Bởi vì tâm tình không tốt nên uống rượu đặc biệt dễ say. Giản Minh Thần gò má ửng đỏ, nói chuyện cũng không lưu loát, nhìn Vân Dịch Chi cũng cảm giác giống như sương mù không chân thực.
Vân Dịch Chi bên cạnh ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều, tửu lượng của hắn so Giản Minh Thần khá hơn nhiều. Tuy còn đang học đại học nhưng Vân Dịch Chi cũng đã có trù tính cho tương lai, uống rượu xã giao là không thể tránh. Không giống Giản Minh Thần có cuộc sống đơn giản, ít khi động đến rượu.
“Minh Thần, để ta đưa ngươi trở về.” Vân Dịch Chi trả tiền rượu, muốn vịn Giản Minh Thần đứng dậy. Ngón tay vừa đụng phải Giản Minh Thần đã bị đẩy ra.
Mắt say lờ đờ mông lung, Giản Minh Thần nửa ghé vào trên quầy bar, nhỏ giọng lầm bầm: “Kiều Tử Phỉ tên khốn kiếp, đừng đụng.” Giản Minh Thần trong tiềm thức bây giờ còn đang sinh khí với Kiều Tử Phỉ. Đã nói trễ nhất là xế chiều hôm nay sẽ tới tìm mình. Ai biết được vừa hoan hoan hỉ hỉ gọi điện thoại đến hỏi Kiều Tử Phỉ, đáp án nhận được lại là không cách nào đến, còn có thể qua vài ngày mới có thể nhìn thấy nhau.
Giản Minh Thần lúc náo, tính tình tới cũng rất lợi hại, lên thuyền trực tiếp tắt máy chạy đi uống say đến không còn biết gì, thừa dịp rượu điên khùng còn chửi ầm Kiều Tử Phỉ.
“Minh Thần không cần phải náo, nên trở về phòng.” Vân Dịch Chi không quản Giản Minh Thần phản kháng, dựng Giản Minh Thần lên hướng khu phòng nghỉ đi.
“Đi ra, còn muốn uống.” Giản Minh Thần không biết nơi nào lấy được khí lực, đẩy Vân Dịch Chi ra, lại nằm sấp trên quầy bar đòi rượu.
Vân Dịch Chi đứng vững thân thể lại muốn tiếp tục dựng Giản Minh Thần lên, bỗng nhiên có cái bóng màu đen so với hắn nhanh hơn một bước qua vịn lấy Giản Minh Thần. Vân Dịch Chi tuy nuống nhiều rượu nhưng vẫn nhận ra được đó là Kiều Tử Phỉ. Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra Kiều Tử Phỉ sẽ ở trên thuyền Ốc Đảo. Lửa phẫn nộ trong nháy mắt bốc cháy lên. Hắn thật không rõ vì cái gì Kiều Tử Phỉ lại như âm hồn không tiêu tan, hắn hiện tại muốn cùng Giản Minh Thần một mình ở chung cũng không thể.
Bên kia Kiều Tử Phỉ căn bản không nhìn Vân Dịch Chi, hiện tại toàn bộ chú ý của anh đều ở trên mình ái nhân, cái người đã say bất tỉnh nhân sự. Kiều Tử Phỉ cũng không hỏi vì cái gì hai người bọn họ lại ở đây cùng uống rượu, lôi kéo tay chân Giản Minh Thần còn đang giãy dụa lung tung ở bên quầy bar.
Hiện tại Kiều Tử Phỉ sắp tức điên, anh vốn định cho Giản Minh Thần một cái bất ngờ, để cho hai người gặp mặt trên thuyền Ốc Đảo. Ai biết được sau khi anh lên đến nơi lại không gọi được cho Giản Minh Thần. Kiều Tử Phỉ liền phát hỏa.
Trước tiên là kiểm tra số phòng của Giản Minh Thần, qua gõ cửa hồi lâu cũng không có ai đáp lại. Vì để tìm Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ cơ hồ muốn lật tung thuyền Ốc Đảo lên. Cuối cùng bảo tiêu tới nói cho anh biết, Giản Minh Thần đang ở quán bar uống rượu với Vân Dịch Chi, Kiều Tử Phỉ tựa như nhen nhóm thuốc nổ, tùy thời đều có thể nổ tung.
