Mang Tang Tử

Chương 95



Trong thiên hà xa xôi, Hiên Viên Chiến đang nhấn lệnh tạc cho hành tinh Tắc Ba Nhĩ một trái pháo, thì nhận được tin tức cầu cứu: Tiểu Chiến cứu mạng! Tiểu Chiến cứu mạng!

“Xảy ra chuyện gì?”

“Ô ô…” Tiểu Quang, Tiểu Quang không cẩn thận… Không cẩn thận nói Tiểu Tinh Tinh…

“Đáng chết!” Hiên Viên Chiến nện một quyền lên bàn điều khiển.

“Ô ô…” Tiểu Quang chỉ nói Tiểu Tinh Tinh, cũng không nói gì Tiểu Tinh Tinh là ai…

“Viết bản kiểm điểm 10 ngàn chữ cho ta!” Hướng Quang Vinh rống lên một câu, Hiên Viên Chiến vừa đè nút bắn pháo laser, vừa khẩn cấp liên lạc với Pháp Lý Bố Pha-ra-ông.

“…” Quang Vinh lặn đây.

“Pha-ra-ông, có người tìm ngài.” Pháp Lý Bố vừa đi vào phòng bệnh, liền có trợ lý gọi đi ra ngoài. Các thầy thuốc tụ tập xung quanh giường bệnh kiểm tra sức khỏe toàn thân cho Lục Bất Phá.

“Tiểu Phá, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ô ô…” Hai người Trầm Dương và La Bác bị dọa hoảng hồn thiếu điều ôm đùi Lục Bất Phá khóc rống.

“Biệt Lâm có khỏe không?” Nhìn mấy người vây xung quanh, Lục Bất Phá cảm thấy vạn phần thân thiết.

“Biệt Lâm không sao, hắn tốt lắm. Tiểu Phá, chúng ta sợ gần chết.” Trầm Dương cùng La Bác lại kích động tuôn trào lệ nam nhi.

“Hắn không có việc gì là tốt rồi.” Lục Bất Phá thở hổn hển mấy hơi, “Ta cũng xém chút nữa bị hù chết luôn.” Nhìn bác sĩ đang kiểm tra miệng vết thương ở bụng cho mình, hắn hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”

“Mang Tang Tử tiên sinh, ngài hôn mê đã 56 giờ 43 phút!” Bác sĩ nói với vẻ mặt lo lắng, nhẹ nhàng thở ra, rồi nói với hai đồng nghiệp kế bên, “Miệng vết thương khép lại rất tốt, đã có thể cắt chỉ. Nhưng Mang Tang Tử tiên sinh, ngài không thể tự tiện rút kim truyền dịch, thân thể ngài vẫn còn yếu.” Bác sĩ tận trách đổi ống truyền dịch mới.

“Thời gian trước bụng ta cứ âm ỉ đâu, có chuyện gì không?” Nhất châm kiến huyết, câu hỏi đúng trọng tâm của Lục Bất Phá làm sắc mặt mọi người nháy mắt thay đổi, làm hắn thót tim! Lắp bắp hỏi, “Ta… Xảy ra chuyện gì sao?” Trầm Dương cùng La Bác né ánh nhìn chăm chú từ Lục Bất Phá.

Vừa lúc Thượng Quan Nông vào cùng Pháp Lý Bố mở miệng, giải cứu mọi người. “Bụng ngươi mọc dư ra một bộ phận, nguy hiểm vô cùng. May mà Chiến mang ngươi về vừa lúc Pha-ra-ông đuổi tới kịp, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.”

“A? Ta bụng mọc ra một cái nhọt hả?” Lục Bất Phá sợ run cả người.

Ánh mắt Thượng Quan Nông cùng Pháp Lý Bố giao nhau, nói: “Có thể nói như thế đi. Tóm lại bây giờ đã không sao. Lúc Chiến đón ngươi về, cả người đầy máu, hù chúng ta sợ chết khiếp.”

Các bác sĩ bảo trì im lặng, nhanh tay lẹ chân hoàn tất việc kiểm tra bụng và thay băng chỗ vết thương trên vai cho Lục Bất Phá, liền nhanh chóng đi ra ngoài. Trầm Dương và La Bác lấy cớ bận việc chuồn ra. Chưa nhận ra dị trạng, Lục Bất Phá vươn tay muốn ôm với Pháp Lý Bố: “Pha-ra-ông, cám ơn ngài.”

“Ngươi có thể bình an trở về thật sự là quá tốt.” Khom người ôm lấy Lục Bất Phá, Pháp Lý Bố hiền lành vỗ nhẹ hắn.

