Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 1



“A, đứa nhỏ này, con an phận một xíu!”

Sáng sớm, Hứa Hàm còn đang trong giấc mộng đã bị động tĩnh trong bụng làm tỉnh.

Cô híp mắt xoa bụng, trấn an thằng nhóc đang duỗi chân đá trong cái bụng cao cao phồng phồng của mình.

Thời thiếu nữ cô còn chưa yêu đương lần nào, sau một giấc ngủ dậy lại phát hiện chính mình là một thai phụ sắp lâm bồn, nội tâm của Hứa Hàm hỏng mất.

Cô chẳng qua quá nhàm chán nên đi đọc tiểu thuyết, sau đó bị vai ác bên trong làm cho sợ hãi, liền đi bình luận một chút nói vai ác quá vô nhân tính mà thôi.

Hiện giờ, cô không chỉ xuyên vào trong quyển sách ấy trở thành thai phụ, mà đối chiếu theo kí ức của nguyên chủ, cô còn chính là bà mẹ cực phẩm của vai ác ác độc trong quyển sách ấy!

Mà đứa nhỏ sắp ra đời trong bụng cô… Ha hả ha hả, cô nhất định phải nói câu mmp*!

*mmp: Một câu chửi thề của TQ

Hứa Hàm đỡ bụng rời giường, chịu đựng cái eo mỏi lưng đau, đi toilet rửa mặt.

Trong gương hiện ra một gương mặt vô cùng đẹp. Rõ ràng là một thai phụ, nhưng trừ bỏ cái bụng phồng lên thì bộ phận khác một chút cũng chưa biến dạng, như cũ vẫn đầy đặn, đường cong lả lướt.

Nguyên chủ của thân thể này là Kiều Vãn Tình, là một đại mỹ nhân.

Trong quyển sách, nguyên chủ có diện mạo đẹp như vậy, lại ham hư vinh, muốn bám vào người giàu có, một lòng muốn gả vào hào môn, gia nhập vào giới thượng lưu.

Đáng tiếc xuất thân nguyên chủ bần hàn, vòng giao thiệp cũng hữu hạn, khả năng của nguyên chủ chỉ gặp gỡ được những người đàn ông bình thường, không lọt vào mắt cô ấy.

Cho đến khi ba của vai ác xuất hiện.

Ba của vai ác tên Cố Yến Khanh. Anh là người thừa kế duy nhất của Cố gia, du học về nước xong lại tự xây dựng sự nghiệp của bản thân, là một người tài giỏi, lại thêm Cố gia hùng hậu đằng sau giúp đỡ, trở thành một đại gia danh xứng với thực.

Đương nhiên, mục đích tác giả xây dựng ba của vai ác hoàn hảo đến vậy là vì phục vụ nam chủ. Nam chủ là cháu của Cố Yến Khanh, mà Cố Yến Khanh cả đời không cưới, dưới gối không con, liền đem nam chủ – người cháu thông minh xuất sắc nhất trở thành người thừa kế mà bồi dưỡng, sau đó lại cùng con của mình, cũng chính là vai ác, đối đầu với nhau.

Cố Yến Khanh là nhân vật xuất sắc như vậy, Kiều Vãn Tình lại may mắn gặp được. Để nâng cao địa vị, cô ấy chọn phương thức cũ mà lại cẩu huyết nhất: Hạ dược lên giường, ngủ với Cố Yến Khanh, muốn anh chịu trách nhiệm với mình.

Đáng tiếc Cố Yến Khanh lại không phải người đàn ông truyền thống, ngủ xong là sẽ phụ trách với cô, nên sau khi bị hạ dược, anh tức giận không thôi, liền trực tiếp quăng một tờ chi phiếu để cô lăn đi.

Kiều Vãn Tình oán hận lại không cam lòng, lúc sau biết mình mang thai, liền sinh đứa nhỏ ra, định mang theo con tới cửa với ý định bức hôn. Nếu bức hôn không thành thì cô ấy nghĩ con mình là con thân sinh của Cố Yến Khanh, kiểu gì cũng được phân cho một chút tài sản.

Một chút tài sản của Cố gia cũng đủ cho cô ấy cẩm y ngọc thực cả đời*.