Bất quá thấy người đã say đến hồ đồ, anh lại mềm lòng, cũng không để ý tới Vân Dịch Chi đáng cố đem Giản Minh Thần kéo về phòng, không cho hắn trong này dọa người.
Vân Dịch Chi nhìn xem bóng người biến mất, tức giận nói: “Kiều Tử Phỉ ngươi vĩnh viễn cũng không thể chiếm được Giản Minh Thần.” Vân Dịch Chi lắc lư thân thể chậm rãi đi về hướng boong tàu, gió biển lành lạnh làm cho hắn hơi chút thanh tỉnh lại. Lấy điện thoại cầm tay ra đè xuống cái số điện thoại hắn đã chuẩn bị sẵn.
…
Tình yêu dễ dàng làm cho người ta mù quáng,
Tình yêu dễ dàng làm cho người ta biến đổi mà không hay biết,
Tình yêu dễ dàng làm cho người ta mất đi tự chủ.
Vân Dịch Chi cũng vậy, hắn đã không còn là đơn thuần thích Giản Minh Thần. Hắn quyết định cùng ma quỷ làm giao dịch, mà không biết bản thân sẽ phải trả một cái giá đau đớn.
Giản Minh Thần vốn uống nhiều rượu, bị Kiều Tử Phỉ kéo như vậy, dạ dày càng khó chịu muốn chết. Tuy nhiên thấy không rõ là ai đang dắt lấy mình, chính vị cỏ xanh quen thuộc làm cho tia lý trí còn lại của Giản Minh Thần biết người này là Kiều Tử Phỉ.
“Đại hỗn đản, không phải nói không tới sao? Như thế nào, lại đột nhiên đến đây.” Lúc nói chuyện, Giản Minh Thần còn đánh cái nấc. Kiều Tử Phỉ bị mùi rượu xộc thẳng mũi, nhíu mày: “Từ sau không được đi uống rượu, thân toàn mùi.”
“Tránh ra, ghét bỏ thì đi đi.” Nói Giản Minh Thần đẩy ra Kiều Tử Phỉ, lung la lung lay đi lên phía trước. Còn chưa đi vài bước thiếu chút nữa trượt chân, may mắn Kiều Tử Phỉ kịp thời túm được cậu.
Kiều Tử Phỉ vịn lấy Giản Minh Thần bất đắc dĩ lắc đầu, từ lúc nhận thức Giản Minh Thần anh cảm giác chỉ số thông minh giảm xuống thẳng tắp, anh so đo với kẻ đang say cái gì a.
“Thần không cần náo, trở về phòng được không, toàn thân mùi rượu nhiều khó chịu a.” Kiều Tử Phỉ giống như đang dỗ hài tử, chỉ hy vọng Thần ngoan một chút, ở trên thuyền Ốc Đảo còn có không ít người nhận thức anh, anh cũng đã đủ nổi danh còn không nghĩ ở trên hành lang cãi nhau với tiểu quỷ say rượu để dọa người.
“Mới không có náo, là ai đó làm ta bị leo cây, nếu không mới sẽ không đi uống rượu.” Giản Minh Thần cả người đều treo đến trên mình Kiều Tử Phỉ, hai tay gắt gao ôm eo Kiều Tử Phỉ.
“Rồi, là anh không đúng, hảo hảo đi đường, lập tức sẽ tới phòng.” Kiều Tử Phỉ biết được Giản Minh Thần đi uống rượu là bởi vì mình, tâm tình bị đè nén hơi chút khá hơn.
Gian nan đem Giản Minh Thần kéo về phòng, Kiều Tử Phỉ không kịp thở dốc trực tiếp đem cậu ném trong phòng tắm, anh muốn đem Giản Minh Thần rửa sạch sẽ sau đó lưu lại hương vị của mình mình.
Tại phòng tắm, lúc tắm rửa Giản Minh Thần đã nửa mê man, Kiều Tử Phỉ hơi hơi giật môi dưới, tiếp tục tắm rửa cho ái nhân đã nhuyễn thành bùn. “Bảo bối, giờ nên trừng phạt em thế nào đây?” Kiều Tử Phỉ xoa bóp chóp mũi của Giản Minh Thần, sủng nịch hôn lên khóe môi đang nhếch.
