Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 26: Hơ khô thẻ tre



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xì pét sồ thanh em Tokiya nhà mình vì đã làm phao cứu sinh cho chị vào chương này khi mà não chị bị úng chả nghĩ ra được gì hết:))

Editor: Min

Lúc nhận được tin nhắn của Ôn Nhiên, Thẩm Minh Xuyên đang ở trong thư phòng chuẩn bị một cuộc họp qua video call, video đã được mở, bởi vì hệ thống mic của đối phương đang bị trục trặc cho nên họ đều đang chờ hắn thử trước.

Vì cần hình tượng nên sau khi tập thể hình Thẩm Minh Xuyên đã đi chỉnh lý lại bản thân, bên trong hắn mặc một trước áo sơ-mi trắng được là thẳng thớm, tóc vuốt cẩn thận tỉ mỉ, hệt như một tinh anh cấp cao đang chuẩn bị dự hội nghị, không tìm thấy một chút dấu vết nào của kẻ vừa mới nãy còn chụp cơ bụng đi câu dẫn người ta.

Thẩm Minh Xuyên mở tấm ảnh Ôn Nhiên gửi cho mình, ngón tay khẽ ngưng lại.

Cơ ngực gì gì đó đầu là chuyện ma quỷ, trọng điểm là cái ảnh này này.

Là một người đàn ông đã hơn 30 tuổi, mấy cái ảnh khiêu dâm có loại nào mà Thẩm Minh Xuyên chưa từng xem qua, nhưng từ đó tới giờ hắn chưa từng thấy tấm ảnh nào khiến tâm can ngứa ngáy như vậy.

Cảnh xuân như ẩn như hiện, mang theo một loại hấp dẫn mê hoặc như vậy, rõ ràng là tấm ảnh cực kì mê người nhưng ánh mắt ấy lại thuần khiết vô tội, tưởng như một đứa trẻ chưa từng trải đời, bản thân đầy quyến rũ lại chẳng hề biết, thật sự làm lòng người nhộn nhạo.

Khiến người ta hận nhất chính là không thể kéo cái choàng tắm vướng víu kia xuống để xem được cảnh xuân ở bên trong.

Nhất định là cực kì..... Khóe miệng của Thẩm Minh Xuyên khẽ câu lên, bé cưng này còn rất biết dụ dỗ người khác.

Ngón tay thon dài của hắn lướt trên màn hình, nhắn mỗi chuỗi tin nhắn thật dài rồi gửi đi.

"Thẩm tổng." Thẩm Minh Xuyên vừa gửi tin nhắn xong thì người phụ trách dè dặt lên tiếng, "Bên này đã ổn định rồi, có thể bắt đầu chưa ạ?"

Thẩm Minh Xuyên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt của tất cả những người đang ngồi trước bàn hồi nghị dán chặt lên mình.

Các vị tinh anh ngoài mặt nghiêm trang, kỳ thật nội tâm đều đang gào thét: Thẩm tổng thường ngày luôn nghiêm túc lãnh đạm mà lại cười ngọt ngào vậy, nhất định là vì Thẩm phu nhân đã nhắn tin cho ngài ấy rồi, a a a a không biết là Thẩm phu nhân đã nói gì nhỉ.

Thẩm Minh Xuyên bỏ điện thoại sang một bên: "Bắt đầu đi."

Những nhân viên đêm nay tham dự cuộc họp này đều không phải tinh anh cấp cao của Viễn Tông, mà là nhân viên của công ty mà hắn và Kỉ Thừa An mới hùn vốn mở ra, tên là Studio Hội Ảnh.

Vài năm gần đây Thẩm Minh Xuyên vẫn luôn có ý định sẽ nhúng tay vào giới giải trí, cộng thêm việc đầu tư vào nền tảng phát sóng trực tuyến Phiên Gia TV, nền tảng trực tuyến vài năm nay có sự khởi sắc rất nhanh chóng giúp Thẩm Minh Xuyên được nếm trái ngọt ở phương diện này, liền muốn với tay vào dài hơn.

Bởi vậy mới sinh ra studio này.

