Rượu là thứ tốt, sau vài chén, không khí xấu hổ giữa Giản Minh Thần cùng Tiểu Ngạn không còn sót lại chút gì. Hai người hàn huyên một hồi lâu, Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ gọi kêu trở về. Trước khi đi hai người hẹn lần sau gặp mặt. Giản Minh Thần cảm giác bằng hữu của cậu đã rất ít, hẳn là nên cùng Tiểu Ngạn bồi đắp cảm tình.
Đột nhiên Tiêu Nham thình lình xuất hiện bên cạnh Giản Minh Thần, một đôi đôi mắt đẹp tại trên mình Giản Minh Thần dừng lại vài giây, nhàn nhạt nói: ‘Tiểu gia hỏa cách Tiểu Ngạn xa một chút, hắn không có đơn giản như ngươi thấy đâu.’ Nói xong Tiêu Nham đã đi, lưu lại Giản Minh Thần ngốc đứng ngơ ngác.
Giản Minh Thần mở trừng hai mắt, nghĩ thầm Tiểu Ngạn như thế nào lại đắc tội với Tiêu Nham. Bất quá cái này Giản Minh Thần cũng không có để ở trong lòng. Kiều Tử Phỉ điện thoại vang lên không ngừng, cậu nên nhanh chóng đi về a, vạn nhất trở về muộn, Kiều Tử Phỉ không sẽ trừng phạt cậu thế nào.
Cuộc sống của Giản Minh Thần rốt cục đi vào quỹ đạo, ban ngày trong trường học cậu bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với trung y. Cậu hiện tại muốn làm chính là thu thập các loại thuốc, dựa theo trên mặt dược đơn trồng dược liệu. Dù sao trung y không phải ngày một ngày hai có thể học được, hiện tại cậu chỉ cần biết đại khái là được, chờ khi phòng khám trung y chính thức thành lập, cậu có thể thuê thêm vài chuyên gia.
Chính thế cậu không thể tránh việc chạy qua viện y học, dần dần Giản Minh Thần bắt đầu nhận thức giáo sư lẫn y sinh bên đấy, bản thân cũng khá được yêu thích, cũng kết giao được vài người. Bất quá tất cả chỉ là cùng nhau đến thư viện tìm tư liệu, cùng đi thăm ruộng thí nghiệm nghiên cứu thảo dược, thỉnh thoảng đi ăn cơm cùng. Cuộc sống như vậy Giản Minh Thần cảm giác rất hài lòng, bên người có mấy bằng hữu nên cũng không còn cảm giác cô đơn.
‘Phỉ, mấy ngày nữa em muốn đi LA, đi gặp vị trung y mà gia gia nhắc tới, em hiện tại đối với dược liệu đều tích lũy không sai biệt lắm, chờ học kỳ chấm dứt em liền chuẩn bị phòng khám bệnh luôn.’ Giản Minh Thần mở ra dược liệu trên tay, có chút kích động, mới 3 tháng đã làm được một kho dược liệu.
Mỗi ngày Giản Minh Thần đều cầm cái sàng thảo dược phơi nắng bên trong trang viên Kiều gia, để cho tiện cho cậu ra vào Mộng Tưởng đảo, Kiều Tử Phỉ đem bảo an trong trang viên toàn bộ đuổi đến bên ngoài. Không có mệnh lệnh của anh đến ruồi bọ cũng không thể vào.
Đôi khi không đủ người, Giản Minh Thần cũng sẽ đem Lạc Lạc cùng Kiều Nhạc Ninh chộp tới làm công tạm thời. Hai tiểu gia hỏa cũng vui vẻ đi theo Giản Minh Thần phơi thảo dược, bọn họ cảm giác cái này rất vui.
‘Thần, muốn đi bao lâu, hiện tại công ty bề bộn không thể cùng em đi.’ Kiều Tử Phỉ nâng khuôn mặt Giản Minh Thần lên. Anh thật không muốn để cho Giản Minh Thần đi LA. Chính là anh biết không thể đem Giản Minh Thần giấu dưới đôi cánh của chính mình, mà chỉ có thể giúp cho đôi cánh của Giản Minh Thần vững chãi để có thể tự do bay lượn.
