Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 3



Giản Minh Thần từ trong mộng bừng tỉnh, còn bảo trì động tác trong mộng, tay phải nắm chặt cổ tay trái. Nhìn vết thương giống như còn mà giật mình. Tư Đồ Ninh đã chết, hiện tại còn sống chỉ có Giản Minh Thần.

Nhìn đồng hồ ở đầu giường đã hơn 8 giờ, Lạc Lạc ở trên giường không biết đã tỉnh từ lúc nào, mở to đôi mắt an tĩnh nhìn trần nhà, thỉnh thoảng vặn vẹo thân thể mập mạp. Giản Minh Thần dùng tốc độ chạy một trăm mét nước rút, rất nhanh mặc quần áo cùng uy tiểu gia hỏa uống sữa. Anh như thế nào lại quên, hiện tại không phải sống một mình, còn có Tiểu Lạc Lạc đáng yêu nữa.

Cầm thùng nước đi vào cái ao trong tùy thân không gian, nước trong này so với nước máy dễ uống hơn nhiều. Có khi dùng nước suối trong veo này pha sữa cho Tiểu Lạc Lạc còn có thể giúp tiểu gia hỏa gia tăng trí lực ni.

Một bên ảo tưởng một bên nấu nước pha sữa bột, Giản Minh Thần lại lần nữa biến căn hộ nhỏ thành chiến trường. Thật vất vả mới pha xong nhưng uy thế nào tiểu gia hỏa cũng không chịu uống, con mắt ngập nước cùng bộ dạng ủy khuất nhìn Giản Minh Thần, làm cho anh đau lòng chết được.

Chuẩn bị ôm lấy Tiểu Lạc Lạc dỗ dành, Giản Minh Thần khịt khịt mũi, đây là mùi gì vậy? Tiểu Lạc Lạc trên mình như thế nào lại có mùi thối. Rốt cục kịp phản ứng, Giản Minh Thần luống cuống tay chân bắt đầu giúp Tiểu Lạc Lạc đổi tã, cái thứ vàng vàng một mảnh kia thiếu chút nữa làm cho Giản Minh Thần nôn ra rồi.

Làm vú em quả nhiên là chức nghiệp rất có tính khiêu chiến, sau khi vượt qua một trận hỗn loạn, Giản Minh Thần rốt cục cũng ăn được bữa sáng, anh sống hơn 20 năm nhưng cũng chưa từng chật vật đến như vậy. Tiểu Lạc Lạc ăn xong cũng đã sớm đi tìm chu công chơi đùa.

Giản Minh Thần nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ, thở dài một hơi. Cảm giác so với đi một chuyến đi xa còn mệt mỏi hơn. Rửa mặt xong, đem Tiểu Lạc Lạc bỏ vào xe đẩy, Giản Minh Thần chuẩn bị đi ra ngoài mua chút ít mầm cây có thể trồng cùng một ít đồ ăn.

Người Nhật Bản đều rất nhiệt tâm, một bà nội trợ thậm chí còn đi theo giúp Giản Minh Thần chọn các loại giống. Đến nơi Giản Minh Thần có chút há hốc mồm, đây cũng quá lớn đi, khắp nơi là các chủng loại giống cây, phân bón, tất cả phải đến mấy ngàn quầy hàng lớn nhỏ. Giản Minh Thần sau khi cảm tạ bà nội trợ liền bắt đầu công cuộc càn quét, tìm kiếm những vật phẩm cần thiết cho mình. Nơi này chính cái gì cũng có thể mua được.

Vừa trở lại căn hộ, Giản Minh Thần liền không thể chờ đợi được, liền chạy ngay vào tùy thân không gian. Nhìn trong tay là xe đẩy Tiểu Lạc Lạc, Giản Minh Thần sững sờ, hóa ra anh còn có thể dẫn người cùng vào a. Từ trong ba lô lấy ra những thứ mua được, ân, có tất cả mười loại. Ý nghĩ vừa lóe lên, tất cả những loại mầm đều tự động được chôn xuống đất.

Giản Minh Thần vui mừng, nguyên lai trong cái không gian này tất cả hoạt động đều có thể dựa vào ý niệm để hoàn thành. Như vậy thật đúng là thoải mái không ít, vốn anh còn đang suy nghĩ chưa biết làm gì với chúng. Anh cũng chưa từng học qua nghề nông. Không cần vài phút, vườn rau của Giản Minh Thần liền xây xong, cải trắng, cây cải củ, cà chua, dưa leo cái gì cần có đều có.