Biết rõ cái người đang ngủ này sẽ không đáp lại trong dục vọng trong người mình, Kiều Tử Phỉ còn là tiếp tục nói: “Thần, em thật đáng yêu.”
Giản Minh Thần chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức muốn chết, ngực giống như bị tảng đá đè lại, làm cho cậu không cách nào thở.
“Ngô ngô, thật là khó chịu a.”
“Hiện tại biết rõ khó chịu, mau đứng lên uống súp giã rượu.” Kiều Tử Phỉ đem súp giã rượu đã sớm chuẩn bị tốt lấy tới uy Giản Minh Thần uống.
Giản Minh Thần rốt cục có điểm thanh tỉnh, híp mắt đem thứ nước canh kia uống xuống hết, cậu giờ rất khát.
Uống xong, Giản Minh Thần ngửa đầu liền nằm xuống tiếp tục thở to ngủ, không đợi cậu ngủ người nào đó đem cậu ôm vào trong ngực, “Bảo bối, thật nhớ quá.”
“Ân” Giản Minh Thần đẩy người ra, xoay người tiếp tục ngủ.
Ngực của người nào đó nhô lên bị cắn, Giản Minh Thần không cách nào tiếp tục ngủ.
“Phỉ, a….. Nhả ra, đau.”
“Đau không? Cái tội không nghe lời, cần trừng phạt.”
“Ân, Phỉ không cần phải.”
“Luôn nói không cần, tiểu gia hỏa khẩu thị tâm phi.”
Giản Minh Thần mặc dù có chút thanh tỉnh, nhưng cũng chưa hoàn toàn tỉnh rượu. Lặng lẽ nửa ngày mắt mới nhìn rõ Kiều Tử Phỉ đang ghé vào ngực cậu không ngừng gặm cắn.
“Hỗn đản, chỉ biết khi dễ.” Giản Minh Thần thật muốn đạp cho Kiều Tử Phỉ một phát. Chỉ là uống nhiều rượu, thế mà đại não chi phối không được tứ chi, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Tử Phỉ ở trên mình tác quái.
“Anh như thế nào sẽ khi dễ Thần, anh đau nhức còn không kịp.”
“A….. Phỉ không cần phải, trong này không có thuốc mỡ.” Ngón tay Kiều Tử Phỉ ở bên trong đảo quanh, hôm nay cậu khẳng định sẽ bị hung hăng trừng phạt.
“Ai nói không có, rút kinh nghiệm lần trước, trước lúc lên thuyền anh đã mang theo hộp lớn, cho dù ở thuyền Ốc Đảo thượng ngốc cả tháng đều đủ dùng.”
Kiều Tử Phỉ đều nói như vậy, Giản Minh Thần chỉ có thể nhận mệnh, ai bảo cậu hiện tại tay trói gà không chặt a.
Bộ vị trung ương đột nhiên bị khoang miệng ướt át bao vây, thân thể mẫn cảm của Giản Minh Thần nhịn không được run rẩy đứng dậy, “Phỉ.”
“Có phải là rất thoải mái, ngoan kêu tên anh, anh thích nghe Thần kêu anh.”
“Ân, Phỉ, chỗ đó không cần phải, nhanh dừng tay.”
Giản Minh Thần cảm nhận được sau lưng cũng bị xâm lấn, song song kích thích Giản Minh Thần theo bản năng liên tục hô tên của Kiều Tử Phỉ. “Phỉ, điểm nhẹ.” “A …… Phỉ.”
Không biết có phải vì rượu hay không, Giản Minh Thần cảm giác thân thể đều nhanh không còn là của cậu, cùng Kiều Tử Phỉ lật qua lật lại, giằng co hơn phân nửa buổi tối, rõ ràng không có loại cảm giác sưng đau như trước kia. Đến cuối cùng cậu thậm chí còn chủ động quấn lên eo Kiều Tử Phỉ, muốn càng nhiều.
Miệt mài quá độ, hậu quả chính là sáng sớm ngày thứ hai Giản Minh Thần không cách nào rời giường, phía sau đau nhức khiến Giản Minh Thần sau khi tỉnh lại liền nằm lỳ ở trên giường thẳng hừ hừ.