‘Em tận lực đi nhanh về nhanh.’ Giản Minh Thần có thể cảm giác được tâm tính của Kiều Tử Phỉ. Trong lòng của cậu cũng giống như vậy. Từ Pháp trở về tình cảm của bọn họ rất ổn định, ban ngày học tập bận rộn, khuya về nhà có thể nhìn thấy Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần cảm giác mình là người hạnh phúc nhất.
‘Vậy bảo bảo nên hảo hảo đền bù tổn thất cho anh a.’ Kiều Tử Phỉ hôn Giản Minh Thần, mùi thuốc nhàn nhạt vờn quanh trong mũi. Kiều Tử Phỉ phát hiện mình đã trúng độc của Giản Minh Thần, chỉ cần Giản Minh Thần rời đi anh một phút đồng hồ anh giống như đau lòng không cách nào hô hấp.
‘Ân.’ Đôi môi Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ cắn có chút đau nhức, đây là một phương thức Kiều Tử Phỉ biểu đạt bất mãn, đôi khi Kiều Tử Phỉ thật sự rất giống tiểu hài tử, thời điểm tâm tình khó chịu sẽ cắn người.
Giản Minh Thần ý niệm vừa động hai người liền tiến vào Mộng Tưởng đảo, cố sức đẩy ra Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần nghiêm mặt nói: ‘Lúc em không có ở đây nhớ uống nước em để lại, có thể giúp cường thân kiện thể.’
‘Bảo bối, chúng ta bây giờ có phải là nên thảo luận chuyện khác hay không.’
‘Sắc phôi, anh không thể đứng đắn chút ít sao.’
Không đợi Giản Minh Thần đi đến ôn tuyền, quần áo trên người đã bị Kiều Tử Phỉ lột sạch sẽ. Hai người cùng một chỗ tuy thời gian đủ dài nhưng Giản Minh Thần còn là không tự giác đỏ mặt. Cậu vĩnh viễn cũng không thể nào mặt dày được như Kiều Tử Phỉ.
‘Ngâm ôn tuyền có cái gì không đứng đắn, chẳng lẽ Thần muốn kiểu phục vụ khác.’
‘Hỗn đản.’ Cái miệng của Kiều Tử Phỉ luôn có thể đem đen nói thành trắng, mà Giản Minh Thần đối mặt chuyện như vậy, không quản bao nhiêu lần cũng không có lực phản bác, chỉ có thể mắng tên khốn kiếp mà thôi. Cười mắng tại trong mắt Kiều Tử Phỉ càng giống là đang làm nũng.
Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Kiều Tử Phỉ tổng cảm giác không khi dễ người trước mặt, thật sự xin lỗi chính mình.
Đôi khi Giản Minh Thần thật sự rất may mắn khi có Mộng Tưởng đảo, có thần thủy a. Nếu cứ theo sự nhiệt tình của Kiều Tử Phỉ đối giường, cho dù cậu là kim cương bất hoại cũng sẽ bị Kiều Tử Phỉ làm cho không xuống giường được.
Đến lúc Giản Minh Thần ngồi trên bay đi LA cậu thậm chí có cảm giác thoát ly khổ ải. Lấy tay sờ lên dấu hôn trên cổ, Giản Minh Thần có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, đêm qua hai người lăn lộn một vòng trong ôn tuyền xong, Kiều Tử Phỉ cứ ôm lấy cậu mà gặm, để lại cho một thân toàn dấu hôn, nói đó là ký hiệu, miễn đi LA trêu hoa ghẹo nguyệt.
Giản Minh Thần nghĩ thầm còn không biết ai luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu có một lần cùng Kiều Tử Phỉ cùng một chỗ tham gia một buổi tụ hội, Kiều Tử Phỉ vừa tiến hội trường đã bị các loại bươm bướm quay chung quanh, trực tiếp đá cậu ra ngoài. Lúc kia hắn mới biết được nguyên lai Kiều Tử Phỉ được hoan nghênh như thế.
‘Giản tiên sinh, muốn cà phê sao?’ Kiều Tử Phỉ lo lắng Giản Minh Thần một mình đến LA liền đem trợ thủ đắc lực – Leo tới tháp tùng.
‘Cám ơn. Cho ta đến một ly Cappuccino.’
