Lục Cảnh Tu bị chính bàng quang của mình nghẹn tỉnh.
Không biết đã là mấy giờ, đèn phòng bệnh đã tắt. Lục Cảnh Tu muốn xuống giường, đột nhiên nhấc cẳng chân mình lên, đau đến a một tiếng.
Anh quên là mình bị gãy chân...
Sở Tầm nghe được tiếng la của Lục Cảnh Tu thì lập tức tỉnh, tay chân nhanh nhẹn bò dậy từ giường nhỏ, mở đèn hỏi Lục Cảnh Tu làm sao vậy.
"Tôi muốn đi WC." Lục Cảnh Tu nhịn đến khó chịu, giọng điệu có chút không kiên nhẫn. Năm nay coi như anh xui tận mạng, một năm gãy xương đến hai lần.
Lần đầu tiên gặp được Hà Dục, lần thứ hai hết hy vọng với Hà Dục, cũng coi như đến nơi đến chốn.
Sở Tầm suy nghĩ một chút, lấy một cái bô nhỏ ra từ gầm giường, nói: "Anh tiểu vào đây trước đi, tôi sẽ tới WC đổ sau."
Lục Cảnh Tu nhìn cái bô nhựa màu xanh lục, lông mày nhăn chặt lại. Đàn ông con trai có tay có chân, phải giải quyết vấn đề sinh lý trong một cái bô, muốn anh xấu hổ chết à?
"Tôi muốn đi WC." Bàng quang muốn nổ rồi, Lục Cảnh Tu thật sự không nhịn nổi. Thấy anh muốn tự mình đi xuống giường, Sở Tầm lập tức chạy nhanh tới đỡ anh.
Đêm khuya, toàn bộ tầng lầu đều im ắng, WC nam ở cuối hành lang. Sở Tầm thấy Lục Cảnh Tu có chết cũng không chịu tiểu vào bô nhỏ, đành phải đỡ anh đi tới WC. Hành lang vang vọng tiếng chân cà nhắc của Lục Cảnh Tu.
Đi đến cửa WC, Sở Tầm hỏi: "Anh tự mình đi vào được không?"
Lục Cảnh Tu đã đến giới hạn: "Đừng có dong dài như con gái nữa, có người bệnh gãy chân nào đi tiểu một mình được à!"
Lục Cảnh Tu đứng trước bệ tiểu, cánh tay vòng qua vai Sở Tầm. Anh một tay móc ra hung khí, cầm ra một nửa mới như nhớ tới cái gì: "Cậu không được nhìn lén."
Chít chít của anh lớn như vậy, bị Sở Tầm nhìn lén cũng quá lời rồi ha.
Sở Tầm: "... Tôi sẽ không nhìn đâu."
Lục Cảnh Tu thấy Sở Tầm quả thực quay đầu ra cửa nhà vệ sinh, trong lòng thoáng yên tâm, tập trung xả nước.
Nhà vệ sinh trống trải, tiếng nước phun ra rất rõ ràng. Lục Cảnh Tu có chút chịu không nổi, muốn tìm góc làm âm thanh nhỏ chút, để bớt xấu hổ.
Âm thanh nhỏ đi một chút, Sở Tầm đột nhiên nói: "Thoải mái không?"
Lục Cảnh Tu còn đang xả nước, nghe vậy suýt chút té ngã. Anh xấu hổ đến muốn bóp chết chính mình, nhưng anh càng muốn bóp chết Sở Tầm hơn.
Lục Cảnh Tu xụ mặt trở lại phòng bệnh, Sở Tầm đỡ anh lên giường bệnh rồi tắt đèn. Cậu mở màn hình điện thoại, nương theo ánh đèn bò lên giường nhỏ rồi mới tắt điện thoại.
Trong phòng im ắng, mới đi dạo một vòng cũng không dễ ngủ. Sở Tầm nhỏ giọng gọi một tiếng Lục Cảnh Tu, Lục Cảnh Tu không đáp, Sở Tầm lại nhỏ giọng gọi một tiếng.
Lục Cảnh Tu không vui vẻ hỏi: "Gọi tôi làm gì?"
Sở Tầm an tĩnh một chốc mới đáp: "Không có gì, hỏi anh ngủ chưa thôi."
Lục Cảnh Tu cực kì cạn lời, chuẩn bị nhắm mắt ngủ, lại nghe tiếng truyền đến từ giường nhỏ bên cạnh: "Anh thật sự đã nhịn rất lâu rồi ha."
