Mạng Không Còn Lâu

Chương 78



Diễn cảnh hôn dựa vào góc quay làm tâm trạng của Lục Văn Tây tốt hơn khá nhiều, cũng bình tĩnh lại, tới lúc quay thì Đỗ Tử San lại là người phì cười trước.

Lục Văn Tây khó hiểu nhìn Đỗ Tử San, đây không phải phong cách của cô.

"Lục Văn Tây thật sự đã diễn cảnh hôn rồi...." Đỗ Tử San nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó lại bật cười.

Sau đó Lục Văn Tây cũng cười theo: "Còn lẩm bẩm nữa thì tui nhéo cô đấy."

"Dữ quá đi, dữ quá nha, tôi sợ lắm đó." Đỗ Tử San liên tục cầu xin tha thứ, bầu không khí cũng thoải mái hơn không ít.

Sau phen xấu hổ này thì tiến hành rất thuận lợi, chỉ là lúc tạo hình thì đạo diễn có tới điều chỉnh góc độ vài lần, đèn flash không ngừng lóe sáng, ảnh hưởng tới hiệu quả quay hình hai lần, những cái khác đều khác bình thương.

Quay hình xong, Lục Văn Tây và Đỗ Tử San cùng nhau tới xem hiệu quả cảnh quay, Lục Văn Tây còn cầm cốc giữ ấm xanh xanh đỏ đỏ uống ngụm canh mà Hứa Trần nấu cho mình, hai người đều cảm thấy như vậy là đã vượt qua.

Scandal của bọn họ không còn tiếp tục náo động.

Hàn Phạm Minh và người đại diện của Đỗ Tử San đều là phái thực chiến, sau khi quyết định thì nhanh chóng hành động, để một loạt hiệu quả tuyên truyền phim mới xuất hiện. Lục Văn Tây và Đỗ Tử San sợ xuất hiện sơ hở nên đều tránh phóng viên phỏng vấn, dần dần tình thế cũng ổn định, thỉnh thoảng có người nhắc tới cũng sẽ sẵn tiện nói về bộ phim mới của bọn họ.

Sau khi bộ phim quay xong, ngày Lục Văn Tây hơ khô thẻ tre, đoàn phim còn ăn mừng một trận nhỏ.

Lục Văn Tây mặc đồng phục cảnh sát, lúc này không có hóa trang, vẫn là bộ dáng lúc bình thường, thoải mái chụp hình chung với Đỗ Tử San, còn có hai tấm hình chụp chung toàn bộ thành viên của đoàn làm phim, cộng cả sáu tấm hình cá nhân anh, up lên Weibo.

Lục Văn Tây: Kết thúc, bộ phim này làm tôi học hỏi được rất nhiều thứ, có nhóm tiền bối chỉ dạy, có nữ chính hữu tình giúp đỡ, tất cả nhân viên đều cố gắng làm việc. Chờ đợi ngày bộ phim công chiếu, Lục Văn Tây tôi đây sẽ không cút, tôi sẽ ở trong giới đợi xem! [hình ảnh]

Thất Thất: Đồng phục hấp dẫn quá! Fan nhan sắc chảy nư/ớc mắt thỏa mãn.

Ngồi xem mây nổi lên: Chỉ có tôi chú ý thấy cụm nữ chính "hữu tình" giúp đỡ thôi à?

Nem rán vòng vòng vòng vòng vòng: Ngoan, chúng ta không cút, chúng ta ở ngay trong giới mà đợi, bọn em yêu anh. [Không hiểu sao cảm thấy thực kiêu ngạo, lão đại đang làm nũng với chúng ta sao?]

Tay ma thuật: Sao cậu ta đẹp mắt như vậy chứ? Khóc. [cười khóc] [cười khóc]

Nương khẩu tam tam: [không sai, ảnh là chồng tui.JPG]

Mộ Viễn Yên Dư: Nhóm Mẹ Tây, bọn tôi không thua đâu nhé! Ảnh chính là bạn trai của bọn tôi! Ảnh yêu sâu đậm bọn tôi! Ảnh vì bọn tôi mà cố gắng, ảnh là bạn trai tốt nhất.

Lục Văn Tây đang lướt bình luận thì thấy Viên Dã Phú gửi tin nhắn Wechat cho mình.

Viên Dã Phú: Tôi gia nhập đám Fans cuồng nhà ông, theo chân bọn họ nói chuyện ông đẹp trai cỡ nào.

Lục Văn Tây: Ông bị ngốc à?

Viên Dã Phú: [tin nhắn thoại]

Lục Văn Tây nhấn nghe, sau đó nghe thấy nhóm nữ sinh đồng loạt hô ầm ĩ: "Lão đại! Em yêu anh!"

Viên Dã Phú: Xong rồi, nhóm Fans hâm hộ của ông thấy ông mắng chửi người mà vẫn hét chói tai, sao điểm yêu thích của bọn họ lại kỳ quái như vậy nhỉ?

Lục Văn Tây nhịn không được bật cười, sau đó dùng điện thoại quay một đoạn ngắn, hướng ống kính hôn một cái, sau đó làm dáng trái tim.

Hơn nửa ngày sau, Viên Dã Phú mới nhận được trả lời.

Viên Dã Phú: Điện thoại của tôi suýt chút nữa đã bị cướp mất rồi, bọn họ lấy đi truyền đi thiệt nhiều lần mới chịu bỏ qua, cứ như giặc cướp vậy, tôi vào ga ra rồi.

