Mang Tang Tử

Chương 83



Dù không biết kết quả bàn bạc cuối cùng của đám người Tắc Ba Nhĩ kia như thế nào. Nhưng Lục Bất Phá và Tiểu Cửu được lịch sự mời vào một căn phòng rất tiện nghi, một lúc sau có người mang đồ ăn phong phú lên và chuẩn bị cả quần áo sạch  ── đương nhiên đó chỉ là bộ đồ cos “Batman”. Lục Bất Phá hiểu rõ tất cả đều vì Tiểu Cửu. Người Tắc Ba Nhĩ xem Tiểu Cửu là con của đại thần gì gì đó, vậy chỉ cần để bọn họ hiểu Tiểu Cửu không thể rời khỏi hắn, vậy hắn tạm thời an toàn.

Khi tên Tắc Ba Nhĩ cuối cùng muốn ở lại canh chừng bị Tiểu Cửu “Thu” đi ra ngoài, hắn ôm cục mè xửng luôn dính chặc lấy mình không chịu ăn, Lục Bất Phá nhỏ giọng nói: “Tiểu Cửu, Tiểu Chiến nhất định sẽ tới cứu chúng ta, ngươi phải ăn nhiều vào, có thế lúc Tiểu Chiến tới mới có sức mang Tiểu Phá chạy đi.”

“Ma ma…” Tiểu Cửu nâng đầu cọ cọ gương mặt trắng bệch của Lục Bất Phá.

“Tiểu Cửu, đến, chúng ta giải quyết hết chỗ này đi.” Lục Bất Phá lấy một khối màu trắng đút đến bên miệng Tiểu Cửu, trong mắt nhóc con vẫn mang lệ há mồm.

Nuốt xuống tiếng rên đau suýt chút nữa nhịn không được, Lục Bất Phá tay run run đút đồ ăn vào trong miệng Tiểu Cửu. Toàn thân ướt đẫm vì mồ hôi lạnh tứa ra từng đợt, ướt cả bộ đồ đang mặc.

“Ma ma…” Sớm phát giác Lục Bất Phá không thoải mái, Tiểu Cửu ngậm đồ ăn mãi chẳng nuốt trôi, nước mắt chảy xuống. Lục Bất Phá cười cười lấy tay lau cho hắn, miễng cưỡng đưa chút thức ăn vào miệng, làn môi tái nhợt không chút máu. Nhai vài cái liền nuốt xuống.

“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu khóc lớn, nuốt xuống, trèo xuống từ trên người Lục Bất Phá. Cuối cùng Lục Bất Phá nhịn đau không nổi, cúi gập người đè tay lên phần bụng trái.

“Ma ma ma…” Tiểu Cửu gắt gao ôm lấy hắn, sợ hãi cực kỳ.

“Tiểu Phá, không sao đâu. Tiểu Cửu, đừng sợ.” Nắm lấy một bàn tay Tiểu Cửu, từng trận hoa mắt ập đến. Lục Bất Phá từ từ nằm xuống, rồi xoay người ôm Tiểu Cửu. Trước khi Hiên Viên Chiến tới, hắn nhất định phải chịu đựng.

“Ma ma…” Cuộn người trong lòng ngực Lục Bất Phá, Tiểu Cửu chưa từng tha thiết mong nhớ Tiểu Chiến như lúc này. Tiểu Chiến, ngươi mau tới a!

Trái tim Hiên Viên Chiến đau như bị bóp chẹn, bán khuôn mặt vặn vẹo theo sau hạm đội người Tắc Ba Nhĩ. Trên màn hình trước mặt là hình ảnh Quang Vinh đang rít gào. Chiến hạm người Tắc Ba Nhĩ tăng tốc, Hiên Viên Chiến cố giữ một khoảng cách chờ Quang Vinh tới. Thân là quân nhân vậy mà hắn để cho người quan trọng nhất của mình rơi vào chỗ nguy hiểm, hắn không xứng là một người lính, không xứng là bạn đời của Tiểu Phá. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tiểu Phá có thể bị thương, hắn thống hận bản thân mình vô cùng. Duy Lạp! Duy Lạp!

“Hiên Viên Chiến, đúng là trên chiến trường chiến sĩ không thể lùi bước, nhưng đầu óc nhất định phải linh hoạt.”

“Hiên Viên Chiến, tục ngữ nói ‘Binh quý thần tốc’. Đầu tiên phải làm cho đối thủ trở tay không kịp. Nếu biết ngươi muốn tới, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, thế thì còn đánh cái rắm gì nữa. Nhất là lúc đánh trên sân nhà người ta, còn tệ hơn nữa.”

