Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 38: Anh nhà



Dạo này tôi cảm thấy khá buồn.

Editor: Min - Beta: Nguyên My

Ôn Nhiên bị động tác lớn mật của Thẩm Minh Xuyên dọa sợ, đang ở trong xe đó, sao cậu dám làm!

Phục hồi lại tinh thần từ trong ý loạn tình mê, Ôn Nhiên giữ lấy cái tay đang làm loạn của hắn: "Anh đừng làm bậy."

Thẩm Minh Xuyên rất muốn nói rằng tài xế sẽ không dám nhìn lén, nhưng hiển nhiên là Ôn Nhiên không tiếp thu được chuyện quá mức thân mật ở trước mặt người khác, nên hắn không thể làm gì khác là ẩn nhẫn hôn lên khóe môi cậu.

"Về nhà rồi chúng ta lại làm bậy..."

Tai của Ôn Nhiên đỏ như sắp nhỏ máu tới nơi, nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Minh Xuyên, cậu vẫn cứ nhẹ nhàng mà gật đầu.

Lúc về đến nhà, Thẩm Minh Xuyên đi nghe điện thoại, Ôn Nhiên mở Wechat lên, thấy Đàm Mai nhắn cho cậu nói rằng nhận được điện thoại xin lỗi từ người đại diện của Trình Kim Văn, bày tỏ rằng sẽ đăng bài trên Weibo để làm sáng tỏ, mong cậu sẽ không để bụng chuyện ấy.

Ôn Nhiên cười xùy một tiếng, những lời nói Trình Kim Văn đã hủy hoại toàn bộ hảo cảm của cậu với anh.

Cậu ném điện thoại sang một bên, rồi đi vào phòng tắm, lúc quay lại thì thấy màn hình điện thoại sáng đèn, Ôn Nhiên cầm lên nhìn, là em gái Ôn Thiến của cậu đang gọi tới.

Ôn Thiến nhỏ hơn Ôn Nhiên bảy tuổi, bây giờ vẫn đang học đại học, năm trước Ôn Thiến được nghỉ hè và nghỉ đông dài, nó còn đòi đến chỗ Ôn Nhiên chơi.

Ôn Nhiên sợ bị con bé phát hiện ra đầu mối về chuyện của cậu và Thẩm Minh Xuyên, mỗi lần ở được vài ngày đã giục con bé về, hoặc là sắp xếp cho con bé ở nơi khác, làm cho Ôn Thiến càng ngày càng có ý kiến với anh trai mình.

Đến nghỉ hè năm nay, Ôn Nhiên gọi con bé tới, con bé cũng chẳng tới.

Đó là vì sao Ôn Nhiên luôn cảm thấy có lỗi với em gái của mình.

"Alo, Thiến Thiến, có vấn đề gì à?"

"Anh ơi," Giọng của Ôn Thiến mang theo vài phần nước nở, "Ba, ba bị thương rồi."

"Cái gì! Sao lại bị thương, có nghiêm trọng không?"

"Bị người ta đánh, bây giờ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, mẹ còn bảo không cho em nói với anh."

Phòng cấp cứu, Ôn Nhiên liền cảm thấy đầu óc choáng váng muốn ngất, không thể nói ra được tâm trạng của mình đang khổ sợ đến mức nào, trái tim như bị móc ra chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

"Đừng lo lắng quá," Ôn Nhiên hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại, "Anh sẽ trở về ngay lập tức, em chăm sóc mẹ cho thật tốt, đừng sợ, sẽ không có việc gì đâu."

Thẩm Minh Xuyên gọi điện xong quay lại, hắn còn muốn tìm Ôn Nhiên hoàn thành nói việc còn dang dở khi trên xe, nhưng lại thấy Ôn Nhiên mặt mũi tái nhợt cúp điện thoại định chạy ra ngoài, hắn liền ngăn cậu lại.

"Sao vậy em, đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên thật vất vả mới làm đầu óc đang choáng váng của mình tỉnh táo lại: "Ba em bị người ta đánh, đang cấp cứu ở bệnh viện, em phải về nhà."

Nghiêm trọng như vậy.

Chính Thẩm Minh Xuyên cũng bị tin tức ấy làm kinh động, nhưng khi thấy sắc mặt bất thường của Ôn Nhiên, hắn sợ cậu tâm tình bị lo lắng quá độ thì vị kia trong bụng lại náo loạn, vội vàng trấn an cậu: "Đừng sợ, anh sẽ bảo người đặt vé máy bay, em không cần lo lắng, ba em sẽ không có việc gì đâu."

