Mạng Không Còn Lâu

Chương 79



Lục Văn Tây nằm ở trên giường, rúc trong lòng Hứa Trần, mơ mơ màng màng ngủ một hồi thì tỉnh lại, chú ý thấy trời sáng cũng không nhúc nhích.

Hứa Trần dùng một tay ôm Lục Văn Tây, thỉnh thoảng hôn lên má hoặc trán anh, tay còn lại vuốt ve sau lưng anh.

Thật ra Lục Văn Tây nghĩ, có thể lăn qua lăn lại suốt cả đêm như vậy là vì anh có thể hấp thu tinh nguyên, cơ thể không có vấn đề gì, chỉ là vẫn luôn nằm trong trạng thái hưng phấn, sau vài lần thì đầu bắt đầu chịu không nổi, có cảm giác thiếu dưỡng khí.

Hiện giờ dáng vẻ kiệt sức này không phải vì bị Hứa Trần làm, mà vì hoa mắt choáng đầu, không muốn nhúc nhích.

Hứa Trần đã từng là người rất chú ý tới chuyện dưỡng sinh.

Không sai, là đã từng.

Đêm qua cứ giống như một tiểu quái thú, lúc này tựa hồ tinh thần vẫn còn phấn chấn, cả đêm không ngủ, còn chìm trong trạng thái vui sướng, thế mà không hề có chút khác thường nào.

Lục Văn Tây lén ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Trần, phát hiện mắt Hứa Trần trong suốt rõ ràng, không hề có sự si mê đêm qua, điều này làm anh cảm thấy có chút không thoải mái.

Hứa Trần là một người cuồng si.

Đêm hôm qua Lục Văn Tây vừa mới phát hiện, lúc bình thường Hứa Trần quả thực là chính nhân quân tử, không hề có chút kẽ hở nào.

"Đói không?" Hứa Trần hỏi anh.

"Có chút."

"Còn tưởng em đã đút anh ăn no rồi."

"..."

Lúc bọn họ làm xong đi vào tắm, Lục Văn Tây mới phát hiện Hứa Trần đã bắn vào trong cơ thể anh ba lần, nhưng bên trong lại không hề có gì cả, tựa hồ những thứ bị bắn vào đều đã bị hấp thu hết.

Chỗ chết người nhất chính là sau khi hấp thu những thứ đó, Lục Văn Tây cảm thấy cơ thể rất khỏe, tiếp đó liền theo bản năng muốn thân thiết Hứa Trần.

Vì thế Hứa Trần thực sự rất xấu khi hỏi vấn đề này.

Đột nhiên Lục Văn Tây có cảm giác câm nín không nói nên lời, nhìn dáng vẻ Hứa Trần thì không tìm được gì, thế nhưng cứ cảm thấy Hứa Trần ngày càng càn rỡ hơn.

Hoặc là trước đây quá ngoan? Đột nhiên biến thành hư hỏng như vậy làm anh có chút không thoải mái?

"Được rồi, em đi nấu cơm cho anh." Hứa Trần hôn lên trán Lục Văn Tây một cái, sau đó ngồi dậy, nhớ ra gì đó nên vén chăn đè Lục Văn Tây lại, để anh nằm úp, kiểm tra phía sau của anh.

Lục Văn Tây theo bản năng muốn né tránh, kết quả Hứa Trần không cho, anh liền từ bỏ, tùy ý Hứa Trần xem.

"Không có vấn đề gì cả." Hứa Trần kiểm tra xong liền nói.

"Anh cảm thấy có hơi thốn thốn."

"Lần sau đừng kẹp chặt như vậy là ổn."

"..."

Hứa Trần thay đổi rồi!

Chắc chắn đã thay đổi!

Lục Văn Tây còn muốn cắn Hứa Trần, nhưng lại thấy Hứa Trần mỉm cười với mình.

Tia nắng sớm mai rất nhu hòa, rơi vào gương mặt trắng nõn của Hứa Trần, hoa văn của bức rèm vẫn còn, vẩy ra chút điểm sáng. Tóc Hứa Trần xõa tung dán vào phần ót, che đi một phần mắt, lúc mỉm cười, nụ cười ngọt lịm, đẹp đến mức Lục Văn Tây không thể nào dời mắt.