Lục Văn Tây chụp một tấm hình mình dựng ngón giữa với ống kính, sau đó gửi qua cho Viên Dã Phú.

Đối với anh em một phong cách, đối với Fans là một phong cách khác, chính là đối xử khác biệt như vậy.

"Sao lại gửi động tác đó cho anh ta?" Hứa Trần nhìn thấy, nhịn không được hỏi.

Đột nhiên Lục Văn Tây hiểu ra, hiểu biết của Hứa Trần về động tác dựng ngón giữa này có chút sai lầm, vì thế một lần nữa giải thích động tác tay này với Hứa Trần: "Thật ra động tác này có nghĩa là mắng chửi người."

Hứa Trần mím môi nhìn Lục Văn Tây một hồi, không nói gì.

Xe dừng lại ở bãi đậu xe, từ phía xa đã thấy Viên Dã Phú ngồi chồm hổm ở trong góc như một con gấu mà hút thuốc, Lục Văn Tây trực tiếp đi tới hỏi: "Sao lại rảnh rỗi chạy tới đây, lại chia tay à?"

"A.... không có, không phải tới đưa phúc lợi cho ông à?" Viên Dã Phú nói xong thì hít một hơi thuốc, sau đó ném tàn thuốc qua một bên rồi dẫn Lục Văn Tây đi tới một hướng, Hứa Trần đứng ở chỗ cũ, chờ hai người.

Viên Dã Phú chỉ một chiếc Ferrari hỏi: "Thế nào?"

"Cũng được."

Sau đó Viên Dã Phú từ trong túi tiền móc ra một xâu chìa khóa xe, Lục Văn Tây lập tức chụp lấy, tiếp đó nghe Viên Dã Phú nói: "Tặng ông đấy."

Lục Văn Tây cầm chìa khóa xe, cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi: "Sao thế? Nghe nói xe tôi bị hư hả?"

"Không dám giấu giếm.... chiếc xe này tôi đã đặt trước sinh nhật ông, kết quả kéo lê miết tới bây giờ mới giao, làm tôi giận muốn phát điên luôn. Coi như là quà mừng ông hơ khô thẻ tre, thế nào, anh đây có ngầu không?" Viên Dã Phú nói xong thì phát hiện Lục Văn Tây căn bản không thèm phản ứng tới mình, trực tiếp lái xe đi.

Lục Văn Tây rất thích xe, trong nhà có vài chiếc, Ferrari cũng có một chiếc, có điều loại màu đỏ này thì vẫn là chiếc đầu tiên, ngoại hình cũng rất thích, nghe nói là kiểu mới nhất.

Anh ngồi trong xe cảm nhận một hồi, sau đó quay kính xe xuống, Viên Dã Phú lập tức tiến tới hỏi: "Cha Lục, có gì dặn dò?"

"Cám ơn."

Viên Dã Phú lập tức cười tươi rói chỉ thấy răng không thấy mắt.

Viên Dã Phú này đặc biệt thích hợp làm anh em, ở chung với nhau rất thoải mái, không cần lục đục, còn đủ chí cốt. Thế nhưng đặc biệt không thích hợp làm người yêu, chịu khó thì không nói, còn không để tâm chỉ lo chạy thận.

Vì thế mặc dù quan hệ của Lục Văn Tây và Viên Dã Phú không tệ nhưng anh chưa từng giới thiệu bạn gái cho Viên Dã Phú, anh thừa hiểu người anh em của mình có đức hạnh gì.

Lục Văn Tây xuống xe, ba người cùng lên lầu, dọc theo đường đi Hứa Trần không nói lời nào, thái độ lạnh như băng làm Viên Dã Phú cũng ngậm miệng theo, chỉ dám dùng ánh mắt giao tiếp với Lục Văn Tây, thế nhưng ánh mắt Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần lại hiền lành như đang nhìn một bé đáng yêu.

Sau khi lên lầu, Hứa Trần bắt đầu vào phòng bếp nấu thuốc, Lục Văn Tây và Viên Dã Phú ngồi ngoài phòng khách nói chuyện phiếm.

Viên Dã Phú liếc mắt nhìn về phía Hứa Trần, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Đã ngủ chưa?"

Nói tới chuyện này Lục Văn Tây cũng rất tiếc nuối, thở dài một hơi, lắc đầu, gương mặt u sầu. Anh cũng rất muốn ba ba ba đó chứ, sáng sớm ba ba ba, trưa ba ba ba, tối cũng ba ba ba, mỗi ngày ba ba ba. Thế nhưng Hứa Trần căn bản vẫn luôn là thái độ tương kính như tân, mỗi ngày vẫn luôn là câu nói đó: không còn sớm nữa, ngủ sớm một chút đi.

"Vậy ông cứ bá vương ngạnh thượng cung đi, đều là đàn ông cả, còn là người yêu, hẳn là không sao đi? Cởi q.uần rồi làm thôi!"

Lục Văn Tây nhìn Viên Dã Phú một hồi, sau đó mới đưa tay ra, giơ ngón trỏ rồi chỉ xuống dưới.

Viên Dã Phú không hiểu, cúi đầu nhìn tấm thảm một hồi rồi mờ mịt hỏi: "Ý gì vậy?"

"Tôi là bên ở dưới."

"Con bà nó?!!"

"Có thể cho chút lời khuyên không?"