"Thế nhưng..."

"Em đừng suy nghĩ nhiều, ngồi xuống trước đã, chờ mua được vé máy bay rồi tới sân bay cũng không muộn."

Ở thành phố B vừa vặn lại có chuyến bay về thành phố D, Thẩm Minh Xuyên và Ôn Nhiên cùng nhau về nhà, máy bay vừa hạ cánh liền có xe riêng tới đón, đi thẳng đến bệnh viện mà Ôn Thật Tại đang ở.

Đợi tới lúc bọn họ về đến đó, ba Ôn đã được ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển tới phòng bệnh bình thường. Mẹ Ôn – Lâm Phương vẻ mặt tiều tụy, thấy bọn họ trở về, liền sửng sốt.

"Sao hai đứa lại tới đây?"

"Thiến Thiến gọi điện cho con, ba thế nào rồi ạ?"

"Đầu bị đánh tương đối nghiêm trọng, bác sĩ nói là sự chấn động não rất nhỏ, còn lại đều là bị thương ngoài da, đã không còn gì quá ngủy hiểm, chuyển về phòng bệnh thường để nghỉ ngơi rồi."

"Vâng, không có việc gì là tốt rồi."

Ôn Nhiên thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng suốt nhiều giờ liền hiện tại mới được buông lỏng, cậu chỉ cảm thấy khuôn mặt ở trước mình càng ngày càng mờ ảo, cuối cùng không chống đỡ nổi, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

"Tiểu Nhiên!"

Thẩm Minh Xuyên đang đứng bên cạnh kịp thời đỡ được cậu, Ôn Nhiên cũng đột nhiên xảy ra chuyện khiến tất cả đều càng hoảng sợ hơn, vội vàng bế cậu ngồi xuống ghế, Ôn Thiến thì chạy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ khám cho Ôn Nhiên, nói rằng không có gì quá đáng ngại, chỉ là tâm tình quá mức căng thẳng, bởi vì đang mang bầu cho nên cơ thể yếu hơn bình thường, lại đi lại liên tục như vậy, mới dẫn tới việc máu không đủ để đưa lên não, phải chú ý nghỉ ngơi và ổn định cảm xúc là được.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Lâm Phương, bà vừa phải lo lắng cho ba cậu xong, thì Ôn Nhiên lại đột ngột bị ngất, khiến trái tim vất vả lắm mới bỏ xuống được đã lại treo ngược lên cao.

Cho nên khi vừa ra khỏi phòng bệnh của Ôn Nhiên, Lâm Phương đã quay ra giáo huấn Ôn Thiến: "Cái con nhóc này, mẹ đã bảo con đừng nói cho Nhiên Nhiên vội còn gì, nó đang mang bầu không thể bị dọa sợ được, tại sao lại không nghe lời hả?"

"Con," Ôn Thiến liền rơi nước mắt, "Con thấy cả người ba toàn là máu, lại còn bị đưa vào phòng cấp, sợ không thể cứu nổi, con không cố ý."

Ôn Thiến còn nhỏ tuổi, chưa trải đời nhiều, lúc thấy như vậy liền bị dọa đến hoang mang lo sợ, theo bản năng mà tìm đến xin sự trợ giúp của anh trai, hay phải nói là, tìm sự trợ giúp của Thẩm Minh Xuyên sau lưng anh trai mình, cô bé nghĩ một Thẩm Minh Xuyên không gì là không làm được thì nhất định có thể trợ giúp cho bọn họ.

Bởi vậy mới phải lén lút nói cho Ôn Nhiên.

Thẩm Minh Xuyên đỡ Ôn Nhiên nằm xuống giường bệnh xong thì ra ngoài, vừa thấy Lâm Phương đang mắng Ôn Thiến, hắn liền đi tới nói: "Mẹ, Thiến Thiến."

"Minh Xuyên à, thật ngại quá, để hai đứa phải lo lắng rồi."

Ôn Thiến cũng nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi anh Minh Xuyên."

"Không sao đâu ạ, mọi người không cần phải khách sáo với con," Ở Ôn gia ngoại trừ Ôn Thật Tại thì những người khác vẫn luôn rất khách sáo với Thẩm Minh Xuyên, trước đây thì chẳng cảm thấy sao, nhưng hiện tại mối quan hệ của hắn và Ôn Nhiên đã thay đổi, liền cảm rất mất tự nhiên, hắn chủ động hỏi, "Ba là bị ai đánh vậy ạ?"

