Mang Tang Tử

Chương 56



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc khoang ngực “Quang Vinh” mở ra, bọn người Tư Không Vũ liền tỉnh lại, nhìn Hiên Viên Chiến ôm một thiếu niên tóc dài nhỏ xinh từ trong khoang ngực đi ra, bọn hắn lập tức kích động đứng lên. Tư Không Vũ bước nhanh về phía trước, lệ nóng doanh tròng.

Rơi xuống đất đứng vững, Hiên Viên Chiến đặt Lục Bất Phá xuống, nhìn thấy lão gia gia đi tới, Lục Bất Phá cười tiến lên một bước ngẩng đầu nói: “Là Tư Không gia gia sao, có thể tìm được mọi người ta thật cao hứng, Vô Nghiệp cũng không cần lo lắng nữa”

“Mang Tang Tử tiên sinh…” Kinh ngạc vì hắn xưng hô thân thiết đối với cháu trai mình, Tư Không Vũ thật trang trọng hành một cái Mang Tà lễ, “Thật xin lỗi, chỉ vì sơ xuất của ta mà khiến cho Mang Tang Tử tiên sinh cùng nhiều người phải mạo hiểm”

“Tư Không gia gia đừng nói như vậy. Chính vì có người tận tâm vì nghiên cứu như ngài, Liên bang mới có thể nắm giữ được tình hình các tinh cầu chuẩn xác hơn, nếu đổi lại là ta mang theo lương khô và lều trại vào rừng sâu khảo sát, có lẽ ta đã đòi trở về ngay trong ngày đầu tiên rồi” Không phải Lục Bất Phá khách sáo, hắn quả thật rất bội phục những nhà khoa học như Tư Không Vũ. Hai tay nắm lấy tay phải của đối phương, hắn lắc lên lắc xuống: “Tư Không gia gia gọi ta tiểu Phá đi, mọi người bên Nghị trưởng đều gọi ta tiểu Phá, ngài cũng là trưởng bối của ta, gọi tiên sinh nghe xa lạ quá. Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy”

Tư Không Vũ cao hứng cười vài tiếng, kích động nói: “Hảo, hảo, tiểu Phá”

Buông tay Tư Không Vũ ra, Lục Bất Phá cười chào hỏi với những người khác: “Hey, các ngươi khỏe, ta là Lục Bất Phá”

“Mang Tang Tử tiên sinh!” Mọi người rối rít hành lễ.

“A, không cần khách khí như vậy, đều là người một nhà, gọi ta tiểu Phá là được rồi” Lục Bất Phá nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, lập tức đi qua. Ngồi giữa hai người bị trọng thương, hắn cười không nổi nữa, thương thế thật sự rất nghiêm trọng. Thăm dò hơi thở của bọn hắn, cũng rất yếu ớt.

“Chiến đã xử lý cho bọn hắn rồi, nhưng thương thế bọn hắn rất nặng, mà dược phẩm chúng ta có lại quá ít” Tư Không Vũ ngồi một bên, lo lắng nói, bôn ba và lo lắng mấy ngày liền, khiến ông như già thêm mười tuổi.

Lục Bất Phá sờ sờ tay hai người bị thương, thật lạnh. Hiên Viên Chiến chỉ vào một trong hai người nói: “Xương ngực hắn gãy rồi, bụng có vết cào nghiêm trọng, rất có khả năng tổn thương đến bộ phận bên trong, đùi trái cũng có vết cào rất nặng, may mà không thương tổn đến động mạch” Sau đó hắn lại chỉ người nằm sấp còn lại nói: “Thương thế phần lưng của hắn rất nghiêm trọng, gần thấy cả xương, xương bả vai phải vỡ nát, cơ giới giáp đùi phải bị tổn hại”

Quá nghiêm trọng! Lục Bất Phá nhíu chặt mày, trừ phi có nhân viên y tế chuyên nghiệp và băng ca, hai người bọn hắn tuyệt đối không thể tùy tiện di chuyển, nếu không rất có thể sẽ tạo thành thương tổn lần thứ hai. Phải mau chóng đưa hai người ra ngoài! Lục Bất Phá ngồi nơi đó trầm tư, tất cả mọi người lẳng lặng chờ hắn mở miệng, không dám lên tiếng quấy rầy.

