Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 64



Editor: Minh An

Beta: Cún

Đi miếu Nguyệt Lão xong thì cũng tới giờ cơm. Vì vậy cả năm người đi qua quán đồ chay Thoát Đơn để ăn tối.

Gần đây quán đồ chay của Kiều Vãn Tình có một món mới dành riêng để giải nhiệt vào mùa hè: Rau củ đông lạnh.

Nhưng mà món này cũng không được xem là đồ chay. Bởi phải dùng một chút dầu động vật để làm món này. Vì quán đồ chay Thoát Đơn của Kiều Vãn Tình có nhiều vị khách ăn chay ghé thăm nên cô không để món này trên thực đơn.

Món rau củ đông lạnh này được làm từ đỗ, súp lơ, măng tây, bầu, cà rốt, bắp cải, dưa chuột. Đầu tiên thì luộc chín bắp cải, sau đó vớt ra đặt dưới đáy hộp. Sau đó nấu chín từng loại rau một để lên trên.

Sau khi xếp các lớp rau xong thì lại cho thêm rau cải để lên trên đầu, rồi đậy nắp hộp lại, cho vào trong tủ lạnh làm rau củ đông lạnh.

Sau khi đóng đông xong thì lại lấy hộp ra, bỏ rau củ bên trong ra ngoài, cắt thành từng miếng. Cắt xong thì sẽ thấy các miếng có từng lớp, từng lớp rau củ một, trông vô cùng đẹp mắt.

Lúc ăn thì sẽ cắt nhỏ các miếng ra, sau đó thả rau thơm, nước sốt lên trên. Mùa hè trời nóng mà ăn cái này phải gọi là tuyệt vời.

Món rau củ đông lạnh này chẳng những trông đẹp mà ăn còn rất ngon, rất mát, giòn giòn. Vì vậy món này rất được các vị thực khách khó tính yêu thích.

Lục Vân Phỉ cùng Lort cũng rất thích ăn món này. Sau khi ăn cơm xong, Lục Vân Phỉ xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, nói: "Mai em phải trở về rồi, tiếc thật đấy. Đều tại anh họ lừa em, bảo ở đây chán không có gì chơi, chơi một ngày là hết chỗ để đi rồi. Thế lại bắt em phải lựa ngày khác qua đây chơi rồi!"

Cố Yến Khanh xòe tay: "Đúng là chỉ có một chỗ để chơi còn gì? Mai em không đi thì định ở đây đến bao giờ?"

"Đâu có? Em có thể tới đây ăn mà!" Lục Vân Phỉ mặt dày nói, "Ăn nhiều rau xanh còn có thể giảm béo."

"Tỉnh tỉnh," Cố Yến Khanh liếc xéo cô nàng một cái, ngay lập tức Lục Vân Phỉ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Quả nhiên Cố Yến Khanh nói, "Cũng không biết là người nào ăn rau giảm béo được ba ngày sau đó nửa đêm đăng lên vòng bạn bè là thèm ăn thịt phát điên lên rồi."

"......" Lục Vân Phỉ bị nhắc lại quá khứ đen tối, tức giận quyết định không thèm nói chuyện với anh họ mình nữa. Ngược lại, cô quay sang hỏi Kiều Vãn Tình đang cho Khẩu Khẩu ăn, "Chị dâu, buổi tối ở chỗ mình có chỗ nào chơi không?"

Chỗ chơi buổi tối à? Đúng là nông thôn không có mấy cái này, nhưng mà: "Bắt dế có tính không?"

Bây giờ đang là mùa hè, trên núi có rất nhiều dế. Cứ đến ban đêm là cả đám chúng nó lại chạy ra, bò lên thân cây. Vì thế ban đêm có thể lên núi bắt dế, sau đó chiên trong dầu, ăn rất ngon.

Lúc đầu Kiều Vãn Tình cũng không dám ăn món này. Nhưng lần trước có họ hàng xa bắt được nhiều dế tặng cho nhà cô nửa cân, bà nội Kiều lấy dế chiên lên. Kiều Vãn Tình thấy bà ăn rất ngon nên không nhịn được gắp một miếng.