*cẩm y ngọc thực: sống đầy đủ, sung túc.

Tiếp thu kí ức của nguyên chủ, Hứa Hàm dở khóc dở cười với một loạt ý tưởng này của cô ấy – một nữ phụ chẳng có đầu óc.

Chưa nói đến ý tưởng vớ vẩn đem Cố Yến Khanh ngủ là có thể gả vào hào môn khiến người ta không biết nên khóc hay cười, kể cả cô có thật sự đem con thân sinh của Cố Yến Khanh tới cửa bức hôn, với năng lực của Cố Yến Khanh cũng có thể đoạt con của cô ấy, làm cô ấy cút đi, cô ấy cũng chẳng có biện pháp gì ngăn cản anh.

Vậy nguyên chủ thật quá không có đầu óc mới cảm thấy chính mình có thể mẫu bằng tử quý*!

*mẫu bằng tử quý: mẹ sướng nhờ con.

Khó trách cô ấy sống không quá ba tập!

Thật phí một gương mặt đẹp như vậy!

Hứa Hàm vuốt gương mặt tinh tế kia mà không tiếng động khẽ thở dài một chút.

Trong sách cũng không miêu tả kĩ nhân vật Kiều Vãn Tình này lắm, chỉ biết là Cố Yến Khanh đi công tác tỉnh ngoài theo yêu cầu, chưa biết ngày về, mà Kiều Vãn Tình lại không có bất kì phương thức liên hệ nào của anh, chỉ có thể ở nhà ôm cây đợi thỏ.

Nhưng vì tác giả an bài, Kiều Vãn Tình luôn không có cơ hội liên hệ với Cố Yến Khanh.

Mang thai đứa nhỏ mệt, nuôi nấng đứa nhỏ cũng không thoải mái, kinh tế ngày càng túng quẫn khiến tư tưởng của nguyên chủ dần dần trở nên cực đoan và điên cuồng, đối xử với con luôn chẳng cho sắc mặt tốt, luôn đánh chửi, mỗi ngày còn liên tục giáo huấn với con cha cậu tài giỏi như thế nào, xuất thân của cậu nhóc cao quý ra sao, luôn nói với con mình cậu là người thừa kế chuẩn của Cố gia.

Mà chính bản thân nguyên chủ nuôi nấng con của Cố Yến Khanh càng ngày càng vô vọng, bắt đầu đắm mình trong trụy lạc. Cô ấy lại dựa vào gương mặt trời ban của mình câu dẫn những người đàn ông trung niên có tiền dễ như trở bàn tay, rồi làm tiểu tam, tình nhân của những người đó. Có thể nói Kiều Vãn Tình diễn vô cùng tròn vai, đem nhân vật của mình thành một nữ phụ cực phẩm.

Cũng chính vì vậy mà con của cô ấy trưởng thành trở nên thật biến thái. Càng đáng sợ hơn là con cô ấy chính là người đích thân nhổ đi ống dưỡng khí của nguyên chủ, làm nguyên chủ tử vong.

Nghĩ đến số phận của Kiều Vãn Tình về sau, nội tâm Hứa Hàm cạn lời.

Cô chỉ nghĩ lại quyển sách mà thôi, thật là đậu má.

…..

Rửa mặt xong, Hứa Hàm ra khỏi phòng, người trong phòng khách nghe được động tĩnh cô ra cửa liền cuống quýt đem đồ vật trên tay giấu đi.

“Cháu hôm nay dậy sớm vậy à?” Bà nội Kiều lấy lòng, nhìn cô cười cười.

Hứa Hàm xem vẻ mặt sợ hãi của bà mà đau đầu. Vị này là bà của Kiều Vãn Tình, 60 tuổi, nhút nhát, dễ bị khi dễ.

Cha mẹ Kiều Vãn Tình cùng mất, chỉ còn mỗi bà là người thân, nguyên chủ sinh con nhưng không có ai chăm sóc đứa trẻ nên đưa bà từ nông thôn lên.

Bà nội Kiều đối với việc Kiều Vãn Tình chưa kết hôn đã có thai một câu cũng chẳng dám nói, ở chỗ này chịu thương chịu khó hầu hạ cô ấy, còn luôn phải ứng phó tính tình hỉ nộ vô thường của nguyên chủ.