Cần phải nhanh lên, nếu phi hành khí có thể bay đến đây, mang nhân viên y tế đến, rồi đem hai người ra ngoài nhập viện ngay, bọn hắn sẽ được cứu. Nhưng trong này làm nhiễu tín hiệu, phi hành khí căn bản vô pháp tiến vào, nếu chạy bộ, chờ đến lúc nhân viên y tế đến thì hai người kia cũng sớm không xong rồi, huống chi lại còn phải đưa ra ngoài.

Trong não đột nhiên xẹt qua một ý niệm, Lục Bất Phá lập tức hỏi thầm: “Tiểu Quang, ta có thể làm cho quang não của ngươi liên hệ cùng tổng bộ được không, có thể để quang não ngươi chỉ huy phi hành khí được hay không?”

“Ô!” Có thể!

Thật tốt quá! Lục Bất Phá lập tức ra lệnh: “Hiên Viên Chiến, ta thử xem có thể lợi dụng quang não ‘Quang Vinh’ khống chế phi hành khí được không, người cùng Phượng hoàng hãy chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất tinh thần lực của ta nửa chừng không đủ, ngươi phải đưa bọn hắn ra khỏi rừng rậm”

Bán gương mặt Hiên Viên Chiến ngưng trọng, hắn rất không muốn đáp đáp ứng, nhưng vẫn gật gật đầu. Mặc dù phi hành khí dùng quang não mini để bay cấp tốc, nhưng khi quang não mini mất đi tác dụng, pin quang năng của phi hành khí sẽ phát huy tác dụng, lúc đó phi hành khí sẽ giống như ô tô, chỉ cần có năng lượng là cò thể bay được, nhưng bởi vì biến thành “Ô tô”, cho nên nếu không được ai dẫn dắt nó sẽ bay loạn.

Lục Bất Phá lại nói: “Tư Không gia gia, mọi người chuẩn bị đi, tinh thần lực của ta không được phong phú lắm, một khi phi hành khí đến đây, các ngươi nhất định phải mau chóng đi lên, không thể lãng phí thời gian”

Đám người Tư Không Vũ cũng thần sắc ngưng trọng gật đầu, sau đó lập tức bắt đầu thu dọn.

“Phượng hoàng, ngươi có thể tìm được phương hướng doanh địa hay không?” Lục Bất Phá đứng dậy đến bên cạnh “Quang Vinh”, Phượng hoàng kêu lên vài tiếng như muốn nói không được xem thường nó! Lục Bất Phá rất hài lòng, cũng quay đầu lại nhìn Hiên Viên Chiến như thế, đối phương chạy qua, một tay gắt gao ôm chặt hắn vào lòng ngực, sau đó leo lên người “Quang Vinh”.

Mang người trở về trong khoang ngực, Hiên Viên Chiến tại nơi người khác không nhìn thấy tới hung hăng hôn Lục Bất Phá một trận, rồi mới rời khỏi khoang ngực, một lát nữa phi hành khí tới hắn phải hỗ trợ vận chuyển thương binh.

Khoang ngực đóng kín, “Quang Vinh” đứng lên, Lục Bất Phá đội “Mũ”, để “Quang Vinh” điều chỉnh tốt ghế ngồi cho mình, sau đó đặt hai tay lên bộ cảm ứng màu lục, hít sâu vài hơi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

“Ô…” Tiểu Quang cũng đã chuẩn bị hảo!



Doanh địa cùng phòng làm việc tại Ủy ban, tất cả mọi người đều một đêm không ngủ, canh giữ trước màn hình của bệ kiểm soát lo lắng chờ tức, lần cuối cùng “Quang Vinh” liên lạc cùng bọn hắn đã qua mười tiếng đằng đẵng rồi, bọn hắn không còn nhận được tin tức của tiểu Phá cùng Hiên Viên Chiến nữa, đủ loại khả năng hiện lên trong não bọn hắn, bọn hắn đã từng la hét giữa rừng sâu: tiểu Phá, tiểu Phá, ngươi bên kia đã phát sinh chuyện gì rồi! Mau liên lạc với chúng ta a!

“Đích đích đích”, máy giám sát và điều khiển trên bệ kiểm soát đột nhiên phát ra tiếng vang, mọi người tinh thần chấn động tụ tập lại. Liên lạc viên cũng vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, sợ hãi vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của hắn. Năm giây sau, một tín hiệu quen thuộc sáng lên trên màn hình.