Mục tiêu chủ yếu của studio Hội Ảnh chủ yếu là mảng ngoại tuyến trong ngành điện ảnh truyền hình, dự tính đến việc thu mua các rạp chiếu phim của thành phố thuộc hạng ba bốn ở trong nước để làm vốn tổng hợp sản sinh ra tài nguyên trong lĩnh vực phim chiếu rạp, các rạp chiếu phim ngoại tuyến cũng sẽ được chia một chén canh.

Đồng thời, toàn bộ các rạp chiếu phim sẽ tiến hành hình thức phim điện ảnh O2O, liên hợp các rạp chiếu phim ngoại tuyến cùng trực tuyến trở thành công cụ phái sinh, liên kết cùng các sản phẩm của chính Viễn Tông, hình thành việc khán giả có thể đi xem phim miễn phí, và các nhà đầu tư sẽ trợ cấp tiền vé.

Như vậy có thể hấp dẫn khách tới rạp, cũng có thể hấp dẫn khách thích xem phim chiếu rạp tới nền tảng trực tuyến của mình, nếu có thể hình thành một vòng tuần hoàn khép kín như vậy, đây có thể coi như một cuộc cách tân to lớn.

Trải qua một thời gian ngủ đông, studio Hội Ảnh cuối cùng cũng bộc lộ năng lực, trở thành đối tượng rất được quan tâm trên bảng tin thương nghiệp.

Cho dù bản thân Hội Ảnh cũng có những quản lý cốt lõi, nhưng vẫn cần Thẩm Minh Xuyên tham dự vào rất nhiều quyết sách ở bên này, đặc biệt là dưới tình huống luôn có hai ông trùm trong lĩnh vực rạp chiếu phim là Nhuận Thị và Kim Ngung trấn áp, Hội Ảnh muốn chỉnh hợp các rạp tầm trung và bé hơn thì cũng sẽ gặp khó khăn trùng điệp.

Các cuộc họp cứ nối tiếp nhau từng cái một, Thẩm Minh Xuyên quản lý cả hai bên Viễn Tông và Hội Ảnh, cho dù hắn tự nhận là tên cuồng công việc thì vẫn cảm thấy có chút chịu không nổi.

Đêm nay Ôn Nhiên phải quay cảnh vừa trò chuyện vừa lái xe, cũng không phải là quá khó diễn, sau 9 đúp liền kết thúc công việc. Ôn Nhiên thay lại quần áo của mình rồi ngồi vào xe bảo mẫu, nhận lại điện thoại của mình từ Tiểu Lâm.

Cậu mở Wechat, quả nhiên là nhìn thấy mấy tin nhắn của Thẩm Minh Xuyên gửi tới.

Thẩm Minh Xuyên: Ôn tiên sịnh, em là đang dùng sắc dụ trái phép đấy nhé.

Thẩm Minh Xuyên: Đáng yêu, muốn...

Thẩm Minh Xuyên: Bảo bối, sao em lại có thể đáng yêu như vậy.

"........." Anh ấy học ở đâu mấy câu cợt nhả này?!

Nguy rồi, Ôn Nhiên cho rằng Thẩm Minh Xuyên là người chỉ một lòng nhào vào công việc, là tuýp người ngay cả xem tin tức cũng đều là loại tin tài chính kinh tế không thì là tin tức quốc gia đại sự. Thỉnh thoảng có đi giải trí thì cũng là đi cùng đám người Kỉ Thừa An ra ngoài uống rượu hoặc là tham gia tiệc rượu gì đó, ngay cả chuyện ra ngoài ăn với đám nhị thế tổ cũng rất ít.

Người như vậy thế mà ngay cả mấy cái từ ngữ mạng như "Đáng yêu, muốn" mà cũng biết.

Ôn Nhiên nhắn lại: (1) (cười gian) (cười gian) Bởi vì tôi lớn lên đã đáng yêu rồi đó.

Thẩm Minh Xuyên cũng không đáp lại ngay, hẳn là đang bận việc. Đến tận khi cậu tắm rửa sấy tóc xong rồi lên giường nằm thì Thẩm Minh Xuyên mới trực tiếp gọi video tới.

