Mang Tang Tử

Chương 64



Trở về nhà mới_____một căn tiểu viện hai tầng duy nhất ngay trung tâm khu sinh hoạt của đội hành động đặc biệt, vừa bước vào phòng khách, Lục Bất Phá thả tiểu Cửu xuống, hoan hô một tiếng lao thẳng lên sô pha. Nhào vào chiếc ghế sô pha rộng lớn có thể vùi hắn vào bên trong, Lục Bất Phá xót xa muốn khóc: nhớ sô pha mềm muốn chết. một tiểu gia khỏa nặng nề rơi trước mặt hắn, dường như cũng rất thích chiếc ghế sô pha cực êm ái này, “Tíu tíu tíu” kêu không ngừng.

Hiên Viên Chiến theo vào sau chỉ lên lầu nói: “Giường phòng ngủ cũng êm” Lục Bất Phá bật dậy vọt lên cầu thang, tiểu Cửu cũng hoan hô đi theo.

Trên lầu chỉ có hai căn phòng, Lục Bất Phá mở cửa một căn, giống phòng sách, bất quá căn phòng rất rộng, có thể tách làm hai phòng sách. Hắn lại lập tức đẩy cửa căn phòng thứ hai, vừa nhìn thấy chiếc giường siêu cấp lớn trong phòng, Lục Bất Phá thét chói tai nhào qua, nhảy lên, đập xuống. Thoải mái, thật thoải mái…Lục Bất Phá đá giày lăn qua lộn lại trên chiếc giường lam nhạt, rốt cuộc không cần ngủ trên chiếc giường cứng ngắc nữa, trong hưng phấn điên cuồng cực độ, Lục Bất Phá tóm đầu tiểu Cửu lắc.

Dựa bên cửa, Hiên Viên Chiến bình tĩnh nhìn người đang ôm tiểu Cửu lăn tới lăn lui trên giường, phản ứng của Lục Bất Phá so với Mật Nhi còn muốn ấu trĩ hơn, Hiên Viên Chiến lúc này mới chân chính ý thức được: Lục Bất Phá chỉ là một “Nhi đồng” 15 tuổi địa cầu, 5 tuổi Mang Tà tinh. Chẳng qua hắn là Mang Tang Tử, rất dễ khiến mọi người không chú ý tới tuổi tác hắn, đem rất nhiều trách nhiệm dồn lên người vị “Nhi đồng” này, đôi khi cũng bao gồm chính mình.

“Hiên Viên Chiến, sở trưởng Âu Dương thật lợi hại nha! Sao mới có mấy ngày mà đã làm ra giường và sô pha mềm mại thế này! Ta thật bội phục ông ấy!” Giường này êm đến nỗi làm người ta chỉ muốn lăn ra ngủ ngay.

“Không biết” Hiên Viên Chiến đi qua, ngồi bên mép giường, “Sở nghiên cứu phụ trách hết thảy thiết kế của Liên bang, kể cả sản phẩm dân sinh cùng đồ dùng quân nhu, đây là công việc của bọn họ”

“Lợi hại” Lục Bất Phá liếc nhìn tiểu Cửu hạnh phúc nằm lỳ trên giường, xách một cái đầu của nó dậy, “Đây là giường mới của ta, tắm rửa đi”

“Ma, tíu” Tiểu Cửu không đứng lên, nhắm mắt lại muốn ngủ.

“Tắm đi. Không cho làm bẩn giường ta. Ngươi từ khi ra đời tới nay vẫn chưa tắm lần nào đó” Lục Bất Phá xuống giường, kéo tiểu Cửu không muốn tắm vào WC trong phòng. WC trang hoàng không xa hoa lắm, rất đơn giản, cửa sổ sát đất lấy sáng rất tốt, “Quang não” tiên tiến có thể điều khiển người máy làm một quản gia kiêm bảo mẫu hoàn mỹ. Ngày mai “Gollum” sẽ đến, nó sẽ chính thức trở thành một thành viên trong nhà Mang Tang Tử tiên sinh.

Tiểu Cửu rất thích cảm giác được nước xối lên người, Lục Bất Phá không tốn nhiều sức đã tắm xong cho nó. Tiểu Cửu ban ngày ngủ no, sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm phức, nó dạo một vòng quanh các phòng, rồi cao hứng lao ra ngoài tìm Quang Vinh. Lục Bất Phá lúc này mới có cơ hội đơn độc cùng Hiên Viên Chiến nói vài câu.

