16 giờ trưa, cửa phòng ngủ của Lục Bất Phá cuối cùng cũng mở ra trước ánh mắt mong đợi của nhiều người, người ra tới làm cho mọi người ngoài cửa hoảng sợ. Ngủ gần 18 tiếng nhưng hai mắt Mang Tang Tử tiên sinh quầng thâm rõ to, bộ dáng mất ngủ nghiêm trọng.
“Tiểu Phá?” Charlie King lo lắng lên tiếng.
Lục Bất Phá ngáp một cái, khàn giọng nói: “Ta lạ giường.” Đúng vậy, do tinh cầu bị thay đổi nên Mang Tang Tử tiên sinh cũng sẽ mất ngủ a. Theo sát phía sau hắn chính là người đã sớm rời giường làm xong 1000 cái Sit-up, 300 cái hít đất hai tay, 400 cái hít đất một cánh tay (một tay 200 cái), trồng chuối 2 giờ, sau khi ăn sáng liền trở lại phòng đợi hắn rất lâu sau đó – Hiên Viên Chiến (đương nhiên không phải ngây ngốc mà chờ, vẫn tận dụng thời gian để tập luyện).
[*Sit-Up: đứng lên ngồi xuống đó, từ thông thường là thụt dầu]
“Gollum”, người máy Gollum bưng một ly ca-cao nóng hổi đi tới, đã giữa trưa, Gollum không biết nên làm cái gì cho Mang Tang Tử ăn đây, có vẻ như Mang Tang Tử không thích cơm hắn làm.
“Cám ơn ngươi, Gollum.” Lục Bất Phá tiếp nhận cái ly, rồi ôm Gollum một cái. Tuy rằng hương vị của loại ca-cao này thật sự không thể sánh cùng với ca-cao đích thực, nhưng Gollum thật sự là bà chủ rất dịu dàng, đáng tiếc giới tính Gollum là “nam”. Nếu là nữ (điều kiện là nhân loại nữa), hắn nhất định phải theo đuổi nàng.
“Tiểu Phá, đói bụng chưa, ngươi muốn ăn gì?” Mụ mụ Charlie King hỏi.
Lục Bất Phá cảm động a, nếu như ở nhà, hắn mà dậy trễ hơn thời gian ăn cơm, mẹ sẽ chỉ cho hắn ăn đồ thừa. “Hiên Viên Chiến ngày hôm qua đã đáp ứng ta, để biểu hiện sự hối lỗi, từ hôm nay trở đi hắn sẽ nấu cơm cho tất cả chúng ta.”
Charlie King kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Chiến, chỉ thấy đối phương yên lặng gật gật đầu, cũng không phản đối. Charlie King cười nói: “Được rồi”. Mang Tà nhân khi còn là thiếu niên sẽ bắt đầu học nấu cơm cùng với các kỹ năng sinh tồn khác, ngay cả chủ tịch quốc hội Bạch Thiện về đến nhà cũng phải xuống bếp.
“Charlie King, nơi đây không tồn tại ‘quân tử viễn bào trù’ sao? Hình như ngươi không kinh ngạc với việc Hiên Viên Chiến phải nấu cơm a”. Vừa nói xong, Lục Bất Phá muốn vả cái miệng chính mình ngay lập tức.
Quả nhiên.”Tiểu Phá! ‘Quân tử viễn bào trù’ có nghĩa là gì!” Biệt Lâm đã mở bản “trích những câu nói của Mang Tang Tử ” ra sẵn.
“Cơm nước xong nói sau!”.
Lục Bất Phá hầm hừ nhắm phía nhà bếp đi tới, từ giờ trở đi, cái miệng của hắn chỉ có một công năng, ăn!
“Tiểu Phá!”.
Không nghe, không nghe…
“Tuần tra” phòng bếp một phen, nhìn thấy những dụng cụ làm bếp đơn sơ tại đây thật sự là cú sốc lớn đối với Lục Bất Phá. Trách không được đồ ăn nơi này lại khó ăn đến như vậy, ngươi nghĩ đi, phòng bếp này cùng với phòng ngủ của hắn tựa hồ không sai biệt lắm, chỉ có ba cái nồi. Những thứ như tủ lạnh, lò vi ba, lò nướng “công nghệ cao” hầu như không tồn tại. Nguyên liệu được đặt trên giá không phải ít, bất quá Lục Bất Phá nhìn ra, nhiều nhất cũng chỉ có gạo là gạo.
Mấy cái nồi không lớn lắm, chảo xào rau cũng không có. Một cái để nấu cơm, một cái thì nấu đồ ăn, cái còn lại nấu canh, không có “chảo xào rau”. Nơi này dùng quang năng làm nguồn năng lượng để chế biến thức ăn, Lục Bất Phá thầm đoán chỉ sợ ở đây cũng không có khí thiên nhiên. Hắn giống như tùy tiện hỏi: “Charlie King, các ngươi không khai thác nguồn khoáng sản dưới lòng đất sao?”
