Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 28



Diện tích của núi Mai không nhỏ, du khách cũng có rất nhiều. Chủ yếu là do nơi này cách thành phố chỉ khoảng hai giờ lái xe, không tính là quá xa nên rất nhiều người sẽ vì thế mà tới đây ngắm hoa mai.

“Vốn dĩ tớ còn lo lắng chỗ này của cậu tương đối xa xôi, sẽ thiếu khách, quán ăn chay không dễ mở,” Đường Nguyệt Nguyệt nhìn du khách đông đúc, nói, “Không nghĩ tới ở đây lại nhiều người như vậy. Về sau nếu miếu Nguyệt Lão mở cửa thì khẳng định việc làm ăn sẽ cực tốt nha.”

Kiều Vãn Tình nói: “Nếu không có nhiều du khách như vậy thì làm sao năm ngoái tớ bán hết được hai vườn rau?”

“Tớ cảm thấy cậu bán rau cho du khách cũng khá hay nha, không nghĩ tới cậu còn có đầu óc buôn bán như vậy.”

Cô nghe nói Kiều Vãn Tình dựa vào việc bán rau kiếm lời được không ít tiền nên cực kỳ bội phục bạn mình.

Chỉ với nửa năm ngắn ngủi khuê mật của cô đã hoàn toàn thanh đổi. Hiện tại thu nhập của Kiều Vãn Tình đã bằng cô – một đại diện của giám đốc công ty trên thành phố.

Phải biết rằng ở một nơi như thế này mà kiếm được nhiều tiền như vậy thì đối với người khác mà nói thì chuyện này là vô cùng khó khăn.

Kiều Vãn Tình cười nói: “Bạn tớ cho tớ chủ ý, thật ra tớ cũng có nghĩ được biện pháp như thế này đâu, lúc đó suýt chút nữa là hai vườn rau đi tong rồi đó.”

“Đàm Việt?” Cố Yến Khanh đang đứng một bên không nói gì bỗng lên tiếng hỏi.

“Đúng rồi,” Kiều Vãn Tình bỗng nhớ đến hình như Cố Yến Khanh không thích Đàm Việt dạy mình buôn bán, cố ý nói, “Thầy Cố cảm thấy chủ ý đó như thế nào?”

Cố Yến Khanh: “…….”

“Rất không tồi.” Cố Yến Khanh không mặn không nhạt nói.

Hả? Kiều Vãn Tình thấy quan hệ giữa hai người bọn họ như vậy, cho rằng với tính tình của Cố đại thiếu gia khẳng định có đánh chết anh ấy cũng không công nhận là chủ ý Đàm Việt ra là tốt. Kiều Vãn Tình nói: “Tôi còn cho rằng anh sẽ khinh thường chướng mắt cơ đấy.”

“……” Cố Yến Khanh nhíu mày, nói, “Kiều Vãn Tình, hình tượng của tôi trong lòng cô kém như vậy hả?”

Cố Yến Khanh tự nhận mình cũng chưa từng làm sai cái gì. Lúc trước cô ấy dùng hết thủ đoạn để thiết kế rồi ngủ cùng mình. Sau khi xong việc xác thật thái độ của mình cũng không tốt, nhưng là Kiều Vãn Tình sai trước, lại còn muốn anh phụ trách. Nhưng anh cũng bồi thường cho đối phương 20 vạn, đối phương cũng nhận rồi còn gì?

Lúc sau anh biết cô ấy có con thì…… Tuy rằng thái độ cũng tương đối không tốt, nhưng điều gì nên làm thì cũng làm rồi còn gì? Kiều Vãn Tình không hiểu vì sao lại có thành kiến sâu như vậy với anh.

Cố Yến Khanh tựa như con cưng của trời, là con trai độc nhất trong nhà, điều kiện ưu việt hơn rất nhiều so với những người khác. Chính bản thân anh cũng tự có những thành tựu nổi bật của mình, lại thêm nhân phẩm cũng tốt, có thể nói là làm tất cả các cô gái đều động tâm. Sống lâu như vậy rồi còn chưa có cô gái nào đối xử với anh như vậy

Người như Kiều Vãn Tình, tuyệt đối là người đầu tiên.