"Không được, tôi thật sự không thể nào tưởng tượng ông nhảy múa thoát y trước mặt tôi, tôi đoán là không có chút cảm giác nào, tôi căn bản không tưởng tượng được ông chủ động dụ dỗ người khác là bộ dạng gì." Viên Dã Phú nói, vẫn còn cảm thấy kinh hãi, đưa tay tới sờ cơ bụng của Lục Văn Tây: "Không phải chứ, ông luyện ra cơ bụng chỉ để dùng làm cô vợ nhỏ à? Ủa, cơ bụng ông đâu rồi?"

Lục Văn Tây tùy tiện trả lời: "Nhân vật trong bộ phim mới là một con gà bệnh, đạo diễn không cho tôi tập thể hình."

Lúc này Hứa Trần từ trong bếp đi tới, nặng nề đặt ấm nước lên bàn trà, đồng thời liếc nhìn Viên Dã Phú, Viên Dã Phú lập tức rụt tay lại.

Viên Dã Phú nhìn tay mình, sau đó "phì" với nó một cái, lẩm bẩm: "Tui cũng mới biết đó! Còn chưa kịp tỉnh trí, khi nãy tui sờ bụng ông có phải cũng giống như đang sờ bụng vợ người ta không? Này... cáy này không ổn chút nào."

Sau đó gấp gáp giải thích với Hứa Trần: "Cậu đừng hiểu nhầm, tôi với Lục Văn Tây là anh em, là bạn bè thân thiết, là bạn từ lúc nhỏ, bình thường vẫn luôn cùng nhau đi đánh nhau.... còn tắ/m chung một bồn nữa... đệt, cái miệng bậy bạ này. Bốn tuổi, là lúc bốn tuổi, khi đó gà con của tui còn không cứng nổi, tui thích phụ nữ, thật đó."

Lục Văn Tây nghe xong thì ở bên cạnh cười tới mức nấc cụt, chỉ một câu nói đã nháy mắt KO Viên Dã Phú: "Tiểu tướng công nhà tôi tin tưởng ánh mắt của tôi nhá."

"Đệt! Ông đây không đẹp trai sao?"

"Không đẹp trai."

"Ông đây có tiền!"

"Tôi thiếu tiền chắc?" Lục Văn Tây chỉ mũi mình hỏi, Viên Dã Phú lập tức im lặng.

"Anh có họa đào hoa." Hứa Trần đột nhiên mở miệng, nói ra lời làm Viên Dã Phú sửng sốt.

Lục Văn Tây vốn đang cười hì hì, nháy mắt trở nên nghiêm túc, Viên Dã Phú là bạn bè thân thiết của anh, anh không muốn người anh em của mình gặp chuyện, vì thế lập tức hỏi: "Có chuyện gì?"

"Có nạn trong chuyện tình cảm."

"Có thể hóa giải không?"

"Anh ta bị trừng phạt đúng tội."

Lục Văn Tây lập tức hiểu được, anh quay sang hỏi Viên Dã Phú: "Con mẹ nó ông đã làm chuyện thất đức gì rồi hả?"

Viên Dã Phú vẫn còn ngu người: "Tui... tui làm gì?"

Đúng là cái tên cặn bã, ngay cả chính mình cũng không nhớ rõ.

Lục Văn Tây hỏi Hứa Trần: "Không phải chuyện lớn chứ?"

Hứa Trần lấy một cái ly tới, rót nước cho Lục Văn Tây, sau đó mới trả lời: "Sẽ xui xẻo một phen, chú ý tới cô gái để dính máu kinh lên giường của anh, cô ta sẽ mang tới kiếp nạn. Sau khi trở về cắt tấm trải giường làm ba, phân biệt đốt ở phòng ngủ, phòng tắm và sân thượng, sau đó trốn xa một chút, tốt nhất là nên ra nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn đừng quay lại."

"Hả..." Viên Dã Phú vẫn còn đang trong tình trạng ngơ ngác.

Lục Văn Tây trực tiếp đá một cú vào người Viên Dã Phú, cưỡng chế ép hỏi: "Làm người ta to bụng hay bắt cá?"

"Bắt... bắt cá thôi."

Lục Văn Tây lập tức tức giận, hung ác đạp vài phát, sau đó bắt đầu đuổi người: "Cút cút cút đi! Không muốn gặp lại ông nữa, tới khi nào ông mới quản được thứ đồ chơi đó của mình hả?! Cút đi!"

Sau khi đánh đuổi Viên Dã Phú đi rồi, Lục Văn Tây vẫn còn tức giận vì rèn sắt không thành thép, tức tới thở gấp, cầm ly nước ừng ực uống cạn.

Hứa Trần ngồi ở bên cạnh, đưa tay ôm lấy eo Lục Văn Tây, buồn bực một hồi mới nhỏ giọng nói: "Em cũng muốn tắ/m chung một bồn với anh."

Lục Văn Tây sửng sốt, sau đó hiểu ra bạn trai nhỏ nhà mình đang ghen tị, vì thế anh cười híp mắt quay người lại, hôn lên môi Hứa Trần.

Nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên Hứa Trần, liế.m nhẹ, động tác mềm nhẹ làm môi trên Hứa Trần ươn ướt, tiếp sau đó ngậm lấy môi dưới, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua.

