Có lẽ vì trong nháy mắt luân hồi bọn họ đã nghĩ tới Lục Văn Tây, vì thế Lục Văn Tây cũng nghe thấy lời nói của bọn họ. Trong tình huống linh hồn đồng cảm này, anh đã nghe thấy giọng nói của hồn phách cõi âm.
Lời nói của Điềm Điềm, của Đặng Huyên Hàm, và tất cả những người khác, anh đều nghe thấy.
Nhưng cơ thể anh thực không có chí tiến thủ, trì độn như con lười tên là Tia Chớp trong phim hoạt hình, tư duy đúng chỗ nhưng hành động lại không kịp. Sự luân hồi của bọn họ quả thực đã làm tì,nh trạng của anh tốt hơn, giống như lần đó Hứa Trần gi.ết chết mũi ưng, anh một hơi gi.ết chết vài ác linh, khi đó anh xuống lầu còn nói chuyện với Đặng Huyên Hàm, sau đó mới dần dần không nhìn thấy cô.
Lần này cũng vậy, chờ đến khi anh ổn lại thì nhóm linh hồn đã luân hồi cả rồi.
Lục Văn Tây rất buồn, chính bản thân anh cũng không ngờ được.
Thật ra anh và nhóm linh hồn này ở chung rất vui vẻ, chính vì thế mặc dù đã được cụ Long nhắc nhở nhưng anh vẫn tới thăm bọn họ.
Những năm tháng trước kia, thân phận cộng thêm vẻ ngoài làm anh có chút tự kiêu, cảm thấy những người khác tiếp cận mình vì có mưu đồ. Nhưng đám quỷ này thì khác, mặc dù cũng muốn anh giúp đỡ nhưng cũng chỉ là mấy chuyện cỏn con như sạc pin điện thoại này nọ.
Ở chung với nhóm hồn phách thì anh không cần che giấu chính mình, biểu hiện cũng rất chân thật, nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ, rất tự do thoải mái.
Anh thoáng chốc có được rất nhiều thứ, nhưng cũng thoáng chốc mất đi rất nhiều.
Một đám người vốn đã chết rồi nhưng anh vẫn cảm thấy rất buồn vì bọn họ luân hồi, thật ra chính là không nỡ đi?
Lúc trước sao anh không phát hiện Đặng Huyên Hàm là người tốt, rất thích hợp để làm bạn nhỉ? Sau khi chết mới làm bạn thật đáng tiếc...
Còn cả Hồ Tuyết nữa, cũng là sau khi chết rồi mới bắt đầu quý trọng, Viên Dã Phú cũng thực đáng đời.
Lục Văn Tây khóc, Hứa Trần lập tức ôm anh vào lòng an ủi, đồng thời cũng lén lau nước mắt của mình, sợ Lục Văn Tây nhìn thấy sẽ lo lắng.
Đột nhiên Viên Dã Phú xuất hiện ở cửa, ngơ ngác hỏi: "Nhóm Hồ Tuyết... đã luân hồi rồi à?"
Hứa Trần nghiêng đầu sang nhìn Viên Dã Phú, sau đó gật đầu.
Viên Dã Phú gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó đi vào phòng ngồi ở cạnh giường, đẩy vai Lục Văn Tây một cái rồi nói: "Người anh em, khi nãy tôi không dám nói, có điều bây giờ thực không nhịn nổi, ông chắc chắn là người mù ngầu nhất mà tôi từng thấy."
Lục Văn Tây trừng mắt lườm Viên Dã Phú, sau đó bị chọc tức tới bật cười, cũng chỉ có Viên Dã Phú mới dám nói mấy lời bông đùa nhàm chán này với anh.
Viên Dã Phú cũng cười, nhưng không được bao lâu thì bắt đầu khóc, có điều cũng rất kiềm chế, chỉ ngậm nước mắt nhìn về phương xa, dáng vẻ thực sâu sắc: "Trước đó Hồ Tuyết có nói với tôi về quyết định của bọn họ, tôi cảm thấy vậy cũng tốt, lỡ như bắt kịp giới hạn lão hóa, cộng thêm hiện giờ không có quá nhiều trẻ con, lỡ không thể đầu thai thì phải làm sao?"
Lục Văn Tây không muốn cười, chỉ mắng một câu: "Ông nghĩ xa quá rồi đấy!"
"Có điều tôi vẫn có chút không nỡ, cô ấy đã chết, thành quỷ rồi nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cô ấy đang ở bên cạnh tôi, luân hồi rồi... thì không cần tôi nữa. Cô ấy chỉ mới luân hồi vài phút thôi nhưng tôi đã bắt đầu nhớ tiểu tiên nữ nhà tôi rồi, ông nói coi, có phải tôi tiện quá rồi không?"
"Cô ấy bảo tôi nói với anh..." Hứa Trần đột nhiên lên tiếng.
"Tôi biết cô ấy muốn nói gì, chỉ là muốn tôi tìm bạn gái, đừng lăng nhăng nữa, tôi biết rồi." Viên Dã Phú nói, sau đó lau nước mắt rồi quay đầu lại hỏi Hứa Trần: "Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Tiếp tục tìm linh hồn để bọn họ luân hồi giúp Lục Văn Tây à?"