“Hiên Viên Chiến, muốn làm một tướng lãnh xuất sắc, tầm nhìn xa so với sức mạnh quan trọng hơn.”

Hiên Viên Chiến nhắm mắt hít sâu vài hơi, lúc mắt mở, hàn quang chợt lóe từ con mắt bằng máy.

“Quang Vinh, liên lạc với đại tướng.”

“Rống rống!”

Màn hình chợt biến, đổi thành hình Hiên Viên Tri Xuân.

“Hiên Viên thượng tá, ngươi tìm được Tiểu Phá rồi sao?”

“Ta đã lần theo dấu vết Tiểu Phá. Duy Lạp đưa hắn và Tiểu Cửu cho người Tắc Ba Nhĩ. Ta đang theo sau chiến hạm của bọn họ.”

“Hiên Viên thượng tá, quân tiên phong đang đuổi theo, dự tính một tiếng sau sẽ hội hợp với ngươi.”

“Đại tướng, Tiểu Phá đang trong tay người Tắc Ba Nhĩ, ta thỉnh cầu dùng dụng cụ dò tìm dấu vết Tiểu Phá, ta sẽ tìm thời cơ cứu người ra trước đề phòng trường hợp cấp bách người Tắc Ba Nhĩ tổn thương đến hắn.”

“Hiên Viên thượng tá có kế hoạch tác chiến sao?”

“Kế hoạch của ta là…”

Cùng lúc, tại thần miếu thuộc chủ tinh Tu Chuyên của Hàn Cát tinh, Pháp Lý Bố Pha-ra-ông dẫn đầu viện Pha-ra-ông thần sắc nghiêm nghị, vô cùng oán giận nói: “Bệ hạ, ta thỉnh cầu được lấy danh nghĩa ngài và viện Pha-ra-ông xuất binh đánh Tắc Ba Nhĩ. Mang Tang Tử tiên sinh vốn đang trên đường đến Hàn Cát tinh tham dự lễ Hàn Vưu theo lời mời của nữ vương và viện Pha-ra-ông. Bọn đê tiện Tắc Ba Nhĩ nhân cơ hội bắt người. Mang Tang Tử tiên sinh là bằng hữu của người Hàn Cát, vì bằng hữu của chúng ta, vì vinh quang của người Hàn Cát, chúng ta nhất định phải xuất binh.”

Những người khác đều cho thấy lập trường, khẩn cầu nữ vương xuất binh.

Một thân váy dài trắng noãn, nữ vương Hàn Cát tinh Mai Tô Pháp Bố Lý Ngõa Kỳ Tô trầm tư hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.

Pháp Lý Bố kích động quỳ một chân, đang tính nói bị nữ vương đánh gãy: “Người Tắc Ba Nhĩ là kẻ địch hung ác còn hơn người Vọng Uy. Mang Tang Tử tiên sinh vì chúng ta sơ suất mà gặp nguy hiểm. Điều này trái với lời răn dạy của đại thần. Pháp Lý Bố, lấy danh nghĩa ta và viện Pha-ra-ông ra lệnh, dời ngày khai mạc lễ ‘Hàn Vưu’ cho đến khi Mang Tang Tử tiên sinh an toàn. Ngài dẫn đầu các dũng sĩ của chúng ta đến tập hợp cùng người Mang Tà, cứu Mang Tang Tử tiên sinh. Ta nghĩ đại thần cũng đồng ý với quyết định của ta.”

Pháp Lý Bố quỳ gối, phủ phục trên mặt đất thành kính: “Nữ vương tôn quý, đại thần sẽ vì quyết định của ngài mà chúc phúc cho Hàn Cát. Đế quốc Hàn Cát trở thành đồng minh vững chắc với Liên bang Mang Tà.”

Nữ vương đứng lên: “Xin hãy đi đi, Pha-ra-ông, đại thần sẽ phù hộ các người.”

Pháp Lý Bố rời đi. Cùng ngày, mười ngàn chiến sĩ trên chiến hạm Hàn Cát dưới sự lãnh đạo của ba vị Pha-ra-ông bay thẳng đến nơi tập hợp cùng đội quân Mang Tà. Đứng trên đỉnh thần miếu, thánh khiết nữ vương cất cao khúc thánh ca, bên dưới mấy trăm thần sĩ cùng hòa âm với nữ vương, tinh thần lực như những bông tuyết trong suốt bay về phía chiến hạm, chúc phúc cho các chiến sĩ.



