Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 17: Đoàn phim



Ngày thứ hai, Ôn Nhiên đi cùng người đại diện Đàm Mai, đúng giờ liền xuất hiện ở đoàn phim [Sinh ra ảnh đế].

Trợ lý Tiểu Lâm đưa hai người trợ lý tạm thời, dì nấu ăn cùng với hành lý của Ôn Nhiên tới khách sạn, còn Ôn Nhiên cùng với Đàm Mai đi thẳng từ sân bay tới địa điểm quay.

Sự xuất hiện của Ôn Nhiên ở đoàn phim gây ra náo động không nhỏ, là một ngôi sao có nhan sắc và kĩ năng diễn xuất, Ôn Nhiên đi đến đâu cùng đều được chú ý và quan tâm.

Ôn Nhiên tới sớm, những diễn viên khác vẫn chưa tới, nhân viên của đoàn phim đã bắt đầu làm việc, mọi người đều bận rộn để chuẩn bị cho việc khai máy, cậu đi thêm một đoạn liền nhìn thấy Cố Danh Thành đang nói chuyện với một nhân viên.

"Hai người tới rồi à," Cố Danh Thành nhìn thấy họ, tiến lên chào hỏi trước, "Sớm như vậy."

Ôn Nhiên cười cười: "May mà chuyến bay không bị trễ."

"Thẩm tổng không đến cùng cậu sao?"

"Gần đây anh ấy khá bận bịu, không thể phân thân ra được."

Cố Danh Thành gật gật đầi: "Thân thể cậu dạo này thế nào, nôn nghén còn nghiêm trọng không?"

"Đợt này có thể tương đối là ăn được rồi, trước đó em cũng có đi làm tại studio, không có vấn đề gì lớn đâu ạ."

"Ừm, nếu không thoải mái thì cậu phải nói, đừng có cố gắng chống nỡ, tôi đã nhận hối lộ của Thẩm tiên sinh rồi, phải chăm sóc cậu thật tốt, hai tháng sau hoàn bích quy triệu (*)."

(*) Hoàn bích quy triệu "完璧归赵": của về chủ cũ. (Thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.)

"Thầy cứ yên tâm."

Cố Danh Thành vỗ vai cậu: "Đi hóa trang đi, lát nữa sẽ chụp tạo hình, Tiểu Ngô, đưa Ôn tiên sinh tới phòng hóa trang."

Nói xong, Cố Danh Thành lại bị người ta gọi đi, Tiểu Ngô là người phụ trách tiếp đón bọn họ, theo như cô giới thiệu thì cô là trợ lý phim trường: "Thầy Ôn, cô Đàm, xin mời đi theo tôi."

Ba người đi tới phòng hóa trang, vừa đi Ôn Nhiên cũng không quên thấp giọng nói với Đàm Mai: "Cách ăn mặc của tiền bối Cố thật là đẹp trai quá."

Đàm Mai cũng thấp giọng đáp, "Vậy cậu cứ thưởng thức thật tốt trong hai tháng này, cơ hội khó có được."

Nhiệm vụ của hôm nay cũng tương đối thoải mái, chụp tạo hình phim, lễ khai máy, kế đó đoàn phim sẽ mời mọi người đến một địa điểm đã đặt trước để dùng cơm, từ diễn viên cho đến nhân viên trong đoàn, ngày mai công việc sẽ chính thức bắt đầu.

Tuy nói như vậy, nhưng mọi người vẫn vô cùng bận rộn, hôm nay các diễn viên xuất hiện, còn có cả phóng viên, các bối cảnh lớn, toàn bộ đều phải được chuẩn bị sẵn sàng.

Chuyên viên tạo hình là một người mập mạp, khi cười rộ lên thì mắt híp lại có hơi giống Phật Di Lặc, hai bên trước tiên chào hỏi qua, anh ta nói với Ôn Nhiên: "Thầy Ôn, bởi vì chuỗi thời gian trong bộ phim này khá dài, lấy bối cảnh từ năm 2008 cho đến giờ, cho nên tạo hình ban đầu của thầy sẽ có cảm giác hơi xưa cũ một chút."

2008 thì có gì mà cảm giác xưa cũ? Không phải xu hướng chính là kiểu dân ăn chơi (*) đấy à!

(*) Gốc là 杀马特: Chính là kiểu ăn mặc rồi đầu tóc như HKT một thời, nhìn kiểu dị dị ấy.

