Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 19



Đảo mắt đã tới cuối năm. Vì rất nhiều người bắt đầu nghỉ phép mà ở trấn trên hấp dẫn nhiều du khách khắp nơi tới tham quan. Bởi ở ngọn núi phía Tây có một vùng trồng hoa mai, và có cả miếu Nguyệt Lão phía dưới, tuy rằng diện tích không lớn nhưng lại vô cùng nổi tiếng.

Việc làm ăn ở Nông Gia Nhạc khá tốt.

Tin tức tốt nhất chính là nhu cầu rau quả ở Nông Gia Nhạc tăng mạnh. Nếu như ngày trước ba ngày Hứa Hàm đưa một lần là đủ rồi thì bây giờ mỗi ngày phải đưa một lần, mỗi lần còn đưa một túi đầy.

“Rau nhà các cô trồng như thế nào mà sao ăn ngon thế?” Bà chủ của Nông Gia Nhạc sau khi phát hiện ra Hứa Hàm là một người rất tốt thì không còn dùng thái độ như lần đầu gặp mặt để đón tiếp nữa mà dùng gương mặt tươi cười để nói chuyện.

Hứa Hàm hà hơi một cái xoa xoa đôi bàn tay đông cứng, nói: “Chính là dùng phân hữu cơ để bón thay vì phân hóa học, sau đó thì cẩn thận chăm sóc là được rồi.”

Bà chủ nhỏ giọng nói: “Cô dùng lời này lừa người khác thì còn được, chứ đừng lừa tôi. Có phải cô mua cái gì, à hạt giống chuyển gen như trên tin tức nói mới được như vậy không?”

“Sao có thể,” Hứa Hàm bị suy đoán của bà chủ làm cho tức cười, nói, “Nếu bà không tin thì hôm nào tự đi mua một ít hạt giống rau, sau đó tôi trồng ở vườn nhà tôi. Tôi đảm bảo với bà là rau lớn lên cũng ngon như tôi giao cho bà đó.”

Bà chủ xua tay nói: “Rồi rồi, tôi chỉ nói như vậy thôi, dù sao thì rau nhà cô cũng rất ngon, tôi bán rất chạy, tôi còn hận cô không thể đi bán thịt rồi đồ ăn tới đây cho tôi đó.”

“Bà chủ Thái, hiện tại việc làm ăn của Nông Gia Nhạc tốt như vậy, bà có nghĩ muốn bán thêm rau dưa sống không?”

“Ha, tôi lại không ngốc. Nếu tôi bán mỗi rau sống không, rau lại ngon như vậy thì ai đến ăn ở nhà tôi?”

À, bà cũng biết rau ngon và quý cơ đấy.

Lúc này, người làm trong tiệm đổ một ly nước ấm mang ra cho Hứa Hàm, thẹn thùng cười cười nói: “Tình tỷ uống nước đi ạ.”

“Cảm ơn em nha.” Hứa Hàm vừa lái xe lâu như vậy, thật sự cũng đang vô cùng lạnh, uống xong nước ấm cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Cô tiếp lời bà chủ vừa mới nói: “Nhưng cũng không nhất định sẽ không tiếp tục ăn ở đây nha. Người ta ăn qua rồi thấy ngon nên mới mua rau. Thật ra nếu như vậy bà có thể kiếm thêm gấp đôi đó. Hơn nữa, chờ khi danh tiếng tốt, nhiều người không nghe tới danh tiếng của tiệm ăn cũng sẽ nghe danh của rau bà bán, sau đó đến đây mua rau. Sau khi mua xong không chừng sẽ ngồi xuống ăn một bữa cơm. Có thể nói là cả việc làm tiệm cơm và bán rau sống sẽ đều kéo khách hàng cho nhau đúng không?”

“À, cô nói như vậy tôi cũng thấy khá hợp lý. Quả nhiên là người có học càng có đầu óc kinh doanh. Thế thì ngày mai cô mang thêm một chút rau lại đây, tôi thử bán xem xem.”

Hứa Hàm thấy hấp dẫn, nhẹ giọng cười cười nói: “Có thể, nhưng bà chủ ạ, lần này là tôi cùng buôn bán nha.”

Bà chủ Thái cười: “Tôi biết cô sẽ không có ý tốt như vậy mà, làm đi. Dù sao tôi cũng thử trước xem, nếu như thật sự được thì chúng ta lại bàn bạc về giá cả.”