“Là Quang Vinh!” Liên lạc viên cực nhanh đưa chỉ lệnh liên lạc vào.

Lại vài tiếng tích tích trôi qua, một âm thanh khiến mọi người suýt nữa bật khóc truyền đến: Ta là Lục Bất Phá, hiện tại tình huống khẩn cấp xin các ngươi nghe ta nói không được chen ngang vào.

Mọi người im lặng. Trên phi thuyền doanh địa, bên chân Tang Sâm, Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long vô số tàn thuốc tùng vụ rơi lả tả.

“Ta cùng Hiên Viên Chiến đã tìm được Tư Không gia gia, tình hình của ông hoàn hảo, chỉ bị thương nhẹ. Nhưng có hai người thương thế phi thường nghiêm trọng, cần được trị liệu ngay lập tức. Hiện tại, ta muốn một chiếc phi hành khí lớn nhất, hoặc chí ít một chiếc phi thuyền không cần ‘Quang não’ khống chế cũng có thể bay được, để ta có thể dùng tinh thần lực của mình chỉ huy nó phi hành. Đồng thời cần nhân viên y tế chuyên nghiệp, dụng cụ cứu viện cùng băng ca, chút nữa ‘Quang Vinh’ sẽ hồi báo cặn kẽ tình hình của hai người bị thương cho các ngươi. Tinh thần lực của ta có hạn, tạm thời nói đến đây thôi”

Tín hiệu bị gián đoạn hai giây, sau đó một âm thanh cơ giới truyền lại: Ta là “Quang Vinh”, tình huống trước mắt của người bị thương là…

Doanh địa, ba chiếc phi hành khí cỡ lớn nhất tứ khoang phi thuyền bay ra, bên trong có nhân viên y tế chuyên nghiệp cùng với các thiết bị cần thiết. Tang Sâm, Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long cũng ở trong những phi hành khí đó. Ba chiếc phi hành khí cấp tốc bay về phía rừng rậm mê loạn, lúc bay trên cánh rừng, tín hiệu quang não mini của phi hành khí toàn bộ gián đoạn, lúc bọn hắn mở hệ thống điều khiển năng lượng bên trong ra, một tín hiệu khác với “Quang Vinh” chỉ dẫn bọn hắn bay sâu vào rừng.

Không trung, Hiên Viên Chiến cưỡi trên lưng Phượng hoàng nhìn về hướng doanh địa, Tư Không Vũ cùng đám học sinh của ông đã chuẩn bị ổn thỏa. 20 phút sau, Hiên Viên Chiến nhìn thấy xa xa xuất hiện ba chiếc phi hành khí, hắn lập tức bắn một quả đạn tín hiệu màu đỏ lên bầu trời. Người điều khiển phi hành khí phát hiện được hắn, lập tức gia tốc, rất nhanh phi hành khí đã lượn vòng phía trên đám người Tư Không Vũ.

Phía dưới đều là cây cối, phi hành khí không cách nào đáp xuống được. Cửa khoang phi hành khí mở ra, vài nhân viên y tế nhanh chóng trượt xuống, Tang Sâm, Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long cùng với đội viên đội hành động đăc biệt đi theo cũng nhanh chóng trượt xuống. Nhân viên y tế cấp tốc chạy về phía người bị thương, làm cấp cứu cho bọn hắn, đặt bọn hắn lên băng ca. Tư Không Vô Nghiệp sải bước vọt tới trước mặt gia gia, kích động ôm chặt ông, rồi lập tức buông ra.

“Chiến (Đội trưởng), tiểu Phá hiện tại thế nào rồi?”

Hiên Viên Chiến nhìn thoáng qua khoang ngực “Quang Vinh”, trầm mặt nói: “Tiểu Phá ở trong Quang Vinh, hiện tại hắn không thể phân tâm. Bảo mọi người làm nhanh chút, tinh thần lực của Lục Bất Phá cầm cự không được bao lâu nữa đâu”

Tang Sâm gật gật đầu, Tư Không Vô Nghiệp sau khi thấy gia gia vô sự, lập tức chạy tới hỗ trợ. Tất cả mọi người nhanh chóng trèo lên thang dây, bố trí ổn thỏa băng ca của hai người bị thương rồi nhẹ nhàng an ổn đi lên phi hành khí.