“Lúc chiều nghị trưởng gọi ngươi là có nhiệm vụ mới gì vậy?” Nằm trên giường mới, Lục Bất Phá cuộn trong ngực Hiên Viên Chiến lười biếng hỏi. Hôm nay hắn đã ngủ lâu như vậy mà giờ vẫn hơi buồn ngủ.

Hiên Viên Chiến đáp: “Ủy ban và Quân bộ quyết định cho đội hành động đặc biệt đảm nhiệm đội hộ vệ của ngươi. Ta đồng thời kiêm nhiệm đội trưởng đội hộ vệ”

“A? Có cần thiết không?” Lục Bất Phá nhăn nhắn mũi, “Quá ngạc nhiên rồi” Có người đến bắt cóc hắn sao? Hoàn cảnh nơi này an toàn hơn địa cầu nhiều, các dân chúng Mang Ta lại hết sức tôn trọng “Mang Tang Tử tiên sinh”, hắn còn có thể xảy ra chuyện gì?

Hiên Viên Chiến giải thích: “Ở Liên bang ngươi rất an toàn, nhưng nhưng thời điểm rời khỏi Liên bang, đặc biệt là sau này ra nước ngoài, an toàn của ngươi phi thường trọng yếu. Chúng ta chịu sự uy hiếp của Vọng Uy nhân và Tắc Ba Nhĩ nhân.”

“Hiểu rồi” Lục Bất Phá ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ Vọng Uy nhân và Tắc Ba Nhĩ nhân có bắt hắn cũng vô dụng. Bọn họ chắc chắn sẽ không hiếm lạ gì chút kiến thức trong bụng hắn đâu, dùng hắn hắn uy hiếp Liên bang? Càng không thể. Bên cạnh Nghị trưởng một người bảo tiêu cũng không có, điều đó nói lên Vọng Uy nhân và Tắc Ba Nhĩ nhân không có hứng thú với việc bắt cóc cấp cao Liên bang Mang Tà. Bất quá đối với an toàn của hắn, Liên bang luôn khẩn trương quá mức, Lục Bất Phá cũng tùy ý bọn họ quyết định.

Mãi ngẫm nghĩ chuyện của mình và Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến bây giờ mới phát hiện Lục Bất Phá im lặng thật lâu, hắn cúi đầu xuống nhìn, người trong ngực cư nhiên ngủ rồi. dùng chân câu chăn qua đắp cho cả hai, bán gương mặt Hiên Viên Chiến căng thẳng, thân thể tiểu Phá đã sắp vượt quá giới hạn, hắn cần nghỉ ngơi. Những chuyện thiên đại chờ Lục Bất Phá nghỉ đủ rồi nói sau.

Ngày thứ hai rời giường, Hiên Viên Chiến đã rời đi, Gollum chính thực nhậm chức quản gia, bày bữa sáng lên bàn, nói cho hắn biết Hiên Viên Chiến đi huấn luyện rồi. Ở đội hành động đặc biệt lại có chỗ tốt thế này, Hiên Viên Chiến không cần lúc nào cũng theo sát bên cạnh, hắn, như vậy Lục Bất Phá cũng thoải mái. Hiên Viên Chiến mặc dù đã đi huấn luyện, nhưng vẫn lưu lại bốn người “Đứng gác”. Làm đội hộ vệ đặc biệt của Mang Tang Tử, các đội viên đội hành động đặc biệt kể từ hôm nay trở đi phải thay phiên giữ chức hộ vệ của Lục Bất Phá.

Những bông hoa mà hôm qua Hiên Viên Chiến dẫn người vào rừng tàn sát còn dư lại, Lục Bất Phá phân loại chúng, bảo bốn người kia đưa hoa ra ngoài. Một tiếng sau, trên bàn làm việc của tất cả “Người một nhà” Lục Bất Phá, bao gồm Nghị trưởng đều được đặt một bó hoa. Lục Bất Phá cũng bày đầy hoa trong phòng mình, những đóa hoa này thật đẹp, đẹp hơn gấp mười lần so với hoa trên địa cầu, cứ thế vứt đi thì hắn luyến tiếc, không bằng tô điểm tô điểm phòng làm việc cho mọi người.