Hứa Hàm tỏ vẻ tôi có thể chờ. Nhưng cứ như vậy thì chắc cô dùng xe đạp điện để chở rau sẽ không đủ, có lẽ phải mua thêm một cái xe vận tải nhỏ để chuyển. Hoặc là thuê cái xe ba bánh ở trong thôn.

Tạm biệt bà chủ Thái, Hứa Hàm lái xe về nhà. Đi qua chợ thấy người ta đang bán vịt liền dừng lại mua để tối về làm ăn.

Đang lúc cô thanh toán tiền chờ chủ quán xử lí vịt cho mình thì bỗng nhiên nghe được thanh âm chần chờ: “Vãn, Vãn Tình?”

Hả? Hứa Hàm tò mò ngẩng đầu lên xem, thấy đối phương là một người phụ nữ trên dưới 50 tuổi, đang xách cái túi vải có vẻ cũ cũ. Nhìn thấy mặt cô, ánh mắt người phụ nữ sáng lên, nói: “Thật là cháu, cháu trở về từ bao giờ đó?”

Hứa Hàm ở trong trí nhớ của Kiều Vãn Tình không có ký ức gì về người phụ nữ này, cô hơi nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi cô là…”

Người phụ nữ thu thu lại tóc, có điểm câu nệ mà nói: “Mợ là mợ hai của cháu, Chung Tú Mỹ. Cháu còn nhớ mợ không?”

Mợ hai?

Bởi vì khi Kiều Vãn Tình lên cấp ba bắt đầu ra ngoài sống, hiếm khi trở về, cũng không thăm hỏi qua lại nhiều với người thân trong nhà, lại thêm khi còn sống, mẹ Kiều cùng bà nội Kiều tồn tại mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cũng không nhỏ nên sau khi mẹ Kiều qua đời thì nhà Kiều Vãn Tình cùng nhà mẹ đẻ của mẹ mình không có lui tới.

Cho nên kí ức của Kiều Vãn Tình với vị mợ hai này vô cùng ít ỏi. Được nhắc như vậy Hứa Hàm mới nghĩ tới.

“Hóa ra là mợ hai ạ,” Hứa Hàm lấy vịt đã được xử lý từ trong tay chủ quán cùng một hộp tiết vịt, đến lề đường đứng lại, khách khí nói với mợ, “Xin lỗi mợ ạ, trong lúc nhất thời cháu chưa có nhớ ra, mợ hai đừng để trong lòng.”

“Từ khi ba mẹ cháu mất, đã mấy năm rồi hai nhà cũng không qua lại với nhau, cháu không nhớ rõ mợ cũng là bình thường,” Chung Tú Mỹ cười, nói. “Cháu trở về là để thăm nhà hả?”

“Không ạ, hiện tại cháu đang ở nhà trồng rau.”

“Ở nhà trồng rau?” Chung Tú Mỹ sửng sốt, sau đó mặt đầy khiếp sợ hỏi, “Cháu không đi bên ngoài làm việc sao?”

“Tạm thời không được ạ,” Hứa Hàm không định tiếp tục nói đề tài này bởi nói ra thì rất dài, ngược lại hỏi, “Mợ hai ơi, mấy năm nay trong nhà mình như thế nào?”

“Năm ngoái bà ngoại cháu mất rồi, nhà bác cả của cháu nhân dịp anh họ cháu làm ăn phát đạt thì dọn lên thành phố ở. Còn mợ và cậu hai của cháu ở trong nhà, ở nhà nuôi dưỡng gà vịt, thế thôi.”

Hứa Hàm gật gật đầu, tiếp đó cười nói: “Mợ hai, hai chúng ta gặp nhau rồi, hay là mợ đến nhà cháu chơi một chút. Cũng nhiều năm rồi mợ chưa đến mà?”

“Hôm nay chắc là không được rồi, lần này mợ còn chút việc, để lần sau mợ cùng cậu hai của cháu đến thăm sau. Nhà cháu vẫn ở chỗ cũ đúng không?”

Hứa Hàm gật gật đầu, sau đó trao đổi phương thức liên hệ cùng Chung Tú Mỹ rồi đi xe đạp điện trở về.

Trong nhà có khách đến.

“Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Hứa Hàm vừa mới vào sân thấy bà nội Kiều đang ngồi dưới mái hiên, Khẩu Khẩu nằm trong xe nôi, Đàm Việt đang chơi với nó. Thấy Hứa Hàm trở về, Đàm Việt mỉm cười chào hỏi cùng cô.

Đi cùng Đàm Việt là một cô gái xa lạ, lớn lên vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu nâu hơi cuốn, rũ ở trước ngực, trang điểm nhàn nhạt, vô cùng ưu nhã.

Cô cầm cành cây nhỏ chọc chọc Hoàng Đại Tiên đang ngủ, Hoàng Đại Tiên lười nhác nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái rồi xoay người, chổng mông vào cô, tiếp tục ngủ.

“Đàm tiên sinh, sao anh lại tới?” Hứa Hàm dắt xe vào sân, nói, “Anh lại chưa nói trước với tôi muốn đến đây nha.”

Đàm Việt cười cười: “Nếu nói trước thì còn gì là kinh hỉ nữa?”

Hứa Hàm không thể lý giải “kinh hỉ” là gì, Khẩu Khẩu nhìn thấy cô, “A a” hướng tay nhỏ về phía cô bộ dáng muốn được ôm. Hứa Hàm đỗ xong xe rồi ôm nó lên. Khẩu Khẩu vùi đầu vào trong lòng ngực cô khanh khách cười, Hứa Hàm cười khẽ hôn trán nó.

“Anh tới đây để mua rau sao?” Hứa Hàm vỗ vỗ đầu Khẩu Khẩu, nói với Đàm Việt.

“Ừ, tôi thấy sắp cuối năm, việc cũng tương đối nhiều nên đến đây mua rau, thuận tiện giải sầu.” Đàm Việt nhàn nhạt nói, lại giới thiệu với Hứa Hàm, “Đúng rồi, đây là em gái tôi, Đàm Hâm.”

“Chào cô, Kiều tiểu thư.”

Hứa Hàm nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt: “…..”

Nima cái này là cái mẹ gì đây?

Nội tâm Hứa Hàm phảng phất như có một vạn thất thảo nê mã chạy nhanh qua. Cô nỗ lực không muốn liên quan với bất kỳ một người nào trong nguyên tác, nhưng mấy nhân vật xuất hiện trong nguyên tác cứ một đám lại một đám tới chỗ cô.

Không phải cô là thể chất hấp dẫn các nhân vật trong nguyên tác chứ?

Hứa Hàm bắt lấy cái tay của Khẩu Khẩu đang làm loạn trên mặt mình, xấu hổ mà không mất lễ phép hướng Đàm Hâm cười cười: “Chào cô, Đàm tiểu thư.”

“Đây là con của cô sao,” Đàm tiểu thư nhìn Khẩu Khẩu trong ngực Hứa Hàm, “Lớn lên thật đáng yêu.”

Có đáng yêu hay không lại là một chuyện, Hứa Hàm cảm thấy Đàm Hâm đang không nói thừa. Bạn nhỏ Khẩu Khẩu lớn lên quá giống với Cố Yến Khanh, rõ ràng đối phương có ý khác.

Nói không chừng hôm nay đối phương đến nơi này cũng là nhìn thấy tin tức cô cùng Văn Dao mâu thuẫn với nhau, phát hiện người trong lòng mình rất giống đứa nhỏ đó. Vừa vặn Đàm Việt cũng biết Hứa Hàm nên mượn lý do mua đồ ăn mà đến đây thăm dò thực hư.

Chắc là Cố Yến Khanh che giấu kĩ càng việc anh có con nên bọn họ muốn đi tra cũng không biết tra từ đâu.

Nhưng Hứa Hàm quang minh lỗi lạc, không sợ bị phát hiện, hào phóng gật đầu: “Đúng vậy, đây là con của tôi, gọi là Khẩu Khẩu, Khẩu trong miệng.”

“Khẩu Khẩu, cái tên khá kỳ lạ nha.”

“Ba ba ba ba.”

Khẩu Khẩu nghe được có người gọi tên nó, vui vẻ kêu lên. Gần đây nó biết nói chữ “ba” nên cực kỳ thích nói chữ này. Mỗi lần nó nói Hứa Hàm đều cảm giác như nó đang gọi ba ba.

Hứa Hàm tay cho ăn tay thay tã cho nó nuôi nó lớn đến như vậy mà còn chưa được nghe nó gọi mẹ.