Biết rằng đó là sâu, trông cũng không đẹp lắm, nhưng ăn trong miệng giòn giòn cay cay, Kiều · tham ăn · Vãn Tình cứ như vậy đã bị nó chinh phục, nhìn bề ngoài nó trông cũng đáng yêu hơn hẳn.

Và từ đó, mùa hè, cứ vào ban đêm thì Kiều Vãn Tình cùng bà nội Kiều nhân lúc Khẩu Khẩu ngủ thì tranh thủ đi bắt dế. Ở gần núi cũng không có quá nhiều người, thường thì chỉ cần khoảng gần hai giờ thôi là có thể bắt được hơn một cân dế rồi. Mang dế đến chợ bán, một cân bán được khoảng 70 đồng.

Lục Vân Phỉ không ngờ tới ở đây có thể làm cái này. Cô cảm thấy khá thú vị, mấy hoạt động này bình thường cô cũng chỉ có thể đọc trong sách hoặc xem video, xem TV mới thấy. Không ngờ mà có ngày mình cũng có thể tự mình đi trải nghiệm thật. Vì thế cô hăng hái đi ngay.

Miếu Nguyệt Lão ở gần rừng cây, nhưng xung quanh chỗ này không có nhà dân nên không có ai đi bắt dế cả. Càng ít người đi bắt thì dế càng nhiều.

Nhưng cũng là vì ở trên núi nên có mấy bia mộ...... Kiều Vãn Tình cũng không quen đường ở chỗ này lắm. Hơn nữa giờ cũng là buổi tối, nhìn thấy mấy cái đó dễ bị dọa lắm, vì thế cô quyết định bắt dế ở núi gần nhà mình.

Sợ vị đại tiểu thư này cùng Lort không dám dùng tay bắt dế nên lúc đi qua trấn trên, Kiều Vãn Tình còn đặc biệt xuống xe để mua găng tay cùng đèn pin chiếu sáng. Lúc về nhà thì trời cũng tối hẳn, mọi người cùng nhau đi đến rừng cây gần đó để bắt dế.

Kiều Vãn Tình định để Cố Yến Khanh ở nhà trông Khẩu Khẩu. Lần trước hai người cũng đã đi bắt với nhau rồi. Nhưng kết quả là người nào đó mượn cớ đi bắt dế để tạo không gian riêng cùng cô. Buổi tối đó đi cùng Cố Yến Khanh hai người chẳng bắt được mấy con, ngược lại Kiều Vãn Tình còn bị anh trêu chọc mấy lần, cả người đều khó chịu.

Loại người như Cố tổng, nên bị trục xuất khỏi giới bắt dế!

Nói vậy thôi chứ lần này Cố tổng đi cùng là có mục đích khác. Ai biết thằng Lort này mượn cớ đi bắt dế rồi ủ mưu gì với vợ của anh, nhỡ đâu nó mượn trời tối không ai nhìn rõ mà đến gần chiếm tiện nghi của vợ anh thì sao? Vì vậy anh cần phải đi theo!

Kiều Vãn Tình thấy Cố Yến Khanh một hai đòi đi đành phải dỗ Khẩu Khẩu để thằng bé ở nhà với bà nội Kiều. Mấy người bọn họ lén lút ra ngoài để Khẩu Khẩu không nhìn thấy.

Đến buổi tối thì nơi này rất mát, đường bên này cũng khá nhỏ. Cố Yến Khanh khăng khăng đòi nắm tay Kiều Vãn Tình. Vì vậy đội ngũ cuối cùng biến thành Lort đi trước dẫn đường. Lục Vân Phỉ ăn cơm chó nhiều đến đầy bụng rồi vô cùng khinh thường nhìn anh họ mình một cái.

Đương nhiên cô cũng chỉ dám khinh thường trong lòng mà thôi.

"Tôi cũng khá quen đường ở rừng cây này rồi, vì thế tôi bắt đầu nói cho mọi người bắt dế như nào nhé!" Sau khi tới rừng cây, Kiều Vãn Tình nói.