“Đại nạn không chết tất có hậu phúc. Nhất định sau nay ta sẽ có 1 bó lớn phúc khí.” Buông ra Pháp Lý Bố, Lục Bất Phá vui sướng vì nhìn thấy đối phương vui vẻ.

“Cảm thấy trong người sao rồi? Còn đau không?” Pháp Lý Bố nắm lấy tay Lục Bất Phá, tinh thần lực cảm nhận được Lục Bất Phá không có tức giận mới an tâm.

Lục Bất Phá sờ sờ bụng: “Rất tốt, không còn đau nữa, mà có chút đói. Thượng Quan, có gì ăn không.”

Thượng Quan Nông cười tươi nói: “Ta đi lấy cho ngươi. Nhanh thôi.”

“Cám ơn nhoa.”

“Tinh thần ngươi rất tốt. Xem ra không bao lâu nữa là có thể hồi phục hoàn toàn.” Pháp Lý Bố kinh ngạc trước tốc độ phục hồi của Lục Bất Phá.

Lục Bất Phá lập tức hỏi: “Pha-ra-ông, sao Hiên Viên Chiến lại đi đánh người Tắc Ba Nhĩ? Nơi này không phải sân nhà chúng ta, với lại tác chiến xa như thế, đầu hắn bị vô nước sao.”

Pháp Lý Bố thần sắc thoải mái: “Ngươi mới vừa tỉnh lại, đừng gấp, yên tâm, hắn sẽ bình an trở về. Muốn uống nước không?”

“Muốn.”

Uống ly nước Pháp Lý Bố đưa tới, còn chưa biết rõ tin tức Quang Vinh bại lộ, Lục Bất Phá lại hỏi: “Tiểu Cửu xảy ra chuyện gì? Nó hơi là lạ.”

Pháp Lý Bố tránh né, chỉ nói: “Nó không sao, chỉ dùng sức quá độ thôi. Ngươi cứ điều dưỡng thân thể trước, sau khi khỏe lại ta sẽ kể tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian ngươi hôn mê cho ngươi biết.”

Vẻ mặt Lục Bất Phá nghi hoặc, chẳng lẽ trong lúc hắn hôn mê có nhiều chuyện diễn ra vậy sao? Lại nói cái “Tiểu Tinh Tinh” mà Quang Vinh để lộ là cái gì nhỉ, hắn nghĩ nghĩ, nhìn thái độ Pha-ra-oông, thôi không hỏi.

Có người gõ cửa hai tiếng, rồi mới đẩy cửa vào, là Thượng Quan Nông, vào chung còn có Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long. Lục Bất Phá lập tức chào hỏi: “Hey, Tư Không, Âu Dương.”

“Sao rồi?” Tư Không Vô Nghiệp cười hỏi.

“Tốt.” Lục Bất Phá liếm liếm miệng, “Nhưng có chút đói.”

“Biết đói là chuyện tốt.” Ngồi xuống bên giường, Thượng Quan Nông đút Lục Bất Phá ăn cơm. Đang bị thẻ đỏ treo tay, Lục Bất Phá không hề khách khí, hắn chỉ muốn lấp đầy bụng ngay và luôn, mặc kệ đồ ăn có ngon hay không. Thời điểm hắn ăn cơm, những người khác nhìn nhau, âm thầm lo lắng phản ứng của hắn khi biết chuyện đứa bé.

Ăn no, Lục Bất Phá mới có khí lực tiếp tục lắng nghe và trò chuyện: “Chúng ta đang đi đâu? Trở về sao?”

Tư Không Vô Nghiệp mở miệng: “Chúng ta đang trên đường đến hành tinh Tu Chuyên. Nữ Vương vì chuyện của ngươi nên chậm Hàn Vưu lễ lại vài ngày. Với lại lo cho sức khỏe của ngươi nên Pha-ra-ông đề nghị chúng ta tinh hệ Ba Nhĩ, nơi đó tương đối gần Tu Chuyên, khoảng 8 ngày sau chúng ta có có thể đến Tu Chuyên tinh.”

“Thật tốt quá!” Vừa nghe thế thiếu chút nữa Lục Bất Phá nhảy dựng lên, “Ta tưởng lần này bỏ lỡ Hàn Vưu lễ rồi chứ. Nếu thật vậy chắc ta tiếc chết luôn. Nữ vương thật sự quá vĩ đại! Nữ vương vạn tuế! Pháp Lý Bố Pha-ra-ông vạn tuế!” Nhìn đứa nhỏ hưng phấn đến giơ cao cánh tay phải, Pháp Lý Bố nhịn không được nở nụ cười, xem ra quyết định của ông không có sai.