Đàm tiểu thư ngạc nhiên nói: “A, nó đang gọi ba ba sao?”

“Nó mới được 7 tháng thôi, làm sao có thể gọi ba được? Đó đều là vô ý nói thôi.”

“À, ra là vậy.” Đàm tiểu thư bộ dáng tiếp thu.

Khẩu Khẩu hưng phấn một hồi rồi sờ sờ ngực Hứa Hàm. Đây là biểu hiện thể hiện nó đang đói nên Hứa Hàm ôm nó, nói: “Trước tiên hai vị cứ ngồi chơi một lát, tôi ôm nó vào trong cho nó uống sữa đã.”

Nói rồi Hứa Hàm ôm Khẩu Khẩu vào phòng, đóng cửa lại, cho nó bú sữa. Sau đó cô đi tìm số điện thoại của Cố Yến Khanh, định gọi điện thoại cho anh bảo anh mang người yêu thầm anh đi đi.

Nhưng vừa muốn bấm gọi, Hứa Hàm lại cảm thấy không thích hợp. Cô mà gọi Cố Yến Khanh tới chẳng khác nào nói ra đứa nhỏ là con của Cố Yến Khanh. Đàm Hâm có quan hệ tốt như vậy với Cố phu nhân, nếu biết Cố Yến Khanh có đứa con bên ngoài thì kiểu gì cũng nói với bà ấy.

Tuy Cố Yến Khanh không dùng quyền lực đoạt lấy đứa nhỏ nuôi nấng nó nhưng cũng không có nghĩa là Cố phu nhân cũng dễ nói chuyện như vậy.

Trong sách cũng không miêu tả phẩm tính của Cố phu nhân, không biết bà có giống mẹ của tổng tài như trong sách không, là kiểu người “cho cô một trăm vạn đem cháu cho tôi”. Hứa Hàm chăm Khẩu Khẩu đã lâu như vậy rồi nên có điểm luyến tiếc.

Nghĩ đến đây, Hứa Hàm buông điện thoại ra, vẫn là không nên tự tạo phiền phức cho chính mình.

Hứa Hàm cúi đầu xem Khẩu Khẩu đang bú sữa rồi, vươn tay cọ cọ mặt nó, thằng nhóc đang bú sữa dùng đôi mắt ngập nước xem cô. Hứa Hàm cười với nó, nó rời ra, lộ ra một nụ cười rạng rỡ rồi tiếp tục bú sữa.

“Nhóc phiền phức.”

“Ba —— ba.” Khẩu Khẩu kéo dài thanh âm đáp lại cô.

“Không phải ba ba, là ma ma.” Hứa Hàm dạy nó phát âm.

“Ba ba ba ba!” Khẩu Khẩu nghe được Hứa Hàm bắt chước tiếng kêu của nó lại càng kêu vui vẻ, hưng phấn quơ chân múa tay, sữa cũng không uống nữa, bị nó hút chảy ra ướt một vạt áo. Hứa Hàm chạy nhanh đi lấy khăn giấy lau lau.

Khẩu Khẩu bắt đầu uống no no rồi, liền không thành thật, vừa chơi vừa uống, uống xong rồi phun sữa ra. Hứa Hàm không đùa nó, nhét vào miệng nó: “Không được nghịch, uống sữa của con đi!”

Hiện tại Khẩu Khẩu nghe hiểu tiếng người nói, biết mình bị mẹ mắng ủy khuất tiếp tục bú sữa.

Hứa Hàm duỗi tay xoa xoa đầu nó.

Khẩu Khẩu uống sữa xong liền đi ngủ, Hứa Hàm đặt nó ở trên giường nhỏ rồi bảo bà nội Kiều đắp cho nó cái chăn nhỏ, đau đầu đi ra ngoài ứng phó với vị kia.

Hình như Đàm tiểu thư rất có hứng thú với Hoàng Đại Tiên, bám riết không tha mà trêu nó. Hoàng Đại Tiên bất mãn leo lên sân tường, nhảy lên nóc nhà, tiếp tục ngủ.

Đàm tiểu thư: “…..”

“Thú cưng nhà cô thật cao lãnh nha.” Đàm tiểu thư nhìn Hoàng Đại Tiên đang ngủ trên nóc nhà, tiếc nuối nói.

