Mang Tang Tử

Chương 62



Sáng ngày thứ hai lúc huấn luyện, nhóm đội viên đội hành động đặc biệt rất kinh ngạc khi phát hiện đội trưởng bọn hắn từ khoang ngực Quang Vinh đi xuống, chẳng lẽ đội trưởng ở trong khoang ngực Quang Vinh ngủ một đêm? Vậy Mang Tang Tử tiên sinh đâu? Thấy khoang ngực đóng lại, Mang Tang Tử tiên sinh cũng không hiện thân, mọi người càng thêm nghi hoặc. Còn có con cự điểu ba đầu màu đỏ cuộn tròn bên chân kia là cái gì? Bất quá không người nào dám đến hỏi đội trưởng, bởi vì sắc mặt đội trưởng bọn hắn thật sự rất đáng sợ.

Trở về nơi ở của mình rửa mặt xong, thay một bộ quần áo, Hiên Viên Chiến cùng đám đội viên cùng nhau tiến hành huấn luyện buổi sớm. Đã có nửa năm không cùng đội trưởng huấn luyện sáng sớm rồi, đám đội viên đương nhiên phi thường cao hứng. Nhưng bị đội trưởng như phát điên huấn luyện, bọn hắn lại cao hứng không nổi. Tê liệt ngã xuống đất thở hồng hộc, tiểu đội đội trưởng Bangui với sự dũng mãnh khiến kẻ địch kiêng nể ngay cả sức lực nâng cánh tay cũng không có, bên cạnh hắn là phó đội trưởng đội hành động Cát Liệt đã sớm sợ đến nằm ngửa không dậy nổi.

Bangui không hiểu hỏi: “Phó đội trưởng, đội trưởng đang bị sao vậy? Chẳng phải nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt sao? Quân bộ cũng khen ngợi chúng ta mà”

Cát Liệt cũng mù tịt: “Không biết. Tối qua sau khi trở về đội trưởng liền theo Mang Tang Tử tiên sinh đi họp. Chắc là lại có nhiệm vụ trọng yếu nào đó rồi”

“Nhưng trước đây mỗi lần tiếp nhận nhiệm vụ đội trưởng đều rất hưng phấn, chứ đâu phải như vậy…” Bangui tìm không ra từ nào thích hợp để hình dung, lục lọi trong bộ não cằn cỗi nửa ngày, cuối cùng hắn cũng tìm được hình dung đúng đắn: “Thật giống như có kẻ nào giành ‘Quang Vinh’ với đội trưởng…”

Cát Liệt vừa nghe, lộ ra biểu tình ‘Chính là như vậy’, “Đúng, ngươi nói thế quả thật rất giống”

Thấy đội trưởng đã huấn bọn hắn đến bò lăn bò càng mà vẫn thét to bắt bọn hắn tiếp tục, Bangui miễn cường ngồi dậy, nói: “Đội trưởng, là ai chọc ngươi sinh khí? Ngươi nói cho bọn ta biết đi, bọn ta thay ngươi giáo huấn hắn” Đừng hành hạ bọn ta nữa mà.

Bán gương mặt Hiên Viên Chiến âm trầm đáng sợ, hắn không cần bọn họ thay hắn giáo huấn ai, hắn chỉ muốn đem con cửu đầu quái chết tiệt kia ném đi thật xa thật xa khỏi Mang Tà tinh, khiến nó không còn bất kỳ cơ hội nào quấy rầy hắn và tiểu Phá nữa, để hắn có thể ôm tiểu Phá yên tĩnh làm chuyện tốt đẹp. Nhưng những lời này hắn sao có thể nói cùng đội viên cho được. Hơn nữa gần đây ‘Quang Vinh’ càng lúc càng không nghe lời. “Quang Vinh” cảm ứng được sóng não Hiên Viên Chiến làm bộ như mình không nghe thấy gì, bất động thanh sắc dịch dịch ra phía sau, sợ tiểu Chiến sẽ đem nó ném khỏi Mang Tà tinh.

Đang lúc Hiên Viên Chiến tưởng tượng ra vô số biện pháp làm cho con cửu đầu quái đáng ghét kia biến mất thì ‘Quang Vinh’ hét vào trong não hắn: “Tiểu Chiến mau trở về, tiểu Phá tìm ngươi”

“Nghỉ ngơi tại chỗ!” Quát một tiếng với đội viên, Hiên Viên Chiến nhanh chóng chạy đến chỗ ‘Quang Vinh’. Thấy được phép nghỉ ngơi tạm thời, đám đội viên đội hành động đặc biệt thở phào nhẹ nhõm, đều rất tò mò đội trưởng xảy ra chuyện gì vậy.