"Tôi muốn dẫn anh ấy về nhà họ Hứa." Hứa Trần nói.
"Thời điềm này mà còn đi gặp gia trưởng à?"
"Không, dẫn anh ấy đi gặp tổ tiên."
"Tổ tiên nhà bọn cậu đã biến thành linh hồn rồi, còn ở nhà trấn trạch hả?"
Hứa Trần nhìn Viên Dã Phú cả nửa ngày mà không nói gì, cảm thấy mạch não của Viên Dã Phú có hơi thần kỳ.
Viên Dã Phú chỉ có thể xua tay: "Cậu nói tiếp đi."
"Ác linh muốn nhập xác anh ấy có chút ân oán với tổ tiên nhà tôi, tôi muốn dẫn ảnh về xem mộ phần và linh vị tổ tiên, để người đó gặp, hoàn thành tâm nguyện, nếu thật sự không đi thì chỉ có thể dùng cách cứng rắn."
"Cứng rắn là..."
Hứa Trần không trả lời, ánh mắt Viên Dã Phú lộ rõ phức tạp nhưng cũng không nói gì.
Lục Văn Tây hồi phục tinh thần, cảm thấy hơi đói, khóc một trận xong thì tinh thần cũng phấn chấn hơn, Hứa Trần lập tức nói: "Em đi làm cơm."
"Ừ." Lục Văn Tây nói.
Đợi Hứa Trần rời khỏi phòng, Viên Dã Phú mới hỏi Lục Văn Tây: "Cảm thấy thế nào rồi?"
"Không tốt lắm, có điều đã tốt hơn trước đó rồi." Nói xong anh đưa tay tới nhéo mặt Viên Dã Phú: "Ít nhất cảm giác đã quay trở lại."
Nếu là trước kia, có lẽ Viên Dã Phú sẽ lắm miệng lầu bầu, có lẽ sẽ nhéo lại Lục Văn Tây, nhưng lúc này chỉ cười nói: "Ừm, ông không sao thì tốt rồi."
Tình cảnh trở nên khá kỳ lạ, hai người vừa mới khóc một trận, trên mặt vẫn còn nước mắt, lúc này cả hai đều lúng túng, trố mắt nhìn nhau một hồi thì cùng thở dài.
Viên Dã Phú không ra vẻ thêm được nữa, đưa tay đập vào vai Lục Văn Tây một cái: "Lục Đại Ngọc, cho dù thế nào thì ông cũng phải cố sống tiếp đấy, biết không?"
"Tôi chắc chắn sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ông."
"Cùng tới bệnh viện thăm dì đi."
"Ừm, biết rồi."
"Tôi cùng ông tới nhà họ Hứa nha?"
"Thôi đừng, ông đừng thấy bộ dáng sau này của tôi làm gì, cứ nhớ dáng vẻ đẹp trai của tôi là được rồi."
Viên Dã Phú suy ngẫm một hồi thì đồng ý, sau đó dùng ánh mắt tỏ vẻ: "Bạn trai ông khóc tới mức mắt sắp thành quả óc chó luôn rồi, tay thì sưng phù, cơ thể yếu ớt, môi trắng bệch, trạng thái không được tốt cho lắm."
Khi nãy Lục Văn Tây không chú ý lắm, giờ nghe Viên Dã Phú nói vậy thì gật đầu, ý bảo mình đã biết.
Sau đó Lục Văn Tây thử đứng dậy hoạt động cơ thể một chút, cứ nằm mãi có hơi đau nhức, vừa lấy lại được quyền khống chế cơ thể, lúc bước đi cũng có hơi lảo đảo, giống như đang bước trên bông, đi một vòng thì nói với Viên Dã Phú: "Tôi cảm thấy mình giống như phi thăng thành tiên rồi."
"Bước lên cân đẩu vân véo một cái bay đi vạn dặm hả? Lăn con bê đi nhé, chân ông run bần bật như vừa mới đứng lên ngồi xuống trăm lần kia kìa." Viên Dã Phú ghét bỏ nói, nhưng vẫn chạy tới đỡ Lục Văn Tây đi tiếp, vừa đi vừa trách móc, miệng cứ lải nhải không ngừng.
Lúc xuống lầu thì Hứa Trần đã nấu cháo xong, còn làm một phần rau trộn, rất dễ tiêu.
"Hai người ăn đi, em đi nấu thuốc." Hứa Trần nói xong thì một lần nữa tiến vào bếp.
"Nè nè nè, tôi nói này cha Lục, tôi mua nhân sâm cho ông bồi bổ nhé?" Viên Dã Phú hỏi.
Kết quả Hứa Trần ở trong bếp chen ngang nói: "Vô dụng thôi."
Viên Dã Phú nhịn không được hỏi: "Trong phim truyền hình không phải người sắp chết đều dùng nhân sâm giữ mạng à? Nếu lão Lục cần dùng thì cứ trong nhà tôi lấy."