Sau đêm hỗn loạn đó, Bắc Đàn tiến vào tình trạng giới nghiêm. Về phía người dân sau khi biết tin Mang Tang Tử kính yêu của bọn họ bị người Tắc Ba Nhĩ bắt đi, mà đầu sỏ chính là Duy Lạp, con trai thủ lĩnh nhóm phản loạn. Trong nhất thời, từng làn sóng phẫn nộ lan tràn khắp nơi, vốn chẳng có thiện cảm gì mấy với những người đó, liền mãnh liệt yêu cầu đem lưu đày toàn bộ. Kết quả cuộc đàm phán đều trôi theo dòng nước.

Tạp Nặc lúc đầu rất giận dữ vì bất ngờ bị Liên Bang bắt giam, nhưng sau khi biết những điều thằng nghiệt tử nhà mình làm với Mang Tang Tử tiên sinh, hắn thức trắng đêm. Hôm sau, viết một bức thư thỉnh cầu Liên bang đừng vì tội lỗi của Duy Lạp mà làm khó phụ lão trẻ em, bọn họ vô tội. Gửi xong, Tạp Nặc thắt cổ tự sát trong phòng, lấy cái chết tạ tội.

Sau khi trải qua cuộc kiểm tra thân phận, Bạch Thiện hai mắt tràn đầy tơ máu bước vào phòng bệnh đặc biệt, từ khi Tiểu Phá xảy ra chuyện hầu như ông không ngủ. Trong phòng, một người đàn ông suy yếu vì tuyệt thực, trên cổ có một lằn hồng cắt ngang. Như một viên ngói khô bởi bảy ngày không đụng một giọt nước chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì sinh mạng. Phòng ngừa hắn làm ra chuyện gì quá khích, tứ chi bị cố định trên giường.

Để y tá và nhân viên canh giữ đi ra ngoài chờ, Bạch Thiện ngồi vào ghế salon trong phòng bệnh. Đây là lần đầu tiên Bạch Thiện gặp Tạp Nặc sau khi chuyện không may xảy ra. Ngồi khoảng mười phút, Bạch Thiện mở miệng:

“Nếu Tiểu Phá xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù phán tử hình toàn bộ nhóm phản loạn, dân chúng cũng sẽ đồng ý với quyết định của Liên bang.”

Mi mắt Tạp Nặc hơi giật giật.

“Tiểu Phá quan trọng với Liên bang vượt xa bản thân hắn biết. Nhờ hắn thuyết phục, Liên bang mới đồng ý đàm phán với phe phản động, chấp nhận điều chỉnh một số điều lệ cực đoan, nhưng hết thảy đều bị con ngươi phá hủy.”

Mi mắt Tạp Nặc lại giật giật.

“Nhưng mà, Duy Lạp là Duy Lạp, ngươi là ngươi.” Giọng nói Bạch Thiện đột nhiên biến đổi, “Khát vọng và cố gắng trong cuộc hòa đàm này của ngươi, chúng ta đều thấy, Tiểu Phá cũng thấy. Cho nên hắn mới cực lực thuyết phục Liên bang đàm phán.”

Trong mắt Tạp Nặc xuất hiện dao động.

“Cho dù muốn lấy cái chết tạ tội, cũng phải chờ lúc Tiểu Phá bình an trở về ngươi hãy giáp mặt bồi tội. So với chuyện cứ như thế mà chết, còn không bằng sống để làm cho bọn địch nhân có âm mưu phân liệt Liên bang thấy tình đoàn kết và tính kiên cường của người Mang Tà; không bằng sống để làm cho con ngươi hiểu ra sai lầm hắn gây ra, làm bọn cấp tiến biết sự ngu xuẩn bản thân đeo đuổi lâu nay.”

Dao động trong mắt Tạp Nặc ngày càng rõ, hô hấp dần dồn dập.

“Đến nay Tiểu Phá vẫn chưa rõ sinh tử, trước mắt, Liên bang phải đem hắn bình an trở về đồng thời còn phải đề phòng kẻ thù bên ngoài nhân cơ hội xâm lấn. Thân là người Mang Tà nhân, ngươi nên làm chút gì đó, phải không?”

Bạch Thiện đứng lên, cùng Tạp Nặc nhìn nhau vài giây, hắn ly khai. Trên giường bệnh, Tạp Nặc liều mạng há mồm hít thở, khóe mắt trượt xuống giọt lệ sám hối.



“Tạp Cẩu Mã Tư đại nhân, đã truyền tin về vương đô, vương ra lệnh chúng ta tiếp tục, không được dừng lại, phải mau chóng đem Tắc Đồ Tháp an toàn trở về.”

Trái ngược với giọng nói hữu hảo kia, Tạp Cẩu Mã Tư thần thái cao ngạo hỏi: “Vương có nói xử trí Mang Tang Tử như thế nào không?”