Thỉnh thoảng mới làm ra mấy hành động khiêu khích như vậy, Ôn Nhiên với nội tâm vẫn vô cùng thuần khiết đã chuyển đổi máy ảnh từ trước thành, có chút ngại ngùng mà để máy ảnh đối diện với trần nhà.

Thẩm Minh Xuyên nhìn vào màn hình điện thoại thấy một mảng trần nhà sáng choang chứ không thấy một người đã quấy nhiễu tâm tư hắn cả đêm, liền trêu đùa: "Không phải là rất thân thuộc mà gửi ảnh trêu chọc tôi à, sao thế nào lại bắt đầu ngượng ngùng rồi?"

"Tôi gửi ảnh trêu anh ở chỗ nào, tôi là đang khoe cơ ngực."

"Ảnh em gửi che kín quá, anh không nhìn ra cơ ngực của em, không bằng em khoe cơ ngực săn chắc của mình cho tôi luôn bây giờ đi?"

Cơ ngực... săn chắc, những lời này có gì đó gian ác khó giải thích nổi, Ôn Nhiên bị lời nói ấy trêu chọc đến độ nội tâm run rẩy, ngượng đến độ không biết nói tiếp thế nào, lại nghe thấy Thẩm Minh Xuyên tự nói tiếp: "Thuận tiện so sánh xem là cơ ngực của em lớn hơn hay là cơ bụng tôi lớn hơn."

"......" Câu này quá mức gợi hình, trong đầu Ôn Nhiên nhất thời hiện lên những hình ảnh cấm trẻ dưới 18 tuổi, cả người lập tức liền không ổn lắm.

Luận về mấy vấn đề đồi bại này, vẫn là Thẩm ba ba lợi hại.

Ôn Nhiên tự thấy da mặt mình không dày bằng Thẩm Minh Xuyên, liền nói sang chuyện khác trêu chọc hắn, "Giọng anh sao lại yếu vậy, lúc chiều rèn luyện thân thể thành ra giờ cả người bị rút sạch năng lượng rồi sao Thẩm tiên sinh."

"Em thật là..." Thẩm Minh Xuyên bị cậu chọc cười, "Sao trước đây tôi không phát hiện ra em là nhóc độc miệng nhỉ?"

"Để anh vừa liếc mắt cái đã nhìn thấu, thế thì chẳng phải là không còn cảm giác mới mẻ gì nữa rồi sao."

Cũng rất thuyết phục! Thẩm Minh Xuyên cười khẽ: "Có rút sạch năng lượng hay không thì chờ em trở về chúng ta thử một cái là biết ngay, phải không?"

Thử một cái... thử một cái, thử như thế nào thì người trưởng thành nghe là hiểu. Khuôn mặt già nua của Ôn Nhiên đỏ bừng.

Đạo cao một thước ma cao một trượng (*), cậu chẳng việc gì mà phải chọc lão lưu manh này cả.

Thẩm Minh Xuyên đùa giỡn đủ rồi, liền nghiêm túc giải thích với cậu: "Tôi vừa mở một cuộc họp qua video với lãnh đạo cấp cao của studio Hội Ảnh, thảo luận đến chuyện phim điện ảnh O2O."

(*) Đây là một cách nói về cuộc chiến tinh thần giữa người tu hành và yêu ma hay cám dỗ.

Về chuyện studio Hội Ảnh, Thẩm Minh Xuyên có miêu tả qua ý tưởng của mình với Ôn Nhiên, nhưng Ôn Nhiên vẫn chưa hiểu rõ lắm, cũng không hiểu lắm mấy điều ẩn giấu bên trong, chỉ biết là kim chủ ba ba muốn chen chân vào trong giới giải trí, hơn nữa còn là lĩnh vực rạp chiếu phim ngoại tuyến đang rất hot. Về sau cậu vẫn muốn tiếp tục đi trên con đường điện ảnh này, thì bộ phim nào cũng có thể tùy ý sắp xếp.