Lại tha thứ cho Hứa Trần rồi.

Cậu nhóc này phạm quy quá.

Sau đó Lục Văn Tây ngồi dậy, chống đỡ cơ thể hôn lên môi Hứa Trần.

Hứa Trần nhấc chăn, để cơ thể mình bao trùm lên người Lục Văn Tây, sau đó nhắm mắt lại, đáp trả lại nụ hôn.

Không còn sự bá đạo ngày hôm qua, mà là dịu dàng, mềm mỏng, đầu lưỡi mềm mại, và cả hương vị thơm ngọt. Hôn môi người mình thích có hương vị rất ngọt ngào, giống như Cappuccino đậm đà, hoặc là Tiramisu ngọt ngào.

Ổ chăn ấm áp, nụ hôn ngọt ngào, Lục Văn Tây cảm thấy rất thích.

Sau đó tóc bị vuốt nhẹ, bàn tay to có tác dụng trấn an làm tâm tư của anh yên tĩnh trở lại, nụ hôn ngừng lại, Lục Văn Tây trốn trong chăn nhìn Hứa Trần xuống giường. Hứa Trần tùy tiện tìm một cái quầ/n lót mới mặc vào, sau đó đi tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ tìm kiếm đồ.

Hứa Trần chọn một cái áo lông, lúc mặc đồ Lục Văn Tây có thể thấy được cơ bụng và cơ ngực săn chắc của Hứa Trần, làm anh nhớ tới đêm qua, cơ thể mạnh mẽ kia đâm anh tới mất lý trí.

"Muốn ăn món gì?" Lúc mặc quần, Hứa Trần hỏi anh.

"Em làm gì anh cũng thích."

"Ừm." Hứa Trần đáp, sau đó ra khỏi phòng.

Lục Văn Tây bọc chăn nằm trên giường, lăn lộn vài vòng, tâm trạng rất tốt. Sau đó anh rời khỏi ổ chăn, mặc quần áo rồi chạy xuống lầu nhìn Hứa Trần làm thức ăn sáng cho mình.

Sau khi bộ phim này hơ khô thẻ tre, quay quảng cáo một loại sữa bò nữa sẽ tiến vào kỳ nghỉ, sau tết âm lịch mới có lịch trình mới.

Hứa Trần đã tiến vào kỳ nghỉ đông, vì thế hai người có một khoảng thời gian ở chung, đáng tiếc hành trình trong ngày đã bị xếp đầy.

Đầu tiên là đã đáp ứng Du Ngạn sẽ xử lý chuyện của Tô Lâm. Sau đó anh còn phải tới xem vị thành viên ở nước T kia, xem người đó có động tay động chân gì hay không.

Còn một việc nữa là đồng ý với ông cụ Lý sẽ tới loại bỏ âm khí trong biệt thự.

Lúc Lục Văn Tây đang ăn sáng, Lục Vũ Thương liên tục gọi tới ba cuộc, bảo Lục Văn Tây nhất định phải về nhà hôm nay.

Lục Văn Tây dùng đũa kẹp trứng chần, có chút lòng đỏ trứng chảy ra, anh lập tức hút một hơi, sau đó thấy Hứa Trần lại nhìn mình chằm chằm, làm anh nhịn không được hỏi: "Dáng vẻ hút lòng đỏ trứng của tiểu ca ca có đẹp không?"

Hứa Trần không trả lời, chỉ tiếp tục ăn mì, nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng cậu.

Hiện giờ Hứa Trần nhìn cái gì của Lục Văn Tây cũng thấy đẹp, anh làm cái gì cũng thấy tốt, ngay cả cái mông bị sưng cũng thực đáng yêu.

"Hôm nay em cùng anh về nhà một chuyến, cha anh tìm ba vị đại sư tới kiểm tra cho anh." Lục Văn Tây để điện thoại xuống, nói với Hứa Trần.

Hứa Trần gật đầu, cậu cũng biết đạo hạnh của mình không tinh, quả thực nên để cao nhân kiểm tra giúp Lục Văn Tây, bằng không cậu cũng rất lo lắng.