Tiến vào khoang ngực, thấy người bên trong đã tỉnh, bán gương mặt Hiên Viên Chiến tức thì nhu hòa không ít. Trên mình chỉ đắp tấm thảm, người toàn thân xích lõa vẫy vẫy tay với hắn, hắn lập tức bổ nhào vào bên cạnh người nọ.

“Đói bụng không”

“Tíu tíu tíu tíu…” Tiểu Cửu nhảy lên một cái ghế khác, bấu giữ Lục Bất Phá, giống như muốn nói nó đói rồi.

Hiên Viên Chiến cũng nhịn không được nữa, lợi dụng lúc Phượng hoàng nhìn không thấy, hắn giơ nắm đấm vung xuống. Một bàn tay bao lấy nắm đấm của hắn, kéo xuống: “Tiểu Cửu, không được quấy”

Tiểu Cửu lập tức im miệng, thật ủy khuất hướng Lục Bất Phá hô vài tiếng: “Ma” Sau đó vô cùng hung dữ nhào qua rống Hiên Viên Chiến: “Tíu!”

Kéo nắm tay Hiên Viên Chiến vào ngực mình ôm chặt, Lục Bất Phá cười nói: “Ngươi không thấy tiểu Cửu chỉ là một đứa trẻ sao? Giống hệt Quang Vinh”

“Ta chán ghét nó!” Hiên Viên Chiến không chút nào che giấu nỗi chán ghét của mình, “Nó lúc nào cũng bám dính ngươi!” Sau cùng còn bổ sung thêm một câu: “Ngươi là của ta!”

“Tíu tíu tíu…”

“Tiểu Cửu_____”

Tiểu Cửu lại im miệng, sợ bị vứt bỏ, ôm chặt Lục Bất Phá.

Lục Bất Phá xê dịch qua một chút, vỗ vỗ bên cạnh, Hiên Viên Chiến nằm lên, ôm Lục Bất Phá vào lòng, một con mắt người một con mắt máy cùng tàn bạo liếc tiểu Cửu “Tranh sủng” cùng hắn. Tiểu Cửu cũng không cam chịu yếu thế lườm lại hắn, hung ác rống: “Tíu!”

“Tiểu Cửu, nghe lời”Lục Bất Phá vỗ vỗ tiểu Cửu, nhìn Hiên Viên Chiến nói: “Mấy ngày qua ta quá mệt mỏi, tinh thần cũng liên tục căng thẳng. Hôm nay tỉnh ngủ rồi, trong lòng cũng rõ ràng rất nhiều. Ta phát hiện tiểu Cửu y một dạng tiểu Quang, đều là tiểu hài tử nghịch ngợm, hoàn toàn không thể dùng lối suy nghĩ của người trưởng thành để yêu cầu bọn nó được”

“Nó lúc nào cũng bám trên người ngươi!” Hiên Viên Chiến không cách nào chấp nhận.

“Tíu!”

“Tiểu Cửu, ngươi còn dám xen mồm vô ta sẽ không thích ngươi nữa”

Tiểu Cửu lập tức câm miệng, càng ôm Lục Bất Phá chặt hơn. Lục Bất Phá thở dài, cũng không quản mình vẫn chưa đánh răng, hôn Hiên Viên Chiến một cái: “Trước kia thấy trên sách Tổng hội viết, động vật mới ra đời sẽ xem sinh vật đầu tiên mà nó nhìn thấy là mama mình. Mặc dù nói vậy có tổn thương đến tự tôn phái nam của ta, bất quá ta vừa mới ngẫm nghĩ, là ta sờ trứng tiểu Cửu, nó mới đột nhiên đi ra. Có lẽ tiểu Cửu chẳng qua xem ta như, ân, mama nó, cho nên mới quấn ta suốt như vậy. Baby vừa mới sinh đều thích quấn, ân, mama”

“Ma!” Giống như là đồng ý, tiểu Cửu lập tức quát lên.

