Lúc Lục Văn Tây được Hứa Trần cho ăn cơm, đột nhiên anh cảm thấy nếu không phải mình đã bị Hứa Trần làm thì anh thực hoài nghi mình đã tìm được một cô vợ nhỏ, hơn nữa còn là loại đặc biệt hiền lương thục đức.
Vui vẻ ăn cháo, cảm thấy mình ăn no rồi nên anh không ăn nữa, chỉ nhìn Hứa Trần xử lý hết toàn bộ số đồ ăn còn lại.
Hứa Trần cũng coi như rất tinh tế, Lục Văn Tây chỉ có thể ăn cháo, cậu cũng ăn cháo, nhưng đang là độ tuổi thanh niên trẻ khỏe, sức ăn rất lớn, ăn khá nhiều mới no.
Sau khi ăn xong, Hứa Trần giúp Lục Văn Tây xoa eo, thuận tiện ấn xương cốt một chút, rất sợ mình làm hư cốt cách đối phương.
Lúc này Viên Dã Phú gửi yêu cầu gọi video tới, Lục Văn Tây không chút do dự từ chối.
"Lấy quần áo tới cho anh." Lục Văn Tây nói với Hứa Trần.
Hứa Trần lập tức hiểu được, xuống lầu lấy áo len cho Lục Văn Tây. Kết quả Lục Văn Tây mở ra xem thì phát hiện là loại có phần cổ rất rộng, cho dù mặc vào thì vẫn có thể nhìn thấy dấu hôn.
Chẳng qua Lục Văn Tây cũng không thèm để ý, trực tiếp mặc vào, sau đó dùng chăn quấn quanh người, gọi video qua cho Viên Dã Phú.
"Ôi zòi ôi!" Sau khi kết nối, Viên Dã Phú nhìn thấy Lục Văn Tây liền nhịn không được sợ hãi kêu lên một câu, sau đó sáp tới gần màn hình nhìn một chút: "Rất... kịch liệt nha, may là sức khỏe ông tốt đó, bằng không người bình thường không chịu nổi cấp bậc lăn qua lộn lại như vầy đâu, dáng vẻ mong manh của ông bây giờ sẽ làm Fans tan nát cõi lòng cỡ nào đây?"
"Cút, mau nói chuyện chính đi."
"Tới tới, mau giúp tôi xem đi, mua khối nào đây?"
Lục Văn Tây nhìn thấy màn hình chuyển thành Cameras sau, quay hình mớ tảng đá trong phòng, anh nhịn không được mắng: "Thằng nhóc này, ông súc sinh quá rồi đấy, trêu ghẹo hai cô gái xong bây giờ quay đầu chạy đi chơi đổ thạch à?"
"Tui nói này thiếu gia Lục, ông nói chuyện có tâm chút đi, tui lăng nhăng nổi danh trong giới luôn rồi, có ai theo tui mà không biết đâu chứ. Bọn họ ở chung với tui chẳng qua là vì họ cần tiền, tui thì cần niềm vui, hai bên tình nguyện, đây là trong nhà sắp xếp, rất kích đây, đây là lần đầu tiên tui thử đấy." Viên Dã Phú nói rất hùng hồn, dáng vẻ không biết xấu hổ như cũ.
"Sao thế, ông không định kết hôn à?"
"Ông có não chút đi được không? Tôi có thể làm chủ hôn nhân của mình sao? Nhất định cũng là liên hôn với nhà nào đó, tôi chỉ có thể tranh thủ khoảng thời gian hiện giờ mà vui chơi, bằng không sau này chỉ bị khống chế thôi."
"Đúng vậy, ông nói rất có lý, nhưng cũng đáng bị đánh."
"Chúng ta đừng nói về chủ đề nặng nề này được không? Xem giúp tôi đi, mua khối nào?" Viên Dã Phú đảo màn hình một vòng: "Ông chọn cái nào thì tôi mua cái đó, đổ ra xanh thì chuyển phát tới cho ông."
Chợ đổ thạch cũng không lớn bao nhiêu, giống như những sạp hàng nhỏ, trên bàn bày mớ nguyên liệu thô, cũng có người đang lựa chọn, nhưng phần lớn không ăn mặc quá nghiêm túc, đều rất tùy ý. Viên Dã Phú đeo tai nghe, gân giọng nói chuyện, ở trong đám người này cứ hệt như kẻ ngu.
Lục Văn Tây ngoắc tay với Hứa Trần, chỉ màn hình hỏi: "Em cảm thấy cái nào tốt? Chọn một cái chơi đi, dù sao cũng là tên vung tiền như rác kia mua."
Hứa Trần tới gần, sau đó nói: "Chậm thôi, để tôi nhìn kỹ một chút."
"Ồ, trong nghề sao?" Viên Dã Phú lập tức hỏi.
"Có biết một chút."
"Tôi quay từng cái, cậu xem từ từ."
"Qua, qua, qua, cái này quá bình thường, kế tiếp." Hứa Trần chỉ huy Viên Dã Phú, xem một hồi lâu, thấy Viên Dã Phú đã sắp mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị từ bỏ thì Hứa Trần mới ngừng lại, nhìn một trong số đó nói: "Quay một vòng đi."