“Mang Tang Tử tiên sinh, Thượng Quan trưởng phòng đến” Một đội viên đội hành động đặc biệt đảm nhiệm hộ vệ của Lục Bất Phá hôm nay báo cáo, Lục Bất Phá đang loay hoay với bồn hoa (đem hoa bỏ vào trong cái chén lớn) lập tức xoay người, chìa hai cánh tay đối với người mới vào: “Thượng Quan, ngươi đến đúng lúc lắm, ta đang muốn tìm ngươi này”

Thượng Quan Nông không hiểu Lục Bất Phá đưa hai tay ra làm gì, bất quá thân là trưởng phòng ngoại giao, sau khi nhìn vài giây, hắn cũng học theo Lục Bất Phá vươn hai tay, khom người ôm lấy đối phương.

“Ha, Thượng Quan, ngươi không hổ là nhà ngoại giao” Ôm nhẹ Thượng Quan Nông một cái, Lục Bất Phá nói: “Cùng ta đi tìm sở trưởng Âu Dương trước đã, rồi sau đó đi tìm Tư Không gia gia và Nghị trưởng, ta còn muốn thương lượng với ngươi một sự kiện” Chuyện phải làm quá nhiều.

Thượng Quan Nông cười nói: “Xem ra ta đến đúng lúc ghê. Hôm qua Bộ ngoại giao nhận được thư mời chính thức của Hàn Cát đế quốc, mời chúng ta tham dự lễ Hàn Vưu. Ta tới hỏi ý tiểu Phá, nếu ngươi đồng ý ta lập tức lấy danh nghĩa Bộ ngoại giao và Liên bang hồi âm”

“Lễ Hàn Vưu?” Lục Bất Phá kinh hỉ, “Chẳng phải là ngày lễ lớn nhất của Hàn Cát nhân sao? Khi nào? Ta đi ta đi!”

“Dọc đường rồi nói, không phải ngươi muốn tìm Âu Dương sở trưởng và Tư Không viện trưởng sao?” Thượng Quan Nông làm một động tác mời hoàn mỹ, Lục Bất Phá thấy vậy không ngừng tán thưởng, quả nhiên là người ngoại giao, tư thái thật ưu nhã.

Nói với Hiên Viên Chiến mình cùng Thượng Quan Nông phải đi ra ngoài làm việc, ngụ ý là không được ăn dấm bừa bãi, Lục Bất Phá lên phi hành khí của Thượng Quan Nông, bốn vị hộ vệ cũng đi theo hắn. Tiểu Cửu đang chơi đùa bên ngoài từ xa nhìn thấy Lục Bất Phá muốn đi với người khác, “Tíu tíu ma ma” kêu la, dùng tốc độ cực nhanh chạy vội tới, bảo mẫu Phượng hoàng giang đôi cánh khổng lồ hai chân quắp tiểu Cửu bay tà tà qua. Lục Bất Phá đành ra khỏi phi hành khí, ôm tiểu Cửu đang nhào qua hắn, gõ lên đầu nó: “Kẹo da trâu”

“Ma ma ma ma ma…”

“Im lặng”

“Ma”

Tiểu Cửu bấu vào người Lục Bất Phá thật chặt, kiên quyết muốn đi theo hắn.

Vẫy vẫy tay với Phượng hoàng, Lục Bất Phá đành đem tiểu Cửu vào khoang thuyền, Thượng Quan Nông buồn cười đóng cửa khoang, “Nó dính ngươi quá”

“Không phải dính quá, mà là dính chết ta luôn” Lục Bất Phá liếc trắng mắt, gỡ móng vuốt tiểu Cửu làm đau hắn ra, “Ta còn ở đây thì nó chịu chơi một mình, ta mà ra ngoài là nó tuyệt đối đòi theo” Lắc lắc một cái đầu của tiểu Cửu, Lục Bất Phá nói: “Đổi tên ngươi thành Kẹo Da Trâu cho rồi”

“Tíu!” Không chịu! Đuôi quấn lên, tiểu Cửu kiên quyết không xuống khỏi người Lục Bất Phá.

“Hô!” Lục Bất Phá thở dài, hết biết đường nói rồi.

Phượng hoàng cũng không trở về, mà theo sau nhóm người Lục Bất Phá, lúc Hiên Viên Chiến không ở đây, nó rất tự giác gánh vác nhiệm vụ bảo vệ Lục Bất Phá và tiểu Cửu, nó chỉ tin vào năng lực Hiên Viên Chiến. Phi hành khí của Thượng Quan Nông cảm nhận được Phượng hoàng, cảm thấy kinh ngạc vì trí thông minh của con cự điểu này. Quay đầu lại nhìn tiểu Cửu quấn lấy Lục Bất Phá, hắn đột nhiên cảm thất thiên nhiên thật thần kỳ, có thể sáng tạo ra loài động vật thông minh thông nhân tính như vậy.

