Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 10: Thận trọng thăm dò



Lâm Ngạn ngồi ở trong quán cà phê đối diện với nhà trẻ, vị trí đối diện với cửa nhà trẻ, có chút nhàm chán lật điện thoại. Hôm nay là ngày đầu tiên đôi tham ăn lên lớp lá, cũng đúng lúc là sinh nhật bọn nó. Lâm Ngạn mạo hiểm nguy hiểm bị tiểu biên diệt khẩu, sớm chờ ở cửa nhà trẻ chuẩn bị cho bọn nó một kinh hỷ.

Khi các cô em gái quán cà phê lại nhìn cậu vô số lần, phấn hồng trong mắt một mảnh, người đàn ông này lớn lên thật nên đi làm minh tinh, còn hơn những vai nam trẻ trên ti vi ngưu bức hò hét, trực tiếp bỏ rơi người ta một dòng sông!

“Cực phẩm a!” Cô gái nhỏ đối mỹ sắc không có sức chống cự, người như vậy nên nuôi ở nhà để thưởng thức.

Cô gái nhỏ bên này còn đang không tự chủ chảy nước miếng, phong linh ở cửa vang lên, người đàn ông một thân tinh anh đi đến, cô gái không khỏi che ngực, hôm nay đi làm quả thực kiếm lời rồi!

Một ôn nhu tinh xảo, một anh tuấn cao ngất, đặt ở trong quán cà phê nho nhỏ này, quả thực ….. Đơn giản là phí của trời a!

Lâm Ngạn ngồi ở đó đờ ra, thẳng đến khi bị một bóng tối ngăn trở tầm mắt, mới không giải thích được ngẩng đầu.

“Anh Chu?!” Lâm Ngạn trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Mặc, lần này lại là tiện đường?!

Chu Mặc nhìn cậu một cái, gọi ly cà phê, bình tĩnh ngồi xuống, rất là tự nhiên.

“Đến nhà cậu không ai mở cửa, liền đến đây thử thời vận.” Chu Mặc nhấp một ngụm cà phê, cau mày, còn thật là khó uống!

Lâm Ngạn một đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn, sau đó thì sao?

“Được người mời đến.”

“…” Nói thêm mấy câu sẽ chết a!

Lâm Ngạn đang muốn nói chuyện, cửa lớn đối diện liền mở ra, cũng không đoái hoài tới cùng Chu Mặc khua môi múa mép, vội vã đi đón bảo bối nhà cậu. Trước ngực cũng có số, tám phần mười là kiệt tác của Lâm Thang Viên nhà cậu!

Lâm Thang Viên đứng ở trước cửa trường học, tay lôi kéo Lâm Đậu Bao, thấy thân ảnh chạy như bay đến, tâm có chút vui vẻ. Đại Lâm nhà bé đã quên mình làm việc hai tháng, ngày hôm nay rốt cuộc được thả ra. Lâm Đậu Bao cũng rất cảm động, Đại Lâm nhà cậu rốt cục có thể dẫn bọn nó đi ăn ngon rồi!

Chu Mặc chậm rãi đi theo phía sau Lâm Ngạn, trông thấy con mắt Lâm Thang Viên đột nhiên trợn to, có chút cảm động.  Đứa bé này rất tinh quái, biểu tình giật mình như thế Chu Mặc rất hưởng thụ.

“Chú Chu!” Lâm Thang Viên hoàn toàn không thấy tâm thủy tinh của cha bé bị nghiền nát, chạy thẳng tới ôm ấp của Chu Mặc.

Chu Mặc một phen ôm lấy bé, xoa xoa đầu nhỏ của bé, cũng thật cao hứng, “Chuyện chú Chu đáp ứng con liền tuyệt không đổi ý.”

Lâm Ngạn ở bên cạnh ôm Lâm Đậu Bao, tâm đều chảy máu, nhóc con này uổng công nuôi!

“Đại Lâm, cha mất hứng?” Lâm Đậu Bao vuốt mặt cha nhóc, vẻ mặt đồng tình nhìn cậu.

Lâm Ngạn không nói gì, cậu có thể cao hứng sao?! Con gái nhà cậu đây là tư thế muốn lấy chồng bỏ trốn a!