Nói đến mấy thứ phi chính thống, Ôn Nhiên lúc ấy còn đang học trung học, cũng không biết mấy kiểu đầu ăn chơi đó là có vấn đề về thẩm mỹ, hoặc vì đó là thời kì nổi loạn không thích đi trên con đường giống với người khác, lại cảm thấy cả nam lẫn nữ đi theo kiểu phi chính thống ấy đều rất đẹp.

Thế nhưng cậu là đứa bé ngoan ngoãn, kinh tế trong nhà cũng không tốt, cho nên chẳng thể tự mình trải nghiệm tạo hình phi chính thống ấy, hiện giờ nghe vậy, lại có chút hơi kích động: "Với tôi thì không thành vấn đề, phải tuân theo maket của phim."

Đàm Mai vừa thấy vẻ mặt của Ôn Nhiên thì liền biết ngay sẽ lại xảy ra chuyện, hỏi nhà tạo hình: "Sẽ không quá nổi bật chứ?"

Phải làm một quả đầu như bị giật điện với đủ màu sắc, lại còn mặc thêm mấy cái kiểu quần áo cổ quái độc lạ thêm cả đống trang sức loạn thất bát tao, chưa nói đến chuyện hình tượng của Ôn Nhiên bị hủy hoại, Thẩm Minh Xuyên sẽ là người đầu tiên bóp chết bọn họ.

"Không hề," Chuyên viên tạo hình vội vàng xua tay nói, "Dương Phàm thuộc tầng lớp con nhà giàu, ý tưởng tạo hình chỉnh thể của chúng tôi là theo sát xu hướng, sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của diễn viên, nếu như thầy không yên tâm,"

Ôn Nhiên nói: "Trước thử tạo hình xem, nếu tạo hình xong mà không hài lòng có thể sửa lại mà phải không?"

Chuyên viên trang điểm đã nhấn mạnh rằng mỹ phẩm cô dùng đều là loại phù hợp với người đang mang thai, sẽ không gây hại đối với bé cưng, sự săn sóc của đoàn phim khiến Ôn Nhiên vô cùng cảm động, chính bản thân cậu cũng chưa lo lắng được nhiều như vậy.

Được một nửa thì Đàm Mai phải ra ngoài nhận điện thoại, đến lúc quay lại thì tạo hình của Ôn Nhiên đã được chuẩn bị xong xuôi, tóc của cậu được dùng sáp nhuộm thành một màu vàng, hơn nữa tóc còn được cuốn hơi xoăn, phối cùng áo phông đen, cùng áo khoác bằng da, quần bò rách, đeo thêm một số đồ trang sức rất thịnh hành hồi đó, vừa cá tính lại mang chút nét xưa cũ.

Một dân chơi vừa lãnh diễm lại vô cùng soái.

"Bộ dáng dường như cũng không tồi."

Ôn Nhiên có chơi tự kỉ mà ngắm nghía tạo hình của mình trong gương một vòng, cậu ở trong gương đã thoát ra khỏi hình tượng dương quang tuấn tú của thường ngày, nhìn như đã trẻ ra vài tuổi, tràn đầy hơi thở phản nghịch, thực sự rất ăn khớp với hình tượng công tử con nhà giàu phóng đãng ngỗ ngược.

Chuyên viên tạo hình nói: "Thầy có vừa lòng không."

"Tôi thấy rất OK, Đàm tỷ đâu rồi?"

Đối với tạo hình này Đàm Mai cũng rất bất ngờ, gật đầu nói: "Rất tốt."

Những người khác liền không còn dè dặt như trước nữa, chuyên viên trang điểm cùng trợ lý tạo hình đều đến khen Ôn Nhiên thật đẹp trai, còn nhân cơ hội muốn được chụp ảnh chung và kí tên.

Khi Ôn Nhiên đang trang điểm và lên tạo hình, những diễn viên khác cũng lục tục đến nơi, đây là phim ảnh đế làm nên tất cả mọi người đều không muốn tỏ ra mình mắc bệnh ngôi sao mà tới muộn.

Ôn Nhiên là người đầu tiên đi chụp tạo hình phim, vốn dĩ cậu đã nhận được rất nhiều sự chú ý, bây giờ tạo hình này lại hoàn toàn đi khác xa với hình tượng thường ngày của cậu, khiến cho phần lớn các nhân viên đều trở nên náo động hẳn. Ôn Nhiên vẫy tay với bọn họ rồi xoay người đi vào nơi chụp ảnh tạo hình.

+++

Sau khi Ôn Nhiên tiến vào đoàn phim, Thẩm Minh Xuyên chợt cảm thấy trong nhà quạnh quẽ hẳn.