Ban đêm tới một mảnh rừng nhỏ không có mấy người như này, chỉ có mỗi tiếng côn trùng kêu xung quanh, không gian yên tĩnh, Lục Vân Phỉ có chút sợ hãi dán chặt vào người Kiều Vãn Tình, đi theo Kiều Vãn Tình tới trước một cái cây.

Vì thế lúc Kiều Vãn Tình chiếu đèn pin vào thân cây, thấy ba bốn con dế đang bò chầm chậm, Lục Vân Phỉ sợ hãi, theo phản xạ có điều kiện lùi về phía sau kêu lên: "Có bọ!"

Vốn dĩ Kiều Vãn Tình cũng không sợ, nhưng Lục Vân Phỉ kêu vậy làm cô cũng giật mình. Sau đó Kiều Vãn Tình vỗ vỗ ngực nói: "Em làm chị sợ muốn chết."

Cố Yến Khanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Không phải em bảo em nhìn quen rồi, em biết bắt rồi sao?"

Lục Vân Phỉ: "......"

Cái này khác với cái cô thấy ở trên mạng! Trên mạng là mấy con có cánh biết bay cơ, chứ không phải bò bò như này.

Lort lại không sợ hãi, tò mò nhìn mấy con dế đang bò chầm chậm kia: "Nhìn trông mập mạp, chắc ăn ngon lắm nhỉ?"

"......" Suy nghĩ của người với người không giống nhau.

Kiều Vãn Tình nhanh chóng bắt mấy con dế vào trong túi, nói: "Bắt như vậy đó, rất đơn giản đúng không? Mình chỉ cần đến gần mấy thân cây, thấy có con nào đang bò thì bắt bỏ vào trong túi là được."

Lục Vân Phỉ vẫn hơi sợ, Lort lại xoa xoa tay thể hiện sự hứng thú của mình. Thật ra rừng cây này cũng rất nhỏ, bốn người đứng gần nhau cùng tìm dế, Kiều Vãn Tình cùng Lục Vân Phỉ đi bắt cùng nhau.

"Em có muốn thử bắt không?"

Kiều Vãn Tình thấy lúc trước Lục Vân Phỉ hứng thú bừng bừng lúc này lại sợ hãi rụt rè, đến đèn còn không dám tự soi, không dám đi bắt dế.

"Đừng đừng, chị dâu chị tới đây đi, em soi đèn pin cho chị!"

"Không phải là em đeo găng tay rồi sao, sợ gì nữa? Nào tới đây thử xem, mau lên nào, chần chờ thêm chút nữa là nó chạy đi mất đó!"

Lục Vân Phỉ đứng tại chỗ ngây ngốc một lát, do dự một lúc mới dám vươn tay bắt con dế kia. Sự thật chứng minh, đó chỉ là một con dế, không có sức phản kháng. Nó giãy giụa chân nhỏ của mình mấy cái rồi phó mặc cho số phận bị bắt của mình.

Sau lần đầu thành công thì lá gan của Lục Vân Phỉ cũng to lên. Vì thế hai người đổi vai cho nhau, Kiều Vãn Tình soi đèn pin còn Lục Vân Phỉ đi bắt dế.

Lúc hai người đang mải mê bắt dế hăng say thì đột nhiên nghe có tiếng động truyền từ chỗ Cố Yến Khanh. Hai người vội chạy qua, Kiều Vãn Tình lo lắng hỏi: "Anh sao thế?"

"Bị đứt tay một chút, anh không sao."

Kiều Vãn Tình cầm lấy tay anh giơ lên xem, thấy có vết cắt xẹt qua nửa bàn tay anh, còn có máu đang chảy ra ngoài: "Còn bảo là không sao, miệng vết thương còn sâu đến như này!"

Chắc là đau lắm đấy.

"Chờ thêm tí nữa là không sao." Cố Yến Khanh an ủi cô nhưng mày lại nhíu chặt lại. Đúng là đau thật.