Hơi ngước mắt thì có thể thấy Hứa Trần đang nhìn mình, khoảng cách gần như vậy, ánh mắt sẽ có chút mờ ảo, gương mặt của người lạnh lùng kia cũng trở nên nhu hòa. Trong đáy mắt Hứa Trần dâng lên một tầng sương mù, còn là màu đỏ, ánh mắt ướt át tràn đầy yêu thích dành cho Lục Văn Tây.

Hứa Trần ôm lấy cổ Lục Văn Tây, cũng ngậm lấy môi anh, giống như mới vừa nãy, nhẹ nhàng ngậm lấy, giống như đang nhấp nháp kẹo mà cẩn thận liế/m m/út từng chút một.

Chóp mũi hai người cọ xát, sau đó Lục Văn Tây kiềm chế không nổi mà ôm lấy Hứa Trần.

Hàng mi nhỏ dài của Lục Văn Tây giống như lông vũ, sau khi nhắm mắt lại thì trông lại càng dày rậm hơn, làm Hứa Trần nhịn không được muốn chạm vào. Giơ tay lên, chạm vào hàng mi của Lục Văn Tây, sau đó hôn càng nghiêm túc hơn, cũng nhắm mắt lại.

Bàn tay vu/ốt ve hàng mi thuận thế ôm lấy mặt Lục Văn Tây, làm nụ hôn này càng sâu sắc chân thành hơn. Hô hấp hai người đan xen, giống như khăn choàng cổ vây quanh hai người, mềm dịu, ấm áp.

Kết thúc nụ hôn này, Lục Văn Tây có chút thở gấp, khóe miệng còn mang theo nụ cười, mở đôi môi ướt át, ôn nhu nói: "Anh đi xả nước, em đi xem thuốc đi."

Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần đi vào phòng bếp, lúc này mới vui vẻ đi lên lầu trở về phòng của mình, sau khi vào phòng liền mở tủ quần áo lớn, từ chỗ sâu nhất lôi ra một lọ dầu bôi trơn, còn thuận tiện kiểm tra ngày tháng, xác định vẫn chưa hết hạn mới bỏ vào ngăn kéo cao nhất của tủ đầu giường.

Anh không ngờ mình mua dự phòng thứ này, kết quả tới mấy năm sau mới có thể dùng tới.

Suy nghĩ một hồi, anh lại lôi ra một hộp bao bỏ vào.

Sau khi xác định không còn gì phải chuẩn bị nữa, Lục Văn Tây mới đi vào phòng tắm, tuy đã chuẩn bị sẵn mấy thứ đó nhưng anh lại cảm thấy mình có chút tự đa tình. Anh không xác định được Lục Văn Tây đã khôi phục tinh lực hay chưa, cũng không thể xác định cậu nhóc có làm vào đêm nay hay không, có lẽ vẫn là câu đó: không còn sớm nữa rồi, nghỉ ngơi đi.

Sửng sốt một hồi, khi nước chạm mốc thích hợp thì anh tắt đi, xoay người thì thấy Hứa Trần bưng thuốc tới: "Uống đi."

"Lần này là uống hả?" Lục Văn Tây nhận lấy, lập tức uống xong, lúc này Hứa Trần lại đưa qua một chai nước suối, anh súc miệng rồi phun vào bồn cầu.

Đặt bình nước qua một bên, Lục Văn Tây cười híp mắt tiến tới trước mặt Hứa Trần hỏi: "Em cởi cho anh hay để anh tự mình cởi?"

Hứa Trần bị hỏi tới lỗ tai đỏ rực, rũ mi mắt suy nghĩ một hồi rồi nhìn về phía Lục Văn Tây. Trên mặt Lục Văn Tây vẫn còn treo nụ cười giảo hoạt, cười đặc biệt xinh đẹp làm Hứa Trần nhịn không được phải nhìn thêm vài lần, sau đó một lần nữa hôn Lục Văn Tây.

Giống như một cuộc chiến kéo xé, nụ hôn cực kỳ thô bạo, cở/i đồ cũng thực bá đạo, nếu không phải phòng tắm có ít không gian để hoạt động, chỉ sợ hai người có thể lăn qua lăn lại chơi đủ trò.

Lục Văn Tây đặc biệt thích chấm mút, trong lúc này đã đụng chạm cơ thể Hứa Trần không ít, phóng khoáng lớn mật mà không hề hay biết mình đã lọt vào tầm ngắm của dã thú.

....

Ngón tay Lục Văn Tây câu mép qu.ần lót Hứa Trần một chút, kéo ra một khoảng cách rồi thả tay, "bép" một tiếng, lưng quần bật trở về hông Hứa Trần.

Hứa Trần áp tới cắn vành tai Lục Văn Tây, giống như thì thầm ở bên tai anh: "Cởi giúp em đi."

"Em có hơi phạm quy nha..." Lục Văn Tây vói tay vào trong quầ.n lót Hứa Trần, nắm lấy vật đã dựng thẳng kia trong lòng bàn tay, còn thuận tiện nhéo nhéo hai viên thịt, nghe thấy Hứa Trần kề sát bên tai hừ nhẹ một tiếng, tiếp theo đó cũng cứng ngắc.

Hiện giờ anh đã trần như nhộng, bé Tây Tây đã cứng rất nhanh, còn đứng rất gần Hứa Trần, bé nó trực tiếp gác lên bụng Hứa Trần.

Hứa Trần cúi đầu, dùng ngón trỏ gãi gãi đầu bé Tây Tây, sau đó vẽ một vòng tròn trên đỉnh đầu.