Hứa Hàm nói: “Chỉ là nó tương đối khó gần người lạ.”

Đàm tiểu thư: “……”

Động vật cũng biết như vậy hả?

Nhưng Đàm Hâm không có quá băn khoăn ở vấn đề này, cô ấy sửa lại một chút tóc loạn, cười nhạt hỏi: “Khẩu Khẩu đâu rồi?”

“Ăn no rồi ngủ rồi.” Hứa Hàm thấy cô ấy lại đem đề tài dời đến Khẩu Khẩu, biết cô ấy muốn mượn đó để hỏi ai là ba của Khẩu Khẩu.

Hứa Hàm xem qua thời gian trên điện thoại, mới thấy có hơn 10 giờ, không nhanh không chậm đi làm cơm trưa. Vừa làm vừa hỏi Đàm Việt vẫn luôn ở bên cạnh xem điện thoại: “Đàm tiên sinh, lần trước anh trở về mua nhiều rau như vậy ăn cũng ngon chứ ạ? Anh thích loại nào để bây giờ tôi xuống ruộng hái cho anh?”

Đàm Việt ngẩng đầu hơi suy nghĩ một chút, nói: “Lấy cho tôi nhiều bông cải xanh cùng củ cải. Các loại khác tôi cũng lấy. Có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, hôm nay tôi đánh riêng chiếc SUV, có thể chứa được hết.”

Hứa Hàm cười tủm tỉm: “Được rồi, thế anh qua đó ngồi với Đàm tiểu thư một lát.”

Hình như Đàm Việt rất vội, hơi gật đầu rồi lại cúi đầu xem điện thoại. Còn Đàm tiểu thư lại rất nhàn, còn tỏ vẻ muốn đi theo để xem. Hứa Hàm một vạn lần cũng không muốn, cuối cùng giãy giụa nói: “Ở chỗ trồng rau có sâu…”

“Không sao đâu. Ngày trước lúc tôi đi học ở nước ngoài ấy, thường xuyên phải đến nông trường. Con sâu phì phì mụp mụp to hơn ngón cái nhiều lần tôi còn không sợ.”

Hứa Hàm: “……”

Cô sợ!

Hứa Hàm đã gặp qua loại sâu này rồi. Lần trước lúc cô sang nhà dì Lý để hái chút lê ăn, loại sâu này đã làm ghê tởm cô, làm người cô cả người cứ lâng lâng, đến chỗ trồng rau còn không dám xuống vì sợ vô ý sờ phải loại sâu này.

Đàm Hâm không giống Đàm Việt, nhìn một vườn đồ ăn là có thể nói ra được một đống đường lối buôn bán. Cô nhìn vườn rau xanh biếc lại ướt át, trái tim thiếu nữ rung động: “Kiều tiểu thư thật lợi hại! Có thể trồng rau tươi mới lại đáng yêu, thật xinh đẹp.”

Hứa Hàm lấy cái rổ nhỏ đưa cho cô ấy: “Đàm tiểu thư thích cái gì có thể tự mình lấy.”

“Cảm ơn,” Ánh mắt Đàm Hâm trong trẻo nhận rổ, mi mắt cong cong nói, “Vừa vặn có thể hái về tặng người quen. Làm vậy tương đối có tâm ý.”

Hứa Hàm biết cô ấy muốn tặng cho ai, không có tiếp lời cô ấy: “Đàm tiểu thư thật khéo tay.”

“Cảm ơn,” Đàm Hâm cắt bí đỏ, nói, “Nói thật, tôi thật sự thích giống như Kiều tiểu thư sinh hoạt điền viên đơn giản lại thanh thản.”

“Cũng có gì đâu,” Hứa Hàm nói, sau đó nói cho cô ấy biết vườn rau nhà mình không có sâu, rồi bảo, “Cô thấy tôi làm thoải mái thế thôi chứ thật ra làm cũng rất mệt, đặc biệt là trồng rau, làm cỏ, tưới nước. Mấy việc đó làm thường xuyên thật sự khiến người ta đau eo đau lưng mà.”

“Chồng cô không giúp cô sao?”

Cái gì nên tới cũng đã tới, Hứa Hàm thở dài, mang theo nhàn nhạt ưu thương nói: “Không sợ Đàm tiểu thư chê cười. Thời điểm tôi mang thai thì chồng của tôi ngoại tình, dẫn đến hôn nhân của chúng tôi tan vỡ, hiện tại thì chúng tôi đường ai nấy đi rồi.”