Kiều Vãn Tình vừa nghe anh hỏi như vậy tự cảm thấy chột dạ. Xác thật cô cũng không có lý do để chán ghét Cố Yến Khanh.

Nhưng chán ghét chính là chán ghét, cần gì lắm lý do như vậy!

Kiều Vãn Tình nói: “Cố tổng không biết là từ tham thành oán, từ oán sinh hận sao? Ấn tượng của tôi với Cố tổng không tốt là hoàn toàn vì lúc trước cầu mà không được nha!”

Cố Yến Khanh: “……”

Nói như vậy, vẫn khá hợp lý nhỉ?

Anh còn muốn nói gì nữa thì đột nhiên có một con Husky được một cô gái dắt đi hưng phấn xông tới, cọ vào…… bên người Hoàng Đại Tiên, rung đùi nhìn nó.

Người tới núi Mai du lịch rất ít mang thú cưng đi theo, cho nên đoàn người mang theo thú cưng, lại là chồn…… nhìn trông có vẻ đặc biệt khác người.

Lại thêm bọn họ toàn tuấn nam mỹ nữ gây nhiều sự chú ý nên không chút ngoài ý muốn sẽ bị vây xem. Người gặp bọn họ sẽ đều đứng lại nhìn nhiều hơn một chút cái đội hình kỳ quái này, đặc biệt là thú cưng đáng yêu của bọn họ nữa.

Nhưng mà Hoàng Đại Tiên rất cao lãnh, vô cùng xa cách với người ngoài. Có người muốn chụp ảnh với nó, vừa túm túm nó nó liền dịch người ra, chừa lại quả mông cho người ta.

Vì thế người ta lại càng cảm thấy hứng thú với nó.

Nhưng người ta cũng chỉ dám đùa đùa nó thôi, rốt cuộc cũng không rõ nó có cắn người hay không. Nhưng Husky này lại không sợ, ở bên người Hoàng Đại Tiên la lối khóc lóc chơi nháo. Chủ nhân của nó túm như nào nó cũng không đi. Cuối cùng Hoàng Đại Tiên trông như ngoan ngoãn dịu dàng tức giận, hung hăng đối xử với Husky nó mới ủy ủy khuất khuất kẹp chặt cái đuôi rời đi.

Đường Nguyệt Nguyệt ăn cẩu lương cả nửa ngày sờ s oạng Hoàng Đại Tiên một chút, làm bộ làm tịch cảm thán, nói: “A Hoàng à, ngươi mà đối xử như vậy với cô gái nhỏ sẽ không lấy được vợ đâu.”

Cố Yến Khanh: “……”

Vì sao nghe lời này cứ cảm thấy…… quái quái?

Kiều Vãn Tình nghẹn cười.

Đáng tiếc Hoàng Đại Tiên mới đuổi được Husky còn đang vênh váo tự đắc, ưỡn thẳng ngực lên, căn bản không hiểu Đường Nguyệt Nguyệt đang nói cái gì.

Đoàn người cười cười nháo nháo bỗng chốc cũng ngắm xong núi Mai, liền nối đuôi nhau đi về.

Khi đi qua trấn trên, Kiều Vãn Tình thấy có người bán vịt liền mua một con, chuẩn bị buổi tối nấu cháo vịt.

Đương nhiên là Cố Yến Khanh trả tiền.

Giải quyết xong một việc lớn trong lòng, tâm tình của Kiều Vãn Tình cũng thả lỏng lại, nấu cơm cũng nhẹ nhàng hẳn đi.

Cháo vịt được nấu rất ngon, ăn trong miệng dư vị khó quên. Mùa đông ăn một bát cháo vịt vừa mới múc ra khỏi nồi làm dạ dày ấm áp, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Đường Nguyệt Nguyệt ăn vô cùng thỏa mãn, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ngày kia phải đi làm, nếu không tớ ở chỗ cậu ăn vạ thêm mấy ngày nữa.”

Mùng bảy mọi người đều phải đi làm cho nên ngày mai bọn họ đều phải trở về. Đường Nguyệt Nguyệt vừa vặn có thể đi nhờ xe của Cố Yến Khanh đi máy bay về thành phố.

