Đồ đạc của Kiều Vãn Tình cũng không nhiều, bởi vì cô ấy muốn sống cuộc sống phú quý nên đồ vật cũng vô cùng “xa hoa”. Vì thế chỉ có chút đồ hàng hiệu, quần áo cùng đồ trang điểm.
Sau khi Khẩu Khẩu ngủ, Hứa Hàm đặt nó nằm trong phòng ngủ rồi cùng Đường Nguyệt Nguyệt dọn dẹp lại đồ đạc, rồi chờ chuyển phát nhanh tới mang đi là được.
Vốn dĩ lần trước khi Hứa Hàm trở về cô cũng đã mang một số đồ về rồi nên rất nhanh hai người đã dọn dẹp xong. Hứa Hàm gọi điện thoại cho chủ nhà để bàn giao lại phòng ở.
Lúc này Khẩu Khẩu cũng tỉnh, Hứa Hàm bế nó lên đổi tã giấy cho nó. Đường Nguyệt Nguyệt xem cô thao tác nhanh nhẹn trong lúc nhất thời hơi bất ngờ.
“Từ trước đến nay tớ thật sự chưa nghĩ cậu sẽ về quê sống. Tớ còn cho rằng cậu muốn ở chỗ này với Cố Yến Khanh cơ.”
Hứa Hàm vẫn như cũ dùng lý do cũ kỹ để thoái thác: “Mang thai xong tớ suy nghĩ lại khá nhiều chuyện.”
“Về sau cậu định như nào, một cô gái lại mang theo đứa trẻ, cậu cũng biết…”
Hứa Hàm đương nhiên biết một cô gái mang theo đứa trẻ không dễ dàng, nhưng trước mắt cô cũng chưa có biện pháp tốt hơn, nói: “Đi được bước nào đến bước đó.”
“Cậu có nghĩ cho Cố Yến Khanh… Nhận lại con? Cậu vẫn còn trẻ như vậy mà.”
Kiều Vãn Tình còn chưa qua sinh nhật 25 tuổi, xác thật còn rất trẻ. Lại còn mang theo đứa con của Cố Yến Khanh, có lẽ không ai hiểu ý định của cô ấy.
“Hay là…” Ngữ khí Đường Nguyệt Nguyệt có chút do dự, “Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định với anh ta?”
“Sao có thể, tớ sớm không còn tâm tư đó rồi.”
Hứa Hàm mặc tã giấy cho Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu còn có chút không phối hợp mặc vào, chân nhỏ vẫn khua khua. Hứa Hàm liền duỗi tay vỗ vỗ mông nó, lại xoa xoa bụng nhỏ của nó, Khẩu Khẩu cho rằng Hứa Hàm chơi cùng nó mà vui vẻ cười khanh khách, lộ ra hai cái răng sữa nhọn nhọn.
Khẩu Khẩu cười hạ hết tay chân xuống, Hứa Hàm tay chân nhanh nhẹn mặc xong quần cho nó. Cô thấy Đường Nguyệt Nguyệt còn muốn nói nhưng lại thôi, cô đành chuyển đề tài.
Nghĩ nghĩ, Hứa Hàm nói: “Trong túi tớ còn rau củ nướng, cậu nếm thử xem có ngon không.”
Quả nhiên lực chú ý của Đường Nguyệt Nguyệt bị dời đi, lấy rau củ nướng từ trong ba lô của cô ra. Đường Nguyệt Nguyệt thấy đó là một chút rau dưa màu xanh xanh được bọc trong túi bóng, thoạt nhìn không biết nó có hương vị gì hết.
Nhưng cô vẫn mở ra, lấy một miếng khoai lang ra ăn, nhai nhai hai cái, ánh mắt sáng lên: “Oa, ngon quá!”
Bình thường Đường Nguyệt Nguyệt thấy Hứa Hàm nói rau nhà cô ấy ăn ngon còn tưởng cô ấy khoác lác.
Nhưng hôm nay ăn thử một lần, Đường Nguyệt Nguyệt lập tức thay đổi thái độ.
Thật sự ăn rất ngon!
“Từ bao giờ tay nghề của cậu lại tốt như vậy,” Đường Nguyệt Nguyệt vừa ăn lại không quên lảm nhảm, “Rau này thật sự là cậu trồng hả? Oa, thật giòn, thật ngọt nha!”
“Đúng rồi, không phải tớ bảo tớ về quê trồng rau à?”