Lục Bất Phá xuyên qua cửa sổ phi hành nhìn ra phía trước, Thượng Quan Nông cho rằng hắn đang suy nghĩ chuyện gì, không lên tiếng quấy rầy, nhưng lại không biết trong đầu Lục Bất Phá đang dụ dỗ một “Tiểu” gia khỏa khóc lóc.

“Ô ô…” Tiểu Quang cũng muốn đi.

“Ngoan ngoãn ở lại doanh địa đi!”

“Ô ô…” Tiểu Quang ở một mình sẽ sợ.

“Hiên Viên Chiến ở doanh địa”

“Ô ô…” Tiểu Phá không thương tiểu Quang.

“Nháo nữa ta sẽ hủy ngươi luôn!”

“Ô…” Tiểu Quang ngoan ngoãn chờ tiểu Phá, tiểu Cửu và Phượng hoàng trở về.

Thu phục xong Quang Vinh, tiểu Phá lập tức hỏi: “Thượng Quan, bên Hàn Cát nhân nói sao? Ta nhớ lúc trước xem qua hình như lễ Hàn Vưu là vào tháng một. Vậy chẳng phải rất lạnh sao?”

Thượng Quan Nông nói: “Lễ Hàn Vưu là ngày 18, cho nên ta mới phải hỏi ý tiểu Phá. Tu Chuyên tinh tháng 1,2 là lạnh nhất. Hơn nữa thời gian ở Hàn Cát tinh hệ khác chúng ta. Hàn Cát tinh một năm có 13 tháng, một ngày 30 giờ. Lễ Hàn Vưu năm nay tính theo thời gian của chúng ta là ngày 11 tháng 4 năm 388 lịch Mang Tà, cũng chính là tháng 4 sang năm. Ta từng tham dự lễ Hàn Vưu rồi, lạnh vô cùng, nhiệt độ tương đương âm 35 độ của chúng ta”

“Lạnh như vậy!” Lục Bất Phá run rẩy một cái, “Nhiệt độ thấp nhất chỗ ta là âm 15 độ” Hương Cảng lạnh nhất cũng chỉ đến thế.

Nghe được Lục Bất Phá sợ lạnh, Thượng Quan Nông nói: “Vậy ta sẽ hồi âm cho họ, cáo lỗi”

“Ân?” Lục Bất Phá sững sốt: “Có thể từ chối?”

Thượng Quan Nông giải thích: “Lễ Hàn Vưu quá lạnh, dù là Thủy Xuyên nhân quen nhiệt độ thấp cũng chịu không nổi. Nhiệt độ bình quân trong năm của Bắc Đàn là 23 độ, chúng ta từ chối rất hợp lý. Hơn nữa trên thư mời của bọn họ tỏ rõ không miễn cưỡng chúng ta. Kỳ thật thư mời lần này của Hàn Cát nhân chủ yếu biểu đạt sự tôn trọng của họ đối với tiểu Phá ngươi, đây là ý của Pháp Bố Lý Pharaoh. Bọn họ cũng đã nghĩ tới khả năng chúng ta sẽ từ chối”

Là Pharaoh sao? Lục Bất Phá sờ lên cổ tay phải mình, một phút sau nói: “Ta đi. Dù sao vẫn còn bốn tháng nữa, ta chuẩn bị trang phục ấm chút, cùng lắm thì quấn mình thành cái bánh chưng”

“Bánh chưng?” Thượng Quan Nông hào hứng, “Đó là cái gì?”

“Đồ ăn” Lục Bất Phá hoài niệm liếm liếm môi, “Một loại đồ ăn rất ngon” Nhất là bánh chưng táo đỏ mẹ gói.

Trong mắt Thượng Quan Nông hiện lên vẻ nghi hoặc, hắn thấy lúc Lục Bất Phá nhắc tới “Bánh chưng” thì toát ra nỗi thương cảm. Hắn không tiếp tục hỏi nữa, mà nói: “Vô Nghiệp và Long nói nếu tiểu Phá quyết định đi, bọn họ cũng sẽ đi. Vậy ta sẽ báo cáo lên Ủy ban ngay, rồi hồi âm cho bên Hàn Cát nhân”

“Được” Cho dù có chết cóng, hắn cũng muốn đi. Không đem một ngàn ngôi sao của Pháp Bố Lý đổi lại, hắn sẽ ngủ không yên giấc.