Chu Mặc liếc nhìn Lâm Ngạn, nhìn cậu giống một người không có tinh thần phấn chấn, có chút đau lòng. Đi tới vỗ vỗ vai cậu, “Hiện tại Diệp Hằng không phân thân ra được, sinh nhật trước kia của bọn nhỏ đều là cậu và Diệp Hằng cùng nhau tổ chức đi, lần này vừa lúc tôi rảnh.” Hắn không có nói là, Lâm Thang Viên ở sân bay cùng hắn đánh tiếng, mời hắn tới tham gia sinh nhật lần cuối của mình ở nhà trẻ.

Lâm Thang Viên liếc mắt nhìn Chu Mặc, nghĩ cái người chú này thật sự là thái thượng đạo (Thái thượng đạo: khen 1 ai đó biết xử sự, thái độ làm người tương đối khéo đưa đẩy), độ hảo cảm nhất thời lên mấy bậc. Kỳ thực cô bé làm như vậy, vẫn rất có thâm ý. Đại Lâm nhà bé tuy rằng trạch, thế nhưng thật không thiếu người theo đuổi. Cùng với để cho Đại Lâm tìm một người chính mình không thích, còn không bằng chính bé hỗ trợ tìm một người. Nghe khẩu khí Đại Lâm, người chú Dương đáng ghét kia cũng rất nhanh từ nước Mĩ trở về, bé phải tiên hạ thủ vi cường! Về phần tại sao lại xem xét một người đàn ông cho lão cha nhà mình, Lâm Thang Viên cũng không hiểu rõ, dù sao người chú Dương đáng ghét kia tuyệt đối không được!

Có tầng quan hệ với Diệp Hằng này, tâm tình Lâm Ngạn nhất thời tốt lên khá nhiều. Xem dáng điệu mới vừa rồi kia, Lâm Thang Viên đừng đặt khả năng lão cha nhà mình quá cao. Bốn người ở cửa trường học cùng thầy giáo chào hỏi, liền ngồi xe đi đến một nhà hàng Ấn Độ. Lâm Đậu Bao rất thích cà ri, Lâm Thang Viên ngược lại cũng không kén ăn, lần này thuận theo yêu thích của bạn nhỏ, ngược lại ăn cũng rất vui vẻ.  Nguyên bản Lâm Ngạn còn có chút câu nệ, có lẽ nói là bài xích. Mặc dù cậu đã rời khỏi G thành năm năm rồi, thế nhưng Chu Thị cậu vẫn là biết. Cùng thanh niên tài giỏi đẹp trai như Chu Mặc cùng một chỗ, áp lực quá lớn, hơn nữa cậu cũng không thích. Kỳ thực trong lòng cậu rất rõ ràng, Diệp Hằng bất quá là người này mượn cớ. Cậu ấy cùng con ốc sên là một dạng, thời điểm khi rúc vào vỏ cứng lại bị Chu Mặc kéo ra bên ngoài. Loại cảm giác này thật đúng là không xong.

Chu Mặc vẫn bất động thanh sắc nhìn cậu, thấy cậu trầm tĩnh lại, mới thở phào nhẹ nhõm. Chiếu cố một lớn hai nhỏ ăn uống, một bữa cơm ăn xong Chu Mặc chính mình không có ăn được bao nhiêu.

“Chú Chu, buổi tối người nghỉ ngơi ở đâu?” Lâm Thang Viên rất có ánh mắt, lúc này trời tối rồi, nhất định phải cản trước khi cha bé nói tạm biệt liền hỏi.

Chu Mặc liếc mắt nhìn cô bé, nhóc con kia quả thực sắp thành tinh!

‘Còn chưa có nghĩ ra, đợi một hồi tùy tiện tìm một cái khách sạn lịch sự một chút.” Chu Mặc rất là thông minh, một lớn một nhỏ phụ họa như thế, Lâm Ngạn nhất thời lúng túng.

Theo lý thuyết lấy điều kiện kinh tế của Chu Mặc, cho dù là ở phòng tổng thống cũng không chớp mắt, thế nhưng lần này dù sao cũng là vì một đôi tham ăn đến T thành, bản thân mình không quan tâm thật đúng là không thể nào nói nổi. Con gái nhà cậu đều đã lên tiếng, Lâm Ngạn cũng chỉ có thể kiên trì mở miệng nói.