Lort thấy bên này có tiếng động cũng qua đây. Không hiểu sao Lort cũng cầm khăn mặt đi theo. Lort đưa qua, nói: "Anh lau qua trước đi."

Nhưng càng lau thì máu càng chảy nhiều. Lục Vân Phỉ nóng lòng nói: "Chảy nhiều máu quá! Chúng ta nghĩ cách bịt miệng vết thương trước đi."

"Đợi chị tí."

Kiều Vãn Tình cầm đèn pin tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được thảo dược cần thiết. Cô duỗi tay hái vài lá cho vào trong miệng nhai nhai rồi nhả ra tay, nói: "Anh dùng cái này để cầm máu đi. Trước đó em bị thương bà nội cũng làm vậy đó."

Lục Vân Phỉ giúp Kiều Vãn Tình lau máu quanh miệng vết thương, Kiều Vãn Tình cẩn thận đắp lá vào miệng vết thương của Cố Yến Khanh. Nhìn qua thì đây hẳn là vết thương do quẹt phải cành cây nhọn. Vì thế vết thương không chỉ dài mà còn sâu.

Kiều Vãn Tình nhìn mà đau lòng, vì thế sau khi đắp lá cho Cố Yến Khanh xong, thấy máu ngừng cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Yến Khanh thấy cô lại nhíu chặt mày lại, vươn bàn tay không bị thương ra vuốt v.e mặt cô: "Em đừng lo lắng, không đau đâu!"

Kiều Vãn Tình rũ mắt, mạnh miệng nói: "Ai lo lắng cho anh!"

Lục Vân Phỉ và Lort cùng nhau hướng mắt nhìn lên trời.

Bị như này thì bốn người cũng không còn tâm tình đi bắt dế nữa. Nhưng số dế cả bốn người bắt được ngày hôm nay cộng vào cũng được một cân, vừa đủ để xào ăn.

Sau khi về đến nhà, đầu tiên Kiều Vãn Tình cho dế vào trong nước muối để ướp, sau đó thì lấy ô-xy già ra rửa miệng vết thương cho Cố Yến Khanh.

Vốn dĩ Khẩu Khẩu còn đang giận cho ba ba và ma ma của mình trộm chạy trốn, không đưa mình đi chơi cùng. Nhưng nhìn thấy ba ba bị thương, cậu quên hết cả giận, lại gần thổi tay giúp ba ba, miệng thì nói: "Khẩu Khẩu thổi, không, không đau."

Cố Yến Khanh duỗi tay sờ sờ đầu con mình: "Đúng rồi. Khẩu Khẩu thổi thì ba ba sẽ hết đau!"

Khẩu Khẩu nghe anh nói vậy lại thổi thêm vài cái. Kiều Vãn Tình thấy Khẩu Khẩu thổi đỏ cả mặt, sợ cậu thiếu oxy liền nói: "Khẩu Khẩu tránh ra một chút để mẹ khử trùng cho tay của ba ba nhé! Như vậy mới nhanh khỏi được."

Khẩu Khẩu ngoan ngoãn tránh ra. Cố Yến Khanh cùng ngồi trên ghế sô pha. Khẩu Khẩu lùn không thấy hai người làm gì nên lôi cái ghế nhựa lại đây đứng lên xem.

Nếu mà mấy đứa nhỏ lớn hơn mà biết vậy thì Lục Vân Phỉ cũng không bất ngờ gì, nhưng thấy Khẩu Khẩu còn nhỏ như vậy đã biết đẩy ghế nhỏ để khắc phục chiều cao của mình thì ngây người, bất ngờ trước sự thông minh của cậu nhóc.

"Cháu của cô thông minh quá!" Do gen ba mẹ tốt nên đẻ con ra nó cũng thông minh như vậy sao?

Nếu mà ngày thường được người khác khen như vậy thì Khẩu Khẩu sẽ vô cùng vui sướng. Nhưng mà ba ba cậu còn đang bị thương, cậu cũng không có tâm tình quan tâm. Vẻ mặt Khẩu Khẩu nghiêm túc nhìn mẹ mình rửa vết thương cho ba ba.