Anh còn trồng thêm vài mầm cây táo cùng nho, bởi vì cây giống đều khá lớn, anh lại dẫn theoTiểu Lạc Lạc ra ngoài, cũng mua thêm mầm của mấy loại quả để trồng thử.

Ân, ta phải tận dụng tốt cái đảo nhỏ này để có một vườn rau của mình. Diện tích lớn như vậy, chắc có thể trồng được không ít thứ đi. Thậm chí còn có thể xây một cái phòng ở nho nhỏ, không có việc gì thì mang Tiểu Lạc Lạc đến chơi cũng không tồi. Hơn nữa không khí trong này cũng thoải mái hơn.

Cái ao cũng phải cố gắng tận dụng thật tốt mới được, đúng rồi đào một cái suối nước nóng nho nhỏ đi, bên trong trải thêm đá cuội. Như vậy mỗi ngày đều có thể ngâm mình. Ngoài ra mình còn có thể đào một cái hồ cá, một bên làm nửa nước biển, một bên nửa nước ngọt, như vậy ta sẽ có cá để ăn.

Ân ân, nước màu lam thế kia không được đẹp mắt cho lắm, ta muốn biến nó hoàn toàn thành ao hoa sen. Còn nữa, có mình ta trong này rất cô đơn a. Đúng rồi, do trong này không có mặt trời, chỉ có trăng cùng các vì sao, hẳn là cùng thế giới bên ngoài đồng dạng, như vậy ta sinh hoạt ở trong này cũng sẽ không cảm giác không được tự nhiên.

Trải qua những tưởng tượng kỳ diệu của Giản Minh Thần, tùy thân không gian triệt để thay đổi bộ dạng, nguyên lai ngoại trừ đảo nhỏ thì anh không thể tùy tiện biến ra vật gì đó, dù là địa phương bên cạnh cũng không thể muốn sửa thế nào thì sửa, chỉ là suy nghĩ sửa đổi của anh không chạm đến.

Thỏa mãn nhìn ao sen mênh mông, Giản Minh Thần nở nụ cười, cái không gian này thật là một bảo vật a. Trong mấy ngày kế tiếp, Giản Minh Thần một mực đều bận rộn, mua đến vô số măng để chuẩn bị trồng trúc, anh muốn xây một gian trúc phòng, bất quá trúc phòng cần nguyên liệu quá nhiều, anh chỉ có thể chậm rãi chờ.

Buổi sáng ăn một chút điểm tâm, Giản Minh Thần vui vẻ ôm Tiểu Lạc Lạc đi bệnh viện xem kết quả giám định cha con. Gần đây anh luôn trầm mê trong tùy thân không gian, thời gian 8 tiếng quan sát rau dưa cùng hoa quả trồng đã thành thói quen, hoa quả thì phải hơn 24 tiếng đồng hồ mới kết quả. Bận rộn làm cho anh quên hết bao nhiêu phiền não, cả người đều thoải mái, vui vẻ, một nụ cười nho nhỏ của Lạc Lạc cũng có thể làm cho Giản Minh Thần vui mừng nửa ngày.

Xem xong kết quả giám định, Giản Minh Thần cũng vô cùng kinh ngạc, Tiểu Lạc Lạc thật là con ruột của anh. Hung hăng hôn gò má Tiểu Lạc Lạc, “Tiểu bảo bối của ta, phụ thân yêu con nhất luôn.”

Hai ngày sau, Giản Minh Thần trôi qua rất tiêu sái, không có việc gì thì ôm Tiểu Lạc Lạc ở trong ôn tuyền nghịch nước, ăn hoa quả do chính mình trồng được thực vui vẻ.

Tiểu Lạc Lạc tựa hồ so với trước kia tinh thần tốt lên không ít, nguyên bản đôi mắt ngẩn ngơ, hiện tại cũng có thần thái, nước suối trong tùy thân không gian xem ra thật sự có năng lực cải thiện trí lực. Từ nay về sau chỉ cần định kỳ mang Tiểu Lạc Lạc đi kiểm tra thân thể là được, dược gì cũng không thể so lợi hại với thần thủy của nơi này. Hơn nữa anh còn phát hiện nước suối này còn có một đặc hiệu mỹ dung, toàn bộ trứng cá trên mặt cũng tiêu biến. Hiện tại làn da non giống như đậu hũ. Anh không biết Phan An bộ dáng ra sao, nhưng tướng mạo hiện tại khẳng định không thể kém so với Phan An.