"Nó thích em." Lục Văn Tây nâng cao thắt lưng, để bé Tây Tây nhích vào trong tay Hứa Trần.

"Em thích anh." Hứa Trần hôn một cái lên môi Lục Văn Tây, đồng thời cầm bé Tây Tây, giống như Lục Văn Tây khi nãy, nắm lấy nó, còn thuận tiện vân vê hai viên thịt.

Vừa học vừa hành, thực sự vô sỉ.

Vô sỉ như vậy làm Lục Văn Tây đặc biệt yêu thích.

Lục Văn Tây kéo đồ lót của Hứa Trần, tiếp đó nhấc chân lên, dùng chân giẫm nó xuống dưới chân, tiếp đó tựa vào lòng Hứa Trần, dùng bé Tây Tây của mình cọ đối phương. Hứa Trần khoác hai tay lên vai Lục Văn Tây, nhìn hai bé đang cọ vào nhau, hô hấp trở nên nặng nề.

Độ/ng tình thì càng khó nhịn hơn.

Lục Văn Tây theo bản năng uốn éo thắt lưng, động tác cũng mất kết cấu, bởi vì gấp gáp nên cơ thể cũng cọ vào người Hứa Trần, lúc bị Hứa Trần hôn thì còn khó nhịn cọ xát lung tung, giống như động vật nhỏ không chịu thành thật, cần người trấn an.

Hứa Trần thu tay lại, một tay vịn phần eo nhỏ của Lục Văn Tây, tay còn lại nắm lấy hai thanh trụ, tiếp tục xọ xát, hai ngươi dùng tay an ủi một hồi, vuố/t ve một hồi, sau đó bắ/n ra trong khi đang hôn nhau.

Đạt tới cao trào làm chân Lục Văn Tây có chút mềm, cần Hứa Trần mới có thể đứng vững.

Anh th./ở dốc kịch liệt, nhìn dáng vẻ Hứa Trần. Thiếu niên thuần khiết trần như nhộng đứng trước mặt anh, phần ngực vốn có vết sẹo, lúc này bị bắn lên vệt chất lỏng màu trắng sữa, chúng đang lan xuống từng chút một.

Lục Văn Tây nhịn không được bật cười, sau đó bị Hứa Trần kéo vào bồn tắm.

Hai người đàn ông cao lớn tiến vào bồn tắm có chút chật chội, Lục Văn Tây có chút hối hận vì đã không mua cái có kích cỡ lớn hơn. Lúc chọn lựa căn bản không nghĩ tới chuyện này, dù sao khi đó anh cũng đang độc thân.

Lục Văn Tây ngồi trong lòng Hứa Trần, Hứa Trần ôm lấy anh, ôn nhu hỏi: "Có lạnh không?"

Lục Văn Tây lắc đầu, thả lỏng người dựa vào lòng Hứa Trần, rất mãn nguyện. Hứa Trần ở phía sau giúp anh xoa ấn huyệt đạo trên đầu, động tác rất nhẹ nhàng, làm Lục Văn Tây thoải mái tới sắp ngủ quên mất, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn đặc biệt ngọt ngọt ngào.

Cảm thấy nước hơi lạnh nên anh điều chỉnh tư thế một chút, Hứa Trần ôm lấy eo anh, liế.m bọt nước trên gáy cổ anh. Hứa Trần làm ra hành động như vậy làm cơ thể Lục Văn Tây cứng ngắc, chỉ cảm thấy một dòng điện kí.ch thích cơ thể, làm nó tê dại.

Hứa Trần cũng không ngừng lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt trên cổ anh, nuốt bọt nước vào bụng, tiếng nuốt đặc biệt gợi cảm. Tay Hứa Trần chậm rã/i vu/ốt ve trên lồng ng/ực Lục Văn Tây, sau đó nắm lấy điểm hơn nhô lên, dùng hai ngón tay x.oa nắn, không đau nhức, còn có cảm giác vui thích vì bị âu yếm.

Lục Văn Tây hơi nghiêng cổ, để Hứa Trần có thể thuận lợi liế.m cơ thể mình, điều này làm Hứa Trần thuận thế hôn lên tai anh, tiếp đó dùng đầu lưỡi liế.m vành tai. Tiếng hít thở và tiếng đầu lưỡ/i ướt át tiếp xúc với vành tai kíc.h thích màng nhĩ của Lục Văn Tây, làm anh vô thức nheo mắt lại.

Ai chỉ cho Hứa Trần?

Hứa Trần tự học sao?

Lục Văn Tây bị trêu chọc tới mức cả người không còn sức lực, chỉ có thể cố chống đỡ cơ thể, theo bản năng cuộn chân lại, chân căng cứng, bàn chân giẫm lên bồn tắm đặc biệt cố sức, lúc này lại bị Hứa Trần dùng tay đẩy chân giang rộng, sau đó xo.a nắn phần đắp đùi anh.

Lục Văn Tây nhịn không được, giống như làm nũng mở miệng nói: "Tướng công, sờ nơi đó đi."

Âm thanh phát ra làm chính bản thân Lục Văn Tây phải kinh hãi, quả thực là kẹo muốn chết, làm anh đỏ rần mặt, có điều rất nhanh sau đó đã thở phào một hơi, bởi vì Hứa Trần đã nắm lấy nơi đó của anh, mềm nhẹ trấn an.