Ngày thường bà nội Kiều muốn cùng nguyên chủ nói chuyện, Kiều Vãn Tình đều trợn trắng mắt chẳng để ý đến bà. Nhưng một công dân tốt đẹp như Hứa Hàm lại chẳng thể đối xử như vậy với một người lớn tuổi.

“Đúng vậy, nó nháo đến lợi hại, cháu không ngủ ngon, liền dậy.” Hứa Hàm đến bên cạnh bà, ngồi xuống, chỉ chỉ bụng nói.

Bà nội Kiều thấy cô nói chuyện ôn tồn như vậy ngẩn ra một chút, sau đó vội nói: “Vậy cháu ngồi một lát, bà đem bữa sáng tới.”

Hứa Hàm không muốn OOC* đến quá lợi hại liền nhàn nhạt gật đầu, không nói chuyện.

* OOC: out of character.

Chờ bà nội Kiều đi vào phòng bếp, Hứa Hàm thấy đồ vật lúc nãy bà giấu ở trên sô pha lộ ra, cô tò mò đi qua cầm tới xem, là một đỉnh mũ nhỏ, màu lam nhạt, còn chưa làm xong.

Có thể thấy được chiếc mũ được đan thật sự dụng tâm, vô cùng đẹp, tinh xảo, hoàn toàn có thể so sánh với những cái trên thị trường do máy móc dệt ra. Cái này hẳn là được chuẩn bị cho đứa nhỏ trong bụng cô.

Vì sao bà lại cuống quýt giấu đi, chủ yếu là vì Kiều Vãn Tình luôn không muốn thừa nhận xuất thân của mình, luôn muốn được chen vào vòng của các nhân vậy nổi tiếng mà thường xuyên dùng hàng hiệu, các nhãn hiệu mà các phu nhân hay dùng.

Nguyên chủ đương nhiên không cho phép bà nội Kiều cho con của cô ấy – con trai của đại thiếu gia Cố gia dùng đồ vật như vậy.

Cô ấy thậm chí còn coi bà nội Kiều là bảo mẫu trong nhà, coi bà như một kẻ hầu phục vụ cho cuộc sống của mình mà thoải mái hưởng thụ.

Đều là phụ nữ, có cùng xuất thân như nhau, Hứa Hàm lắc đầu, không hiểu vì sao Kiều Vãn Tình lại có suy nghĩ ham hư vinh như vậy.

Bà nội Kiều bưng bữa sáng của cô ra, thấy cô đang xem cái mũ, sắc mặt hoảng hốt, nói: “Cái kia, bà… Bà nhàn rỗi nhàm chán nên làm cho Lý gia ở cách vách.”

“Dạ,” Hứa Hàm buông mũ xuống xuống, nói, “Cháu thấy nó khá đẹp, vừa vặn đem cho đứa nhỏ trong bụng dùng, khi nào bà rảnh cũng làm cho nó một cái mũ như vậy được không ạ?”

Bà nội Kiều nghe vậy lại không biết nên làm thế nào, bèn đem bữa sáng buông xuống, chà xát tay, cẩn thận hỏi: “Cháu sẽ không ghét bỏ sao?”

“Không ạ.” Hứa Hàm nhìn vẻ mặt thụ sủng nhược kinh của bà mà bất đắc dĩ đau đớn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Trước kia là cháu không đúng, quá yêu mến hư vinh, đợt này cháu suy nghĩ một chút, vinh hoa phú quý là thứ không thể cưỡng cầu được, cuộc sống hạnh phúc mới là quan trọng nhất, nên cháu sẽ chậm rãi thay đổi chính mình.”

“Không, không cần thay đổi, cháu như bây giờ khá tốt, khá tốt.” Bà nội Kiều cuống quýt nói.

Hứa Hàm: “…..”

Rốt cuộc là nguyên chủ của thân thể này đã để lại cho bà bao nhiêu thương tổn trong tâm lí?

…..

Bởi vì gần đến ngày dự sinh, Hứa Hàm được yêu cầu đi bệnh viện làm một lần kiểm ra tiền sản.