Giản Minh Thần đứng ở trong toilet ngắm nhìn bản thân, lưu loát buộc lên mái tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, mặc dù có chút gầy, nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ cảm. Xoa bóp khuôn mặt thủy nộn của chính mình, ngươi nói ngươi một người nam nhân xinh đẹp như vậy làm gì chứ? Toàn thân như mỹ ngọc loại hoàn mỹ không tỳ vết, thấy thế nào cũng là một tiểu dụ thụ. Phi, lão tử từ nay về sau kiên quyết không chịu bị áp. Ta muốn trở thành kẻ Vạn hòa tùng trung quá, phiến diệp không dính thân().

() đi qua vạn bụi hoa, không chiếc lá dính thân – ý ám chỉ công tử lăng nhăng đào hoa, chưa từng thực lòng (chịu trách nhiệm) với ai.

Ngắm nghía thân thể xinh đẹp của mình một lúc, tiện tay cầm lấy khăn choàng lên người rồi đi khỏi buồng vệ sinh. Anh hiện tại cũng đã xứng với chức vụ nãi ba rồi, không quản tình huống của Tiểu Lạc Lạc đột nhiên phát sinh cái gì, đều có thể vui vẻ giải quyết. Thu thập xong liền lên giường nằm, ngày mai anh muốn mang theo Tiểu Lạc Lạc trở lại LA. Hy vọng khi nhìn thấy phụ mẫu của Giản Minh Thần sẽ không lộ ra sơ hở gì.

Buổi sáng đại sảnh cùng khu chợ vẫn vô cùng náo nhiệt, hôm nay tới tiễn anh cũng chỉ có Mễ Nhạc, Mễ Nhạc nhẹ nhàng ôm lấy anh, “Minh Thần, tâm tư của tôi cậu đều biết rõ, tôi hy vọng sau này cậu vẫn tới tìm tôi, tôi cũng không muốn từ nay về sau cả hai ta sẽ trở thành người xa lạ.”

“Mễ Nhạc cám ơn cậu, chúng ta sẽ mãi là bằng hữu tốt nhất.”

Mễ Nhạc nhìn bóng lưng đi xa dần, có chút hoảng hốt khi thấy Giản Minh Thần xinh đẹp tự tin trước kia nay đã trở lại. Hắn không biết Giản Minh Thần làm sao làm được như thế, chỉ trong một thời gian ngắn liền đem mụn trứng cá trên mặt hơn 1 năm qua toàn bộ tiêu biến. Y hiện tại so với trước kia càng thêm chói lọi. Có lẽ để y rời đi là quyết định sai lầm, hắn thật sợ Giản Minh Thần đi lần này, bọn họ thật sự trở thành những người lạ.

Giản Minh Thần kiếp trước là một thuần gay, anh chính là nổi sỉ nhục của gia tộc. Lúc đầu có thể chịu đựng sự chán ghét mà đi theo một đám thiên kim tiểu thư, thậm chí còn lên giường. Anh ghét mùi son phấn. Về sau tuy thoát ly Tư Đồ gia đi theo Lăng Dạ, nhưng sinh hoạt của anh không hề được tự do, có quá nhiều thứ phải bận tâm.

Còn bây giờ, anh có thể tùy ý tìm kiếm người yêu, cũng không cần giả dạng duy trì phong độ thân sĩ làm gì. Nội tâm bị đè nén bấy lâu rút cục cũng thoát khỏi sự áp chế mà vui vẻ sinh trưởng. Chỉ là Mễ Nhạc không hợp khẩu vị của anh, tuy bộ dáng ưa nhìn, đáng tiếc Mễ Nhạc không biết người đứng ở trước mặt hắn, Giản Minh Thần đã sớm không phải là cái người tao nhã trước kia rồi. Hiện tại Giản Minh Thần chính là hiện thân của tiểu ác ma a.

Giản Minh Thần Không thích cáo biệt, trước kia dù đi đâu anh cũng không muốn người khác đến tiễn, anh không chịu được các cảm giác đau lòng lúc ly biệt. Vội vàng đi qua chỗ an kiểm, ngồi chỉnh tề ở dãy ghế đợi đăng ký. Giản Minh Thần tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên một thanh âm lành lạnh vang lên, một người nam nhân dùng tiếng Nhật nói: “Thực xin lỗi đã quấy rầy anh, có thể giúp tôi một chút được không? Hành lý của tôi đang ở bên dưới.”

