Mang Tang Tử

Chương 44



Mang đầy một bụng hỏa ngủ suốt một đêm, khi Lục Bất Phá tỉnh lại trong ngực vẫn cảm thấy rầu rĩ, cực kỳ không thoải mái. Động tác đầu tiên khi mở mắt là quay đầu nhìn, phát hiện ra giường bên cạnh trống không, gối đầu bị hắn nện biến hình cong cong vẹo vẹo vẫn nằm y nguyên trên tấm chăn, Lục Bất Phá “Vút” một cái liền ngồi dậy. Gia khỏa này thực sự cả đêm không trở về! Được lắm! Có khí phách!

Phẫn nộ rời giường, nhanh chóng rửa mặt trong toilet xong, Lục Bất Phá vẻ mặt hầm hầm ra khỏi phòng ngủ. Khi hắn thấy một nam nhân cao lớn đứng nghiêm túc trước cửa phòng mình, hắn lập tức sửng sốt, trong lòng có dự cảm bất hảo.

Tổ ba người đang ở phòng khách lầu hai đợi Lục Bất Phá rời giường lập tức đứng lên, Biệt Lâm lắp bắp nói: “Tiểu, Mang Tang Tử tiên sinh, ngài, a, đi lên.”

Lục Bất Phá tay phải vẫn đang bảo trì tư thế vươn tay mở cửa, hắn nhíu mắt, tuyệt đối có thể đè Biệt Lâm thành muỗi, Biệt Lâm khẽ run, lại lắp bắp mà nói: “Tiểu, Tiểu Phá, đây là trung úy Trát Khố Đạt, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ đảm nhiệm vị trí hộ vệ của ngươi.” Lục Bất Phá liền biến sắc, tổ ba người lui từng bước về phía sau, không dám lên tiếng.

Dùng tư thế quân đội đứng nghiêm trước cửa, cúi chào nói: “Đội trưởng tiểu đội thân vệ đội đặc nhiệm Trát Khố Đạt tuân lệnh bảo hộ an toàn của Mang Tang Tử tiên sinh.”

Lúc này biểu tình Lục Bất Phá muốn bao nhiêu lạnh lùng liền có bấy nhiêu, lửa giận phảng phất trên người thế nhưng bị dập tắt trong nháy mắt, biến thành hàn khí đủ để đông chết người. Hắn ngửa đầu đánh giá người trước mặt, nhãn cầu trái bằng máy, cổ có ba phần bằng máy, tay phải có bốn ngón cũng bằng máy, không biết nam nhân này còn có chỗ nào bằng máy nữa hay không, không cần hỏi, hắn cũng biết chắc chắn gia khỏa này cùng một giuộc với tên hỗn đãn nào đó.

“Hiên Viên Chiến đâu?”

Trát Khố Đạt không chớp mắt, nhìn thẳng phía trước, bảo trì quân tư: “Đội trưởng đã trở về đội đặc nhiệm, một giờ trước đã dẫn đội viên đi vào trong rừng đặc huấn.”

Trát Khố Đạt ở trong lòng nén giận đội trưởng, tại sao không mang theo hắn cùng đi Âu Mễ Già tinh. Thật vất vả có được cơ hội tiếp xúc gần gũi với Mang Tang Tử tiên sinh, lại bảo hắn nói dối với ngài ấy

“Tuy ngươi tạm thay mặt ta làm nhiệm vụ, nhưng ngươi không được ngủ cùng phòng với Mang Tang Tử tiên sinh.”

“Mang Tang Tử tiên sinh mỗi ngày muốn uống ít nhất ba chén ca-cao, khi đưa cơm nước tới, nhất định phải có sự đồng ý của hắn mới được vào phòng.”

“Không được cùng Mang Tang Tử tiên sinh nói nhiều, có nghi vấn gì, chờ ta trở lại ngươi hãy trực tiếp hỏi ta, không được phép quấy rầy hắn.”

“Mang Tang Tử tiên sinh nếu hỏi ta đi đâu, ngươi hãy nói ta mang đội đi đặc huấn.”

Nhớ đến lời đội trưởng lập đi lập lại mấy lần với hắn, Trát Khố Đạt trong lòng rất muốn nhìn kỹ Mang Tang Tử tiên sinh nhưng chỉ dám bức bách hai mắt mình nhìn thẳng.