Mọi người trò chuyện 1 hồi, vì còn công việc phải giải quyết nên Pháp Lý Bố, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long nên rời đi. Thượng Quan Nông ở lại làm bạn với Lục Bất Phá.

“Thượng Quan, ngươi mau nói cho ta biết, tại sao Hiên Viên Chiến lại chạy đến tinh hệ Ba Nhĩ?” Không có người khác, Lục Bất Phá nôn nóng hỏi.

Thượng Quan Nông trấn an cười nói: “Chiến dịch lần này do Hiên Viên gia gia trực tiếp ra lệnh. Đồng thời ông tự mình ra trận. Chiến chịu trách nhiệm chỉ huy đội đặc nhiệm. Hơn nữa, lần này còn có một phần chiến hạm Hàn Cát Pha-ra-ông mang tới cùng tác chiến. Ngươi bị thương nên trở về trước, tất cả mọi người nghẹn hỏng rồi, cứ để bọn họ phát tiết.”

Lục Bất Phá sửng sốt, nét cười trên mặt Thượng Quan Nông biến mất: “Lần này là sơ xuất của chúng ta.” Hắn cầm tay Lục Bất Phá, “May mà ngươi tỉnh.” Lục Bất Phá nắm ngược lại, đang muốn nói cái gì, Thượng Quan Nông đứng lên: “Chờ một chút, ta quay lại ngay.”

“Ừ.” Lục Bất Phá buồn bực nhìn Thượng Quan Nông đi, hình như vấn đề hắn hỏi chưa được trả lời đó.

Đợi hơn 10 phút, Thượng Quan Nông đã trở lại, trên tay cầm quang điện vốn. Sau khi ngồi bên giường, hắn khởi động máy: “Sau khi người gặp chuyện, dân chúng Liên Bang rất lo lắng. Bọn họ tự phát tổ chứ nhiều hoạt động hy vọng ngươi có thể bình an trở về, ta mở cho ngươi xem.”

“Ừm.” Lục Bất Phá có chút khẩn trương.

Hình ảnh lập thể hiện lên, là khung cảnh bên trong bệnh viện. Bọn nhỏ giương cao các bức tranh vẽ Mang Tang Tử. Đồng thời hô lớn câu viết trên tranh: “Cầu mong Mang Tang Tử tiên sinh bình an trở về.” Lục Bất Phá lập tức cảm động đến muốn khóc.

Hình ảnh kế tiếp là ở trường học, các học sinh xếp hàng thẳng tắp, nghiêm túc hô lớn: “Thề sống chết bảo vệ Liên bang, đánh đuổi kẻ thù, nghênh đón Mang Tang Tử tiên sinh bình an trở về.”

Lúc này Lục Bất Phá không kềm được nước mắt từng giọt chảy xuống.

“Đả bại bọn Tắc Ba Nhĩ! Đuổi bọn Vọng Uy! Cứu Mang Tang Tử tiên sinh!” Đây khẩu hiệu quân đội đồng thanh hô.

“Quân đội nhất định sẽ cứu Mang Tang Tử tiên sinh. Mang Tà Liên bang sẽ không cho kẻ thù bất cứ cơ hội xâm lược nào, càng không cho phép địch nhân có bất cứ cơ hội nào uy hiếp Mang Tang Tử tiên sinh. Lần này là sai lầm là sỉ nhục của chúng ta, Liên bang vĩnh viễn nhớ kỹ sỉ nhục này. Để chúng ta thời khắc sẵn sàng, nghênh đón Mang Tang Tử tiên sinh trở về!”

“Thời khắc sẵn sàng! Nghênh đón Mang Tang Tử tiên sinh trở về!”

Các cuộc mít-tinh liên tục tổ chức trên quảng trường, mấy vạn người dân từ khắp nơi tới hưởng ứng theo chủ tịch quốc hội Bạch Thiện hô lớn khẩu hiệu. Lục Bất Phá vừa khóc vừa lau nước mắt, khó lòng ức chế tiếng nức nở, hắn là một đứa trẻ xấu xa mà.

“Mang Tang Tử tiên sinh, xin lỗi, xin ngài nhất định phải bình an trở về.” Tạp Nặc đối diện màn hình nhận lỗi, phía sau hắn là mấy trăm gương mặt của nhóm phản loạn.