Dùng ô-xy già cho vào vết thương có chút đau. Cố Yến Khanh không nhịn được hơi nhăn mi lại. Khẩu Khẩu thấy thế thì nắm lấy tay phải không bị thương của Cố Yến Khanh, bắt chước giọng mà bình thường người lớn hay dỗ cậu, nói: "Ba ba, ba ba ngoan, không, không đau."

Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu lo cho mình thì giãn mày ra, lấy tay nhấc Khẩu Khẩu ngồi lên đùi mình, hôn hôn mặt nhỏ của cậu: "Ba ba không đau. Khẩu Khẩu ngoan lắm!"

Khẩu Khẩu đòi xuống dưới, nói: "Ba ba đau, không, không ôm ~"

Hành động của cậu làm ai cũng phải cảm thấy ngọt ngào. Đúng là con cái là bảo bối nhỏ của ba mẹ mà!

Rửa vết thương xong thì Kiều Vãn Tình bôi thuốc, dán băng cho Cố Yến Khanh. May là mấy thứ này nhà cô cũng có sẵn, chứ không trời tối như này phải đến quầy thuốc mua đồ thì mệt lắm.

Sau khi xử lý vết thương xong thì Khẩu Khẩu ngồi bên cạnh Cố Yến Khanh, dựa vào anh. Cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi dỗ ba mình. Kiều Vãn Tình nhìn con mình mà cũng thấy vui theo.

Hóa ra thằng nhóc Khẩu Khẩu nghịch ngợm này cũng có lúc hiểu chuyện đến vậy.

Buổi tối Lort và Lục Vân Phỉ định đi thuê phòng ở tạm khách sạn. Kiều Vãn Tình sợ hai người ra đó rồi về luôn nên đi xào dế. Dù sao ăn dế cũng không no được, coi như là ăn vặt đi.

Bà nội Kiều phụ trách nhóm lửa, Kiều Vãn Tình phụ trách rửa dế và chế biến. Vì Lort khá có hứng thú với mấy con dế này nên đặc biệt chạy tới phòng bếp xem Kiều Vãn Tình làm như thế nào.

"Sao phải rửa nhiều lần như vậy? Nó bẩn hả?" Lort nhìn Kiều Vãn Tình thay nước mấy lần, anh cảm thấy mấy con dế cũng không quá bẩn.

"Mấy con này đều bò từ trong đất ra, nhìn ở ngoài thì sạch thôi chứ thật ra bên trong nhiều bùn đất lắm. Vì vậy mới cần phải rửa nhiều lần."

Kiều Vãn Tình vừa nói vừa làm. Cuối cùng cũng rửa sạch được chỗ dế này rồi.

Vì Lục Vân Phỉ cùng Lort đều ăn được món cay nên Kiều Vãn Tình định cho thêm ớt khô cùng hạt tiêu bỏ vào trong xào. Cô hỏi Lort: "Anh không ăn tỏi đúng không?"

Đúng là Lort không ăn tỏi, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng đề cập qua vấn đề này. Anh khá bất ngờ, không ngờ tới Kiều Vãn Tình lại để ý, nói: "Đúng rồi. Kiều tiểu thư quan sát kỹ thật đấy!"

Kiều Vãn Tình dọn bát đũa sau bữa, nhìn qua chỗ Lort thấy anh để tỏi lại nên mới biết.

Sau khi rửa ớt khô xong, Kiều Vãn Tình lại rửa thêm một ít hành tây rồi thái nhỏ. Cho cái này vào thì càng thơm hơn.

Lort nhìn Kiều Vãn Tình nhanh nhẹn thái hành mà tán thưởng: "Kiều tiểu thư không những đẹp, nấu ăn ngon mà còn biết chăm sóc người khác. Nếu không phải là cô có bạn trai thì tôi đã theo đuổi cô rồi đó!"

Kiều Vãn Tình: "......"

Đúng lúc Cố Yến Khanh ôm Khẩu Khẩu vào bếp nhìn Kiều Vãn Tình: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.