Lục Bất Phá nắm chặt tay nắm cửa, gia khỏa này đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, thật sự dám chống đối hắn! Trong lòng bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, hắn đóng sầm cửa trước mặt Trát Khố Đạt, Lục Bất Phá vọt tới trên giường tiến vào trong ổ chăn. Ngủ!

Giật mình nhìn mũi mình suýt đụng vào cửa, Trát Khố Đạt quay đầu mắt đầy nghi hoặc cùng khẩn trương nhìn tổ ba người, có phải Mang Tang Tử tiên sinh không thích bộ dạng hắn hay không? Nhưng mà bộ phận máy móc trên người hắn ít hơn nhiều so với đội trưởng mà.

Biệt Lâm nhón chân bước tới, ghé vào trên cửa nghe ngóng, nhưng bên trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh gì, hắn lại nhẹ nhàng lui trở về đến, nhỏ giọng đối với Trầm Dương nói: “Ngươi đi tìm tổ trưởng.”

Trầm Dương gật gật đầu, xoay người chạy trốn.

Rồi Biệt Lâm mới ngoắc ngoắc ý muốn Trát Khố Đạt lại gần, dán vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua Mang Tang Tử tiên sinh cùng Hiên Viên thượng tá cãi nhau, Hiên Viên thượng tá cả đêm không trở về. Hiện tại hắn lại phái ngươi đến đây, Mang Tang Tử tiên sinh thực sự rất tức giận.”

“À.” Thì ra là như vậy, vừa nghe không phải là vấn đề của mình, trái tim treo lơ lửng cả buổi sáng của Trát Khố Đạt mới trở về chỗ cũ.

“Trát Khố Đạt trung úy, chẳng lẽ Hiên Viên thượng tá thực sự tính không đảm nhiệm vị trí cận vệ của Mang Tang Tử tiên sinh nữa sao?” Biệt Lâm cùng La Bác rất là buồn bực, nếu như vậy chắc chắn Ủy ban cùng Quân đội sẽ không đồng ý.

Trát Khố Đạt trên mặt hiện lên nét khó xử, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của đội trưởng cùng quân đội.”

“Ai, cái này phiền toái rồi” Biệt Lâm lấy khủy tay huých huých La Bác, La Bác hiểu rõ. Hắn nói tiếp: “Mang Tang Tử tiên sinh nhanh giận cũng nhanh quên, hắn không phải không vừa lòng ngươi, ngươi ở chỗ này chờ hắn, chừng nào hắn hết giận sẽ không sao nữa. Mang Tang Tử tiên sinh không có điểm kiêng kỵ, nếu hắn cho ngươi gọi hắn Tiểu Phá, ngươi nên kêu hắn Tiểu Phá. Trên cơ bản hắn là một người ở chung rất tốt.” Nói rõ những hạng mục cần chú ý xong, Biệt Lâm vỗ vỗ vai Trát Khố Đạt, cho hắn đừng lo lắng.

“Trước khi đội trưởng trở về ta sẽ bảo vệ Mang Tang Tử tiên sinh an toàn.” Trát Khố Đạt đi đến cạnh cửa đứng gác, tẫn trách nhiệm vụ hộ vệ của mình. Có thể đảm nhiệm vị trí hộ vệ của Mang Tang Tử tiên sinh, hắn vô cùng vinh hạnh. Bất quá, Mang Tang Tử tiên sinh tức giận như thế, sau khi đội trưởng trở về, hắn có chịu tha thứ cho đội trưởng không?

Ít lâu sau, Charlie King nhận được tin liền lập tức trở về nhà trọ. Trầm Dương đã kể cho nàng chuyện gì xảy ra, đối với việc Hiên Viên thượng tá đột nhiên trở về đội đặc nhiệm, còn phái những người khác đến bảo vệ Tiểu Phá, nàng rất khiếp sợ, trong lòng nảy sinh nghi vấn. Đây tuyệt đối không phải chuyện Hiên Viên thượng tá sẽ làm ra, lại càng không đúng là quyết định của Ủy ban cùng Quân đội.

Lên lầu, sau khi chào hỏi Trát Khố Đạt trung úy, Charlie King gõ gõ cửa phòng Lục Bất Phá: “Tiểu Phá, là ta, ta có thể vào không?”

“Vào đi.”

Charlie King đẩy cửa đi vào, đóng cửa. Người trên giường trùm kín chăn, nếu không lầm, thì mới vừa rồi nàng nghe thấy tiếng người này đang khóc. Đi đến bên giường ngồi xuống, nàng vỗ vỗ người nằm trong chăn.