Thời gian từ Z quốc đến LA cũng không ngắn, ngoại trừ ngủ chính là cùng Kiều Tử Phỉ nấu cháo điện thoại, cậu phát hiện Kiều Tử Phỉ không phải bình thường vô cùng niêm người, trước kia bọn họ cùng một chỗ ở tại Kiều Thị trang viên, ban ngày Phỉ đi làm chỉ cần không làm gì sẽ gọi điện thoại cho cậu. Hiện tại cậu không ở bên Kiều Tử Phỉ, tần suất gọi điện chính là cao kinh người, giống như hy vọng Giản Minh Thần mang đem tai nghe 24 tiếng đồng hồ cùng anh bảo trì trò chuyện.
‘Phỉ, em trước treo, sắp xuống phi cơ.’
‘Ân, gia gia đã an bài tốt chỗ ở, anh cũng không cần lo lắng, ân ân, em đến nơi sẽ lập tức điện cho anh.’ Giản Minh Thần cúp điện thoại, khóe môi tiếu ý đó có thể thấy được tâm tình của cậu không tệ.
Giản Minh Thần có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tại la có thể nhìn thấy Vân Gian Niên cùng Vân Minh, nghe Giản Vân Phong hình như là bởi vì Vân gia thế lực tại Châu Âu bị chèn ép, Vân Gian Niên đến LA là tới bái kiến một vị trưởng giả, tìm kiếm trợ giúp. Giản Minh Thần ngạc nhiên người nào có thể làm cho Vân Gian Niên cái người mắt cao hơn đầu đến bái kiến.
‘Gia gia, gần đây thân thể người thế nào.’ Giản Minh Thần một bên giúp Vân Lục Minh gọt táo, một bên hỏi chuyện. Lần trước cậu đi vội vàng cũng không lưu lại nước ôn tuyền cho Vân Lục Minh, cậu sợ thân thể Vân Lục Minh lần nữa chuyển biến xấu.
‘Cháu xem gia gia giống sinh bệnh sao?’ Vân Lục Minh là thật tâm thích đứa cháu này.
‘Ha ha, cháu có mang theo một ít thuốc bổ, người cần ăn đúng hạn nha. Đúng rồi chúng ta khi nào thì đi gặp vị trung y kia.’
‘Vừa mới xuống phi cơ, trước nghỉ ngơi thật tốt đã, đợi ngày mai ta mang cháu qua.’
Một loạt đoàn xe chạy tại ngoại ô LA, Giản Minh Thần xấu hổ, có cần long trọng đến thế sao? Vì cái gì Vân Gian Niên cũng tới? Chẳng lẽ hắn cũng muốn tiến quân ngành sản xuất thuốc chữa bệnh. Giản Minh Thần nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cảm giác càng ngày càng quen thuộc.
Đến khi Tư Đồ gia xuất hiện ở trước mắt, đầu óc của cậu liền hỗn loạn. Như thế nào lại chạy đến Tư Đồ gia đây. Bị Vân Lục Minh gọi xuống xe, Giản Minh Thần mới bừng tỉnh đại ngộ. Tư Đồ gia tộc là là gia tộc cổ, tiền thân chính là trung y thế gia, chỉ là trực hệ của nhà Tư Đồ đã không còn người làm nghề trung y này.
Xem ra Vân Gian Niên hẳn là đến bái phỏng Tư Đồ lão gia tử, dù sao hiện tại tại Châu Âu trong ba trong nhà, Tư Đồ gia xem như long đầu.
Trải qua vô số kiểm tra, Giản Minh Thần rốt cục nhìn thấy Tư Đồ lão gia tử nằm trên giường, là gia gia kiếp trước của mình. Từ lúc nào Tư Đồ lão gia tử biến thành tiều tụy, mặt tái nhợt, gò má xám trắng, cánh tay khô gầy đặt ở trên chăn. Giản Minh Thần thiếu chút nữa liền vọt tới, hình dáng lão giả sinh long hoạt hổ đã không còn, hiện tại lão nhân làm cho Giản Minh Thần đau lòng.
‘Ông bạn già ngươi đã đến rồi.’ Tư Đồ lão gia tử nửa tựa ở trên giường cùng Vân Lục Minh chào hỏi.