Nói rồi Hứa Hàm cho Khẩu Khẩu bú sữa, nhưng Khẩu Khẩu lại bị đồ ăn của Đường Nguyệt Nguyệt hấp dẫn, thấy Đường Nguyệt Nguyệt ăn rất ngon nên thèm quá mà quên cả sữa của mình. Nó nhìn đồ ăn trên tay Đường Nguyệt Nguyệt mà giàn giụa nước miếng.
“A, Khẩu Khẩu đây là muốn ăn à?” Đường Nguyệt Nguyệt nhìn nó, hiếm lạ hỏi, “Nó bé như vậy cũng ăn được hả? Tớ vẫn cho rằng mấy đứa nhỏ chỉ biết uống sữa thôi.”
“Nó thèm ăn nhiều thứ lắm, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn một chút.”
Hứa Hàm lấy khoai lang tím cho Khẩu Khẩu ăn. Răng nó mới mọc ra một chút chưa cắn được, cũng chưa biết cắn nên chỉ m út m út giống như khi uống sữa.
Khẩu Khẩu vui vẻ m út khoai lang tím, Hứa Hàm cười gõ nhẹ mũi cậu nhóc: “Nhóc tham ăn.”
Khẩu Khẩu mới 6 tháng, mới biết phát âm đơn giản theo bản năng.
Hứa Hàm dứt khoát giữ lấy tay nhỏ của nó: “Chàng trai trẻ từ nơi nào đến đây? Cười cao hứng như vậy có phải sắp có chuyện gì tốt không?”
Khẩu Khẩu không nghe hiểu lời cô nói nhưng khi Hứa Hàm nói cùng cậu ngẫu nhiên cậu sẽ nể tình mà nở nụ cười thật tươi.
Đúng lúc này, chuông cửa nhà bọn họ vang lên.
“Hả? Chủ nhà tới nhanh như vậy hả, tớ đi mở cửa.”
Đường Nguyệt Nguyệt buông đồ ăn vặt chạy đi mở cửa, ngoài cửa lại không phải là chủ nhà béo béo lùn lùn mà lại là một người đàn ông xa lạ mang theo một đứa trẻ. Người đàn ông này vô cùng anh tuấn, dáng người thon dài, không biết là từ chỗ nào rơi xuống.
Đường Nguyệt Nguyệt không nhận ra Cố Yến Khanh.
“Dạ? Anh tới tìm ai thế?”
“Kiều Vãn Tình ở chỗ này đúng không?”
Người đàn ông này làm cho người ta cảm thấy hơi… áp bách. Đường Nguyệt Nguyệt nói: “Đúng rồi, anh là…”
“Cô ấy ở đây đúng không?”
“Ở đây.” Xem bộ dáng đối phương không giống là người có ý đồ xấu. Đường Nguyệt Nguyệt gật đầu nói, hoàn toàn không biết mình đã bán đứng khuê mật của mình.
Hứa Hàm chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu lên nhìn người mới đến thì sửng sốt một chút, rồi nhíu mày: “Sao anh lại tới đây?”
Không đúng, làm sao anh lại biết cô tới chỗ này, hơn nữa lại trùng hợp tới đây?
“Nghe nói mọi người lên đây, tôi tới thăm Khẩu Khẩu.”
Ánh mắt Cố Yến Khanh dời đến người Khẩu Khẩu. Lần trước Khẩu Khẩu đã gặp Cố Yến Khanh, tựa hồ nhận ra anh, vừa thấy anh liền “A a” hai tiếng, vươn cái tay béo béo ra cầu ôm ôm.
Hứa Hàm: “…..”
Đúng là đứa trẻ không có tiền đồ!
Đường Nguyệt Nguyệt cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, lúc này mới chú ý tới khuôn mặt của Khẩu Khẩu giống giống với người đàn ông này. Lúc này mới ý thức được đây chính là Cố tổng Cố Yến Khanh – người làm bạn thân của cô mê đến thần hồn điên đảo.
Trời…
Cho nên hiện tại là như thế nào.
Đường Nguyệt Nguyệt thấy không khí giữa họ không quá thích hợp, lặng lẽ chuồn đi, lấy rau củ nướng mình đang ăn dở làm người tàng hình.
Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu, khóe mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt, tiến lên hai bước nói: “Cho tôi bế nó một chút.”
Chưa cần Hứa Hàm trả lời, đứa trẻ ăn cây táo, rào cây sung đã tự mình nghiêng nửa người ra.