Lúc quay hình Viên Dã Phú cũng nhìn, lúc cảm thấy ổn thì Hứa Trần lại nói: "Mặt hở là giả, do nhân công làm, tiếp theo đi."
"Con bà nó?!" Viên Dã Phú kinh hãi, sau đó cũng nghe theo đi tiếp, cho rằng Hứa Trần thật sự lành nghề.
Kết quả dạo một vòng, Hứa Trần chỉ có một đánh giá: "Đều bình thường."
Lục Văn Tây cũng nhịn không được nhìn Hứa Trần hỏi: "Đối với em thì tốt là thế nào?"
"Là loại ẩn chứa linh khí trời đất, có thể làm ngọc hộ thân cho anh." Loại ngọc này quả thực không dễ tìm.
Phỏng chừng là nghe Viên Dã Phú nói sẽ gửi cho Lục Văn Tây nên Hứa Trần mới xem nghiêm túc như vậy, Lục Văn Tây nhịn không được bật cười, Viên Dã Phú "chậc chậc" một tràng rồi nói: "Tôi đổi qua phòng khác, khi nãy là đã mở một nửa, tôi tới khu đánh cược lớn."
Nói xong, Viên Dã Phú cầm điện thoại đi tới một căn phòng khác, cũng là tình huống như vậy, lần này Hứa Trần rốt cuộc cũng bảo Viên Dã Phú dừng lại trước mặt một khối nguyên liệu thô khá lâu, sau đó nghe Hứa Trần thở dài: "Tuy hơi kém một chút nhưng cũng tạm, cái này đi."
"Ồ..." Viên Dã Phú nhìn khối nguyên liệu thô, hoàn toàn xem không hiểu, có điều nếu Hứa Trần đã nói thì anh cứ mua vậy, sau đó trực tiếp giao cho nhân viên công tác, lúc đang định ra ngoài chờ lại bị Hứa Trần cản lại.
"Anh đi theo đi, tôi muốn xem sương mù sau khi cắt ra." Hứa Trần nói.
Sau khi nguyên liệu thô được cắt sẽ xuất hiện một làn sương mù, từ màu sắc của sương có thể nhìn ra vài thứ, biểu hiện khối ngọc này có cát tường hay không. Viên Dã Phú thật sự không muốn chút nào, thế nhưng anh vẫn đi, chỉ là vẫn nhịn không được oán giận: "Tôi nói cho cậu biết nhé, nếu mà không ra xanh thì tôi sỉ vả đấy! Tôi rất ít khi qua bên này, bụi bặm mù mịt sặc muốn chết."
"Sao ông cứ già mồm cãi láo thế nhỉ?" Lục Văn Tây nhịn không được mắng.
"Cái rắm nhé! Khụ khụ khụ.... ông tới đây đi rồi nói dễ nghe thử xem!" Viên Dã Phú đang oán giận thì nghe thấy có người sợ hãi kêu lên: "Tăng rồi!"
Viên Dã Phú cũng không ba hoa nữa, lập tức chạy tới.
Trong năm nay có người dẫn Viên Dã Phú vào giới này, làm anh trở thành công tử tiêu tiền như rác suốt mấy năm trời, mua không ít nguyên liệu thô, thế nhưng số lần ra tăng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vì thế nghe người ta nói vậy lập tức tỉnh táo hẳn.
Kí/ch thích trong chơi đổ thạch chính là khoảnh khắc này, Viên Dã Phú cũng thực mong đợi, sau đó thấy thợ cắt hắt nước lên rồi dùng vải lau, sau đó dùng đèn chiếu cho Viên Dã Phú xem: "Sáng lắm, hình như là loại thủy tinh."
"Con bà nó!" Trái tim Viên Dã Phú giật thót: "Cẩn thận chút đi, bắt đầu mài đi, xem thử lớn cỡ nào."
"Không lớn đâu, cỡ nắm tay, có điều cũng coi như tăng rồi, mua bao nhiêu tiền?"
"Trăm ngàn đi..." Viên Dã Phú không có khái niệm, anh đều là tính tiền một loạt, chỉ biết tính hết thì tiện nghi được một chút.
"Vậy là tăng mạnh rồi!"
"Tiếp tục, tiếp tục đi." Viên Dã Phú tiếp tục chỉ huy, cảm xúc rõ ràng rất hưng phấn, cũng không còn ghét bỏ hoàn cảnh bên này tệ hại.
Hứa Trần nói với Lục Văn Tây: "Sương mù cũng ổn, có khối ngọc này thì em sẽ dưỡng một khối ngọc cho anh, anh mang theo bên người sẽ tốt hơn bùa hộ mệnh."
"Ừa ừa ừa." Lục Văn Tây xem đổ thạch rất nhập tâm, thuận miệng trả lời.