Thói quen cả hai người cùng nhau ăn cơm tối, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu vài câu, đôi khi còn phá hoại ngày của đối phương, giờ chỉ còn một mình lại thấy không thích ứng được.

Hắn dứt khoát đem càng nhiều tinh lực vào công việc hơn, cơm trưa cơm tối gì cũng đều lười trở về nhà ăn, tất cả đều giải quyết ở trong căng tin của công ty, căng tin của công ty vì để đặc biệt chiều theo vị đại thiếu gia kén ăn này, đã cho mời một vị đầu bếp chỉ nấu cơm riêng cho hắn, đó cũng là vì sao Thẩm Minh Xuyên có thể chịu đựng được cho dù trong nhà không có gọi dì giúp việc tới nấu ăn.

Dì Trần đã được cho nghỉ dài hạn, đến khi nào Ôn Nhiên trở về thì dì sẽ lại tới nấu cơm tiếp.

Vừa trả lời xong một bưu kiện quan trọng khác, Thẩm Minh Xuyên đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, khi đi ngang qua phòng trợ lý, nhìn thấy chỗ của một trợ lý là fan của Ôn Nhiên trống không, màn hình máy tính thì vẫn đang được mở, hình nền được cài đơn giản chỉ là một tấm hình của Ôn Nhiên.

Thẩm Minh Xuyên cũng vô tình có lần đã xem vài tấm ảnh tạo hình phim của Ôn Nhiên, nhưng tấm lần này lại không hề giống với những cái trước đây, rất đẹp trai, lại đặc biệt mang theo hơi thở của một người trẻ tuổi phản nghịch.

Vừa nhìn là biết tạo hình này là loại phi chính thống vẫn thường bị người khác cười nhạo chê cười, thế nhưng bất ngờ nó lại rất hợp với Ôn Nhiên.

"Thẩm tổng."

Vị trợ lý nhỏ, chủ nhân của cái máy tính đã trở lại, cô thấy Thẩm Minh Xuyên dừng lại nhìn màn hình máy tính của mình, bình thưởng ở công ty Thẩm Minh Xuyên cũng không xây dựng hình tượng gần gũi với nhân viên, điều này khiến vị trợ lý nhỏ sợ hãi, không biết là có phải hắn không hài lòng vì mình đã cài ảnh vợ hắn làm hình nền hay không, hay chỉ đơn thuần là đang dừng lại thưởng thức nhan sắc của Ôn Nhiên nữa.

Cô vội vàng giải thích: "Cái kia, tấm ảnh này thực sự là quá đẹp trai rất có feelstyle, tôi không kiềm chế được mới cài thành màn hình nền."

Thẩm Minh Xuyên nhìn vị trợ lý nhỏ đang khẩn trương, đáp: "Ừm, tạo hình không tồi."

Vị trợ lý nhỏ thấy Thẩm Minh Xuyên không tức giận, lá gan mới lớn hơn một tí: "Đúng vậy, tôi cũng thấy tạo hình này vô cùng đẹp, hôm nay tài khoản Weibo của bộ phim mới cập nhật ảnh này lên khiến tôi cực kì bất ngờ."

Weibo của bộ phim mới, vậy đây chính là tạo hình trong phim điện ảnh mới của Ôn Nhiên.

Lúc đầu Thẩm Minh Xuyên nhìn còn tưởng đây là bức ảnh thời kì đầu của Ôn Nhiên.

Sau khi đi vệ sinh xong quay về phòng, Thẩm Minh Xuyên liền không nhịn được mà mở Weibo của đoàn phim [Sinh ra ảnh đế] để nhìn, quả nhiên nhìn thấy bài post cập nhật ảnh tạo hình của các diễn viên chính từ một tiếng trước, Thẩm Minh Xuyên mở tấm ảnh của Ôn Nhiên lên.

Thẩm Minh Xuyên nhìn chăm chú một lúc, tạo hình anh tuấn thế này vô cùng đáng khen ngợi, từ diện mạo đến khí chất, phải nói là không thể xoi mói bắt bẻ được, nếu như chưa kết hôn, khẳng định Ôn Nhiên sẽ có số lượng fan bạn gái cực lớn.

Những bình luận phía dưới cũng không ngoại lệ mà khen Ôn Nhiên thật anh tuấn, rồi các loại liếm màn hình, kêu gào còn cả muốn đem nhốt Ôn Nhiên lại, thậm chí còn có bình luận nói: Rút đao đi Thẩm tổng, tôi vì idol phải quyết một trận tử chiến với anh.