Ngẫm lại thì cũng rất bá đạo không phải sao.

Nhưng mà, sản nghiệp hiện giờ của Thẩm gia bây giờ cũng đã đủ lớn rồi, Thẩm Minh Xuyên mở rộng sang giới giải trí cũng có một phần nguyên nhân là vì cậu, vì hắn muốn mở rộng thêm con đường ưu tiên ấy cho cậu càng sớm càng tốt, đây không phải là Ôn Nhiên tự kỉ, trước đó Thẩm Minh Xuyên đã nói qua rồi.

Ban ngày hắn bận bịu việc của công ty mình, đến tối lại phải để tâm đến chuyện của Hội Ảnh ở bên này, dù là một người cực kì khỏe mạnh, cũng không thể chịu được cường độ làm việc liên tục như vậy.

Ôn Nhiên cực kì cảm động, chút xót xa của lúc trước đột nhiên ập về, cậu hơi mất tự nhiên ấn quay máy ảnh lại, quay thẳng về mặt mình, nói: "Anh đừng để bản thân mệt mỏi quá."

Thẩm Minh Xuyên thấy được khuôn mặt của người mình vẫn nhớ mong từng đêm, thì liền nhịn không được mà vươn ngón tay ra xoa xoa khuôn mặt đang hiện trên màn hình điện thoại, giọng nói vô thức trở nên ôn nhu hơn: "Em đang quan tâm đến tôi sao?"

Ôn Nhiên cãi bướng: "Tôi lo anh bị mệt mỏi quá độ thì về sau chỉ còn một mình tôi nuôi bé con thôi, đến lúc đấy chẳng phải tôi bị mệt chết à."

"Em không phải sợ, tiền tích cóp của tôi hiện tại đủ để em để 18 đứa thì tôi vẫn nuôi được."

".........." Hôm nay không thể nào nói chuyện bình thường được.

"Nhưng mà vì lo lắng cũng không muốn em quá mệt nên sinh hai đứa là đủ rồi."

"Thẩm tiên sinh, tôi còn chưa đáp ứng anh đâu, anh đã lo nghĩ đến mấy chuyện sinh con xa xôi như vậy rồi, cơ mà tôi thấy chỉ một người sinh con thì rất vất vả, không bằng cả hai chúng ta cùng sinh đi."

Thẩm Minh Xuyên: "............."

Cuối cùng cũng đáp trả được khiến Ôn Nhiên cười rộ lên, chỉ cần tưởng tượng tới hình ảnh Thẩm Minh Xuyên sẽ sinh con là đã thấy cay mắt. Thực ra cậu không có chấp niệm với truyện ai trên ai dưới, vả lại có lẽ khi kết hôn với Thẩm Minh Xuyên cậu đã tiên nhập vi chủ (*), cho nên tâm trí cậu vẫn thiên về việc ở dưới hơn.

(*) Tiên nhập vi chủ "先入为主": Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, vào trước là chủ.

Chuyện sinh con, đã là tình yêu đích thực, thì vì hắn mà sinh hai đứa thì cũng có nhằm nhò gì.

Hai người cứ khi có khi không nói dăm ba câu chuyện nhảm nhí như thế, mãi cho đến tận 10 giờ rưỡi mới bịn rịn mà cúp máy.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Ôn Nhiên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề cực kì nghiêm trọng: Thẩm Minh Xuyên là người có tính lãnh đạm, về sau đến lúc hai người XXOO, hắn cương không nổi thì phải làm sao bây giờ.

Đậu má, tính phúc nửa đời sau của cậu chẳng lẽ lại cần nhờ đến mấy thuốc kích dục kia để duy trì, mà uống mấy cái đấy nhiều cũng không tốt.

Hy vọng Thẩm Minh Xuyên chỉ có tính cách là lãnh đạm, còn đối với người mình thích thì vẫn thỉnh thoảng có thể lên một hai lần. Cậu cũng không phải người có nhu cầu dồi dào gì, ừm, một tuần một lần đi, hai lần là rất tốt rồi, ba lần thì có hơi nhiều.