Tuy nhiên nói thì nói vậy, Lục Bất Phá vẫn hắc tuyến đầy mặt. Bất quá giải quyết chuyện trước mắt trước đã. Hắn lại hôn Hiên Viên Chiến một cái, nói: “Tiểu Cửu xem ta là mẹ nó, cho nên nhất định phải ở cùng một chỗ với ta. Hiên Viên Chiến, tình huống hiện tại chính là như vậy. Nếu ngươi không muốn mỗi ngày đều tâm tình khó chịu, hãy xem tiểu Cửu như con chúng ta đi. Mặc dù 15 tuổi làm cha hơi bị sớm, bất quá loại cảm giác này cũng không tệ lắm”

“Tíu tíu!” Tiểu Cửu không muốn, mà Hiên Viên Chiến cũng sững sốt.

Lục Bất Phá gõ tiểu Cửu một cái: “Tiểu Cửu, ta không thể chỉ vì ngươi mà không cần hắn, nhưng cũng sẽ không vì hắn phản đối mà vứt bỏ ngươi. Ngươi phải học cách chung sống hòa bình với hắn, nếu ngươi thật sự xem ta như mẹ ngươi, vậy phải đem hắn trở thành ba ngươi, Quang Vinh là anh cả ngươi, Phượng hoàng là anh hai ngươi, ngươi là đứa nhỏ nhất”

“Tíu tíu! Ma ma! Quang quang!” Nó không thèm baba, chỉ muốn mama và anh trai thôi.

“Không được thương lượng” Cương quyết nói với tiểu Cửu xong, Lục Bất Phá chuyển qua Hiên Viên Chiến, “Ngươi cân nhắc thử đi. Các ngươi ầm ĩ mỗi ngày như thế cũng không phải biện pháp. Chuyện Liên bang đã đủ phiền ta rồi, ta không muốn mỗi ngày còn bị hai ngươi phiền, đúng, còn có tiểu hài tử Quang Vinh ngợm kia nữa” Lục Bất Phá cảm thấy sau khi mình đến nơi này, tốc độ lão hóa tăng gấp mười lần so với địa cầu.

“Ô!” Tiểu Quang không phải, tiểu Quang là đại hài tử!

Hiên Viên Chiến đột nhiên ôm lấy Lục Bất Phá: “Tiểu Phá, ta…” Một loại cảm giác chưa bao giờ có dâng lên trong lòng Hiên Viên Chiến, khi hắn nghe được Lục Bất Phá bảo hắn làm “Ba ba”.

Lục Bất Phá nhìu mày: “Sao vậy? Chúng ta ở trong rừng đã nói qua rồi mà, hay ngươi cảm thấy đi tìm một phụ nữ kết hôn vẫn tốt hơn?” Nếu hắn dám nói phải, mình sẽ khiến tiểu đệ đệ của hắn biến thành máy luôn!

“Ta sẽ không kết hôn! Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!

“Ô!”

“Tíu!”

Điểm này thì cả ba “Người” đều nhất trí ý kiến.

“Tiểu Cửu, đi chơi với tiểu Quang đi” Đẩy quái chín vuốt trên người xuống, Lục Bất Phá ngồi dậy thật nghiêm túc nói: “Hiên Viên Chiến, trước khi Liên bang trục xuất ta, ta sẽ tận trách nhiệm mà một Mang Tang Tử cần làm. Nhưng nếu Liên bang không đồng ý ta và ngươi ở bên nhau, ta sẽ lập tức rời đi”

Hiên Viên Chiến cũng thật nghiêm túc nói: “Ta đã nói rồi, nếu Liên bang không đồng ý, ta sẽ dẫn ngươi đến tinh cầu không người. Ta có kinh nghiệm sinh tồn tại tinh cầu không người, sẽ không để cho ngươi chịu khổ”

Lục Bất Phá mỉm cười: “Kết quả không hẳn vậy đâu, vấn đề này về sau không cần mang lên hội nghị gia đình nữa”

“Tiểu Phá!” Hiên Viên Chiến lại lần nữa kích động, “Ba ba”, “Gia đình”…những từ này làm hắn vô pháp không chế cảm xúc chính mình, Lục Bất Phá vươn người ôm lấy hắn: “Hay ngươi cảm thấy trước mắt hai ta nên làm tình nhân tốt hơn?”

“Không!”

Hiên Viên Chiến ôm chặt Lục Bất Phá, “Cảm ơn ngươi, tiểu Phá”

Lục Bất Phá nhăn mặt nhăn mũi: “Ngươi đúng là trâu già gặm cỏ non mà, Hiên Viên Chiến, ngươi lớn hơn ta hai mươi tuổi, mẹ ta mà biết được chuyện này tuyệt đối sẽ hưng phấn thét chói tai” Lời này có ý gì? Nửa câu trước Hiên Viên Chiến nghe được bán gương mặt có chút co rút, nửa câu sau lại khiến hắn cau mày.