Theo như những gì hắn biết, mọi người trong Ôn gia tính tình đều ôn hòa, mối quan hệ với mọi người ở quê lại rất tốt, hiếm khi có xảy ra xung đột với người khác, nếu có thể hơn phân nửa là do đối phương có lỗi.

Lâm Phương thở dài, bà kể: "Ao cá à ba con nhận thầu hai ngày trước xảy ra án mạng, có người tới câu trộm cá, trực tiếp dẫn điện từ cột điện xuống ao để đánh cá, kết quả là chưa rút dây điện từ ao lên đã nhảy xuống tính bắt cá liền bị giật điện chết, đến ngày thứ hai thi thể mới được người làm công trong nhà mình phát hiện ra, vội vàng báo cảnh sát. Chuyện này nhà chúng ta không có bất cứ liên quan gì, gia đình mình cũng coi là người bị hại, nhưng gia đình nhà họ lại một mực cho rằng biện pháp nhà chúng ta làm để bảo vệ ao các không đúng cách mới dẫn đến bi kịch này, đồng thời bắt đền nhà mình 10 vạn."

Thẩm Minh Xuyên đã gặp qua không ít những trường hợp cắn ngược lại, nhưng thế này thì đúng là không biết xấu hổ nhất rồi, hắn cười khẩy nói: "Thèm tiền đến phát điên rồi."

"Đúng vậy, ba mẹ cũng nói thế, nhưng nhà mấy kẻ đó có quan hệ, cuối cùng kết quả xử lý là cưỡng chế muốn nhà chúng ta phải bồi thường 2 vạn, ba con không chịu, không biết thế nào mà ngày hôm qua lại xảy ra tranh chấp, đánh nhau cùng với người nhà đó."

Kỳ thực Ôn gia biểu thị dù sao ao cá nhà mình cũng gặp chuyện không may, bồi thường 2 vạn thì bồi thường thôi, gia đình họ bên này cũng là người mê tín, nghĩ đến có người chết trong ao cá nhà mình, đương nhiên là muốn hao tài tiêu tai (*).

(*) Bỏ tiền để giải trừ tai ương.

Nhưng đối phương thực sự rất phách lối, nói cái gì mà nhà mấy người có nhiều tiền như vậy, bồi thường thêm cho chúng tôi nhiều một chút thì có làm sao, bởi vậy mới khiến cho ba Ôn ngay cả một phân tiền cũng không muốn bỏ ra.

"Báo cảnh sát cũng vô dụng ạ?"

"Ngày hôm qua có báo cảnh sát, đối phương một mực khẳng định ba con ra tay trước, hắn ta chỉ tự vệ, đến bây giờ vẫn còn gay gắt."

"Đánh người vậy thì người đâu ạ?"

Ôn Thiến nói: "Có lẽ bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu đó anh, hừ, ba em mà để mặc cho người khác ức hiếp mình sao."

"...."

Nói đến việc này, Lâm Phương nhịn không được mà lau nước mắt: "Bọn họ còn nói muốn bắt ba con vì tội cố ý gây thương tích cho người khác, cũng không biết cuối cùng sẽ xử lý thế nào. Rõ ràng không phải nhà chúng ta sai, vậy sao tất cả lỗi cuối cùng đều thuộc về nhà mình như vậy?"

Thẩm Minh Xuyên cũng hiểu được đại khái đã xảy ra chuyện gì, hắn biết ở thị trấn nhỏ này có đôi khi không thể nói đạo lý, chỉ cần người nhà có chút lợi hại, liền đổi trắng thay đen, muốn làm gì thì làm.

"Mẹ, mẹ đừng lo, chuyện này con sẽ tìm người xử lý."

Mắt Lâm Phương sáng ngời: "Có thể được không?"

Thẩm Minh Xuyên gật đầu: "Vâng, sau này có chuyện gì mẹ cũng có thể trực tiếp nói với con, đừng xem con như người ngoài."

Ôn Thiến lẩm bẩm: "Em đã bảo muốn nói cho hai người biết rồi, ba mẹ còn không cho em nói."

"Không phải ba mẹ khách khí, vì đợt trước con không phải là bị thương đấy sao, Nhiên Nhiên hiện tại lại không chịu nổi chuyện gì kích động, hơn nữa đó cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm thì bồi thường cho bên đó ít tiền, bởi vậy mới không nói với hai đứa biết."

Thẩm Minh Xuyên hiểu là Lâm Phương đang nghĩ cho bọn họ, hay nói trắng ra là không muốn làm phiền tới hắn.