Thực thoải mái.

Thoải mái tới mức chỉ cần mất tập trung thì sẽ bắ.n ra ngay lập tức.

Chịu không nổi.

Kết quả ngay lúc này Hứa Trần lại đột nhiên đứng dậy, với tay lấy khăn tắm ở bên cạnh. Anh kinh ngạc nhìn Hứa Trần, bị Hứa Trần kéo dậy lau người, anh có chút mất hứng ôm lấy Hứa Trần, chủ động đòi hôn.

Hứa Trần hôn một cái lên môi Lục Văn Tây, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Ngoan, chúng ta lên giường."

Lục Văn Tây choáng váng, cơ thể còn chưa kịp động đã bị Hứa Trần khiêng lên, rời khỏi phòng tắm, bọt nước trên chân vẫn còn chưa lau sạch, giọt nước nhỏ xuống cả một đường. Tới lúc bị Hứa Trần đặt lên giường, Lục Văn Tây vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, Hứa Trần cũng leo lên giường, trực tiếp hôn lên môi anh, đến lúc này anh mới rốt cuộc xác định Hứa Trần muốn làm mình.

Lục Văn Tây hồi phục lại tinh thần trong nụ hôn, trong khoảnh khắc này anh có chút choáng váng, nhưng cũng nhanh chóng bị tâm trạng hưng phấn thay thế.

Đêm nay thuộc về bọn họ, hiện giờ Hứa Trần là của anh, anh muốn hôn Hứa Trần, v/uốt ve Hứa Trần, sau đó để bé Trần Trần của Hứa Trần ăn tươi anh, để Hứa Trần tiến vào bên trong cơ thể anh, chỉ nghĩ thôi mà anh đã cao hứng tới mức muốn ngất xỉu.

Hiện giờ vẫn còn là mùa đông sao?

Lục Văn Tây có chút không xác định, xung quanh rất nóng, cơ thể anh giống như đang bị thiêu đốt, không chỉ dụ/c vọng, còn có tình yêu của anh dành cho Hứa Trần, và cả sự hoang dã bẩm sinh.

Hứa Trần dùng tay đỡ hai chân Lục Văn Tây, cùng lúc đó đỡ lấy mông anh, để thứ kia của mình cọ nhẹ vào giữa đùi anh, nhỏ giọng hỏi: "Có thể không?"

"Muốn anh nói hoan nghênh quang lâm không?"

"Em nghĩ xem..."

"Đừng nghĩ, tiến vào đi, một giây cũng đừng lãng phí được không? À đúng rồi, trong tủ đầu giường có dầu bôi trơn." Lục Văn Tây còn gấp gáp hơn cả Hứa Trần, đã tới lúc này rồi, còn lễ phép như vậy để làm gì chứ?

Hứa Trần không nghĩ tới chuyện này, lúc này kéo tủ đầu giường lấy dầu bôi trơn, trét một ít lên vậ/t cứng của mình rồi thử tiến vào cơ thể Lục Văn Tây.

"Vậy... mạo phạm." Hứa Trần nói.

Suýt chút nữa Lục Văn Tây đã phì cười.

....

Có chút khít.

Đây là cảm nhận của Hứa Trần.

Nơi đó rất chật, cũng rất nóng, kẹp cậu có hơi đau, nhưng cũng rất hưng phấn.

Động tác của Hứa Trần rất chậm rãi, có thể cảm nhận được cơ thể Lục Văn Tây gồng cứng, như cây cung kéo căng chờ thời điểm bắn tên, anh cong người ôm chặt lấy lưng cậu, giống như tìm được nơi chống đỡ.

Nhìn bộ dạng của Lục Văn Tây, hai mắt hơi híp lại, ánh mắt có chút mơ màng, môi hé mở vô tình bật ra tiếng rê/n rỉ khó nhịn.

Hứa Trần muốn trấn an Lục Văn Tây, cậu dịu dàng hôn lên lông mày Lục Văn Tây, tiếp đó là mũi, là miệng.

Lục Văn Tây tựa hồ đã đợi chờ nụ hôn này từ lâu, lúc bị hôn thì gấp gáp hoan nghênh cậu, nụ hôn sâu như vị rượu cổ, làm Hứa Trần nhịn không được chầm chậm thưởng thức hương vị.

Trong lúc hôn, cơ thể tiếp tục tiến sâu vào, như vậy đau đớn của Lục Văn Tây sẽ giảm bớt một chút, rất nhanh đã nghe thấy Lục Văn Tây rên khẽ một tiếng, nụ hôn cũng ngừng lại.

"Đau không?" Hứa Trần hỏi.

Lục Văn Tây không trả lời, há lớn miệng hít thở, đồng thời giơ chân lên quấn lấy hông Hứa Trần. Hứa Trần chưa bao giờ thấy Lục Văn Tây như vậy, hai mắt mơ màng nhìn cậu, làm nơi đó của cậu lại càng trướng lên to hơn.

Hơi thở của Lục Văn Tây hỗn loạn như thủy tinh tan vỡ, đặc biệt sắc bén, cắt nát đi chút nhẫn nại cuối cùng của Hứa Trần. Cậu không còn khắc chế nữa, thầm nghĩ muốn nghiền ép Lục Văn Tây, để Lục Văn Tây lại càng mê loạn hơn, giống như con nai lạc đường, yếu đuối đáng thương nhưng lại thơm ngon ngoài ý muốn.