“Ok, việc này cứ quyết định thế đi” Lục Bất Phá tự biên tự diễn, buông Hiên Viên Chiến ra, ngoắc ngoắc tiểu Cửu, tiểu Cửu lập tức nhảy qua, Lục Bất Phá sờ vào từng cái sừng trên chín cái đầu nó, sau đó trầm giọng nói: “Tiểu Cửu, lúc nào ngươi cần chúng ta, ta và Hiên Viên Chiến sẽ bảo hộ ngươi, cho đến khi ngươi không còn cần chúng ta nữa mới thôi. Bắt đầu từ bay giờ, ngươi chính là thành viên trong gia đình tiểu Phá tiểu Chiến. Tiểu Quang là anh cả ngươi, Phượng hoàng là anh hai ngươi, ngươi là bé ba. Cho nên bắt đầu từ bây giờ, ngươi không được vô lễ với tiểu Chiến nữa, tiểu Chiến cũng không thể nổi giận với ngươi. Chúng ta là người một nhà, nhớ kỹ chưa? Bất quá ta là nam, không thích ngươi kêu ta mama, kêu cha thì tốt. Đến, kêu tiếng cha coi”

Chín cái đầu của tiểu Cửu lộ ra vẻ mờ mịt, nhìn nhìn Hiên Viên Chiến, lại nhìn nhìn Lục Bất Phá. Quang Vinh khéo miệng thật chặc, nó cảm thấy lúc này nó không thể lên tiếng, mặc dù nó kích động muốn chết được.

Lục Bất Phá nắm tay Hiên Viên Chiến qua, để nó lướt qua mình sờ đầu tiểu Cửu, nói: “Tiểu Cửu, đây là tiểu Chiến, cảm giác thuộc về tiểu Chiến, ngươi phải ghi nhớ. Không được hung dữ với hắn như trước nữa. Hắn là người thân của ngươi, ngươi có thể gọi hắn tiểu Chiến hoặc ba”

“Tíu?” Tiểu Cửu còn đang tiêu hóa.

Ngửi được hương vị trên người Lục Bất Phá, lòng Hiên Viên Chiến yên ả lạ kì. Hắn lần lượt sờ đầu tiểu Cửu, nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, nhưng ngươi phải nghe lời, không được quấn suốt trên người tiểu Phá. Hắn sẽ rất mệt, ngươi phải hiểu chuyện như tiểu Quang và Phượng hoàng” Giọng điệu trang nghiêm của người cha.

“Ma?” Cái đuôi tiểu Cửu quấn lấy tay Hiên Viên Chiến, rồi quấn lấy tay Lục Bất Phá, “Pu” Nó lại nói thêm được một từ nữa.

“Đúng, chính là như vậy, phải sống hòa bình cùng Hiên Viên Chiến” Lục Bất Phá cực kỳ cao hứng, hắn đã chịu đủ tình trạng giương cung bạt kiếm giữa hai người rồi. Vui mừng vuốt ve đầu tiểu Cửu, Lục Bất Phá cảm giác như mình đã được nhìn thấy ánh sáng.

“Pu pu pu…” Tiểu Cửu phun nước bọt đột nhiên xông ào ào vào trong ôm ấp của Hiên Viên Chiến, chín cái móng vuốt bám cứng ngắt trên người hắn, “Pu pu pu…”

“Tiểu Cửu, ngươi đang gọi ‘Ba ba’ đó sao?” Lục Bất Phá bật cười, kêu theo: “Pu pu (Ba ba), nga, pu pu (ba ba) của ta, há há…”

Bán gương mặt Hiên Viên Chiến hắc tuyến, kéo quái vật dính như kéo trong lòng xuống quát: “Ngồi cho yên!”

“Pu pu, ma ma…Pu pu…Quang quang…” Chín cái miệng không ngừng kêu, hai bàn tay đồng thời vỗ lên đầu tiểu Cửu, “Im lặng, tiểu Cửu, gọi cha coi”

“Ma” Tiểu Cửu lại ôm Lục Bất Phá, cọ qua cọ lại trên người hắn, không có ý tứ đổi cách xưng hô. Lục Bất Phá chả mặc quần áo, bị vảy trên người nó cọ đến phát đau, nhưng hắn không đẩy tiểu Cửu ra, mà kéo tay Hiên Viên Chiến để hắn ôm cả hai người mình vào lòng. Cúi đầu, không để Hiên Viên Chiến nhìn thấy ẩm ướt trong mắt mình, Lục Bất Phá mỉm cười, hắc hắc, tại thế giới tương lai hắn cũng có gia đình rồi, hơn nữa gia đình hắn toàn những “Người” không đơn giản.