“Đứng dậy ăn chút điểm tâm rồi hẵng ngủ.” Kiều Tử Phỉ đem bữa sáng bưng đến trong phòng khách. Coi Giản Minh Thần như trẻ con, đem cậu theo trong chăn móc ra.
“Uy, quần áo đâu? Em cũng không thể trần truồng đi ăn cơm.” Giản Minh Thần bất mãn kháng nghị.
“Anh thích xem như vậy.”
“Biến thái.” Giản Minh Thần cười mắng, tiện tay cầm lấy áo tắm mặc lên người. Bất quá vừa xuống giường, Giản Minh Thần cười không nổi.
Hai chân bủn rủn cơ hồ không cách nào đứng thẳng, địa phương sử dụng quá độ tuy đã được xử lý, còn được bôi dược, chính là còn là đau nhức muốn chết. “Hỗn đản, đêm qua làm mấy lần.”
“Bảo bối, lần thật oan uổng, anh vốn thầm nghĩ một lần, chính là ai đó cuối cùng quấn quít lấy không buông tay, anh chỉ có thể cố gắng thỏa mãn.” Kiều Tử Phỉ lúc nói chuyện lộ ra vẻ mặt vô cùng vô tội.
Giản Minh Thần nghĩ kỹ, hình như là có chuyện như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng có thể nhỏ ra máu, cậu khi nào thì háo sắc như vậy, thật dọa người a.
Tranh thủ thời gian chuyển chủ đề: “Đêm qua chưa có trở về, cha khẳng định lo lắng gần chết.”
“Yên tâm, anh đã sớm cho gọi điện cho bá phụ.”
“Hừ, sắp đói chết, muốn ăn cơm.”
Giản Minh Thần nếm qua bữa sáng, xong tìm lý do chạy tới phòng tắm ngâm ôn tuyền, say rượu đau đầu làm cho cậu rất không thoải mái. Tại Mộng Tưởng đảo tầm 20 phút, ngoài cửa Kiều Tử Phỉ liền bang bang gõ cửa. “Thần, em sao rồi, không nói anh phá cửa à nha.”
Vốn muốn tắm uyên ương, đáng tiếc Giản Minh Thần sống chết không đồng ý, Kiều Tử Phỉ uốn éo một hồi cũng không có hiệu quả, đành phải thỏa hiệp. Nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm, Kiều Tử Phỉ là đứng ngồi không yên, một phút cũng không muốn đợi. Đi phòng khách xử lý chút ít chuyện công ty để dời lực chú ý, nhưng khi nhìn đống văn kiện cứng rắn trong tay, vẫn là một chữ đều không vào. Trong đầu đều là hình ảnh Giản Minh Thần phấn hồng tắm rửa. Thật vất vả nhịn 20 phút, Kiều Tử Phỉ sắp hỏng mất, rốt cục nhịn không được đi đập cửa.
“Chờ chút, em sắp xong rồi.” Thời gian tuy không lâu, cũng cũng đủ để Giản Minh Thần hồi phục tinh thần. Từ Mộng Tưởng đảo đi ra lúc sau đã là sảng khoái tinh thần, toàn thân đều thoải mái muốn chết.
“Lần sau tắm rửa dám không gọi, coi chừng anh.” Kiều Tử Phỉ ôm Giản Minh Thần chịu trận, mới lưu luyến buông tay ra, để cho Giản Minh Thần mặc quần áo.
“Hảo, để lần sau.”
“Chỉ biết ba hoa, giờ anh mang em ra ngoài đi dạo, thuyền Ốc Đảo này chính là du thuyền đẳng cấp thế giới, có không ít địa phương hảo ngoạn.”
“Ân, đúng rồi sao anh lại tới đây? Ninh Ninh đâu?”
“Ngày hôm qua hắn đi tìm Lạc Lạc, tiểu hài tử nên cùng tiểu hài tử ngốc, bọn họ đi theo chỉ có thể làm bóng đèn.” “Gia gia cũng không còn nhỏ, cứ để họ tự ngoạn đi.” “Hơn nữa còn có Leo, em an tâm chưa? Đi thôi, Kiều Nhạc Ninh nhất định sẽ chiếu cố tốt Lạc Lạc.”