Đàm Hâm: “…..”

“Xin lỗi, tôi không biết.”

“Không có việc gì, mọi chuyện đều đã qua, tôi sớm đã không thèm để ý, sống một mình cũng khá tốt.” Hứa Hàm nói nghe rộng rãi lắm nhưng kỳ thật như sắp khóc.

Từ lúc ấy Đàm Hâm cũng ngượng không muốn tìm hiểu kỹ hơn nữa.

Hứa Hàm yên lặng giơ ngón tay cho sự cơ trí của chính mình.

Hứa Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hái một rổ củ cải. Lúc đang chuẩn bị đi cắt cà chua thì từ phía đường truyền đến tiếng còi ô tô. Hứa Hàm ở đây một mình ở một chỗ, nhà dì Lý gần nhà cô nhất cũng cách khá xa, ngày thường sẽ không mang xe đến đây.

Chẳng lẽ là… Nội tâm Hứa Hàm dự cảm điều xấu.

Cô đến bên cạnh vườn nhìn ra, thấy đằng sau chiếc xe SUV phong cách cao hai mét của Đàm Việt là một chiếc xe khác sáng ngời. Cửa xe mở ra, Cố Yến Khanh đeo kính râm đi xuống dưới, còn ôm nam chủ Uyên Uyên đã bọc mình thành cái bánh chưng đang ngồi ở ghế sau.

Hứa Hàm: “…..”

Thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến ngay.

Cố Yến Khanh, Đàm tiểu thư, Uyên Uyên, Cố Tư Kiều, mấy người này có thể tập hợp để làm một bàn mạt chược rồi.

Gần đến cuối năm, trong nhà Cố Yến Khanh cũng nhiều khách đến thăm hẳn lên. Cố gia là hào môn thế gia, cuối năm sẽ có không ít người vội vàng đến nịnh bợ tặng lễ, vô cùng phiền phức.

Cho nên mỗi năm cứ đến thời gian này là Cố Yến Khanh sẽ trốn ra ngoài, chờ đến lúc ăn Tết không khí thanh tịnh lại thì mới trở về.

Năm nay cũng như thế, Cố Yến Khanh thật vất vả mới có thể nhàn nhã đi công tác, lại bị người khác nhìn ngó chằm chằm, phiền phức thật sự. Trùng hợp trong lòng cũng nhớ Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu nên dứt khoát mang theo Uyên Uyên đến thôn Đông Dương.

Anh thấy Kiều Vãn Tình rất thích Uyên Uyên, nói không chừng có thể lợi dụng điều này để đột phá.

(Hứa Hàm:???)

Kết quả không nghĩ tới trong nhà Kiều Vãn Tình lại náo nhiệt như vậy.

“Cố, Cố tiên sinh?”

Nhìn thấy Cố Yến Khanh xuất hiện, Đàm Hâm buông rổ con đầy rau củ quả tươi đẹp chuẩn bị tặng cho Cố gia ra, cà chua cùng bí đỏ lăn đầy đất.

Sau khi Đàm Hâm xem được tin tức kia, thấy đứa nhỏ trong video giống với Cố Yến Khanh, hơn nữa trùng hợp là sự việc đó phát sinh ở cửa hàng mẹ và bé ở thành phố đó làm cô không thể không nghi ngờ có phải Cố Yến Khanh có con bên ngoài hay không.

Một bên cô tin tưởng nhân phẩm của Cố Yến Khanh sẽ không làm ra loại chuyện này, một bên lại cảm thấy đứa trẻ có liên quan đến Cố Yến Khanh, muốn biết chân tướng của sự việc.

Cô vừa mới về nước không lâu, mới chỉ gặp mặt Cố Yến Khanh một lần. Trước kia cô cũng biết Cố Yến Khanh, chỉ là Cố Yến Khanh vẫn luôn không yêu cô, thái độ với cô cũng vô cùng lãnh đạm. Cô tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, lại ra nước ngoài nên không có sau đó nữa.

Nhưng ở nước ngoài nhiều năm như vậy cô lại không gặp được ai như Cố Yến Khanh, đến khi trở lại cô lại biết được Cố Yến Khanh chưa kết hôn nên tâm tư bắt đầu lại ngo ngoe rục rịch.