“Mấy chuyện đó không hề quan hệ gì tới bọn họ mà, không có….” Lục Bất Phá khóc nấc, nghẹn ngào không thể tự mình đè xuống.

Thượng Quan Nông thấp trầm nói: “An nguy của ngươi tác động toàn bộ Liên bang. Tiểu Phá, ý nghĩa sự tồn tại của ngươi trọng yếu hơn ngươi tưởng gấp trăm lần. Lần này ngươi gặp chuyện không may, lực lượng Liên bang tăng lên rất nhiều. Vì thế nên Vọng Uy tính bất ngờ đánh lén lại không dám xuất binh. Mỗi một binh lính đều tự nguyện tham gia. Bọn họ tự trách, tự trách không bảo vệ ngươi tốt.”

“Không phải… Ta, ta chỉ là một đứa nhỏ xấu mà……” Một tay che mắt cố ngăn nước mắt chảy xuống, “Đúng vậy, là tại… ta, tại ta, hại nhiều người… gặp nguy hiểm… vì ta…”

Thượng Quan Nông kéo cánh tay Lục Bất Phá xuống, nghiêm mặt nói: “Ngươi nói vậy chẳng khác nào vũ nhục sự tôn kính bọn họ dành cho ngươi. Cái bọn họ muốn không phải là sự tự trách của ngươi, mà là nụ cười từ tận đáy lòng, là giác ngộ mình chính là một thành viên của đại gia đình Mang Tà.”

“Thượng Quan…” Lục Bất Phá nhào vào lòng ngực Thượng Quan Nông khóc lớn.

Hai tay Thượng Quan Nông vòng qua ôm hắn: “Nói với mọi người ngươi đã tỉnh, ngươi không có việc gì.”

“Ừ!”

Nhẹ nhàng thở ra, Thượng Quan Nông nghĩ: Chiến, ta đã cố hết sức kéo dài thời gian, ngươi trở về nhanh chút đi a.



Lục Bất Phá khóc mệt liền ngủ, Thượng Quan Nông bước nhanh đến phòng “Chăm sóc trẻ sơ sinh” ── đặc biệt cải tạo từ một phòng bệnh vì Tiểu Tinh Tinh mới sinh ra. Đây là chuyện Thượng Quan Nông nhất định phải làm khi vô sự, nếu không sẽ bồn chồn không ngừng. Bên trong, các bác sĩ, Pháp Lý Bố Pha-ra-ông, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long đều có mặt. Nhìn thấy hắn vào, Tư Không Vô Nghiệp nói: “Chủ tịch quốc hội vừa gửi tin nói ông sẽ tuyên bố chuyện của Tiểu Tinh.”

“Có nhanh quá không?”

Tư Không Vô Nghiệp cười: “Chủ tịch quốc hội nóng ruột lắm rồi.”

Thượng Quan Nông thở dài: “Tiểu Phá vẫn chưa biết chuyện này. Ta không dám tưởng tượng sau khi biết hắn sẽ phản ứng như thế nào. Ta thấy hình như Chiến cũng lo lắng lắm.”

Âu Dương Long đột nhiên đến một câu: “Tiểu Phá chưa từng hoài nghi giới tính bản thân.”

Mọi người im lặng. Nếu một người đàn ông đột nhiên sinh con, nhất định người đó sẽ phát điên cho xem. Pháp Lý Bố chắm chú nhìn đứa nhỏ trong rương giư ấm, chậm rãi mở miệng: “Nhóc con này phát triển rất tốt. Trong vòng 58 tiếng đã cao thêm đã dài thêm 30cm, năng thêm 0.5 kg. Thật là kỳ tích. Ta có thể cảm nhận sinh mệnh bé nhỏ đang cố hết sức lớn lên.

Các bác sĩ luôn mang bản ghi chép lịch sử sức khỏe không ngừng gật đầu: “Đúng là kỳ tích. Đứa nhỏ hấp thu tất cả thành phần dinh dưỡng trong dịch truyền. Nhịp tim mạnh mẽ, một sinh mệnh tràn đầy năng lượng! Thật không hỗ là con trai Mang Tang Tử tiên sinh.”

Pháp Lý Bố mỉm cười, hỏi: “Có phải phần bụng bên trái đứa nhỏ nhiều thêm một cơ quan không?”

Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long đồng thời nhìn lại, bác sĩ lập tức trả lời: “Có! Tiểu Tinh Tinh giống Mang Tang Tử tiên sinh, phần bụng trái có một cơ quan khác với người thường.”[Cộp mác thụ từ lúc lọt lòng “bố”.]