Hứa Trần dùng sức đẩy mạnh, cảm nhận được cơ thể Lục Văn Tây run lên, một tiếng rê.n rỉ từ trong cổ họng tràn ra, cực kỳ dễ nghe, nó kí.ch thích thần kinh Hứa Trần.

Hứa Trần vẫn chăm chú nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của Lục Văn Tây, sau đó bắt đầu đâm vào, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Cậu cảm thấy dáng vẻ của Lục Văn Tây lúc bị cậu đè đặc biệt động lòng người, có thể nói là cảnh đẹp đỉnh cao của nhân gian, làm cậu không thể nào dời mắt nổi.

Cơ thể hai người chuyển động, Lục Văn Tây giơ một tay lên vịn lấy người Hứa Trần, mái tóc theo chuyển động cơ thể mà rối bù, tóc không được sấy khô có chút bết vào mặt, có chút theo động tác của bọn họ mà đong đưa.

Cảm giác vui thích xa lạ bao lấy Hứa Trần, bên trong Lục Văn Tây chặt muốn chết, giống như muốn ép phỏng cậu vậy.

Lục Văn Tây chỉ có thể đỡ lấy vai Hứa Trần để ổn định cơ thể, khó nhịn ngẩng đầu, cắn m.ôi dưới, không để âm thanh làm người ta xấu hổ bật ra.

Đẹp quá...

Dáng vẻ của Lục Văn Tây khi bị cậu tiến vào đẹp quá...

Hứa Trần cúi người, dùng đầu lưỡi liế.m trái cổ Lục Văn Tây, sau đó nghe thấy Lục Văn Tây phát ra tiếng rê.n rỉ thật nhỏ, tựa hồ là nhịn không được.

Hứa Trần bị tiếng rên của Lục Văn Tây trêu chọc, động tác lại càng nhanh hơn, đâm sâu đến mức Lục Văn Tây hoảng loạn, dùng giọng nói giống như bị nghiền nát nói: "Hứa Trần... Hứa Trần.... ưm, tướng công..."

Có trời mới biết, người này mê người biết bao.

Mặc dù Hứa Trần không học tập pháp thuật nhưng có tập võ, cơ thể tràn đầy sức bật, sức mạnh của cơ thể trẻ trung một khi không còn nhẫn nại thật sự làm Lục Văn Tây không chống đỡ nổi, liều mạng tùy ý rong ruổi trong cơ thể Lục Văn Tây, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, cảm giác ngọt ngào xen lẫn hưng phấn đầy ắp trong đầu.

Sao lại có chuyện sướng đến như vậy?

Hứa Trần quả thực yêu chết người này, yêu chết dáng vẻ và cả âm thanh của Lục Văn Tây lúc này.

Muốn anh, muốn tiến vào càng sâu hơn, càng mạnh mẽ hơn chiếm giữ lấy anh.

Hung hăng...

Thật hung hăng...

...

Lục Văn Tây trì hoãn khỏi cơn đau, nhưng sau đó lại bị động tác gấp gáp của Hứa Trần chấn động tới không có khả năng chống đỡ.

Anh chưa từng thấy Hứa Trần "điên cuồng" đến như vậy, hoàn toàn phóng thích bản tính sao? Ánh mắt nhìn anh say mê như vậy, chỉ hận không thể ăn sạch anh, thật sự đáng sợ... không phải anh đã tìm trúng một người bạn trai yêu tới cuồng loạn chứ?

Vui sướng ập tới rất nhanh, nhanh chóng làm Lục Văn Tây một lần nữa mất đi lý trí, muốn nắm lấy thứ kia của mình nhưng bị Hứa Trần cản lại, bé con bị Hứa Trần nắm lấy, đối đãi có chút thô bạo, còn cố ý đè chặt lỗ nhỏ trên đỉnh, tựa hồ nếu Hứa Trần không kết thúc thì cũng không cho phép anh bắn.

Sao lại có thể bá đạo như vậy chứ?

Lục Văn Tây không muốn rên, thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ rên, anh không phải phụ nữ, quá xấu hổ. Nhưng tới lúc này, làm thế nào cũng không thể nhịn được nữa, âm thanh đứt quãng từ trong cổ họng anh phát ra, anh bắt đầu cảm thấy sướng, sướng tới mất đi lý trí, làm sao còn nhịn được?

Trong lúc mơ hồ, Lục Văn Tây mở mắt ra nhìn người đàn ông của mình, tròng mắt đen láy như đá Obsidian, lúc này lại ẩn chứa tì/nh dục nồng đậm, không còn thấy lạnh lùng, chỉ là.... thú dữ tràn đầy tính xâm lược, mà anh chính là đối tượng bị Hứa Trần xâm lược.

Giống như biến thành người khác vậy, nhưng Lục Văn Tây lại cảm thấy Hứa Trần lúc này gợi cảm muốn chết.

Mà thôi.

Ai bảo anh yêu Hứa Trần chứ, cảm giác thật sự rất sướng, anh chưa từng có cảm giác như thế, sướng tới hít thở không thông.

"Anh muốn... anh muốn bắn, Hứa Trần... tướng công...." Lục Văn Tây cảm thấy không thể nhịn được, phía sau và đôi tay kia làm anh cảm thấy kh/oái cảm ở cả hai nơi, anh không nhịn được.