Nếu thật sự không được, cậu cũng có thể làm giúp ở bên trên...

Ôn Nhiên chôn khuôn mặt nóng rực của mình ở trong chăn, cậu đang nghĩ cái quái gì thế này.

Phần diễn trong "Sinh ra ảnh đế " của Ôn Nhiên đã gần đến lúc kết thúc, sẽ rất nhanh được hơ khô thẻ tre.

Trong gần một tháng ở đây, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Đầu tiên là có người phát hiện được Phiên Gia TV của Kỉ Thừa An đã gỡ toàn bộ các phim điện ảnh và truyền hình do Đàm Hoài đảm nhiệm sản xuất. Bất luận là phim truyền hay hay điện ảnh thì cũng đều biến mất khỏi đây.

Trong khoảng thời gian đó Phiên Gia TV và Đàm Hoài đấu đá rất quyết liệt.

Vì thế Đàm Hoài mua không ít các mặt báo đã phát thông cáo hắt nước bẩn, nhưng Kỉ Thừa An cũng có cái đầu bằng sắt, dù sao thì ông thích hắc thì liền cho hắc, Phiên Gia TV của tôi vẫn cứ gỡ tác phẩm của ông xuống đấy ông làm gì được tôi? (2)

Mấy năm đầu khi mới vào nghề Đàm Hoài sản xuất được không ít những bộ phim hay, mấy năm gần đây đại khái là bị thanh sắc khuyển mã (*) làm mờ mắt, mấy bộ phim nát càng ngày càng nhiều. Có kịch bản hay có đoàn đội chế tác tốt, nhưng quan trọng là lại cố tình chọn một tên bình hoa từng bò lên giường mình để làm diễn viên chính, chỉ biết độc một bộ môn duy nhất chính là trừng đôi mắt như hai viên chân trâu, cứ thế mà dẫm nát một bộ phim.

(*) Thanh sắc khuyển mã "声色犬马 ": Thanh(声): Âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc, phiếm chỉ ca vũ; sắc(色): Sắc đẹp, nữ sắc, sinh hoạt xa xỉ; khuyển: Người giàu có, chơi bời lêu lổng, nuôi chó mua vui; mã(马): Cưỡi ngựa, chơi ngựa vì thú vui. Ám chỉ cách sống ăn chơi dâm loạn của giai cấp thống trị thối nát trước đây.

Đặc biệt là những bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết, khiến cho rất nhiều độc giả vì thế mà oán niệm.

Bởi vậy trên mạng lúc này khen chê không đồng nhất, không ít cư dân mạng đăng lên những đánh giá khiến người khác hả lòng hả dạ.

Cho nên việc gỡ những bộ phim điện ảnh và truyền hỉnh của lão xuống thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, ít nhất thì giá cổ phiếu của Phiên Gia TV cũng không gặp phải dao động quá lớn.

Studio Hội Ảnh của mấy người Thẩm Minh Xuyên thành lập cũng bắt đầu bộ lộ tài năng, thế nhưng hiện tại rạp chiếu phim ngoại tuyến đã có hai nhà cấp bậc đại chiêu bài chiếm cứ phần chính của thị trường, mặt khác còn có mấy chục thương hiệu rạp chiếm cùng nhau chia sẻ phần bánh này, muốn trổ hết tài năng để trở thành người đứng đầu thứ ba cũng không có dễ dàng như vậy, tất cả mọi người đều bị vây trong trạng thái xem chừng.

Viên Tuấn và công ty cũ giải trừ hợp đồng thuận lợi, Đàm Mai để lại một tay, cũng không kí kết với cậu ta ngay lập tức mà thông qua một người bạn là đạo diễn mà cho một vai diễn nam hai cho Viên Tuấn, để cho cậu ta tiến vào đoàn phim.

Ngày ấy Ôn Nhiên hơ khô thẻ tre, Cố Danh Thành dẫn mọi người tới tiệm ăn đập phá một chút, vì sau khi cả đoàn hơ khô thẻ tre thì sẽ có mở tiệc mừng, cho nên cũng giờ cũng không muốn làm long trọng quá, coi như là một bữa nhỏ nho tạm biệt. Vì ngày hôm sau vẫn phải quay phim nên tan tiệc sớm.