“Căn phòng của Diệp Hằng vẫn còn trống, nếu như anh Chu không chê liền chấp nhận ở tại căn phòng của Diệp Hằng một chút đi.” Lúc Lâm Ngạn nói lời này rất không tình nguyện.

“Vậy quấy rầy.”

“….” Lâm Ngạn có chút bất đắc dĩ, cậu chỉ là khách khí một chút!

Lâm Đậu Bao miệng nhai đầy cơm cà ri, nhìn thấy vẻ mặt gian kế của chị nhóc hiện nụ cười như ý, rất là đáng thương nhìn Đại Lâm nhà nhóc. Lâm Thang Viên liếc mắt nhìn nhóc một cái, Lâm Đậu Bao lập tức ngồi thẳng an tâm ăn cơm, dù sao nhà bọn họ làm chủ cho tới bây giờ không phải là mình….

Bốn người ăn bữa cơm này sắp tới hai tiếng đồng hồ mới lưu luyến trở về nhà, vì làm quà sinh nhật, Chu Mặc liền nhận lời ngày mai mang theo hai đứa nhỏ đến sân chơi chơi, nhất thời đem hai đứa ăn hàng chọc cho vui vẻ. Tuy rằng tâm Lâm Ngạn trăm triệu lần không muốn, thế nhưng cũng chỉ có thể thuận theo ý tứ của hai đứa nhỏ. Trong lòng cậu rất không được tự nhiên, lại không nói ra được nguyên do. Nhìn người đàn ông ngồi ở trên ghế salon trêu đùa Lâm Đậu Bao, Lâm Ngạn có chút thất bại, sau cùng đơn giản là trốn vào thư phòng làm công việc.  Tiến độ ngày hôm nay bị kéo dài phải bổ túc lại, chuyên mục hôm nay bị bỏ trống rồi, Diệt Tuyệt Sư Thái thực sự sẽ nổi bão.

“Còn chưa nghỉ ngơi?”

Lâm Ngạn ngẩng đầu một cái, thiếu chút nữa không phun ra ngoài. Chu Mặc mới vừa tắm rửa xong, hạ thân lại vây quanh một cái khăn tắm liền đi ra.

“Căn phòng của Diệp Hằng hẳn là có áo ngủ chưa dùng, tôi đi lấy giúp anh.”

Chu Mặc nhìn bóng lưng tông cửa xông ra, quả thực có thể xưng là chạy trối chết, không tự chủ được nở nụ cười một chút. Tuy rằng bán thịt có chút đáng thẹn, thế nhưng chiêu này hiệu quả tốt cũng không tệ lắm. Thư phòng rất nhỏ, một người lớn như hắn đứng ở bên trong lập tức lại có vẻ chật chội. Đoán chừng là bởi vì nghề nghiệp viết lách, trên giá sách chủng loại sách rất hỗn tạp, Chu Mặc lấy từ trong đó ra một quyển, nhìn ký tên một chút, Viêm Lăng.

“Cho anh.” Lâm Ngạn rốt cục luống cuống tay chân tìm được một bộ áo ngủ số lớn, mắt cũng không dám nhìn loạn, lung tung kín đáo đưa cho người đàn ông bại lộ này.

“Quyển sách này có thể cho tôi mượn xem một chút không?” Để tránh cho người nào đó mặt đỏ sung huyết mà chết, Chu Mặc rất là tốt bụng mặc áo ngủ. Hơi chật một chút, dù sao Diệp Hằng hơi gầy, áo ngủ số lớn mặc ở trên người hắn, vẫn là có chút mắc cười.

Lâm Ngạn có chút sững sờ, “Anh cũng thích xem tiểu thuyết?”

Chu Mặc tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, ” Có thể bồi dưỡng.”

“…”

“Tôi có thể mạo muội hỏi cái vấn đề hay không?” Chu Mặc cầm sách, cũng không có mở ra, lôi kéo cái ghế hướng Lâm Ngạn nhích lại gần, Lâm Ngạn nhất thời khuẩn trương lên.

“Cái gì?”