‘Vài năm không thấy, làm sao ngươi thành cái dạng này.’ Vân Lục Minh nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ông và Tư Đồ lão đầu là lão hữu đã mấy chục năm, tuy ít gặp, nhưng tình cảm vẫn rất là tốt.
‘Ai, thế sự khó lường a, từ lúc tôn tử kia không còn, thân thể của ta mỗi ngày một kém.’ Tư Đồ lão gia tử lúc nói lên Tư Đồ Ninh thời điểm nhìn nhìn Giản Minh Thần, cặp kia không ánh sáng kia chợt lóe lên một đạo tinh.
‘Ông bạn già đừng thương tâm, đến, ta giới thiệu cho ngươi, đây là tôn tử của ta, Minh Thần còn không mau gọi gia gia, trung y ta nói với ngươi chính là Tư Đồ lão gia tử, phỏng chừng hiện tại không có mấy người biết rõ ông bạn già này trong hội trung y a.
‘Gia gia.’ đây là tiếng gọi Giản Minh Thần phát ra từ nội tâm. Điều duy nhất ở kiếp trước cậu không bỏ xuống được chính là Tư Đồ lão gia tử, ở trong gia tộc lạnh như băng này chỉ có Tư Đồ lão gia tử là thật tình thích cậu, quan tâm cậu. Lúc mình rời đi, người thương tâm nhất có lẽ cũng là Tư Đồ lão gia tử, nhưng là bây giờ cậu đứng ở trước mặt lại không thể nhận thức vị gia gia này. Tâm tình Giản Minh Thần thoáng cái bị lấy hết.
‘Ha ha ngoan, đã sớm nghe nói đến ngươi, gia gia của ngươi không ít lời khen ngươi, hiện tại người tuổi trẻ có thể thích trung y thật sự là rất ít.’ Tư Đồ lão gia tử lôi kéo tay Giản Minh Thần nói một hồi.
Bởi vì thân thể Tư Đồ lão gia tử không tốt, Giản Minh Thần cũng chỉ hỏi thăm được vài câu, Tư Đồ lão gia tử đáp ứng Giản Minh Thần một hồi để hắn đi thư phòng, sẽ lấy cho cậu một ít phương thuốc, dù sao Tư Đồ gia tộc cũng không có tử tôn muốn kế thừa trung y.
Giản Minh Thần cùng Tư Đồ lão gia tử nói chuyện phương thuốc xong, liền đến Vân Gian Niên thảo luận chuyện bên Châu Âu. Nguyên lai bên Châu Âu tuy thoạt nhìn là Kiều gia chịu sức ép lớn, nhưng đối với Vân gia lại là muốn trực tiếp đem bọn họ nhổ tận gốc.
Vân Gian niên nhìn nhìn Giản Minh Thần đối Tư Đồ lão gia tử nói ra: ‘Có chút dấu hiệu cho thấy, độc thủ phía sau màn này là Kiều gia, bọn họ nghĩ thừa dịp loạn nuốt chửng Vân gia.’
‘Không có khả năng, Phỉ chắc chắn sẽ không làm như vậy.’ Giản Minh Thần có chút tức giận, Kiều Tử Phỉ làm sao có thể đâm dao từ phía sau lưng, trở thành địch nhân của gia gia.
‘Ta chỉ nhìn chứng cớ nói, các loại chứng cớ đều thuyết minh là Kiều Tử Phỉ ở phía sau giở trò.’
Mắt thấy Vân Gian Niên cùng Giản Minh Thần liền muốn cãi nhau, Tư Đồ lão gia tử nói ra: ‘Việc này còn là đợi xem kết luận đã, hiện tại chúng ta đi trước ăn cơm trưa, chỗ này của ta đầu bếp đều là đỉnh cấp.’
‘Gia gia để ta vịn người.’ Giản Minh Thần ném cho Vân Gian Niên một cái liếc mắt, qua vịn Tư Đồ lão gia tử lên xe lăn.
‘Ha ha, Tiểu Thần thật hiếu thuận nha, ông bạn già ngươi thật có phúc.’
‘Ha ha, bất quá ngươi nếu thích Thần đến vậy, ta có thể để cho ngươi mượn vài ngày, Tiểu Thần nhà của chúng ta còn có không ít phương thuốc bí truyền, nói không chừng còn có thể giúp ngươi cải thiện thân thể.’