Đã xa Thẩm Minh Xuyên gần một tháng, trong một tháng này tuy rằng hai người vẫn thường xuyên gọi điện thoại, gọi video trên Wechat, thế nhưng chung quy vẫn là không sờ thấy được, trong lòng Ôn Nhiên đã sớm muốn quay về nhà nhanh như tên.

Thế nên vừa quay lại khách sạn sau khi tan tiệc, Ôn Nhiên đã xem lịch bay, còn cả các chuyến bay về thành phố B. Đầu cậu nóng lên, liền bảo Tiểu Lâm đổi lại vé máy bay của cậu thành tối nay, tự mình trở về thành phố B.

Lúc máy bay hạ cánh đã là hơn 12 giờ đêm, Ôn Nhiên đã ngủ được một giấc trên máy bay bởi vậy mà giờ cũng không thấy quá mệt. Cậu không mang hành lý gì theo, chỉ duy nhất một cái balo, cũng không để lộ tin tức của chuyến bay, vậy nên không có fan tới đón.

Cậu ôm bụng ra khỏi sân bay, tự thấy bản thân có hơi điên cuồng, giống hệt như đứa choai choai vậy.

Cậu cho rằng bản thân cũng không thích Thẩm Minh Xuyên đến vậy, thậm chí khi thổ lộ thất bại vẫn cảm thấy không sao cả, ly hôn rồi cũng có thể tìm được một người khác.

Giờ thì dù chỉ một đêm cũng không chờ được, rõ ràng hai tháng này hai người cũng không thật sự có chung đụng gì, mà tại sao bất tri bất giác đã lên men đến chín muồi rồi.

Đã muộn thế này, Thẩm Minh Xuyên nhất định sẽ lại dạy dỗ cậu một trận.

"Sắp cho con gặp ba của con rồi đó, có phấn khích không." Ôn Nhiên xoa xoa bụng, lẩm bẩm.

Nhóc con trong bụng đã ngủ rồi. Dạo này máy thai càng ngày càng rõ, mỗi khi qua giờ cơm chiều, nhóc con này còn có thể hoạt động chung với cậu một chút, đá đá bụng duỗi tay duỗi chân, chẳng an phận chút này, vừa nhìn đã biết là một đứa bé nghịch ngợm.

Ôn Nhiên trực tiếp gọi xe về, khoảng cách từ sân bay về đến nhà cậu có hơi xa, lúc về đến nhà thì đã hơn 1 giờ sáng, cậu nghĩ chắc là Thẩm Minh Xuyên đã đi ngủ rồi.

Kết quả lại ngoài dự đoán, đèn ngoài phòng khách nhà bọn họ vẫn sáng đèn!

Đã muộn thế này rồi còn chưa ngủ, hay là quên tắt đèn?

Ôn Nhiên mở cửa bước vào, tâm trạng vốn dĩ đang vui vẻ mong chờ đến khi nhìn tới huyền quan thì lập tức tâm tình lạnh lẽo.

- --------- Ở huyền quan có một đôi giày da, không phải kiểu Thẩm Minh Xuyên hay đi, cũng không phải giày của cậu, hai chiếc giày thì một cái đông một cái tây, thậm chí một chiếc còn bị lật úp xuống.

Giày của Thẩm Minh Xuyên cũng là được cởi ra tùy tiện ném ở một chỗ, tủ giày ở bên cạnh thì bọn họ dứt khoát bỏ qua, có thể thấy cảnh tượng lúc ấy... vội vã tới mức nào.

Đây chẳng phải là cảnh tượng bắt mấy kẻ thông dâm ngoài đời thật sao?

Mẹ nó, sao lại cứ muốn phải cẩu huyết như vậy hả.

Phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu.

Hết chương 26.

(1) Meme cười gian



(2) Cái meme "Tôi lại đố ông làm gì được tôi đấy" của anh Kỉ =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.