“Có suy nghĩ muốn đổi nghề qua làm biên kịch hay không?” Chu Mặc dừng một chút, thấy gương mặt cậu ngạc nhiên, mới chậm rãi mở miệng, “Nghe Chu Lam nói, cậu đối với sáng tạo cốt truyện rất có tài hoa, quyển ‘Bầu Trời Chi Thành’ này là bộ tiểu thuyết đầu tiên của cậu đã được người nhìn trúng cải biên thành trò chơi, vì sao không suy xét phát triển tốt hơn?”

“Biên kịch?!” Lâm Ngạn lúc này là giật mình thật, cậu đương nhiên biết thu nhập giữa viết lách cùng biên kịch chênh lệch. Thế nhưng cậu cho tới bây giờ đều không phải là người có lòng tham, hiện tại tuy rằng không giàu có, thế nhưng một nhà ba người rất ổn định, đối với cậu mà nói, cuộc sống yên tĩnh so với cái gì đều quan trọng hơn.

Lâm Ngạn lắc đầu, hai đứa tham ăn nhà cậu đã mất đi nửa tình thân, cậu không thể đem nửa tình thân còn sót lại lại đánh mất.

Chu Mặc nhìn cậu một cái, liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, “Cậu có thể chuyển đến G thành, Diệp Hằng và tôi đều có thể giúp cậu chiếu cố đứa nhỏ.”

Lâm Ngạn vội vàng lắc đầu, “Đa tạ ý tốt của anh, tôi nghĩ cuộc sống hiện tại rất tốt.”

Chu Mặc hé miệng, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, thế nhưng tâm ngược lại có chút trầm. Hắn lần này tới mục đích là giúp sinh nhật đứa nhỏ, một mục đích khác chính là nghĩ biện pháp làm cho người quay lại G thành. Mặc dù giao thông bây giờ tiện lợi, thế nhưng không có ở dưới mắt của mình luôn luôn không yên lòng.

Trong lúc nhất thời hai người cũng không có ai hé răng, nhất thười có chút lúng túng. Chu Mặc trong đầu xoay nhanh, vô duyên vô cớ làm cho người này quay về G thành căn bản là thiên hương dạ đàm*, vốn định dùng sự nghiệp mê hoặc một chút, đáng tiếc người này một chút cũng không nhượng bộ. Lâm Ngạn không biết tâm tư người này, vẫn cứng ngắc ngồi ở đó. Cậu không có thói quen tiếp xúc gần gũi với người xa lạ như vậy, khí tức cương dương trên người Chu Mặc làm cho cậu rất là không thích ứng.

“Chú, con có thể ngủ cùng với người không?” Giữa lúc hai người đều tương đối không nói chuyện, Lâm Thang Viên đúng lúc xuất hiện rốt cuộc đem cha bé giải cứu. Lâm Ngạn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khí tràng của Chu Mặc quá cường đại. Cậu có thể cảm giác rõ ràng tâm tình vừa rồi của người ta không thuận, tâm mạc danh kỳ diệu cũng rất khẩn trương. Lâm Ngạn xoa xoa ót của mình, cậu có loại dự cảm không tốt….

Trước khi Chu Mặc ra cửa liếc mắt nhìn Lâm Ngạn, đột nhiên phúc chí tâm linh **, tên của một người chợt lóe lên. Xa ở G thành đồng chí Chu Lam đột nhiên liền hắt hơi một cái, cả người giật mình, thấy mẹ Chu mãi nhíu mày. Bé con này liền không có bộ dáng thục nữ!

Màn đêm buông xuống, tâm tình Chu Mặc rất tốt mang theo một đội thăm ăn đi ngủ, đợi đến lúc Lâm Ngạn từ thư phòng đi ra đã là gần hơn nửa đêm. Cậu đẩy cửa phòng đôi tham ăn, thấy ba người ngủ đến rất là có hương vị ngọt ngào, không khỏi thở dài. Bé con kia thực sự trêu cho cậu một phiền toái lớn!

Chú thích:

Thiên hương dạ đàm: thành ngữ có nghĩa là không thể. (Theo baidu)

Phúc chí tâm linh: Thuật ngữ nhà nho, để phúc khí đến, lòng người cũng mở, tâm tư đều có vẻ linh hoạt. Hình dung người gặp pahir thời cơ thích hợp thì ý nghĩ cũng linh hoạt, hành động thỏa đáng. (Theo baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.