Lần này trở về, Lục Văn Tây chạy chiếc Ferrari mà Viên Dã Phú đã tặng, còn lái rất hăng hái, hơn nữa còn đặc biệt phong cách. Lúc chờ đèn đỏ có thể thu hút ánh mắt của mọi người trên chiếc bus bên cạnh, thỏa mãn được chút lòng hư vinh của Lục Văn Tây.

Về tới nhà liền thấy Lục Vũ Thương đi tới đi lui trong nhà, đang định trách móc Lục Văn Tây quá chậm thì thấy con trai còn dẫn theo một người.

"Bạn à?" Lục Vũ Thương hỏi một câu, không có ý định để Lục Văn Tây mất mặt trước mặt người ngoài nên thu lại cơn nóng giận.

"Ừm... hiện giờ con vẫn còn sống là nhờ vào em ấy, em ấy cũng là tiểu đạo sĩ, có điều cha cũng thấy rồi đó, còn hơi trẻ, vì thế hôm nay cùng con về xem một chút."

Lục Vũ Thương nghe vậy lập tức hiểu được, nhanh chóng đi tới trước mặt Hứa Trần, nắm lấy tay Hứa Trần: "Ít nhiều gì cũng nhờ vào bạn nhỏ, mấy ngày nay cậu cực khổ rồi."

Hứa Trần bị Lục Vũ Thương gọi là bạn nhỏ nên có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không có cách nào nói với Lục Vũ Thương là đêm qua tôi vừa mới ngủ với con trai ngài, vì thế chỉ có thể kiên trì hàm hồ ứng phó vài tiếng, thật ra khá là chột dạ.

Kết quả Lục Vũ Thương không ngừng bám lấy Hứa Trần hỏi thăm tình huống của Lục Văn Tây, Hứa Trần cũng chỉ có thể giải đáp rõ ràng đâu ra đấy.

Sau khi tiến vào nhà thì thấy trong phòng khách có ba nhóm người đang ngồi.

Cũng khá rõ ràng, nhóm lão tiền bối ngồi ở chủ vị, đứng bên cạnh là đệ tử trẻ tuổi, có một vị đồ đệ lớn hơn Hứa Trần cả một lứa, diện mạo của Hứa Trần thật sự không ổn.

Nghề này của bọn họ giống như bên Đông y vậy, càng lâu năm thì kinh nghiệm lại càng phong phú, nhất là người có tướng tá đoan chính, khí chất nho nhã thì càng dễ làm người ta tin phục.

Một thanh niên trẻ măng đột nhiên nói mình là đại sư, phần lớn mọi người sẽ có phản ứng giống như Lục Văn Tây lúc ban đầu, nghĩ rằng Hứa Trần gạt người.

Lúc tiến vào, ba vị này đang câu có câu không nói chuyện phiếm, thấy Lục Văn Tây và Hứa Trần tiến vào thì lập tức im lặng.

Một ông cụ vóc người gầy gò có tóc và râu mép hoa râm, lúc thấy Lục Văn Tây thì biểu cảm lập tức thay đổi, mở miệng hỏi: "Cậu làm sao sống được đến bây giờ vậy?"

Lục Văn Tây bị hỏi tới không biết phải nói gì, chỉ có thể giải thích: "Làm nhiều chuyện tốt một chút, xây vài trường tiểu học hi vọng."

Lục Vũ Thương cũng nghe thấy lời của ông cụ, biểu cảm cũng thay đổi, lập tức hoảng hồn.

Ông cụ nhìn quanh người Lục Văn Tây một chút, hỏi tiếp: "Phát hiện vấn đề từ khi nào?"

"Đại khái là trước lễ quốc khánh."

"Được vị cao nhân nào chỉ dạy à?"

"Em ấy." Lục Văn Tây chỉ Hứa Trần.

Ông cụ nhìn Hứa Trần, do dự một hồi mới nói: "Vị đạo hữu này, nếu không ngại hãy phóng khí tràng ra đi."

Hứa Trần vốn chỉ đi cùng Lục Văn Tây tới, có điều thấy ông cụ tựa hồ nhìn ra chút gì đó, cậu cũng không nghĩ nhiều, phóng ra luồng khí màu đỏ sậm của mình.