Charlie King trả lời: “Chỉ có Alpha và Beta Delta không người ở cùng với Đức Nhĩ Tháp tinh tương đối hoang vắng mới có thể tiến hành khai thác. Phòng thăm dò thuộc bộ công nghiệp của Tổng hợp lại bộ chịu trách nhiệm khai thác trên ngoại tinh, bọn họ tận lực tìm kiếm những hành tinh không người có tài nguyên phong phú, tin báo về đã có chút tiến triển. Mang Tà nhân đã được dạy rằng, chỉ được xây dựng quê hương tại mảnh đất cằn cỗi này, chứ không phải tàn phá hành tinh của chúng ta một lần nữa”.
La Bác tiếp lời: “Kỳ thật Mang Tà tinh cũng không phải là tinh cầu có điều kiện tốt nhất trong các chư tinh hệ. Tinh cầu Gamma Mellie xinh đẹp dồi dào, giống như địa cầu vậy. Bất quá chúng ta vẫn lựa chọn sống ở Mang Tà tinh cằn cỗi này. Chỉ ở trong hoàn cảnh gian khổ, chúng ta mới có thể cảm nhận được quê hương đáng quý như thế nào”.
Những lời này làm cho Lục Bất Phá cực độ rung động, hắn không thể tưởng tượng ra, sau khi địa cầu thậm chí cả thái dương hệ bị hủy diệt, đến tột cùng nhân loại đã trải qua những gian nan như thế nào, mà làm cho bản tính của nhân loại đã xảy ra biến hóa lớn như thế. Sống tại địa phương tốt không chịu, muốn phải ở tại nơi gian khổ, chẳng lẽ đây chính là lý do tại sao ghế sofa, ghế dựa cùng giường đều cứng như vậy sao?
Lục Bất Phá đột nhiên không còn dục vọng theo đuổi mỹ thực nữa, hắn áy náy nói: “Ách, cái kia, các ngươi nấu cái gì cho ta ăn cũng được. Kỳ thực ta cũng không am hiểu kiến thức nấu nướng gì nhiều, nói cách khác ta để cho các người làm bếp”.
Ngược lại những người khác vừa nghe liền cảm thấy nôn nóng, nhưng họ không biết nên làm thế nào, bọn họ nói vậy không phải muốn cho Mang Tang Tử tiên sinh buông tha khẩu vị của hắn.
Hiên Viên Chiến đi đến bên bàn bếp nói: “Thực phẩm dùng để cung cấp những dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, có loại đồ ăn không có chút hương vị nào, đối với Mang Tà nhân mà nói thì không có gì gọi là ăn ngon hay khó ăn cả”.
“Ngươi không có vị giác?” Lục Bất Phá đột nhiên có điểm khó chịu.
Hiên Viên Chiến mở ra vòi nước bắt đầu rửa nguyên liệu: “Đầu lưỡi của ta không có vấn đề”.
“Nga, cũng còn may, không có vị giác rất đáng thương.” Lục Bất Phá vốn muốn nói, những chỗ hoại tử trên người của ngươi cũng nhiều lắm nha.
“Gollum.” Một đạo âm thanh đáng thương truyền đến, Lục Bất Phá quay đầu nhìn lại.
“Gollum, Gollum.”
Lục Bất Phá không biết mình có nhìn lầm hay không, sao hắn có cảm giác Gollum đang khóc kìa.
Biệt Lâm phiên dịch: “Gollum nói hắn không có vị giác”.
“Ách…” Lục Bất Phá rất muốn nói: ngươi mà có vị giác mới lạ, nhưng lại sợ tổn thương Gollum.
Ngượng ngùng chọn qua loa vài ba món, Lục Bất Phá muốn nhanh rời khỏi căn bếp khiến hắn thương tâm này, Hiên Viên Chiến nấu cái gì thì hắn ăn cái đó, chờ sau này khi đã hòa hợp cùng người nơi đây, có cái nhìn sâu sắc về thế giới này hơn, hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề cơ bản nhất này.
Hiên Viên Chiến làm việc nhanh nhẹn, không phải để cho Lục Bất Phá chờ lâu, bất quá tay nghề của hắn còn không bằng Gollum, làm cơm khó nuốt cực kỳ, khiến Lục Bất Phá hoài nghi vị giác của hắn kì thật có vấn đề. Nhưng nhìn bộ dáng ăn rất bình thường của nhóm Charlie King, Lục Bất Phá cũng chỉ có thể nhẫn xuống ý định đem thức ăn nhổ ra mà nuốt chửng xuống. Dục vọng ham hưởng thụ mỹ thực bị hắn vất vả lắm mới áp xuống được lại lăm le trỗi dậy, không được, một ngày nào đó hắn phải cải thiện triệt để thói quen ẩm thực nơi này, cái này mà là cho người ăn sao? Đúng, đây chính là thức ăn của Mang Tà nhân.
*********
-‘Quân tử viễn bào trù’ những lời của Khổng Phu Tử: “Ðã thấy sự sống của nó rồi thì không nỡ nào thấy cái chết của nó. Ðã nghe tiếng kêu của nó rồi thì không nỡ nào ăn thịt nó. Do vậy, người quân tử nên tránh xa nhà bếp”. (Kiến kỳ sinh bất nhẫn kiến kỳ tử — Văn kỳ thanh bất nhẫn thực kỳ nhục. Thị dĩ quân tử viễn bào trù dã).