Giản Minh Thần mở ra đôi mắt đào hoa sáng ngời, trông thấy bên cạnh một nam nhân có thân hình cao lớn, mang theo kính râm, một đầu tóc màu bạch kim ngắn, mặc áo sơ mi màu tím, quần kaki dài, áo khoác cầm trong tay, ánh nhìn hướng phía bên cạnh, một cái vali hành lý màu đen. Giản Minh Thần cẩn thận đứng dậy đem hành lý của mình kéo ra, để cho nam nhân xách đồ của hắn. Anh cũng không muốn ảnh hưởng đến tiểu bảo bối đang ngủ.

Trong lòng Giản Minh Thần vô cùng buồn bực, cùng là nam nhân, vì cái gì thân thể bây giờ của mình lại thấp bé như vậy ni, nhìn xem người ta ít nhất cũng 1m85 a. Giản Minh Thần vẫn chìm đắm trong trạng thái ai oán của mình, nam nhân Hoa Khổng tước trước mắt đã cầm lấy hành lý nói lời cảm tạ lần nữa, Giản Minh Thần có một thói quen là đối với những nam nhân mặc quần áo sặc sỡ một chút đều sẽ gọi người ta là con công đực màu mè, nam nhân này y phục lại màu xám tro, đen, trắng ( thực sự lạnh a)

Đã gọi là duyên phận thì cho dù không muốn nó cũng sẽ tới, có người mà ngươi không nghĩ sẽ gặp nhưng vẫn xuất hiện trước mặt ngươi! Lúc Giản Minh Thần đăng kí thì lại phát hiện con công kia là ngồi cùng một hàng ghế với mình a, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, nếu là một tiểu soái ca khí khái sáng ngời ngồi cạnh còn cảm thấy vui vẻ mọt chút, đằng này lại là một con công màu mè tẻ nhạt cũng rất lạnh lùng có muốn lên tinh thần cũng lên không nỗi nữa, thân thể mình bây giờ thì lại quá nhỏ bé, có đấu cũng đấu không lại người ta a.

Giản Minh Thần rầu rĩ ngồi xuống, điều chỉnh cho Tiểu Lạc Lạc có tư thế thoải mái một chút. Dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, đường còn dài a.

” Thưa quý vị hành khách, máy bay chúng tôi sắp cất cánh, xin hãy thắt chặt dây an toàn của các vị.”

Kéo dây an toàn dường như bị kẹt, kéo mãi cũng không mở được, nam nhân hoa khổng tước bên cạnh thấy Giản Minh thần bận đến đầu đầy mồ hôi vẫn không mở được khóa mới hảo tâm mở miệng: “Có muốn tôi giúp một tay không? Có lẽ dây bị kẹt.” Giản Minh Thần nhìn về phía nam nhân hoa khổng tước nói: “Cám ơn, tôi đang ôm hài tử nên mở nút thắt này cũng hơi khó.”

Nam nhân hoa khổng tước cúi đầu giúp anh kéo dây an toàn: “Là bị kẹt vào ghế bên cạnh, giờ được rồi”, trên người nam nhân hoa khổng tước mang mùi hương thoang thoảng như cỏ xanh, không biết là nước hoa gì, mùi hương xông vào mũi. Giản Minh Thần bị tư thế mập mờ này làm cho mặt đỏ tới mang tai, cái thân thể này sao lại nhạy cảm như vậy, mắc cỡ chết người rồi. Vội vàng nói lời cảm ơn rồi quay đầu giả vờ ngủ, lại không nhìn thấy khuôn mặt cười tà của hoa khổng tước bên cạnh.

Đúng là một cậu bé đáng yêu a, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy lại cố ý làm ra vẻ lạnh lùng, có vẻ đã lâu không gặp được người nào thú vị như vậy. Kiều Tử Phỉ cũng không phải là kẻ thích nói nhiều, nhìn Giản minh Thần giả bộ ngủ cũng không làm phiền y nữa, xem ra lần này mình chuyển xuống khoang hạng hai quả nhiên là gặp được bảo vật rồi nha.

MANG KHÔNG GIAN DỤ MỸ NAM –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.