"Mẹ và Thiến Thiến đi nghỉ trước đi ạ, cũng không cần phải suy nghĩ gì nhiều, con sẽ giải quyết.

Ôn Nhiên bị đói nên tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại liền ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, Ôn Nhiên mở mắt, nhìn theo hướng của mùi hương đồ ăn truyền tới, cậu thấy trên mặt tủ đầu giường có đặt mấy chiếc hộp rất tinh xảo, mùi thơm là bay từ đây mà ra.

"Em tỉnh rồi à."

Thẩm Minh Xuyên đang ngồi một bên xử lý công việc, vừa thấy cậu tỉnh lại liền bỏ laptop xuống, đi qua dìu cậu ngồi lên.

Ôn Nhiên nhìn tình cảnh xung quanh, nhận ra được mình đang ở bệnh viện, "Ba em sao rồi, mẹ với Thiến Thiến đâu?"

"Ba không sao, mẹ đang ở bên phòng chăm ba, Thiến Thiến thì về nhà tắm rửa rồi lấy quần áo cho ba mẹ rồi."

Ôn Nhiên nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, cậu có hợi ngượng ngùng nói: "Em xin lỗi, em đã dọa mọi người sợ rồi."

Lúc đó cậu cũng không nhớ rõ mọi chuyện thế nào, chỉ cứ thế mà ngất đi, hẳn là do thần kinh đã bị căng thẳng quá lâu.

Thẩm Minh Xuyên nhéo nhéo mũi cậu: "Còn phải khách sáo với anh, có phải bụng không thoải mái không?"

"Có hơi hơi đau," Ôn Nhiên thành thật nói, "Bé cưng không có việc gì chứ anh."

"Không sao, để anh gọi bác sĩ tới xem qua cho em, giờ em ăn một chút gì đi."

Bây giờ đã là hơn 8 giờ tới, Thẩm Minh Xuyên lo cậu bị đói lâu sẽ thành ra đau dạ dày, mà quả thật Ôn Nhiên cũng bị đói bụng rồi, lại thêm cơm và đồ ăn cũng rất thơm, vì vậy cậu liền nghe lời đi ăn cơm trước.

Lúc ăn cơm, Ôn Nhiên lại hỏi Thẩm Minh Xuyên xem rốt cuộc ba cậu tại sao lại bị người ta đánh, Thẩm Minh Xuyên sợ cậu quá thức giận liền tránh nặng tìm nhẹ mà kể lại cho cậu từ đầu.

"Mấy tên này thật sự coi mình là Ngọc Hoàng đại đế chắc? 10 vạn, vậy mà cũng dám mở miệng nói!" Ôn Nhiên nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn tức điên lên, thế này rõ ràng là đang muốn lừa tiền còn gì.

"Việc này anh đã tìm người xử lý rồi, sẽ nhanh có kết quả thôi."

"Xử lý thế nào?" Thẩm Minh Xuyên có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể quản được đến chuyện thị trấn nhỏ của bọn họ, dù sao thì rồng có mạnh đến đâu cũng không đè áp được bọn rắn độc. (*)

(*) Nguyên gốc "强龙不压地头蛇" ý chỉ những người mạnh đến độ nào cũng khó kìm hãm được thế lực từ các địa phương, mình nghĩ nó gần giống câu "Phép vua còn thua lệ làng" của Việt Nam.

"Tìm luật sư, đi theo con đường pháp luật đúng đắn."

"Có thể được không anh?" Ôn Nhiên có hơi hoài nghi, anh nhà mình thế mà lại có mối quan hệ đấy.

"Em còn không tin tưởng ông xã em à?"

Đương nhiên là cậu tin, chuyện chính sự Thẩm Minh Xuyên chưa bao giờ nói dối cả, vì vậy cậu chọn tin tưởng giao toàn bộ chuyện này cho Thẩm Minh Xuyên.

Sau khi cơm nước xong, cả hai tới thăm ba Ôn, ba Ôn tên thật là Ôn Thật Tại, là một người rất chân thật. Lúc bọn hoa qua thấy tinh thần của ông cũng không tệ lắm, gặp con trai với con rể thì rất cao hứng, còn cùng bọn họ hàn huyên rất lâu.

Sau khi thăm ba Ôn xong, Ôn Nhiên liền tới khám bác sĩ, người ta dặn câu cần nghỉ ngơi nhiều hơn, duy trì tâm trạng bình ổn, biết bé con không có vấn đề gì, Ôn Nhiên cũng yên lòng.