"Tình trạng của anh ấy là linh hồn bị phá hủy, tôi nấu thuốc là để bồi bổ cho hai ngày nay, hiện giờ cơ thể anh ấy rất yếu, uống nhân sâm vào sẽ không chịu nổi, càng hại thân thêm."
Viên Dã Phú nghe vậy thì từ bỏ, ăn vài muỗng cháo xong thì nói tới chuyện sẽ lái xe mình đưa Lục Văn Tây tới bệnh viện.
Lục Văn Tây còn gọi điện thoại cho Lục Vũ Thương, nói rõ tình huống, nói chuyện được phân nửa thì Lục Văn Tây không nói nổi nữa, chỉ chả,y nước mắt, sau một hồi thì cúp máy.
"Sao vậy?" Hứa Trần hỏi.
"Cha anh khóc, anh cảm thấy khó chịu lắm, anh thì dở sống dở chết, mẹ thì ngã bệnh, anh sợ cha xảy ra chuyện."
"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp ông chăm sóc chú Lục, ông với Hứa Trần cứ yên tâm đi xử lý vấn đề đi." Viên Dã Phú lập tức vỗ ngực biểu thị mình sẽ giúp đỡ.
Lục Văn Tây gật đầu, lau nước mắt rồi tiếp tục ăn cơm, ăn một hồi cảm thấy vẫn chưa no thì ăn tiếp, cảm thấy hơi kỳ lạ, cuối cùng kết luận là cơ thể vừa mới khôi phục, không quá bình thường.
Hứa Trần nấu thuốc xong, lúc ăn cơm thì vẫn luôn nói chuyện Wechat, Lục Văn Tây nhịn không được tò mò: "Ai vậy?"
"Hàn Dục."
"Có chuyện gì à?"
"Ừ, ông ta tặng em một món quà lớn."
"Quà gì?"
"Ác linh của nhà họ Cố, em dự định giải quyết hết một lần." Hứa Trần nói xong thì ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tây: "Như vậy có lợi cho anh."
Nhà họ cố có giữ máu từ tim Hứa Trần, thầy bắt quỷ dạng như Hàn Dục chỉ dưỡng hai ác linh mà thôi. Nhưng Cố Du thì dưỡng một đám xem như hậu cung của mình. Người nhà họ Cố vẫn luôn điều khiển đám ác linh này thì Hứa Trần phải gánh tội ác trên lưng, vì thế đám ác linh này sớm muộn gì cũng phải diệt trừ.
Hiện giờ người nhà họ Cố lại chủ động đưa tới cửa.
Bọn họ không mò ra nội tình của Hứa Trần, không dám tùy tiện tiếp cận, vì thế đã tìm tới Hàn Dục.
Hàn Dục tỏ ra hám lợi nói với người nhà họ Cố: Thực lực của Hứa Trần sâu không lường được, muốn giết Hứa Trần thì phải chế ngự được, nhất định phải dẫn theo rất nhiều ác linh.
Lục Văn Tây vừa nghe liền vui vẻ, vốn đã biết Hàn Dục rất gian xảo, không ngờ lại gian tới mức độ này.
"Sao ông ta lại giúp em vậy? Trêu chọc nhà họ Cố thì có lợi gì cho ông ta?"
"Hàn Dục nói, bị người ta uy hiếp có cảm giác rất khó chịu, đồng thời cũng muốn chứng tỏ, nhà họ Hàn không dễ bị bắt nạt."
Thật ra vẫn còn một nguyên do, Hàn Dục biết Hứa Trần không đơn giản, muốn bán một nhân tình.
"Vậy em tính làm thế nào?"
"Tiêu diệt một lượt."
Lục Văn Tây ăn một ngụm cháo, gật đầu: "Ừm, tiểu ca ca mua mấy ký táo đỏ cho em bổ máu."
Lúc đầu Hứa Trần không biết, sau đó hiểu ra Lục Văn Tây đã phát hiện, vì thế gật đầu: "Ừm."
"Có khử trùng ống tiêm không?"
"Mua nhiều lắm, chỉ dùng một lần."
"Bên đông y có dạy dùng kim không?"
"Em chưa được học..."
"Thế nên mới chích cho tay mình sưng phù như vậy hả? Có cong lại được không?"
Hứa Trần có hơi chột dạ, ấp úng nửa ngày không nói gì, sau đó Lục Văn Tây vất đũa tới trước mặt Hứa Trần, tình cảnh như sắp diễn ra bạo lực gia đình dọa Viên Dã Phú vội vàng đặt chén xuống tránh đi.
"Hứa Trần, có phải nếu tình trạng của anh nghiêm trọng hơn thì em sẽ moi tim ra cho anh ăn luôn không? Em tưởng mình là thuốc bột Vân Nam à?"
Nào ngờ, Hứa Trần nghiêm túc trả lời vấn đề này: "Thuốc bột Vân Nam không chữa được."
Viên Dã Phú đi được phân nửa thì cười phá lên, sau đó nghe thấy Lục Văn Tây quát mình: "Ông mau cút đi cho tôi."