Vốn dĩ hai ngày trước cô phải đi, nhưng khi đó Hứa Hàm vừa trọng sinh, chưa thể tiếp thu được việc mình mang thai, tâm lí vô cùng bài xích việc kiểm ra thai sản.

Nhưng đứa nhỏ này đã sắp sinh, không thể phá thai, Hứa Hàm thấy không thể trốn được mới đỡ bụng đi kiểm tra thai sản.

Cô không thể giúp bà nội Kiều điều gì nên đành tự mình đi bệnh viện.

Cũng may không phải thai phụ nào cũng có chồng đi cùng, nên cô đi một mình trông cũng không quá khác lạ.

Bởi hôm nay cũng không phải cuối tuần, Kiều Vãn Tình lại lựa chọn bệnh viện loại này vì kẻ có tiền thích đi bệnh viên tư lập, bệnh viện cũng không có rất nhiều người, nên Hứa Hàm kiểm tra cực kì thuận lợi.

“Kiều tiểu thư, con của cô thật khỏe mạnh, thật nhanh là có thể nghênh đón bạn nhỏ đáng yêu rồi.” Bác sĩ xem xong kết quả kiểm tra mà cười tủm tỉm nói với Hứa Hàm.

“Dạ, vậy có phải tôi nên tới bệnh viện ở?” Tay mơ Hứa Hàm thật không chuyên nghiệp hỏi.

Cô lo lắng thời điểm mình ở nhà đứa nhỏ đột nhiên ra đời, hoặc là ở trên xe thậm chí là ở trên đường liền sinh, tại trên tin tức cũng có những ví dụ như vậy rồi.

“Không vội, chờ bụng bắt đầu đau thì có thể đến,” bác sĩ thấy vẻ mặt lo lắng của cô liền trấn an nói, “Kiều tiểu thư không cần nóng lòng, tránh ảnh hưởng đến thai nhi.”

Hứa Hàm đứng dậy: “Cảm ơn bác sĩ, tôi đi trước.”

“Được, Kiều tiểu thư đi thong thả.”

Tạm biệt bác sĩ, Hứa Hàm xách túi xách, chậm rãi bước ra khỏi bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên sau khi Hứa Hàm trọng sinh xuyên vào Kiều Vãn Tình ra khỏi nhà tới nơi công cộng. Vì quyển sách tham khảo thế giới thực để viết hiện đại hư cấu văn nên cảnh tượng sinh hoạt nơi này cũng không khác hiện thực, hiện thực có thì nơi này cũng có.

Dường như cô đang sống ở thế giới của chính mình, chẳng qua là thay đổi thân phận của mình.

“Nhường một chút, làm phiền nhường một chút.”

Hứa Hàm vừa đi đến cửa bệnh viện thì có một người đàn ông ôm một người vô cùng lo lắng vọt vào, nhìn dáng vẻ vô cùng gấp gáp. Thân thể Hứa Hàm không tiện, theo bản năng bảo vệ bụng nhường đường cho anh ta, lại không chẩn thận ném túi trong tay xuống đất.

“Xin lỗi, xin lỗi,” người kia thấy thai phụ, vội dừng chân lại, “Tôi có đụng vào cô không?”

“Không có việc gì, anh mau đi đi.” Hứa Hàm nhìn người trong ngực anh ta thoi thóp thở, nói.

“Cảm ơn!”

Người đàn ông kia ôm người vội vàng đi rồi, Hứa Hàm định khom lưng nhặt túi dưới đất lên, lại có người nhanh hơn, giúp cô nhặt nó.

“Đây.” Người đưa cho cô là một người đàn ông mặc tây trang đi giày da, vừa nhìn là biết là một người có học.

Hứa Hàm nhận lấy: “Cảm ơn.”

Người đàn ông nhìn mặt Hứa Hàm, nghi hoặc một chút, sau đó lại lễ phép mà cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Kiều Vãn Tình quá mức mỹ diễm, phái nam nhìn cô ấy đều sẽ chần chờ kinh diễm, Hứa Hàm cũng không lạ, liền khẽ gật đầu với anh, rời đi.

Người đàn ông kia lại hơi nhíu mi, nhìn bóng dáng cô tập tễnh rời đi mấy giây, đến khi cô biến mất ở chỗ rẽ mới xoay người tiến vào bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.