“Tiểu Phá, ngươi cùng Hiên Viên thượng tá đã xảy ra chuyện gì?”

“Hắn bị điên, ai biết hắn xảy ra chuyện gì.”

Người nói mang theo giọng mũi vẫn nằm trong chăn.

“Ta nghe Trầm Dương nói, tối hôm qua các ngươi cãi nhau?”

“Hắn không nói lý.” 

Lục Bất Phá không giải thích lý do hai người khắc khẩu, hắn không muốn liên lụy người khác, Hiên Viên Chiến căn bản là không có việc gì nên kiếm chuyện. 

Charlie King chậm rãi xốc chăn, người bên trong hai mắt phiếm hồng, trên lông mi còn vương vệt nước mắt chưa kịp lau. Nàng an ủi: “Tiểu Phá, La Bác đã đi tìm Hiên Viên thượng tá, chờ hắn trở về, ngươi cùng hắn hảo hảo nói chuyện, đem hiểu lầm cởi bỏ. Ngươi vẫn hy vọng hắn đảm nhiệm vị trí cận vệ của ngươi đúng không?”

“Ai hiếm lạ hắn? Ta không cần cận vệ, ai cũng không muốn! Đừng để ta gặp lại hắn nữa!”

Biết hắn đang nói lẫy, Charlie King chỉ cười cười. Lục Bất Phá trong lòng khó chịu cực kỳ, có cảm giác bị phản bội lẫn vứt bỏ. Tên gia khỏa kia không phải nói muốn vĩnh viễn làm cận vệ của hắn hay sao? Hắn không phải quân nhân đã nói được thì tuyệt đối sẽ làm được hay sao? Thì ra cũng chỉ mạnh miệng, lại là tên hỗn đản lòng dạ hẹp hòi.

Thấy Lục Bất Phá khóc, trong lòng Charlie King thực sự mất hứng, Hiên Viên thượng tá lần này làm hơi quá đáng. Mặc kệ hắn cùng Tiểu Phá đã xảy ra tranh chấp gì, đều không nên làm trái mệnh lệnh của quân đội, tự tiện tạm rời khỏi cương vị công tác. Lau nước mắt cho Lục Bất Phá, nàng ôn nhu nói: “Chuyện này ta nhất định sẽ bắt Hiên Viên thượng tá giải thích rõ ràng.”

“Charlie King.” Nhịn không được ôm lấy thắt lưng Charlie King, Lục Bất Phá chôn mặt trong lòng nàng, “Có phải một ngày nào đó ngươi cũng không để ý đến ta nữa?”

“Tuyệt đối sẽ không!” Charlie King vuốt mái tóc dài của hắn, làm hắn an tâm, “Tiểu Phá với ta mà nói ngươi không chỉ là Mang Tang Tử tiên sinh, mà còn là người nhà quan trọng nhất.”

“Charlie King, cũng chỉ có người là tốt nhất.” Nước mắt lại trào ra, Lục Bất Phá thề tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hiên Viên Chiến, hắn cùng với tên hỗn đản này hoàn toàn nhất đao lưỡng đoạn*! [ *Ly dị á. Ách các nàng bình tĩnh… là cắt đứt quan hệ]

Ghé vào trong lòng Charlie King tìm kiếm nguồn an ủi, Lục Bất Phá dần dần bình tĩnh lại. Không có Hiên Viên Chiến, hắn vẫn có thể sống. Khi hắn ngẩng đầu lên, trừ bỏ ánh mắt có hơi phiếm hồng, đã không còn nhìn thấy nước mắt.

“Charlie King, thực xin lỗi, đã làm ngươi lo lắng.”

“Không được nói xin lỗi, Tiểu Phá có việc nếu không cho ta biết, mới làm cho ta lo lắng.” Charlie King giặt khăn lông ướt lau mặt cho Lục Bất Phá.

“Charlie King, ngươi quay về bệnh viện đi. Ta không sao. Buổi chiều ta đi bệnh viện thăm Mật Nhi.” Cảm nhận tình thương dịu dàng của mẹ từ Charlie King, Lục Bất Phá không còn vì một tên gia khỏa hỗn đản nào đó mà tức giận.

“Ngươi không nên đi. Mấy ngày nay ngươi đã mệt lắm rồi, chỗ mẫn cảm trên người cũng chưa khá hơn, vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Hắn không muốn tiếp tục ngốc ở chỗ của Hiên Viên Chiến. Lục Bất Phá khẽ nhếch khóe miệng, xem như cười.”Ta muốn đi, Mật Nhi là em gái của ta, ta mỗi ngày phải đi thăm nàng.”