Sau khi nhìn thấy khí của Hứa Trần, bàn tay bưng cốc trà của ông cụ run lên hỏi: "Cậu là người thông linh à?"

"Đúng vậy."

"Vậy cậu thấy thế nào về một thân tử khí của cậu đây?"

Hứa Trần thấy ông cụ hỏi mình thì có chút mất tự nhiên, chỉ trả lời: "Tôi không hiểu nhiều về môn đạo đạo gia lắm."

"Mượn vận, tuyệt môn, tru sát đều có thể, chỉ cần tìm được gốc rễ, hoặc là đối phương chủ động phát lực thì mới có thể đấu một trận." Ông cụ nói, sau đó nhìn Lục Vũ Thương hỏi: "Có từng tới kiểm tra mộ tổ tiên chưa?"

Lục Vũ Thương không biết, vì thế nhìn sang Lục Văn Tây và Hứa Trần.

Hứa Trần lập tức lắc đầu.

"Tôi đã kiểm tra phòng của cậu đây, chẳng những không có vấn đề mà còn có bùa trấn trạch trông nom, không có vấn đề, muốn truy xét tiếp thì có thể tới mộ tổ tiên xem một chút. Trên người cậu đây có tử khí nồng nặc, không phải những trò vặt bình thường, cộng thêm cậu đây vốn là người có khí tử kim, không nên bị mấy trò vặt biến thành bộ dáng này, chỉ có thể là đại trận."

"Được, ngày mai chúng ta đi ngay, ngồi máy bay tư nhân của tôi qua đó." Liên quan tới tính mạng Lục Văn Tây, Lục Vũ Thương không dám thờ ơ, lập tức định là ngày mai sẽ đi ngay.

"Ngài Lục, đạo gia bọn tôi chú trọng ngày tốt, nếu không có gì trở ngại thì có thể xem hành trình lần này như tế tổ, tiến hành vào lúc tết âm lịch, bọn tôi cũng cần chuẩn bị chút đồ. Cho dù gốc rễ không nằm ở mộ tổ tiên thì cũng có thể đảm bảo sự nghiệp của con cháu đời sau sẽ được thuận lợi."

"Ngài nói rất đúng..." Lục Vũ Thương quá lo lắng, chỉ sợ chậm trễ thời gian thì Lục Văn Tây sẽ gặp chuyện.

Ông cụ gật đầu, hỏi ý nhìn sang hai vị khác.

Một người đàn ông vóc dáng mập mạp cười xấu hổ, phỏng chừng không nhìn ra được gì, nghe bọn họ nói thì có chút mờ mịt, vì thế nói: "Nói ra ngại quá, tôi không tinh thông mấy thứ này, chỉ có thể tới giúp xem phong thủy, nhưng mà về mặt phong thủy thì lão tiền bối Long đây cũng hiểu, vì thế không có đất cho tôi dụng võ. Tôi xin... cáo từ."

Lục Vũ Thương mời người ta tới, không lý nào lại để vị đại sư này đi khơi khơi như vậy, vì thế lập tức bảo người tặng một bao lì xì đỏ cho đối phương, còn đưa ra tới tận cửa.

"Cậu Lục, nếu thuận lợi thì hãy tìm một căn phòng, bần đạo sẽ nắn xương tính toán giúp cậu, có được không?" Một người đàn ông khác khoảng chừng bốn mươi tuổi nói.

Vị này cũng coi như có tướng tá đoan chính, mặc đồ vest, dáng vẻ nghiêm nghị, Lục Văn Tây cũng không nghĩ nhiều, gật đầu rồi dẫn đối phương đi lên lầu.

Vào phòng, Lục Văn Tây hỏi: "Giờ làm gì? Nằm xuống hả?"

Người đàn ông này không trả lời mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Trần cũng vào phòng cùng bọn họ, có chút không vui hỏi: "Cậu có thể ra ngoài không?"

Hứa Trần đặc biệt lạnh lùng lắc đầu: "Không thể."

Lục Văn Tây mỉm cười hòa giải: "Không cần để ý tới em ấy đâu, em ấy cũng sẽ không làm phiền gì đâu."

"Cởi áo ra đi." Người đàn ông trung niên vẫn còn có chút không vui, nhưng vẫn nói.

[hết 79]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.