Giản Minh Thần nghĩ Kiều Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc cảm tình tốt như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không thích làm bóng đèn, vẫn là mọi người nên tự hoạt động a. Còn có thư kí của Kiều Tử Phỉ, chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện gì.
Một mình đi dạo thuyền Ốc Đảo khẳng định là nhàm chán cực độ, chính là có hai người thì sẽ không như vậy. Tuy gió biển như cũ rét lạnh, chính là trên bong thuyền không khí giữa hai người giống như không có cảm giác lạnh. Hai người cùng đeo khăn quàng cổ lục sắc đứng ở vòng bảo hộ, nhỏ giọng trò chuyện gì đó, thỉnh thoảng còn có thể chứng kiến Giản Minh Thần gò má hồng lên, tiếng cười luôn vờn quanh hai người.
Đứng ở trên lầu, Vân Dịch Chi nhìn hai người phía xa xa đang cười đùa, tay để trong túi áo nắm lại thiếu chút nữa bẻ gãy ngón tay trắng nõn. “Kiều Tử Phỉ cứ cao hứng tiếp đi, để xem ngày mai ngươi còn có thể cười được hay không.”
Thuyền Ốc Đảo mấy ngày nữa sẽ dừng ở cảng vài ngày, rất nhiều du khách thừa dịp đó để rời thuyền du ngoạn. Giản Minh Thần gọi cho Giản Vân Phong, để cho bọn họ tự mình chơi không cần lo cho cậu. Cậu cùng với Kiều Tử Phỉ sẽ tự rời thuyền đi chơi.
Giản Vân Phong cũng không phải ông lão cổ hủ, ông biết rõ Kiều Tử Phỉ, ấn tượng cũng không xấu, chuyện riêng của người trẻ sự tuổi, ông cũng không nên can thiệp quá nhiều. Ngược lại, Vân Lục Minh cảm giác được chút ít khác thường, hỏi qua Giản Vân Phong, Giản Minh Thần có chuyện gì không thể cùng bọn họ đi chơi. Giản Vân Phong chỉ là qua loa nói là Giản Minh Thần gặp được bằng hữu, cùng bằng hữu đi chơi, để cho Vân Lục Minh không cần phải lo lắng.
Vân Lục Minh là ai, lúc trẻ là kim bài sát thủ nổi danh trong giới, nhạy cảm dù qua bao nhiêu lâu cũng không thoái hóa. Từ lúc Giản Minh Thần không về ngủ, ông đã cảm nhận được chút ít. Dù Giản Vân Phong không nói, ông cũng biết Giản Minh Thần cũng đã có đối tượng kết giao, quan hệ rất tốt, có lẽ cũng đã chung chăn gối. Ông đối với tôn tử này rất là thích. Ông biết thuốc chữa bệnh cho mình đều cho đứa cháu này làm ra, hơn nữa hiệu quả cũng rất kinh người. Hiện giờ ông cảm thấy mình như trẻ lại rất nhiều tuổi, những linh kiện già nua trên thân thể như có được dầu bôi trơn, tất cả lại bắt đầu vận chuyển.
Giản Minh Thần chưa tốt nghiệp đại học nhưng đã có y thuật cao minh như thế, ông cũng đã từng hỏi qua, chỉ là Giản Minh Thần ấp úng nói là theo trên sách làm theo, nói dối vụng về như vậy, Vân Lục Minh thật đúng là không có cách nào khác chọc thủng.
Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ rời thuyền đi chơi, Kiều Nhạc Ninh mang theo Lạc Lạc cũng xuống thuyền, Vân Gian Niên mang theo Vân Minh đi dạo phố. Trên thuyền ngoại trừ Giản Vân Phong, Cốc Tiểu Bắc cùng Vân Lục Minh, còn có Vân Dịch Chi vẫn là không thay đổi (ý là bảo ở yên 1 chỗ k đi đâu hết).
Tại thuyền Ốc Đảo, trong quán cà phê vắng vẻ, Vân Dịch Chi cùng một người lạ mặt nói chuyện đến hơn tiếng đồng hồ. Không biết là đang mưu đồ bí mật cái gì??
Thuyền Ốc Đảo một lần nữa xuất phát, theo thường lệ sẽ tổ chức vũ hội. Đúng 12 giờ, trên sân ở tầng trệt tụ tập rất nhiều khách nhân ăn mặc hoa lệ. Giản Minh Thần tuy chỉ biết nửa vời nhưng cũng cùng Kiều Tử Phỉ cũng quấn quýt cùng tới khiêu vũ.