Hứa Trần căn bản không có tâm trạng kích động này, trong nhà chính có một khối phỉ thúy đế vương lục*, được người có tay nghề điêu khắc thành hình tì hưu, vô giá, loại thủy tinh thế này Hứa Trần không thèm để ý. [còn được gọi là Imperial Jade, vua của các loại ngọc]
Cậu chỉ thu dọn đồ đạc, ra ngoài ném rác, sau đó lấy tấm trải giường bỏ vào máy giặt, còn thu dọn mớ bừa bộn trong phòng khách, cầu thang cũng lau qua một lần.
Lúc quay trở lại phòng Lục Văn Tây đang ở, vừa vào cửa đã nghe thấy Lục Văn Tây kêu mình: "Hứa Trần, là loại thủy tinh đó, lên nước đã lắm, cực xịn! Là hàng thượng hạng, nghe nói có thể bán được cả triệu."
"Ừ." Hứa Trần tùy tiện trả lời, sau đó đi tới giúp Lục Văn Tây kéo chăn choàng lên vai.
Lúc này liền nghe thấy Viên Dã Phú cực kỳ không có hình tượng gào một tiếng: "Cha!" Âm thanh lớn tới mức dọa Lục Văn Tây và Hứa Trần nhảy dựng.
Lục Văn Tây lập tức ghét bỏ: "Cút đi, ai thèm làm anh em với ông."
"Ầy... thì ra hai người chơi kiểu này à?" Viên Dã Phú có chút do dự, có lẽ cho rằng Lục Văn Tây lúc ở trên giường thích gọi cha.
"Không có, trước đây đánh cuộc thua nên mới gọi, nhưng gọi nho nhã lắm nhá, hoàng a mã!"
"Không tệ không tệ, có điều ông nội Hứa à, có thể giúp tôi chọn thêm vài khối không? Loại thủy tinh thượng hạng lại bị cậu nói là tạm được, cậu biết nhìn như vậy thì tìm thêm cho tôi vài cái đi, tôi mua."
"Đây là tiền tài bất nghĩa..." Hình như Hứa Trần không muốn giúp người ta kiếm tiền từ chuyện này, vì thế có chút do dự."
"Nếu tăng thì chúng ta cưa đôi."
"Vậy anh quay trở lại đi, tôi xem thử xem." Gần đây Hứa Trần rất muốn kiếm tiền, vì thế lập tức đồng ý mà không hề giả vờ giả vịt, làm Viên Dã Phú rất vui vẻ.
Lại cùng Viên Dã Phú giằng co suốt một giờ mới kết thúc, cúp cuộc gọi video, chờ Viên Dã Phú giải thạch xong là được. Lúc này Hứa Trần lấy khăn nóng tới giúp Lục Văn Tây lau vết hôn, thuận tiện giúp anh mát xa, xúc tiến tuần hoàn máu, có thể đẩy nhanh tốc độ hồi phục.
"Nếu Lâm Hiểu thấy bộ dáng này của anh thì sẽ xé nát em mất." Lục Văn Tây nằm ở trên giường, tùy ý Hứa Trần lăn qua lộn lại mình, vẫn là dáng vẻ biếng nhác thường thấy.
"Sau này sẽ không." Hứa Trần nhỏ giọng nói, hiện giờ lại chìm vào áy náy.
"Hôn nay một chút đi, coi như bồi tội."
"Sẽ không đau chứ?"
"Hôn má."
Hứa Trần lập tức cúi đầu hôn một cái vào gò má Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây chỉ bên mặt còn lại, Hứa Trần lại hôn một cái, sau đó ngồi ngay ngắn, đứng dậy quay đầu rời đi làm Lục Văn Tây sửng sốt.
Hai mươi phút sau thì Hứa Trần quay trở lại, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu.
"Làm sao vậy?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi.
"Âm khí trong cơ thể em vẫn chưa tiêu tán sạch sẽ, khi nãy lại có phản ứng."
Lục Văn Tây cũng khá kinh ngạc, chỉ hôn má có hai cái thôi đã có phản ứng rồi, này là... hấp dẫn nhiều cỡ nào chứ?
Chẳng qua anh không nói gì, chỉ an ủi Hứa Trần: "Không sao mà, tuổi trẻ khí huyết tràn đầy thôi."
"Gần đây em phải cách xa anh một chút, bằng không sẽ làm anh bị thương." Hứa Trần oan ức nói.
"Ngoan, không sao cả mà."
Đột nhiên Lục Văn Tây nghĩ tới gì đó, hỏi Hứa Trần: "Em nói xem đứa bé kia có cần ăn gì không?"
"Hả... ăn cái gì? Cháo hả? Trước đây bé nó ăn gì?"
"em nói coi người phụ nữ sinh con bị chết kia liệu sau khi chết có sữa không?"
"Có sữa suốt mấy chục năm?"
"..."
"Không lẽ chúng ta phải mua sữa bột?"
Lục Văn Tây cúi đầu cẩn thận suy nghĩ nửa ngày mới vỗ đùi: "Con bé đã một tuổi rồi, có thể ăn dặm, chúng ta nấu mì đi, để con bé tự ăn."
Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây trầm mặc một hồi, hai người đối mặt, giống như có cảm giác thần giao cách cảm.
May mà bọn họ là Gay, bằng không đứa bé nào làm con của bọn họ sẽ rất thảm."