Ngẫm lại có lẽ ở bệnh viện Tiểu Phá sẽ dễ chịu hơn, Charlie King cũng không miễn cưỡng.

Sau khi Charlie King rời đi, Lục Bất Phá thay quần áo xong, xuất môn hướng Trát Khố Đạt xin lỗi vì hành vi thất thố của mình, thiếu chút nữa đã đem Trát Khố Đạt hù chết. Mang Tang Tử tiên sinh xin lỗi hắn, sau khi đội trưởng trở về nhất định sẽ đánh hắn cho xem! Thân là đội trưởng đội thân vệ của đội trưởng Hiên Viên Chiến, chiều cao 2m44, có một phần huyết thống của dân bản xứ Thiết Đạt nhân, Trát Khố Đạt lại bị Lục Bất Phá dọa sợ tới mức không ngừng cúi đầu khom lưng, chỉ kém quỳ trên mặt đất hô cứu mạng. Nếu đội viên của đội đặc nhiệm nhìn thấy cái dạng này của hắn, tuyệt đối sẽ không tin đây chính là đội trưởng Trát Khố Đạt có thể một mình đấu với Vọng Uy dũng sĩ mà họ từng quen biết.

Sau khi dùng qua điểm tâm (sức ăn của Lục Bất Phá rõ ràng đã ít hơn), Lục Bất Phá tự giam mình trong thư phòng. Trên bàn để tập thơ vốn hắn muốn đưa cho Hiên Viên Chiến. Càng nhìn càng tức, hắn đem vài tờ đã viết tốt kéo xuống xé thành từng mảnh nhỏ, rồi đem nguyên quyển notebook ném vào thùng rác. Ngồi tại chỗ ngẩn người, mắt Lục Bất Phá lại đỏ lên, cho dù trong khoảnh khắc phát hiện mình xuyên không, hắn cũng không khó chịu như vậy.

“Cốc cốc cốc”

“Tiểu Phá, Thượng Quan trưởng phòng đến.”

Vội vàng lau lau nước mắt, hít sau vài hơi, Lục Bất Phá đứng dậy mở cửa, đối với người đang đứng đối diện ngoài cửa bày ra nụ cười vô cùng hài lòng.

“Thượng Quan Nông, hôm nay ngươi lại trốn việc.”

Thượng Quan Nông hơi sửng sốt lúc Lục Bất Phá đi ra, nhưng hắn không hỏi đối phương đã xảy ra chuyện gì, hắn cười lắc lắc thứ gì đó trong tay: “Ta vội tới để đưa tư liệu về Hàn Cát tinh cho Mang Tang Tử tiên sinh, sao có thể tính là trốn việc được chứ?”

Né người để Thượng Quan Nông tiến vào, Lục Bất Phá đóng cửa lại.”Ngươi không ở trong phòng làm việc, có bị thủ trưởng hỏi không?”

“Ta đã nói với bộ trưởng. Vừa nghe ta muốn tới đưa tài liệu cho Tiểu Phá, bộ trưởng liền thúc giục ta nhanh tới đây.” Đem tài liệu sửa sang cả đêm qua giao cho Tiểu Phá, không biết bản thân là mồi lửa dẫn tới trận chiến đêm qua, Thượng Quan Nông không vì nguyên nhân tối hôm qua ngủ không đủ giấc mà lộ ra bất kỳ tia mệt mỏi nào. Hắn tao nhã vừa đi đến bàn học, vừa liếc nhìn quyển notebook bị ném trong thùng rác. Hơi ngạc nhiên, hắn xoay người nhặt lên.

“Đừng nhặt!” Lục Bất Phá xông lên ôm lấy cánh tay Thượng Quan Nông đang vươn ra, trên mặt hiện lên tia xấu hổ, “Chỉ là quyển vở vô dụng, nên bỏ thôi.”

Thượng Quan Nông nhặt lên, mà thực sự lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho ta biết không?”

Cái mũi Lục Bất Phá đột nhiên lên men, hắn buông tay, nột nột nói: “Không, không có gì.”

Thượng Quan Nông nhìn sâu vào mắt hắn một hồi, rồi đem người kéo đến ngồi trên ghế xong, mới ngồi xổm trước người Lục Bất Phá, làm cho hắn nhìn thẳng chính mình.”Ta không thấy Chiến đâu, thay vào đó lại thấy trung úy Trát Khố Đạt. Ngươi cùng Chiến đã xảy ra chuyện gì?”