Thẩm Minh Xuyên gọi Diệp Vĩ trợ lý riêng của mình tới, bảo anh ta tra một chút xem người nhà họ có mối quan hệ gì, tiếp đó liên hệ với luật sư của Viễn Tông. Viễn Tông là một doanh nghiệp nổi tiếng, tùy tiện lôi một người trong phòng tư pháp của công ty thì đều là luật sư cấp bậc kim bài, muốn thắng vụ kiện lần này cũng chẳng khó.

Mặc dù Thẩm gia theo thương nghiệp, nhưng lặn lộn từng ấy năm cũng cũng tạo được chút quyền lực. Thẩm Minh Xuyên dựa vào mối quan hệ ấy làm quen với người có tiếng nói trong chuyện lần này, gặp mặt với hắn ta một lần.

Đối phương rất khách sáo với Thẩm Minh Xuyên, mà Thẩm Minh Xuyên ở trong phòng làm việc của hắn ta uống trà đàm đạo nửa tiếng, liền thỏa mãn ra về.

Kết quả là đối phương phải nhận sai, đồng thời phải chịu trách nhiệm chi trả tiền thuốc men cho Ôn Thật Tại, còn người trực tiếp tham dự vụ lần này cũng bị cách chức.

Vốn dĩ Lâm Phương còn tưởng chuyện lần này sẽ rơi vào bế tắc, thậm chí bà đã chuẩn bị xong hết tiền, nghĩ rằng nếu như quá nan giải, ngay cả Thẩm Minh Xuyên ở bên kia cũng không giải quyết được, liền dứt khoát đền tiền cho xong.

2 vạn đối với nhà bọn họ mà nói, cũng không tính là lớn, coi như là bỏ tiền ra mua lại bình an cho gia đình mình, nếu không để cả Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên cùng lún sâu vào chuyện này, sợ rằng lại càng không ổn.

Rút cuộc chưa tới hai ngày Thẩm Minh Xuyên đã xử lý ổn thỏa, không chỉ có Lâm Phương và Ôn Thật Tại, ngay cả Ôn Nhiên cũng rất bất ngờ.

"Em không nghĩ là anh cũng có bản lĩnh vậy đó."

"Cũng tạm," Thẩm Minh Xuyên khiêm tốn đáp, hắn trêu cậu, "Em chuẩn bị báo đáp anh thế nào?"

Ôn Nhiên cười nói: "Lấy thân báo đáp anh có muốn không?"

"Thế thì chẳng phải anh bị thiệt thòi quá à, vốn dĩ em là của anh mà."

Ôn Nhiên chơi xấu: "Anh theo đuổi mà em đã đồng ý đâu, hợp đồng hôn nhân của chúng ta vẫn còn đây này, hình như điều khoản thứ nhất là giữa hai bên A B ngoại trừ quan hệ hợp tác, các loại quan hệ khác đều không có hiệu lực pháp lý."

"...." Thẩm Minh Xuyên bật cười, "Em nhớ rõ ràng ghê nhỉ."

"Hứ, anh cứ cho là em ngốc nữa đi," Ôn Nhiên đắc ý nói, "Em nhớ rõ nhất điều thứ năm, trừ phi là trường hợp cần thiết, thì song phương không được can thiệp vào đời sống sinh hoạt của đối phương, bao gồm đời sống tình cảm, ừm, nếu như em không hiểu sai thì chính là cho dù bất kì bên nào trong hai chúng ta có ngoại tình thì cũng không được quản, đồng thời sau khi tìm được tình yêu đích thực thì cuộc hôn nhân này có thể dừng lại bất cứ lúc nào, có đúng hay không, Thẩm tiên sinh?"

Lúc đó bọn họ kết hôn giả, Thẩm Minh Xuyên lo lắng đến mọi mặt, trước khi cưới, hai người đường hoàng đi tới gặp luật sư, cùng nhau kí cái hợp đồng này, thực ra phần nhiều chính là để trấn an Ôn Nhiên, dù sao khi đó Ôn Nhiên cũng không quá tín nhiệm hắn.

Bây giờ nghĩ lại thì chỉ thấy buồn cười.

Thẩm Minh Xuyên bắt đầu quay lại bắt nạt, hắn nói: "Điều em nên nhớ nhất không phải nên là điều thứ bảy à?"