Hứa Trần cúi người, áp sát bên tai anh thì thầm: "Tiểu ca ca, anh đẹp quá."

Cái gì?

Đẹp?

Nói đùa sao? Anh là đàn ông!

May mắn là sau khi nói xong Hứa Trần cũng dời đầu ngón tay đi, để anh có thể bắn ra, Lục Văn Tây thở hắt một hơi, bé Tây Tây vẫn còn khẽ run rẩy, chứng minh khi nãy anh hưng phấn cỡ nào.

Hứa Trần vẫn chưa dừng lại, vẫn còn đâm sâu trong cơ thể anh, Lục Văn Tây có chút không chịu nổi, muốn né tránh lại nghe thấy Hứa Trần nói: "Tiểu ca ca, em rất yêu anh, thật sự rất yêu anh." Kèm theo đó là tiếng hít thở nặng nề như thú dữ.

Lục Văn Tây thật sự không có cách nào với Hứa Trần, chỉ có thể ôm lấy Hứa Trần, tùy ý đối phương làm càn trong cơ thể, muốn thế nào thì cứ thế ấy, làm Hứa Trần làm thực thoải mái. Sau đó giống như trả thù mà cắn một cái vào vai Hứa Trần, nhưng hành động này tựa hồ lại càng làm Hứa Trần kí.ch thích hơn, tốc độ đâm vào lại càng nhanh hơn.

Tiếng rê.n rỉ của anh phát ra ngày càng lớn hơn, lớn đến mức chính bản thân anh phải cảm thấy xấu hổ, sau đó lại có một trận vui sướng ập tới, làm anh bị cảm giác ngọt ngào đành chìm, thậm chí anh còn không biết mình đã nói những gì.

Có vẻ là đang nói: "Hứa Trần, anh... nơi đó sướng quá."

"Em giỏi quá... lợi hại quá...."

"Tướng công, anh yêu em... anh cũng yêu em, ưm... ha.... anh sướng quá... em chơi anh sướng quá....."

Quả thực là điên rồi.

Những lời đồi phong bại tục như vậy liệu có bị Hứa Trần ghét bỏ hay không?

Có điều Hứa Trần có vẻ chơi rất vui.

Lúc một lần nữa cứng rắn, chân Lục Văn Tây đã không còn sức, bị Hứa Trần gác trên vai, chống đỡ cơ thể anh thành một tư thế kỳ quái, bằng không cũng không tự bắn vào mặt mình như vậy.

Sau đó, lúc Hứa Trần nhìn thấy chất lỏng trên mặt anh, cậu cũng mất khống chế mà bắn ra, Hứa Trần hừ nhẹ một tiếng, đâm tới mức anh cảm thấy đau lưng.

Cuối cùng khi kết thúc, Lục Văn Tây hòa hoãn lại thở hắt một hơi, mở mắt ra thì thấy Hứa Trần si mê nhìn mình. Lục Văn Tây có chút câm nín, thật không hiểu dáng vẻ dính tin.h dịch đầy mặt của anh có gì đáng nhìn, kết quả Hứa Trần lại hôn lên, trán, lông mày, mắt, môi, cằm, hôn hết mọi chỗ không hề theo một quy luật nào.

Bé Trần Trần vẫn còn nằm trong cơ thể anh, vẫn chưa chịu rút ra.

Lục Văn Tây thở hổn hển nghỉ ngơi, cảm giác được Hứa Trần có vẻ... lại cứng, ở ngay trong cơ thể anh, nó đang cứng lên với tốc độ rất nhanh.

Cùng lúc đó, cơ thể Lục Văn Tây tựa hồ hút tinh nguyên của Hứa Trần, mới vừa nãy còn rất mệt mỏi, hiện giờ đang chậm rãi hồi phục, tinh thần lẫn thể lực đều dư thừa gấp trăm, có lẽ còn có thể tái chiến thêm nhiều đợt.

"Em cởi bỏ phong ấn à?" Anh nhịn không được hỏi Hứa Trần.

"Lúc anh đạt tới cao trào đặc biệt đẹp, nhịn không được..."

"Em không cảm thấy như vậy rất đồi phong bại tục à?" Anh ôm lấy cổ Hứa Trần, còn dùng mông mình chủ động cọ xát Hứa Trần.

Hứa Trần trầm mặc một hồi, lúc này đột nhiên búng tay một cái, đèn tắt.

"Vầy thì được rồi."

...

Sau khi đèn tắt, Lục Văn Tây có chút hối hận.

Hiển nhiên sau khi đèn tắt, Hứa Trần lại càng phóng túng hơn, cứ như một con dã thú, hết lần này tới lần khác tàn phá tiểu ca ca của mình. Lúc này Lục Văn Tây mới biết năng lực nhìn trong bóng đêm của Hứa Trần rất tốt, có thể thấy rõ dáng vẻ của anh ở trong bóng tối, bằng không vì sao em ấy vẫn luôn nói đi nói lại rằng dáng vẻ của anh rất đẹp?

Cố tình thị lực của Lục Văn Tây không bằng Hứa Trần, chỉ có thể dùng cơ thể cảm nhận được Hứa Trần có năng lực mạnh mẽ thế nào.

Đổi tư thế tiếp tục bị đâm, sau đó trong lòng mặc niệm, hấp tinh đại pháp tốt, song tu đại pháp tốt.

Huống chi, Hứa Trần quả thực chơi anh rất sướng.

[hết 78]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.