Ai… Con cái lớn không giữ được, Hứa Hàm yên lặng cảm thán trong lòng, tùy ý để Cố Yến Khanh ôm đứa nhỏ.
Cố Yến Khanh bế nó rất thuận tay, Khẩu Khẩu tung tăng nhảy nhót trong lòng anh. Tiếp đó Khẩu Khẩu còn trừng mắt nhỏ tò mò xem Cố Yến Khanh, anh đưa tay nhéo nhéo chóp mũi nhỏ của Khẩu Khẩu.
Hiển nhiên Khẩu Khẩu cũng thích chơi đùa cùng Cố Yến Khanh, được anh nhéo mũi cười nheo hết cả mắt.
Lúc này, bé trai đi cùng Cố Yến Khanh tới kéo kéo tay áo anh. Cố Yến Khanh cúi đầu xem nó: “Sao vậy Uyên Uyên?”
Hứa Hàm còn đang đau lòng vì con trai không biết cố gắng bỗng nhiên ngẩng đầu.
Uyên Uyên, Cố Minh Uyên??
Lúc này cô mới đem lực chú ý dời tới bé trai đi cùng Cố Yến Khanh. Thoạt nhìn bộ dáng nó chừng bốn năm tuổi, tóc hơi vàng, ngũ quan tinh xảo xinh xắn. Cô nhớ trong sách có nói mẹ nam chủ là người Pháp nên nam chủ là con lai.
Chỉ là sắc mặt nhìn cũng không tốt lắm, thân thể có chút yếu.
Trong sách cũng có nói khi còn nhỏ thân thể Cố Minh Uyên không tốt lắm, thường xuyên sinh bệnh.
Giờ phút này Cố Minh Uyên vẫn còn là một đứa nhỏ, một chút cũng không liên hệ được với nam chủ bá khốc ở tương lai. Mắt nó trông mong nhìn rau củ nướng trong tay Đường Nguyệt Nguyệt, bộ dáng muốn được ăn.
Đường Nguyệt Nguyệt chú ý tới ánh mắt của nó, đưa cái bình qua: “Bạn nhỏ cũng muốn ăn hả?”
Cố Minh Uyên sợ hãi nhìn Cố Yến Khanh một cái. Thấy anh gật đầu đáp ứng cậu mới dám tới nhận, cầm bông cải xanh cho vào trong miệng, ánh mắt sáng lấp lánh rồi nói: “Ăn thật ngon.”
Cố Yến Khanh sủng nịch giơ tay xoa xoa đầu của cậu.
Không thể tưởng tượng được cô lại chính diện gặp mặt nam chủ.
Cố tình đứa trẻ ngốc không biết thế sự nhà cô được Cố Yến Khanh ôm còn nghiêng đầu nhìn Cố Minh Uyên. Cố Minh Uyên đang ăn rất ngon ngẩng đầu lên xem nó, thấy như vậy còn tưởng nó muốn ăn, bèn lấy đậu bắp cho nó. Khẩu Khẩu còn cười khanh khách trên vai Cố Yến Khanh chơi cùng Cố Minh Uyên.
Tại sao mọi thứ đột nhiên lại phát triển như vậy.
Cố Yến Khanh thấy Hứa Hàm nhìn chằm chằm Cố Minh Uyên với vẻ mặt không thoải mái, sờ sờ mũi nói: “Đây là Cố Minh Uyên, cháu trai của tôi.”
Hứa Hàm nghe lời giới thiệu này của Cố Yến Khanh như lời giải thích với cô rằng đó không phải là con anh, nhưng đáng tiếc trong lòng Hứa Hàm đang lộn xộn, không để ý nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Cố Yến Khanh nhìn đồ đạc xung quanh mình đã được dọn dẹp xong, nhàn nhạt hỏi: “Cô định hoàn toàn rời đi khỏi X thị?”
Nội tâm Hứa Hàm đang không thoải mái, nói chuyện cũng không khách khí: “Nếu không thì sao? Anh chẳng cưới tôi, tôi ở đây làm gì nữa?”
“…..”
Hứa Hàm nói xong lời này đang xấu hổ đến chết thì chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Đường Nguyệt Nguyệt đi mở cửa, lần này là chủ nhà tới. Bà nhìn một phòng đầy cười, ánh mắt chuyển đến Cố Yến Khanh đang bế đứa nhỏ, vội cười nói: “Ngài cũng ở đây à?”
À, vì sao Cố Yến Khanh vô duyên vô cớ lại đến đây, rõ ràng là do vị chủ nhà này mật báo.
