần nhìn thấy sẽ có tâm trạng gì.

Anh theo bản năng đưa tay lau mồ hôi.

...

Chương trình quay hình kết thúc, lúc Lục Văn Tây trở lại phòng hóa trang, Hứa Trần và Doãn Hàm Vi đang chờ ở bên trong, chỉ có Lâm Hiểu đi theo Lục Văn Tây, bởi vì ê kíp chương trình hạn chế số lượng nhân viên.

Lục Văn Tây vừa vào trong, Hứa Trần đã tiến tới đón, hỏi ngay: "Bụng anh ổn không?"

"Vừa nãy rất khó chịu, bây giờ đã đỡ hơn rồi."

Hứa Trần "ừm" một tiếng, sau đó bắt mạch cho Lục Văn Tây, còn đè bụng Lục Văn Tây, dán tai lên bụng anh nghe một hồi, nghe thấy tiếng ruột nhu động mới yên tâm.

Lúc Lâm Hiểu giúp Lục Văn Tây tẩy trang, Hứa Trần vẫn còn giúp Lục Văn Tây ấn huyệt đạo, để Lục Văn Tây có thể giảm bớt một chút.

"Lão đại, anh đợi một chút nha, em đi gọi điện cho anh Lưu." Doãn Hàm Vi nói xong thì rời khỏi phòng.

"Em đi WC cái, lão đại thay quần áo đi nha." Lâm Hiểu cũng đi ra ngoài.

Phòng hóa trang chỉ còn lại Lục Văn Tây và Hứa Trần, lần này Lục Văn Tây thông minh hơn, biết khóa trái cửa, sau đó nhìn sang Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần đang bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lục Văn Tây biết, Hứa Trần khẳng định đã thấy được, lúc quay hình chương trình, hai bọn họ ngồi ở khán đài xem, lúc này khẳng định rất khó chịu nhưng không phát giận.

Anh ngồi xuống lần nữa, cởi giày nói với Hứa Trần: "Tướng công, bóp chân giúp anh đi, anh mệt."

Hứa Trần trước giờ vẫn luôn mềm lòng với Lục Văn Tây, lập tức tiến tới trước mặt anh, ngồi trên chiếc ghế trang điểm bóp chân giúp anh.

Lục Văn Tây không chịu thành thực, một chân đặt trên đùi Hứa Trần, một chân khác cọ lên chiếc chân còn lại của Hứa Trần. Hứa Trần vẫn im lặng, không để ý.

Lục Văn Tây tiếp tục đùa giỡn, dùng chân giẫm lên phần đũ;ng quần, nhấn xuống, cọ xát.

Hứa Trần liếc nhìn Lục Văn Tây, cố đè nén ngọn lửa bị Lục Văn Tây khêu gợi lên, tiếp tục giúp Lục Văn Tây bóp chân. Vị trí đau nhất của lòng bàn chân bị Hứa Trần ngắt một chút, Lục Văn Tây rên khẽ một tiếng, sau đó giống như cố ý, bắt đầu nhỏ giọng rầm rì.

Đang rên thực nhập tâm thì có người gõ cửa ở bên ngoài: "Lão đại, đi được rồi, anh Lưu tới dưới lầu rồi."

Lục Văn Tây đáp một tiếng, sau đó đứng dậy thay quần áo, Hứa Trần thì tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi.

Sau đó bọn họ tới nhà hàng ăn cơm tối, lúc trở về phòng thì mọi người tới phòng Lục Văn Tây, hỗ trợ đánh yểm hộ, qua một hồi thì Doãn Hàm Vi, Lâm Hiểu và anh Lưu lần lượt rời đi, chỉ còn Hứa Trần ở lại.

"Tướng công, đi tắm với anh đi, anh sợ." Sau khi bọn họ rời đi, Lục Văn Tây liền nhào lên người Hứa Trần.

"Ừm." Hứa Trần lập tức đồng ý, lúc đứng dậy thì Lục Văn Tây vẫn còn treo trên người Hứa Trần, bò sau phía sau, để Hứa Trần cõng mình đi, anh dùng đôi chân dài của mình quấn lấy người Hứa Trần.

Hứa Trần không có cách nào, chỉ có thể cõng Lục Văn Tây đi vào phòng tắm, sau khi vào trong thì Lục Văn Tây vừa kéo quần áo Hứa Trần vừa hôn môi Hứa Trần, để Hứa Trần không có cơ hội từ chối.

Lúc quay hình, Lục Văn Tây đặc biệt tự tin biểu lộ gương mặt mình rất có thể dụ dỗ người, thật ra còn một điều anh không nói, anh có thể dùng sắc để dụ dỗ, Hứa Trần sẽ không kiềm chế được.

Không bao lâu sau, Hứa Trần đưa tay ôm lấy Lục Văn Tây, đặc biệt nhiệt tình đáp lại.

Dùng sự chiếm hữu của người yêu để chứng minh Lục Văn Tây là của một mình mình.

[hết 113]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.