Kiều Vãn Tình cười nói: “Rảnh rỗi thì cậu có thể đến đây, tớ ở chỗ này chạy cũng không thoát, hơn nữa tớ mở quán bán đồ chay cũng muốn mời cậu tới ủng hộ nha!”

“Cậu là bà chủ thì đương nhiên tớ muốn tới rồi! Chỉ với một năm ngắn ngủi mà bạn thân của mình dựng nghiệp thành công từ đôi bàn tay trắng. Câu chuyện kiêu ngạo như vậy đương nhiên tớ muốn đi khoe cả đời!”

Uyên Uyên giơ đôi tay nhỏ: “Cháu cũng muốn tới.”

“Được, mọi người đều nhớ tới nhé. Đến lúc đó miễn phí cho mọi người.”

Trong lòng Cố Yến Khanh cũng biết muốn mở quán bán đồ chay cũng không đơn giản như vậy, nhưng xem bộ dáng háo hức của bọn họ thì cũng không nói gì, chỉ âm thầm suy xét nên giúp cô như thế nào.

Đang ăn thì Kiều Vãn Tình nhớ tới mợ hai của cô tặng một hũ rượu, Kiều Vãn Tình liền lấy ra cho mọi người cùng uống.

Rượu nghỉ rất thơm, ngọt thanh dịu nhẹ, uống xong thì có hương thơm xộc vào mũi làm người uống nhớ thương vô cùng.

Kiều Vãn Tình rót cho mỗi người một ly, Uyên Uyên cũng tò mò muốn uống, Cố Yến Khanh nhúng chiếc đũa vào ly rồi cho nó nếm thử, Uyên Uyên nhăn đôi mày nhỏ lại nói: “Cay!”

Khẩu Khẩu không chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ, Cố Yến Khanh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó: “Con không uống được.”

Khẩu Khẩu bĩu môi quay đầu nhìn Kiều Vãn Tình.

Cố Yến Khanh: “……”

Ăn cháo rất nhanh, người già trẻ nhỏ thật mau đã ăn xong rời bàn, chỉ còn bọn họ ngồi đó uống rượu.

Đường Nguyệt Nguyệt là một cao thủ uống rượu, uống xong ba ly vẫn chưa có bất cứ thay đổi gì, Kiều Vãn Tình mới chỉ uống một chén nhỏ đã đỏ hết cả mặt rồi.

“Tình Tình, cậu có biết bộ dáng hiện tại của mình có chút giống mấy vị quý phi không?” Đường Nguyệt Nguyệt trêu chọc cô.

Nguyên bản Kiều Vãn Tình sinh ra đã vô cùng đẹp rồi, khuôn mặt này thêm chút rượu, hai má ửng đỏ, mặt mày giãn ra, biểu tình trông có vẻ lười biếng.

Hơn nữa sau khi uống nhiều não cô còn chập nửa nhịp, bị Đường Nguyệt Nguyệt trêu chọc nhất thời còn chưa phản ứng kịp: “Quý phi gì?”

“Là vị quý phi say rượu đẹp nhất lục cung đó.”

Mặt Kiều Vãn Tình càng đỏ hơn: “Cậu không cần giễu cợt tớ.”

“Không tin cậu hỏi thử Cố tiên sinh xem có phải hay không?”

Cố Yến Khanh đã sớm chú ý tới bộ dáng của Kiều Vãn Tình, anh nắm thật chặt đôi đũa trong tay, nói: “Ừ.”

Đường Nguyệt Nguyệt cười xấu xa nhìn Cố Yến Khanh: “Cố tổng nhìn một người đẹp như vậy mà cũng không động tâm sao?”

“…… Cậu định làm gì?” Kiều Vãn Tình nghe bạn mình nói hươu nói vượn mặt càng đỏ hơn.

Đường Nguyệt Nguyệt thản nhiên nói: “Kéo tơ hồng đó. Hôm nay tớ đi chơi rồi bị Nguyệt Lão bám vào người, nếu không thúc đẩy một mối nhân duyên thì sẽ bị độc thân cả đời.”