"Hả? Cái nào cơ?" Ôn Nhiên ghi nhớ rất kĩ nội dung bản hợp đồng của mình, nhưng thời gian cũng trôi qua lâu rồi, không còn nhớ chính xác điều nào với điều nào nữa, hai điều trước đó mà cậu nhớ thì một là cái đơn giản nhất, cái thứ hai là cái khắc sâu ấn tượng với cậu nhất.

"Dưới tình huống đối phương chưa đồng ý, cưỡng bách đối phương phát sinh quan hệ tình dục, bên bị xâm phạm có thể dựa vào pháp luật hiện hành mà khởi tố nhằm bảo vệ quyền lợi hợp pháp, và phải bồi thường vô điều kiện 100 vạn."

Hóa ra là cái này, Ôn Nhiên nghĩ, đây chính là nguyên nhân then chốt để cậu đồng ý kết hôn với Thẩm Minh Xuyên, đã qua lâu rồi cho nên cậu cứ thế mà quên béng mất.

Ôn Nhiên ôm lấy cổ Thẩm Minh Xuyên, gặm gặm cằm hắn một chút, cười hì hì nhìn Thẩm Minh Xuyên rồi nói: "Thẩm tiên sinh, em xâm phạm vào lời nói của anh rồi, anh sẽ tố cáo em à?"

Thẩm Minh Xuyên cứ để tùy ý cậu động tay động chân: "Cho em quyền xâm phạm anh đó."

Cơ thể Ôn Nhiên không được tiện, cậu để cho Thẩm Minh Xuyên ngồi, còn mình thì ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt hôn môi.

Cậu chẳng có kinh nghiệm hôn, chỉ biết dựa theo kinh nghiệm xem được trên ảnh, rụt rè mà đưa đầu lưỡi vào trong miệng Thẩm Minh Xuyên quấy nhiễu, chưa được hai cái lại bị đầu lưỡi ấm nóng của đối phương đùa giỡn đến rụt trở về.

Đầu lưỡi hắn còn xâm lấn sang bên miệng cậu, cướp đoạt quyền chủ động, không bao lâu sau, Ôn Nhiên liền không chịu được mà thở dốc, đẩy bàn tay bắt đầu mấy quy củ của hắn ra.

"Đây là phòng bệnh mà."

Lúc này Ôn Thật Tại và Lâm Phương đã đi ra ngoài tản bộ, bất kì lúc nào cũng có thể trở về, Ôn Nhiên cũng là định đùa giỡn một chút với Thẩm Minh Xuyên, chứ không định trao đổi ý tứ sâu xa gì thêm.

Thẩm Minh Xuyên lại không định buông tha cho cậu: "Đừng sợ, ba mẹ còn lúc lâu nữa mới về, vừa đủ thời gian."

Thực ra Ôn Nhiên cũng bị nghẹn đến mức khó chịu, cậu nghĩ bình thường ba mẹ đi ra ngoài tản bộ thì đều phải hơn nửa tiếng thậm chí là một tiếng, bởi vậy liền ngầm cho phép động tác của Thẩm Minh Xuyên.

Vẫn là tư thế ngồi trên đùi của Thẩm Minh Xuyên, một tay Ôn Nhiên vịn trên vai hắn, tay còn lại bảo vệ cho bụng mình, chịu đựng bàn tay độc ác của tên lưu manh nào đó. Có lẽ là thời gian mang thai cơ thể rất mẫn cảm, cũng có thể là vì tích tụ lâu ngày, không bao lâu thì Ôn Nhiên đạt đỉnh.

Mặt cậu "bụp" một tiếng càng ngày càng đỏ.

Cái tên nào đó còn cố tình trêu chọc cậu: "Nhanh thật."

Ôn Nhiên thở hổn hển: "Có phải anh lại thích rửa bát mấy tháng không vậy?"

Cái này thật sự không thể trách cậu, từ việc ba mẹ cậu bất cứ lúc nào cũng có thể về đã là cảm giác rất đáng sợ rồi, nơi này lại cách hành lang có mấy bước chân, mà cửa bệnh viện cũng không phải là có cách âm tốt, lúc Thẩm Minh Xuyên giúp cậu thì còn có thể nghe được tiếng người nói chuyện bên ngoài truyền tới.

Dưới nhiều sự kích thích như vậy, làm sao mà cậu nhịn được.

Thẩm Minh Xuyên dùng khăn giấy lâu sạch thứ ấy của cậu, vo lại ném thùng rác, hắn nhéo nhéo khuôn mặt đỏ tưng bừng của cậu, nói: "Có phải trước đây em chưa từng làm với ai không?"

Hết chương 38.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.