“Quang Vinh” rất muốn khóc, nhưng nó không dám. Gương mặt Lục Bất Phá không có chút huyết sắc, từng giọt mồ hôi rơi trên người hắn, toàn bộ tóc của hắn ướt đẫm mồ hôi. Tinh thần lực của hắn càng lúc càng suy yếu, vì để mình không bị ngất đi, hắn cắn chặt môi, một giọt máu rơi xuống cái quần màu bạc của hắn, vô cùng chói mắt.

Người bị thương cuối cùng đã an toàn tiến vào phi hành khí, tất cả mọi người cũng đã lên, phi hành khí đóng cửa khoang ngay lập tức. Hiên Viên Chiến cưỡi trên thân Phượng hoàng, trong lòng quát: “Tiểu Quang, chiếu cố tiểu Phá cho tốt, ta sẽ trở về ngay!

“Quang Vinh” không dám lên tiếng, chỉ giật giật cánh tay, nói cho tiểu Chiến nó đã biết rồi. Tâm Hiên Viên Chiến trầm xuống, tình huống gì lại khiến “Quang Vinh” ngay cả hồi đáp cũng không thể. Nhưng hắn không có dư thời gian để suy xét, thúc giục Phượng hoàng cất cánh, hắn phải đi cùng phi hành khí trở về doanh địa, đề phòng nửa đường tinh thần lực của Lục Bất Phá chống đỡ không nổi.

Phượng hoàng sít sao theo sát phía sau ba chiếc phi hành khí, Hiên Viên Chiến thỉnh thoảng nhìn lại phía sau, “Quang Vinh” cách hắn càng lúc càng xa, hắn để một mình tiểu Phá ở lại nơi đó. Cắn chặt răng, Hiên Viên Chiến phát thệ trong lòng, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng hắn để tiểu Phá ở lại một mình tại nơi nào đó!

Máu từng giọt từng giọt rơi trên quần Lục Bất Phá, “Quang Vinh” vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, nó đóng sóng não của mình lại, nó sợ mình bất cẩn quấy nhiễu đến tiểu Phá. Nó trốn trong bóng tối của chính mình oa oa khóc lớn, gọi tiểu Chiến nhanh nhanh trở về.

Lục Bất Phá thấy Hiên Viên Chiến vẫn đi theo sau phi hành khí không có bị bỏ rơi, “Tầm mắt” hắn càng lúc càng mơ hồ, thậm chí xuất hiện cả ảo giác. Hắn giống như thấy được mẹ, thấy mẹ đang cầm ảnh của hắn mà khóc, thấy ba đang an ủi mẹ. Mẹ, người đừng khóc nữa, con trai của người hiện tại sống rất tốt, là sinh vật so với gấu trúc còn cao quý hơn.

“Binh!”

“Ô ô ô!” Tiểu Phá.

Ba chiếc phi hành khí phía trước đột nhiên đồng loạt ngừng bay, bán gương mặt của Hiên Viên Chiến co rút lại, hắn giơ tấm vải đỏ trong tay lên, bảo Phượng hoàng bay lên trước phi hành khí, phi hành khí điều chỉnh phương hướng một chút, đuổi theo Hiên Viên Chiến. Trong phi hành khí, thần sắc mọi người đều ngưng trọng, tín hiệu gián đoạn đột ngột, tiểu Phá hắn…

“Nghị trưởng, tín hiệu gián đoạn rồi” Liên lạc viên ấp úng nhìn màn hình không còn bất cứ tín hiệu nào nữa, Bạch Thiện, Hiên Viên Tri Xuân, Thượng Quan Tùng Phong, Âu Dương Tu…Tâm mọi người đều lạnh đi.

Hiên Viên Tri Xuân trầm giọng nói: “Liên hệ ‘Quang Vinh’, xem nó có phản ứng hay không”

Liên lạc viên lập tức liên lạc với “Quang Vinh”, nhưng năm phút trôi qua, “Quang Vinh” không hề phản ứng lại, trên màn hình vẫn là một mảng trắng lóa.

“Đợi chút, nhất định là tinh thần lực của tiểu Phá đã hao hết, cho nên mới không thể liên hệ cùng chúng ta, chúng ta ở lại đây chờ!” Thượng Quan Tùng Phong kiên quyết nói, mọi người cùng gật đầu, bọn hắn chờ, vẫn sẽ chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.