Giản Minh Thần vũ kỹ không phải loại kém cỏi, tuy nhiên đôi giày da sang quý của Kiều Tử Phỉ vẫn là thiếu chút nữa bị Giản Minh Thần giẫm phá.
“Bảo bối, lỗi giẫm chân, phạt phải hôn.” Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng ôm eo Giản Minh Thần, ghé vào bên tai nhỏ giọng nỉ non.
“Không chơi, dạy lâu như thế, còn không thấy có tiến bộ.” Giản Minh Thần ở kiếp trước cũng đi học khiêu vũ thật lâu, chính là tế bào khiêu vũ đều không có, khiến cho các bạn nhảy của cậu, dù là nam hay nữ toàn bộ đều bị dẫm qua.
Hai người cầm chén Whiskey thối lui đến gần cửa sổ, nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Giản Minh Thần nhấp một hớp Whiskey, bỗng cảm giác giống như có người đang theo dõi bọn họ, chờ cậu đánh mắt tìm kiếm lại tìm không thấy. Giản Minh Thần nghi hoặc hỏi Kiều Tử Phỉ: “Phỉ, có cảm giác có người đang nhìn hay không?”
Kiều Tử Phỉ uống một hớp rượu, cũng bốn phía nhìn một lượt: “Không có a, có phải là uống nhiều quá rồi không.”
“Hôm nay chỉ uống mấy ngụm mà thôi, như thế nào lại say được.”
Giản Minh Thần vừa định quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ nghe tiếng ‘Bùm’, phần ngực của Kiều Tử Phỉ trong nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ. Nguyên bản chỉ có âm nhạc, vũ hội bị tiếng súng này triệt để làm hỏng, âm nhạc vẫn còn tiếp tục, chính là đã không còn người khiêu vũ, khắp nơi đều là tiếng kêu sợ hãi, đám người hối hả hướng phía cửa an toàn ồ ạt lao tới.
Giản Minh Thần không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy Kiều Tử Phỉ so với cậu còn cao lớn hơn, liền hướng cửa an toàn mở chạy, thẳng đến khi bảo tiêu của Kiều Tử Phỉ yểm hộ bọn họ rời đi. Còn vài bảo tiêu khác tiến vào đám người đi tìm sát thủ, nhưng có khả năng hắn đã sớm rời đi.
Giản Minh Thần bên thấy cửa an toàn bị kháo, chỉ còn cửa đi thông lên bong thuyền. Giản Minh Thần chỉ chú ý tình trạng vết thương của Kiều Tử Phỉ, đã tỉnh lược chút ít chuyện trọng yếu.
“Phỉ, nhất định phải chịu đựng, ra khỏi đây sẽ ngay lập tức đi tìm thầy thuốc.” Giản Minh Thần cảm giác được người trong ngực hô hấp nhiễu loạn. Vị trí phát súng ở đúng trái tim, tỷ lệ sống sót quá nhỏ, Giản Minh Thần không cách nào tiếp nhận sự thật này, cậu nhất định phải cứu Kiều Tử Phỉ, cho dù dâng ra tính mạng cậu cũng không tiếc.
“Thần, anh yêu em.” Kiều Tử Phỉ dùng khí lực toàn thân mới nói ra bốn chữ này, anh sợ mình sẽ không còn cơ hội nói. Kiều Tử Phỉ rất không cam tâm, anh không muốn chết, anh và Giản Minh Thần còn chưa có kết hôn, bọn họ thậm chí không có chưa có thời gian tận hưởng cuộc sống chung. Bọn họ giờ mới bắt đầu yêu nhau, vì cái gì ông trời muốn tách bọn họ ra.
Kiều Tử Phỉ cảm giác thân thể càng ngày càng nặng, mí mắt nặng ngàn cân dần dần khép lại, nước mắt ấm áp ướt nhẹp ngón tay Giản Minh Thần. “Không cần phải, Phỉ, mau tỉnh lại.” Giản Minh Thần quỳ gối trên bong thuyền ôm Kiều Tử Phỉ đã lâm vào hôn mê, nghẹn ngào khóc rống