Bị người dễ dàng phát hiện, lại nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá hút hút cái mũi: “Ta có thể cùng hắn như thế nào. Chính là do hắn phát hỏa bậy bạ, còn cả đêm qua không về. Buổi sáng ta rời giường mới được cho biết cận vệ của ta đã đổi người khác.”

Thượng Quan Nông khẽ cau mày, sau khi suy nghĩ, hắn nói: “Ta với Chiến từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nên hiểu hắn. Đây không phải là sự tình hắn có thể làm ra, nhất định có nguyên nhân. Ta đi tìm hắn.”

Lục Bất Phá trong lòng cảm động, giữ chặt Thượng Quan Nông: “Đừng. Hắn không làm cận vệ của ta, ta cũng không thèm hắn làm đâu. Ta xem Trát Đạt kia cũng rất tốt, đổi hắn thì đổi hắn.”

Thượng Quan Nông cười cười: “Là Trát Khố Đạt trung úy. Hắn là đội trưởng đội thân vệ của Chiến. Nếu quả thật Chiến tính không làm cận vệ của ngươi, hắn cũng sẽ không phái Trát Khố Đạt trung úy đến bảo hộ ngươi. Nhiệm vụ của đội thân vệ chính là bảo vệ đội trưởng đội đặc nhiệm ân toàn trong lúc chiến đấu, nếu Chiến trở về, sao lại phái Trát Khố Đạt đến? Hơn nữa cho dù Chiến đơn phương quyết định không làm cận vệ của ngươi nữa, quân đội cùng ủy ban cũng sẽ biết, bọn họ không tới đây tìm ngươi sao?”

Nghe Thượng Quan Nông nói như thế, lý trí bị cơn nóng giận che mờ lập tức trở nên lãnh tĩnh lại. Hắn lắc đầu: “Không có. Chủ tịch quốc hội cùng Hiên Viên bá bá đều tới tìm ta.” Đúng vậy, theo lý mà nói nếu Hiên Viên Chiến phạm vào sai lầm lớn như thế, Hiên Viên bá bá đã sớm nhéo lỗ tai hắn lôi đến trước mặt mình nhận lỗi, sao lại chẳng quan tâm chứ? 

Thượng Quan Nông tiếp tục nói: “Chiến là một quân nhân phi thường vĩ đại, người cùng tuổi hắn trong tứ đại gia tộc đều không thể so được với hắn. Thời điểm chúng ta vẫn còn học tại trường, hắn đã chiến đấu vì Liên bang. Hắn là một quân nhân, tuyệt đối sẽ không vì chuyện tư mà cãi quân lệnh. Cho dù hắn không thích chuyện đó, chỉ cần đó là mệnh lệnh, hắn nhất định sẽ chấp hành. Tiểu Phá, ta đi tìm Chiến hỏi rõ ràng, chuyện này nhất định có nguyên nhân.”

“Thượng Quan Nông, cám ơn ngươi.” Nghĩ đến Hiên Viên Chiến khó chịu với người tốt như thế, còn cùng hắn cãi nhau, cơn giận của Lục Bất Phá lại bùng lên.

Thượng Quan Nông cười nói: “Ta thực rất hâm mộ tình hữu nghị giữa Tiểu Phá và Chiến, cho nên không muốn thấy các người sinh ra hiểu lầm. Tiểu Phá, nếu có thời gian, có thể dạy ta vẽ tranh không? Ta đã chuẩn bị tốt băng gạc, thuốc màu cùng bàn chải.”

Ngay cả nhờ vả mà cũng khách khí như vậy. Lập tức đem tên hỗn đãn Hiên Viên Chiến nào đó quăng ra khỏi đầu, Lục Bất Phá gật đầu cười: “Không thành vấn đề! Thời gian của ta có rất nhiều, chỉ xem thời gian của ngươi thôi.”

Thượng Quan Nông trên mặt chính là vẻ kinh hỉ: “Tiểu Phá, cám ơn ngươi.”

“Đều là người một nhà, đừng khách khí, đừng khách khí.” Hắn quyết định rồi, hắn nhất định cùng Thượng Quan Nông kết bạn! Tức chết tên hỗn đản!

Nét cười trên mặt Thượng Quan Nông trở nên có chút mê mẩn, hắn có thể học vẽ tranh, học một điều tốt đẹp như vậy, đêm nay hắn nhất định không ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.