Lục Bất Phá tìm Âu Dương Tu không gì khác ngoài văn phòng tứ bảo. Sau khi Âu Dương Tu biết ý hắn, lập tức gọi toàn bộ nhân viên cấp cao của Sở nghiên cứu lại. Lục Bất Phá phác họa hình dáng văn phòng tứ bảo trước mặt bọn họ, thêm vài phương pháp chế tác mà hắn biết cho họ tham khảo.

“Thơ từ vẫn nên dùng bút lông viết ra mới có vị đạo. Nghiên mực ta không biết làm cách nào, bất quá vật chất cấu thành là carbon. Mực thì tương tự loại thuốc màu lần trước ta vẽ tranh. Bút lông ta muốn thật nhiều loại, phải dùng lông động vật làm, phải nhuyễn, hút mực tốt. Còn giấy Tuyên…”

Mọi người hết sức chăm chú nghe Lục Bất Phá nói, rất nhiều người còn nghiêm túc ghi chép lại. Nói xong những gì mình biết, Lục Bất Phá lại lấy một tờ giấy trắng qua, vẽ lên trên, “Ta còn cần Âu Dương gia gia giúp ta làm một thứ. Nó gọi là đàn ghi-ta, một loại nhạc cụ…”

Thượng Quan Nông ghi chép tỉ mỉ, hắn thích tất cả những thứ gì mới mẻ mà tốt đẹp. Lục Bất Phá biết rất nhiều chuyện mà hắn chưa từng nghe thấy, khiến hắn say mê vô cùng.

Nói xong những vật mình cần, Lục Bất Phá ôm tiểu Cửu cùng Thượng Quan Nông vó ngựa không ngừng chạy tới “Trung tâm nghiên cứu thiên nhiên Mang Tà” của Tư Không Vũ, nói cho ông biết một sự kiện mà mình biết được từ chỗ Tạp Nặc.

“Tạp Nặc nói bọn họ ăn gì đó trong rừng là có thể sinh con tự nhiên. Mặc dù tỉ lệ sinh nở vẫn còn rất thấp, nhưng so với bản ghi chép hiện nay của chúng ta cao hơn. Còn có lam tinh thạch, Tư Không gia gia tiến hành thăm dò đột xuất xung quanh khu rừng kia đi, ta cảm thấy bên ngoài hẳn là còn sót lại chút đỉnh” Lục Bất Phá không dám nói sự biến mất của lam tinh thạch có liên qua tới tiểu Cửu, chỉ giả thiết nếu lam tinh thạch lấy nơi tiểu Cửu ra đời làm trung tâm để biến mất, vậy khả năng lam tinh thạch tồn tại bên ngoài sẽ nhiều hơn.

Tư Không Vũ kích động ghi lại những tin tức quý báu này, vội vàng triệu tập các thành viên lại thảo luận.

Rời trung tâm nghiên cứu, Lục Bất Phá và Thượng Quan Nông chạy thẳng tới phòng làm việc của Nghị trưởng Bạch Thiên, hắn muốn thương lượng với Nghị trưởng chuyện của nhóm người Tạp Nặc. Đợi đến khi thương lượng ra một phương án tạm thời cũng đã là 4 giờ chiều, Lục Bất Phá bận đến nỗi ngay cả cơm trưa cũng không ăn. Thượng Quan Nông nói với Bộ trưởng (ông nội) một tiếng, dẫn Lục Bất Phá về nhà.

Tê liệt ngã xuống ghế sô pha mềm mại của Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá đòi đến hữu khí vô lực: “Thượng Quan, làm đại cho ta món gì đó ăn đi, đói muốn chết rồi. Còn tiểu Cửu nữa, nó thích ăn thịt”

Tiểu Cửu đói bụng đã lâu nằm sấp bấu vào ngực Lục Bất Phá.

Thượng Quan Nông cười nói: “Trước khi trở về ta đã nói với bà nội, mười phút nữa là có thể ăn cơm rồi. Không phải tiểu Phá có chuyện gì muốn nói với ta sao? Chúng ta ăn tối xong vừa uống trà vừa nói, thế nào? Ở đây ta có trà ướp hoa của Hàn Cát và Thủy Xuyên, có muốn thử không?”

“Thượng Quan, ngươi làm trưởng phòng Bộ ngoại giao thật sự là phí tài năng” Lục Bất Phá liều mạng gật đầu, “Có gì ăn ngon uống ngon cứ việc mang hết ra đây, ta không chê đâu”

Nụ cười của Thượng Quan Nông làm Lục Bất Phá nhìn đến muốn chảy nước miếng, quá đẹp trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.