Ban đầu Lục Cảnh Tu không phản ứng lại, chờ đến lúc anh hiểu ra lời Sở Tầm là chỉ anh ở nhà vệ sinh, adrenaline bỗng tăng vụt. Từ mặt đến cổ Lục Cảnh Tu đỏ hồng. Anh có cảm giác như đang bị Sở Tầm coi thường, thanh niên tốt giữ trinh tiết rất lâu.
Lần đó Sở Tầm bị tai nạn xe cộ không thể cử động toàn thân, vấn đề sinh lý hoàn toàn phải dựa vào y tá hỗ trợ. Bởi vậy cậu không cảm thấy cái này có gì xấu hổ, chỉ là vấn đề đơn giản. Sở Tầm nhỏ giọng nói: "Lần sau cứ dùng bô đi."
Lục Cảnh Tu giả vờ như mình đã ngủ, nghĩ thầm không có lần sau đâu.
Ngày hôm sau Lục Cảnh Tu xin từ bệnh viện một cái gậy chống. Buổi sáng hùng dũng oai vệ đứng trước mặt Sở Tầm, khí phách hiên ngang tự mình đi đến nhà vệ sinh, khiến cho Sở Tầm có chút không hiểu nổi.
Bác sĩ kiểm tra xong, không có vấn đề gì liền cho Lục Cảnh Tu về nhà tĩnh dưỡng. Lục Cảnh Tu gọi cho trợ lý, bảo hắn lại đây đón người. Sở Tầm chậm rãi đi theo sau Lục Cảnh Tu què chân ra viện.
Không lâu sau thì xe tới. Lục Cảnh Tu thấy trợ lý, có cảm giác như bản thân đã trở lại quỹ đạo sinh hoạt bình thường.
Hai ngày nay quả thật là lên voi xuống chó. Đầu tiên là tình cảm yêu thầm mười một năm tan thành mây khói, sau đó lại bị tình địch đâm xe tàn phế.
Mấy chuyện này là sao đây?
Trợ lý đỡ anh vào ghế sau, cầm cây gậy chống để sang một bên.
Lục Cảnh Tu chợp mắt. Một lát sau, thấy trợ lý còn chưa có lái xe đi, anh trợn mắt, thấy Sở Tầm gõ gõ xe, lại chỉ cửa sổ.
Lục Cảnh Tu cau mày hạ cửa sổ xe xuống, không biết Sở Tầm muốn làm gì.
"Cho tôi đi nhờ xe về được không?" Mặt Sở Tầm hiện ra chút mệt mỏi. Cậu có thói quen thức khuya dậy trễ, sáng sớm Lục Cảnh Tu đã thức dậy, còn xin bác sĩ cái gậy chống, Sở Tầm căn bản không ngủ được. Vì vậy cậu chỉ có thể dậy sớm theo Lục Cảnh Tu.
Lục Cảnh Tu khựng lại một chút, duỗi tay mở của xe ra, dịch chân sang bên cạnh một chút.
Sở Tầm nói một tiếng cảm ơn, lập tức ngồi bên cạnh Lục Cảnh Tu. Bởi vì vướng phải gậy chống, Sở Tầm không cẩn thận đụng phải chân Lục Cảnh Tu.
Sở Tầm không nói tiếng nào dịch chân ra bên ngoài, cố gắng không đụng đến chân Lục Cảnh Tu.
Trợ lý Lục Cảnh Tu lái xe rất vững vàng. Con sâu ngủ Sở Tầm bò trở lại, cậu cố gắng mở to mắt, nhưng mí mắt lại giống như dán keo, đầu cũng gật gù như gà mổ thóc.
Cậu mơ hồ còn chút ý thức, không muốn dựa vào Lục Cảnh Tu bên kia, liền nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe.
Trong xe có thể nghe rõ tiếng đầu Sở Tầm đập vào kính xe. Sở Tầm quả thực ngủ say, vậy mà còn không tỉnh. Lục Cảnh Tu vốn dĩ không quan tâm, nhưng từ kính chiếu hậu thấy trợ lý nhịn cười, anh nhíu mày cảnh cáo, trợ lý vội vàng hạ khoé miệng xuống, nghiêm túc lái xe.
Lục Cảnh Tu do do dự dự, cuối cùng vẫn duỗi tay trái, nâng đầu Sở Tầm dựa vào vai mình.
Sở Tầm tựa như thoải mái, còn giống mèo con cọ cọ bả vai Lục Cảnh Tu.
Nửa tiếng sau, xe chạy đến tiểu khu của Lục Cảnh Tu và Sở Tầm. Tính riêng tư của khu này rất tốt, cũng là lý do Sở Tầm lựa chọn ở đây.