Cố Yến Khanh hơi gật đầu một cái.
Đối với vị chủ nhà này ấn tượng của Hứa Hàm đã không tốt, biết bà mật báo cho Cố Yến Khanh sắc mặt lại càng xấu, ngữ khí đạm mạc nói: “Chủ nhà, bà tính một chút tiền điện nước của chúng tôi, chúng tôi không tính thuê nữa nhưng tiền thế chấp bà không trả lại nữa đúng không?”
Khi Hứa Hàm mới trọng sinh xuyên vào Kiều Vãn Tình thì Kiều Vãn Tình mới dọn vào đây được hai ngày, lại vừa ký hợp đồng thuê một năm, hơn nữa đã thanh toán nửa năm tiền thuê nhà. Phòng này là phòng có một sảnh, một bếp và toilet, một tháng tiền thuê là 2500.
Khi ấy Kiều Vãn Tình mang bà nội Kiều lên để chăm sóc cô ấy, chung cư trước kia Kiều Vãn Tình ở khi còn độc thân nhỏ nên cô ấy dọn tới nơi này. Lúc đó cô ấy cũng mới nhận được 20 vạn từ Cố Yến Khanh, lại cảm thấy sau khi mình sinh đứa trẻ có thể gả vào hào môn nên trả tiền vô cùng rộng rãi, mắt chưa chớp một chút đã trả hết tiền thuê nhà rồi.
Sau đó Hứa Hàm cùng bà nội Kiều về nông thôn. Vốn dĩ cô còn thương lượng với chủ nhà để trả phòng lại, lấy lại tiền thế chấp cùng tiền thuê nhà. Kết quả chủ nhà lại vô cùng xấu tính tỏ vẻ một phân tiền cũng không trả lại.
Đáng tiếc khi đó Hứa Hàm mới ở cữ xong, không có tinh lực ầm ĩ với bà ấy, lại không biết có thể ở nông thôn được không nên cái gì cũng không cầm đi, cũng không so đo, chỉ cho chủ nhà vào sổ đen thôi.
“Trả trả,” vẻ mặt chủ nhà ân cần, cười nói, “Trong nửa năm này nhà các cô cũng không ở được bao lâu, phí điện nước hay phí quét tước gì đó tôi cũng không thu.”
Hứa Hàm hơi ngoài ý muốn trước thái độ dễ nói chuyện này của chủ nhà, nhưng nghĩ đến bà ấy mật báo cho Cố Yến Khanh thì cũng hơi hiểu ra.
Cố Yến Khanh nghe xong, đạm mạc nói: “Nửa năm nay cô ấy cũng không ở, bà cũng muốn thu tiền thuê nhà ư?”
“Đây, nhưng xác thật là phòng cô ấy vẫn luôn dùng mà,” chủ nhà không cười nổi nữa, “Nửa năm nay tôi cũng chưa cho người khác thuê, cũng không thể để tôi lỗ vốn chứ.”
Hứa Hàm ngẫm lại thái độ nửa năm trước của chủ nhà, vô cùng tức giận, hiện tại lại có người chống lưng, khó tránh cáo mượn oai hùm, nói: “Nửa năm trước tôi tìm bà để trả phòng, bà không cho tôi trả, còn bảo tôi có bản lĩnh thì đi báo nguy còn gì.”
“……” Biểu tình chủ nhà cứng đờ.
Bà trầm mặc hồi lâu, tựa hồ như đang đấu tranh tâm lý: “Cái này, tôi giảm cho Kiều tiểu thư tiền thuê một tháng được không? Thế này tôi còn không kiếm được lời, cô còn lãi 1500.”
Hứa Hàm cũng không nghĩ đến đòi toàn bộ tiền về, nhưng vẫn khó chịu thái độ của chủ nhà.
Một bên Cố Yến Khanh ngữ khí lạnh nhạt nói: “Ba tháng.”
“Nhưng…”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai,” Cố Yến Khanh đổi tay bế Khẩu Khẩu, lại cẩn thận cho nó ăn, ngoài miệng nói không chút khách khí, “Tôi cũng rất mệt.”
Chủ nhà: “…..”
Cuối cùng chủ nhà đành nhịn đau trả lại tiền thuê nhà ba tháng cùng tiền thế chấp, tổng cộng 1 vạn năm. Hứa Hàm nhìn số tiền này nháy mắt một chút, cảm thấy hành vi này hơi giống ăn cướp nhưng lại vô cùng sảng khoái.