Xác thật Cố Yến Khanh là nam nhân khiến người ta tái kiến khuynh tâm. Đàm Hâm không phủ nhận rằng mình đã động tâm. Cô là một người có tính chiếm hữu khá mạnh, một khi đã xác định người trong lòng rồi thì sẽ không chịu đựng cùng chia sẻ với người khác.

Đàm Việt thấy Đàm Hâm bất ổn, nhìn thấu tâm tư của cô ấy: “Muốn biết chân tướng thì tự mình đi hỏi không phải là được rồi sao?”

“Khẳng định Cố tiên sinh sẽ không nói, nói không chừng sẽ còn chọc giận anh ấy.” Đàm Hâm sẽ không đi mạo hiểm như vậy.

“Không phải là hỏi Cố Yến Khanh, mà ý anh là đi hỏi mẹ đứa bé kia.”

Đàm Hâm khó hiểu nhìn Đàm Việt.

Đàm Việt nói ra giao tình của mình cùng Kiều Vãn Tình. Đàm Hâm không nghĩ tới vòng giao hữu của anh mình rộng đến mức này, vô cùng vui sướng. Nên hai anh em lấy danh nghĩa là đi mua rau quả mà đến nhà của Hứa Hàm.

Vốn dĩ khi nghe nói chồng của Kiều Vãn Tình ở thời điểm cô ấy mang thai thì ngoại tình, Đàm Hâm đã có chút bình thường trở lại. Rốt cuộc thì Cố Yến Khanh khẳng định cũng không phải loại đàn ông xằng bậy không chịu phụ trách.

Huống hồ mọi người đều có một cái mũi một đôi mắt, ngẫu nhiên gặp phải khuôn mặt giống nhau cũng là chuyện bình thường.

Ai ngờ Cố Yến Khanh lại tự mình nói ra chân tướng.

“Sao mấy người lại ở chỗ này?” Cố Yến Khanh thấy bọn họ, lập tức lạnh mặt.

So với Đàm Hâm, Đàm Việt bình tĩnh hơn nhiều, nhướng mày nói: “Làm sao? Đây là đất nhà họ Cố hả?”

Cố Yến Khanh mặt không cảm xúc liếc nhìn Đàm Việt một cái. Đàm Việt cười như không cười với anh, Cố Yến Khanh lại lạnh lùng nhìn về phía Đàm Hâm.

Đàm Hâm tránh đi ánh mắt của Cố Yến Khanh, nói: “Chúng tôi tới đây để mua rau.”

“Cho nên theo ý của Đàm tiểu thư thì đây chỉ là trùng hợp?”

“Nếu không,” Đàm Việt tiếp lời, khinh thường nói, “Anh cảm thấy chúng tôi tới đây là để nhìn đứa con riêng của anh? Cố Yến Khanh, anh không cần quá tự tin vào bản thân.”

Cố Yến Khanh: “Tôi không tin tưởng nhân phẩm của Đàm tổng.”

Đàm Việt trào phúng nói: “Thật ra nhân phẩm của Cố tổng rất tốt.”

“So cái tốt thì không bằng, so cái xấu thì… Có thừa.”

“Anh!”

Sắc mặt Đàm Việt vì những lời này mà khó coi hẳn lên, trong lúc nhất thời không khí giương cung bạt kiếm.

Hứa Hàm đỡ chán, câu chuyện này phát triển cẩu huyết quá cô không nên nhìn tiếp.

Nhưng ngược lại hiện tại cô lại đang rất bình tĩnh, thậm chí nội tâm còn đang lén lút vô cùng cao hứng, hận không thể cầm lá cờ màu hò hét cổ vũ hai bên đánh nhau.

Khụ khụ.

Bây giờ vai chính cùng các vai phụ đỉnh cấp đang quyết đấu, một pháo hôi như cô không nên đi cửa này xem náo nhiệt.

Hứa Hàm cân nhắc chắc là một lát bọn họ cũng chưa nói xong đâu, vì vậy đi găng tay vào sang hồ nước bên kia rửa củ cải, để lại không gian cho bọn họ nói.

Cố Yến Khanh vỗ vỗ đầu Uyên Uyên, ý bảo nó đi theo Hứa Hàm.

Tác giả có lời muốn nói: Hình như ngay từ đầu bảo bảo phần lớn đều phát âm là ba ba?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.