Đường Nguyệt Nguyệt bị nhét no cẩu lương cả một ngày cảm giác nếu mình không ra tay chỉ sợ hai người kia còn mập mờ anh anh em em với nhau thêm mấy năm nữa. Cố Yến Khanh là một người không tồi, Đường Nguyệt Nguyệt sẽ rất vui nếu anh cùng bạn thân của mình ở bên nhau, đó hoàn toàn là một đôi trai tài gái sắc.

Hơn nữa hiện tại bạn thân mình còn lợi hại như vậy, còn trở thành bà chủ cửa hàng, chẳng còn phải suy xét xứng hay không xứng gì nữa. Thành tựu của Cố Yến Khanh cao, cô ấy lại dựa vào chính đôi bàn tay của mình làm ăn được như thế này cũng là lợi hại.

Kiều Vãn Tình: “……”

Cậu đúng là cái gì cũng dám nói.

“Cố tổng à, hai người trai tài gái sắc, tính cách cũng khá hòa hợp với nhau. Mấu chốt là con cũng có rồi, thật sự không suy xét một chút sao?”

Cố Yến Khanh còn chưa nói, Kiều Vãn Tình đã đứng lên trước nói: “Tớ say rồi, về phòng ngủ ngủ đây.”

Nói rồi hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội trả lời, cô tự mình bước nhanh vào phòng, thái độ cự tuyệt cực kỳ rõ ràng.

Thật ra Kiều Vãn Tình cũng không chán ghét Cố Yến Khanh, thậm chí còn cảm thấy người đàn ông này thật sự không tồi, tuyệt đối là lựa chọn tốt đẹp để cùng trải qua một đời.

Chỉ là cô sợ làm sai với nguyên tác, sợ sẽ phát sinh ra một số sự việc không thể vãn hồi. Cô không biết bản thân có thể thay đổi những sự việc mà tác giả đã an bài sẵn rồi hay không nên bất giác cô bài xích Cố Yến Khanh vì sợ bản thân sẽ trở thành pháo hôi.

Thôi, vẫn là chờ mình phát tài rồi trở thành phú bà, cưới cao phú soái đi.

Kiều Vãn Tình hơi chóng mặt một chút. Cô đứng trong phòng mình trước cái bàn kiểu cũ sơn gỗ đỏ. Cái bàn đã có chút tróc sơn, trên bàn đặt một tờ giấy vẽ phòng ở.

Đó là bản thiết kế quán ăn chay do cô vẽ khi rảnh rỗi.

Cô chuẩn bị trang trí quán đồ chay theo phong cách điền viên, có chút giống phòng ở ở nơi này. Sau đó quán có hai tầng, một tầng là ăn buffet, bên trong sẽ có đủ loại đồ ăn chay, khách sẽ tự đi lấy đồ ăn của mình. Nếu không muốn ăn buffet thì có thể lên tầng hai ăn đồ ăn xa hoa hơn.

Kiều Vãn Tình mở đèn bàn lên, ngồi xuống, lấy bút ra. Vốn dĩ muốn vẽ vài nét bút nhưng nghĩ lại cô vừa mới uống rượu xong đang choáng váng, dễ vẽ sai nên lại mang quyển sổ nhỏ của mình ra.

Bởi vì ở đây là nông thôn, không giống như ở thành phố tấc đất tấc vàng nên tiền thuê cũng khá rẻ, 5 năm hết sáu vạn. Nhưng nếu lập tức sử dụng sáu vạn thì tiền tiết kiệm của Kiều Vãn Tình đã bị hết hơn một nửa.

Sau đó còn phải thiết kế quán rồi trang trí, phải mua bát đũa, cần một số tiền vô cùng lớn. Tính sơ sơ một chút thì xây dựng rồi tiền công cho người ta cũng phải 10 vạn. Thêm vào đó lại trang hoàng, mua bàn ghế, tất cả cũng phải hết mười mấy vạn. Tiếp đó lại mua đồ làm bếp cũng phải hết tầm 1 vạn. Cứ như vậy tính thì để mở quán cũng cần ít nhất 30 vạn.

Kiều Vãn Tình đỡ trán, cô kiếm đâu ra 30 vạn bây giờ?

Nếu không đầu tiên cứ dựng quán ở đó trước, sau đó kiếm được tiền thì làm lại phòng sau nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.