Hiên Viên Chiến thấy được, ở cùng Lục Bất Phá biết bao lâu rồi nên hắn hiểu rõ. Hắn biết Lục Bất Phá muốn trở về, muốn trở về thế giới của chính hắn. Ôm chặt Lục Bất Phá và tiểu Cửu, Hiên Viên Chiến thầm nói trong lòng một tiếng xin lỗi. Một khi hắn đã có được Lục Bất Phá, hắn sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay!

Dựa vào ngực Lục Bất Phá thỏa thê rồi, tiểu Cửu lần đầu chủ động rời Lục Bất Phá, tự động chạy đến ghế ngồi phía sau chơi với Quang Vinh. Lục Bất Phá thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc giải quyết xong. Tối nay có thể hảo hảo mà ngủ một giấc rồi.

“Ô ô ô ô…” Tiểu Quang là anh cả, tiểu Quang muốn ở chung một chỗ với tiểu Phá và tiểu Chiến!

Hỏng bét, vẫn còn đại gia khỏa này nữa. Lục Bất Phá vô lực sờ sờ vách khoang, “Tiểu Quang, ngươi là anh cả, ngươi phải dẫn đầu làm gương. Đêm nay ngươi mang tiểu Cửu ngủ”

“Ô ô…” Nó muốn ngủ chung với tiểu Phá và tiểu Chiến à.

“Tíu tíu tíu…” Nó cũng muốn!

“Ai cũng đừng mơ!” Lục Bất Phá lòi bản tính, từng câu từng chữ nói: “Đêm nay, ta muốn cùng, Hiên Viên Chiến, hảo hảo, ngủ một giấc! Người nào cản ta, giết không tha! Lộng sát!”

“Ô ô…” Quang Vinh bị dọa sợ.

“Tíu tíu…” Tiểu Cửu cũng hết hồn.

Sau đó Lục Bất Phá lại mỉm cười hiền lành như thiên sứ: “Ta và Hiên Viên Chiến chuyển đến doanh trại ở, buổi tối tiểu Quang sẽ dẫn tiểu Cửu đi ngủ ở một chỗ bên cạnh chúng ta, như thế cũng coi như chúng ta ngủ cùng nhau rồi. Tiểu Cửu nghe lời, anh trai quá lớn, không thể vào phòng ngủ, ngươi phải ở đây với anh trai, bằng không nó sẽ rất cô đơn, sẽ thương tâm”

“Quang! Tíu!”

“Ô!”

Rốt cuộc toàn bộ thu phục xong.

Lục Bất Phá kiệt sức kéo thảm qua, dùng chân đá đá người bên cạnh: “Mang đồ ăn lên cho ta đi, hôm nay ta sẽ ở lì trong Quang Vinh một ngày, không phải chiều nay ngươi phải họp sao, cứ mặc kệ ta”

“Ta đi lấy nước và đồ ăn cho ngươi”

“Còn phải chuẩn bị dọn nhà nữa”

“Ân”

Hiên Viên Chiến rời đi, tiểu Cửu nhảy lên ghế ngồi bên cạnh Lục Bất Phá, tựa hồ muốn ngủ. Lục Bất Phá sờ sờ đầu nó: “Ngủ đi, không được quấy rối nữa, hôm qua suýt nữa bị ngươi và tiểu Quang ồn chết”

“Ma” Tiểu Cửu nãi thanh nãi khí kêu, một khoảng trong lòng Lục Bất Phá đột nhiên mềm nhũn, sờ sờ tiểu gia khỏa ra đời một cách kỳ lạ kia, cầm lòng không đậu hôn tiểu Cửu một cái, thật giống như đứa bé. “Gọi cha đi, nhìn khẩu hình ta này…Cha” Hắn cũng không biết tình thương người cha của mình lại tràn trề như thế. Nhưng sau đó hắn lại có chút 囧, hắn mới 15 tuổi mà thôi.

“Ma ma…” Tiểu Cửu kêu cùng lúc, muốn hôn hôn cùng lúc. Kiên quyết không có ý định thay đổi cách xưng hô_____từ này lúc mới chào đời nó đã nói rồi.