Thượng Quan Nông lập tức hỏi: “Pha-ra-ông, cơ quan này là nguyên nhân Tiểu Phá có thể thai nghén đứa nhỏ sao?”

Bác sĩ thay lời đáp: “Đúng vậy! Đứa nhỏ sinh đúng vị trí của cơ quàn này. Chúng ta đang tiến hành nghiên cứu cuống rốn. Vì chưa được Mang Tang Tử tiên sinh đồng ý nên chúng ta chưa thể nghiên cứu bộ phận bên bụng trái. Hiện tại vô pháp giải thích điều kiện Mang Tang Tử tiên sinh thai nghén ra phôi thai như thế nào.”

Pháp Lý Bố thấm thía nói: “Ta hiểu các ngươi nôn nóng muốn hiểu rõ tất cả, nhưng không thể nóng vội. Nếu Tiểu Phá sinh ra phản cảm với chuyện này, các ngươi không những không biết được chân tướng mà còn có thể bức hắn bỏ đi.”

Các bác sĩ gật đầu, bọn họ hiểu.

“Ta nghĩ chính Tiểu Phá cũng muốn hiểu rõ thân thể chính mình đến tột cùng là như thế nào. Không bằng làm hắn chủ động phối hợp với các ngươi nghiên cứu đi. Chuyện này đối với hắn, với Mang Tà Liên Bang thậm chí đối với sự phát triển của người Mang Tà đều có lợi.Trong vũ trụ bao la, chúng ta vừa nghênh đón một sinh mệnh nhỏ, không bằng cứ chìm trong niềm vui tiểu sinh mệnh mang đến trước đi. Ngươi nhìn đứa nhỏ quá đáng yêu. Bé nhỏ như thế nhưng rất cứng cỏi.” Hai mắt Pháp Lý Bố nhìn đứa nhỏ tràn đầy từ ái.

Trưởng khoa chân thành nói: “Pha-ra-ông, cám ơn ngài.”

“Nói không chừng cuối năm nay, nhóc con này có thểm nhiều em trai hay em gái không biết chừng. Ha ha ha… Thật làm người chờ mong.” Lời Pháp Lý Bố trong nháy mắt làm ánh mắt mọi người sáng ngời. Nhưng có một người vẫn ảm đạm. Hắn dịu dàng nhìn đứa nhỏ say ngủ trong rương giữ ấm, trong mắt là khát vọng không thể che giấu.



Đối diện màn hình, Bạch Thiện nghiêm trang phát biểu: “Kính thư toàn dân, ta thay mặt Ủy bang Liên Bang báo cho mọi người biết một tin tức làm phấn chấn lòng người: đã thành công cứu Mang Tang Tử tiên sinh ra an toàn.”

Toàn Mang Tà Liên bang, người dân theo dõi bản tin đều đứng dậy hoan hô vang dội. Nhưng lời chủ tịch quốc hội nói tiếp theo làm toàn thể ngây người, im lặng không nói nên lời

“Mang Tang Tử tiên sinh bị bọn người Tắc Ba Nhĩ gian ác làm trọng thương, trước mắt còn đang tập trung chữa trị.”

Bạch Thiện im lặng vài phút, mới cất tiếng nói lần nữa: “Tuy rằng Mang Tang Tử tiên sinh vẫn hôn mê, nhưng xin hãy nhớ kỹ vào lúc ── 10 giờ 17 phút ngày 1 tháng 5 theo lịch Mang Tà, con trai của Mang Tang Tử đã chào đời trên chúa hạm Liên Bang.” Lập tức màn hình chuyển cảnh, một đứa bé to cỡ bàn tay nằm ngủ trong rương dinh dưỡng với tư thế “Xinh đẹp”.

Nháy mắt toàn bộ Bắc Đàn im lặng như tờ; Liên bang lâm vào khiếp sợ. Đây là hình ảnh bé con sau hai mươi mấy tiếng được sinh ra, xuất phát từ bảo hộ đứa bé, Ủy Bang chỉ chiếu hình ảnh lướt qua.

Vìa phút sau, tiếng hoan hô bộc phát rung trời. Bạch Thiện trút bỏ vẻ nghiêm túc, cực kỳ kích động nói: “Ủy Ban quyết định, ngày 1 tháng 5 hằng năm sẽ là ngày kỷ niệm cả nước chúc mừng.”

“Liên bang vạn tuế! Mang Tang Tử tiên sinh vạn tuế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.