Bảo vệ trông cửa thấy biển số xe lạ lập tức ngăn lại. Lục Cảnh Tu đành phải hạ cửa sổ xe xuống, cho bảo vệ thấy mặt mới có thể cho qua.
Điểm vướng víu duy nhất là Sở Tầm. Sở Tầm dựa vào vai làm anh không cử động được, Lục Cảnh Tu chỉ có thế rướn người chào hỏi bảo vệ.
Bảo vệ nhìn thấy Lục Cảnh Tu liền cho qua. Chỉ là ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, làm Lục Cảnh Tu đơ ra một chốc.
Chờ đến lúc xe chạy vào trong tiểu khu, Lục Cảnh Tu mới lĩnh ngộ được ánh mắt phức tạp đó.
Khu này có không ít người giàu mua nhà, phần nhỏ là để ở tạm, phần lớn là để bao dưỡng người tình nhỏ.
Người bảo vệ ban nãy rõ ràng hiểu lầm quan hệ của anh và Sở Tầm, cho rằng Sở Tầm là người không thể quang minh chính đại gặp mặt.
Mẹ nó, việc này làm cho Lục Cảnh Tu rất tức giận. Mặc dù anh có rất nhiều tiền, nhưng phẩm vị sẽ không kém như vậy. Đây là chê nhiều tiền hay là cảm thấy sinh hoạt bình đạm nhàm chán, muốn tìm kích thích, đi bao dưỡng nhóc ranh Sở Tầm này làm tình nhân?
Lục Cảnh Tu nghĩ đến cảnh người khác chỉ trỏ, nói anh với Sở Tầm có quan hệ không minh bạch, cả người lập tức không được tự nhiên. Anh không được tự nhiêu thì Sở Tầm cũng không được, liền thô lỗ mà đẩy đẩy Sở Tầm.
Sở Tầm mơ mơ màng màng, chớp mắt vài cái mới thấy rõ trước mắt là Lục Cảnh Tu. Cậu còn muốn tiếp tục mộng đẹp, sườn mặt cọ cọ bả vai Lục Cảnh Tu, rốt cuộc tỉnh được một tí. Cậu dựa vào vai Lục Cảnh Tu ngủ nha, thảo nào êm như vậy....
...Cậu dựa vào vai Lục Cảnh Tu!??
Những lời này như tiếng sét đánh cái rầm trong đâu Sở Tầm, làm cho Sở Tầm hoàn toàn tỉnh mộng. Cậu... cậu cậu vậy mà dựa vào vai Lục Cảnh Tu ngủ?
Sở Tầm lập tức ngẩng đầu, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Quay đầu nhìn Lục Cảnh Tu đang đen mặt, bờ vai anh còn lưu lại nước miếng của Sở Tầm...
Chứng cứ vô cùng xác thực.
Sở Tầm có chút phiền muộn. Mặt Lục Cảnh Tu đen như vậy, nhất định là rất tức giận, vì vậy chủ động nhận tội: "Tôi ngủ quên, xin lỗi anh. Áo sơ mi của anh hay là để tôi giặt đi."
Lục Cảnh Tu vốn dĩ tức giận là do việc bảo vệ hiểu nhầm Sở Tầm thành tình nhân của anh, cũng không chú ý tới áo sơ mi. Nghe Sở Tầm nói vậy lập tức nhìn qua áo, kết quả tức đến giậm chân. Không may cái chân cử động là cái chân gãy xương, Lục Cảnh Tu đau đến hai mắt tối sầm thiếu chút nữa ngất luôn.
Lục Cảnh Tu rất thích quần áo phương Tây, trong nhà treo ít nhất mấy chục cái áo sơ mi. Có một số cái là hàng giới hạn, anh đặt may ở các nhà thiết kế nổi tiếng toàn cầu, rất hợp với thân hình của Lục Cảnh Tu. Có đôi khi trên toàn thế giới chỉ có một cái, làm cho Lục Cảnh Tu rất thoả mãn đam mê "giàu nhưng muốn giả nghèo khổ" của bản thân.
Lần này vì muốn đi gặp Hà Dục, Lục Cảnh Tu đặc biệt chọn cái áo sơ mi anh thích nhất. Nhìn vẻ ngoài bình thường, nhưng chất liệu may áo đặc biệt quý giá. Không thể giặt bằng nước, cái áo được anh yêu chiều như vậy, nói hỏng liền hỏng.
Tâm can Lục Cảnh Tu nhỏ máu, áo sơ mi yêu dấu đã bị huỷ hoại như vậy đó. Anh âm u nhìn chằm chằm Sở Tầm, làm Sở Tầm rùng mình không có lý do.