Thẩm Minh Xuyên nhíu mày, khá khen cho cái khí thế ấy, để lại cho một mạng.

"Xuyên ca."

Đúng lúc này ở ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo, Thẩm Minh Xuyên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Phương Sầm Thu đang ôm laptop đứng ở cửa cười với hắn.

"Sầm Thu, sao em lại tới đây?"

"Không phải anh nói là nếu em có chỗ nào chưa hiểu thì tới hỏi anh hay sao? Bây giờ em sẽ hỏi đây."

Lần trước sau khi Phương Sầm Thu nhận được "đặc xá" của Thẩm Minh Xuyên thì vô cùng cao hứng, ngày đầu tiên đi làm đã đến làm phiền Thẩm Minh Xuyên, nhưng bị cha y bắt phải xuất ngoại đào tạo một tháng, ngày hôm nay vừa về đã lập tức tới tìm Thẩm Minh Xuyên.

Thẩm Minh Xuyên nhíu mày: "Không phải em đang trong giờ làm sao?"

"Nhiệm vụ khi đi làm của em chính là học tập, hỏi anh chuyện công việc cũng là một trong những nội dung cần học tập mà, hay là, Xuyên ca muốn sau giờ làm em đến nhà anh để học, như vậy lại càng không thích hợp."

Mấy lời nói như vậy cũng rất có lý, Thẩm Minh Xuyên đáp: "Vậy chờ anh một chút."

Thẩm Minh Xuyên làm việc rất có trách nhiệm, đã đáp ứng Phương Sầm Thu, còn cực kì nghiêm túc mà giảng giải cho y.

Nhưng hắn phát hiện ra tất cả điều Phương Sầm Thu hỏi đều rất cơ bản, hơn nữa các câu hỏi chỉ như thuận miệng hỏi, thái độ cực kì không đứng đắn, căn bản là không phải có trở ngại nên đến hỏi, người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được đây chỉ là đang lấy cớ mà thôi.

Điều này làm cho Thẩm Minh Xuyên vô cùng tức giận, không khách khí mà dạy dỗ y một chút, mắng đến độ y suýt phát khóc.

"Đi về trước đi," Thẩm Minh Xuyên day day mi tâm, "Về sau có vấn đề gì thì cứ trực tiếp nhắn tin hoặc gọi điện cho anh, anh xem rồi sẽ trả lời."

Phương Sầm Thu luống cuống: "Em biết em sai rồi, Xuyên ca, lần sau em nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn, sẽ ghi lại những điều không hiểu vào sổ rồi tới hỏi anh, anh đừng cấm em đến có được không."

"Không phải vì chuyện đó."

"Vậy thì là vì cái gì?"

"Sầm Thu," Thẩm Minh Xuyên nhìn y, nói với y bằng ngữ khí nghiêm túc, "Anh đã kết hôn, cũng đã có con, cứ tiếp xúc quá thân mật với em thì sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của em, Tiểu Nhiên cũng sẽ không vui."

Trước kia giữa hắn và Ôn Nhiên không có bất cứ tình cảm gì, Phương Sầm Thu muốn ầm ĩ cái gì hắn cũng để y làm, mặc dù Phương Sầm Thu có chút tùy hứng, nhưng dù sao hắn cũng đã nhìn luôn quan sát quá trình trưởng thành của y, vẫn có cảm tình, chỉ cần y không quá phận, Thẩm Minh Xuyên cũng sẽ không mắng y.

Nhưng hiện tại hắn biết Ôn Nhiên có khả năng là thích mình, bằng không nhiều người trong văn phòng hắn có quen biết với Ôn Nhiên, có kẻ lòng dạ xấu xa lại đi nói bừa với Ôn Nhiên ở nơi đó một hồi, vậy Ôn Nhiên không phải là sẽ chán ghét hắn đến chết sao....

Ánh mắt của Thẩm Minh Xuyên dừng lại ở cuốn sách tham khảo "Cùng vợ mang thai" đang để trên bàn làm việc, trong sách nói rằng những cảm xúc quá mức thì cũng đều ảnh hưởng đến đứa bé, muốn bé cưng được thông minh khỏe mạnh, đồng thời nếu không muốn vợ mình có bất cứ căn bệnh tiền sản, hậu sản nào như trầm cảm hay bất cứ căn bệnh nào khác, thì phải thuận theo người đang mang thai, phải hòa hòa hợp hợp mà chung sống.

Đã không thể làm một người chồng tốt, thì cố hết sức để làm một người ba tốt vậy.

Hết chương 17.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.