“Vương nói người Mang Tà nhất định sẽ tới cứu Mang Tang Tử, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, sau khi trở về vương đô sẽ đem hiến Mang Tang Tử và Duy Lạp cho Tắc Ba đại thần. Trở lại vòng tay đại thần, Tắc Đồ Tháp sẽ quên Mang Tang Tử.”

Tạp Cẩu Mã Tư gật gật đầu: “Ta hiểu. Xin chuyển lời tới vương, mười ngày sau chúng ta sẽ tới vương đô.”

“Vâng.”

Màn hình vừa tắt, Tạp Cẩu Mã Tư bắt chéo hai tay trước ngực cầu nguyện: “Đại thần, chúng ta đã tìm được Tắc Đồ Tháp, xin ngài phù hộ hắn bình an phản hồi vương đô, Tu Y tát.”

“Tạp Cẩu Mã Tư đại nhân, bên trái hậu phương chúng ta xuất hiện hạm đội Mang Tà!”

“Cái gì?!” Tạp Cẩu Mã Tư còn đang cầu nguyện lập tức đứng thẳng lên đi đến khoang thuyền.

“Tạp Cẩu Mã Tư đại nhân, người xem.”

Kiểm tra hệ số trên màn hình, quả thật hạm đội Mang Tà xuất hiện phía sau bọn họ, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần. Sao bọn Mang Tà có thể nhanh như thế chứ?! Tạp Cẩu Mã Tư lập tức hạ lệnh: “Lệnh cho chiến hạm hai cánh tả hữu bám chặt ngăn địch. Chúa hạm mang trứ Tắc Đồ Tháp đi về vương đô. Nhất định phải ngăn bọn chúng lại, cơ giáp chiến sĩ rất khó đối phó.”

“Tuân lệnh!”

“Hạm đội hai cánh tả hữu chú ý, ngăn chặn Mang Tà nhân! Hộ tống Tắc Đồ Tháp bình an phản hồi vương đô!”

“Tuân lệnh!”

“Đại tướng, hạm đội hai cánh tả hữu Tắc Ba Nhĩ quay đầu.”

“Hỏa lực toàn bộ khai hỏa! Đội đặc nhiệm chuẩn bị chiến đấu!”

“Rõ!”

Khoảng cách hai phe hạm đội càng lúc càng rút ngắn, đột nhiên, pháo lazer hai phe đồng thời bắn ra, nhất thời toàn bộ vùng vũ trụ xung quanh lâm vào chấn động. Vô số phi thuyền cỡ nhỏ bay ra từ chúa hạm Liên bang, bọn họ linh hoạt tránh đi công kích từ Tắc Ba Nhĩ, khởi động súng lazer bắn vào hạm đội kẻ địch. Có lẽ người Mang Tà là dân tộc ít người so với những hành tinh khác, nhưng sức chiến đấu thì không ai dám khinh thường.

Chúa hạm Tắc Ba Nhĩ mặc kệ đồng đội đang chiến đấu phía sau, mở hết tốc độ bay về phía lỗ đen không gian. Đã có thể thấp thoáng nhìn thấy hắc động, Tạp Cẩu Mã Tư vừa lòng nhìn hạm đội Mang Tà bị cầm chân phía sau. Chỉ cần đi vào lỗ đen, bọn Mang Tà đừng hòng đuổi kịp. Bọn họ có thể bình an đem Tắc Đồ Tháp về vương đô. Đối với sự hy sinh của đồng đội, Tạp Cẩu Mã Tư và người Tắc Ba Nhĩ đều suy nghĩ giống nhau. Bọn họ hy sinh vì Tắc Ba đại thần, đây là vinh quang và tôn quý cần gì phải đau lòng.

Ngay lúc Tạp Cẩu Mã Tư thả lỏng cảnh giác, một chiếc phi thuyền ẩn hình lặng lẽ bay đến phía trên chúa hạm. Dừng lại một lúc liền rời đi.

“Tạp Cẩu Mã Tư đại nhân, Mang Tà nhân đột nhiên rút lui!” Nhóm đang chiến đấu phía sau đột nhiên báo cáo.

Đang tiếp cận lỗ đen, Tạp Cẩu Mã Tư nở nụ cười: “Bọn chúng từ bỏ rồi sao? Vậy cũng tốt. Các ngươi nhanh chóng bắt kịp chúa hạm, sau khi vào lỗ đen, chúng ta trực tiếp nhảy thẳng đến hành tinh Quang Mễ.”

“Tuân lệnh! Đại nhân!”

“Ha ha ha.” Tạp Cẩu Mã Tư thích ý nhẹ nhàng thở ra, tìm được Tắc Đồ Tháp về chắc chắn đế quốc Tắc Ba Nhĩ càng thêm cường đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.