“Im lặng” Bảo tiểu Cửu im tiếng, Lục Bất Phá thật phiền muộn, tại sao không chịu gọi hắn cha chứ. Quên đi, ma thì ma vậy, chỉ cần không phải mami là được. Cứ thế, hắn giang hai cánh tay “Lại đây, ta ôm ngươi ngủ, ngươi không được dùng vảy cọ lên người ta nghe chưa”

“Ma!” Tiểu Cửu cao hứng cách lớp thảm nhào vào ngực Lục Bất Phá, trong mười tám con mắt là niềm vui sướng và sự ỷ lại không cách nào che giấu, giống như một đứa bé hy vọng nhận được tình thương yêu của ba mẹ.

“Tối nay phải ngoan ngoãn ngủ ở chỗ anh trai đấy” Lục Bất Phá ngáp một cái, buồn ngủ nữa rồi. Tiểu Cửu cực kỳ hưng phấn cũng nhắm mắt lại.

“Ô ô…” Tiểu Quang cũng muốn ngủ.

“Vậy cùng nhau ngủ” Khoang ngực nháy mắt tối sầm.

Lục Hiên Viên Chiến mang đồ ăn tiến vào khoang ngực thì phát hiện Lục Bất Phá và tiểu Cửu đều đã ngủ rồi, trong khoang ngực rất tối, Quang Vinh cũng “Ngủ” luôn. Đặt đồ ăn lên bệ kiểm soát, hắn nhẹ nhàng hôn Lục Bất Phá một cái, sau đó rời khoang ngực. Quang Vinh đóng cửa khoang, một mình trốn vào góc khóc, tiểu Quang thật cao hứng nga, thật cao hứng nga.

Các đội viên đội hành động đặc biệt kinh ngạc phát hiện đội trưởng bọn họ sau khi nán lại một lúc trong khoang ngực Quang Vinh chẳng những sắc mặt khôi phục lại bình thường, hơn nữa cả người thoạt nhìn tâm tình tốt cực kỳ. Cũng không tiếp tục huấn luyện bọn họ nữa, mà để bọn họ buổi chiều tự hành huấn luyện, còn hắn thì mở phi hành khí đi mất.

“Rốt cuộc là đội trưởng làm sao thế?” Bangui gãi gãi cái đầu trọc của mình.

Cát Liệt trầm tư: “Tối qua Mang Tang Tử tiên sinh ở cùng đội trưởng. Căn cứ theo suy luận của ta, nhất định là Mang Tang Tử đã khuyên nhủ đội trưởng, nên tâm tình đội trưởng mới tốt trở lại”

Bangui lại hỏi: “Vậy rốt cuộc nguyên nhân gì mà làm đội trưởng không vui?”

Cát Liệt nhìn hắn: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”

Không thắc mắc chuyện Mang Tang Tử tiên sinh ngủ trong khoang ngực Quang Vinh có gì kì quái, đám đội viên đội hành động đặc biệt hôm nay làm chuyện gì cũng đều phi thường cẩn thận, tận lực không phát ra âm thanh vang dội nào ồn đến Mang Tang Tử tiên sinh. Đặc biệt là nhận được thông báo từ Ủy ban và quân bộ, Mang Tang Tử tiên sinh muốn dọn đến quân doanh đội hành động đặc biệt ở, tất cả mọi người đều cao hứng muốn chết. Không huấn luyện nữa, tất cả mọi người đều giúp Mang Tang Tử tiên sinh dọn nhà. Lục Bất Phá ngủ say không biết bên ngoài đang bận rộn. Một cách vô ý thức sờ sờ bụng bên trái có chút khó chịu.

Hiên Viên Chiến đến Ủy ban họp trở về, vừa vào doanh địa đã thấy các đội viên cùng giúp dọn nhà. Hắn chào hỏi bọn họ, rồi tiến vào khoang ngực Quang Vinh. Đồ ăn trên bệ khống chế vơi đi chút ít, nhưng vẫn còn dư lại khá nhiều. Tiểu Cửu ngủ đến chín cái miệng nước miếng chảy dài, nằm trên ngực Lục Bất Phá. Hiên Viên Chiến ôm nó đặt qua một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Bất Phá. Ủy ban giao một nhiệm vụ mới cho hắn, đội trưởng đội hộ vệ Mang Tang Tử tiên sinh, mà thành viên đội hộ vệ chính là đội viên đội hành động đặc biệt.

Không có người ngoài, bán gương mặt Hiên Viên Chiến vô cùng nhu hòa, hắn có gia đình rồi, có gia đình rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.