Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 96



Editor: Minh An

Beta: Cún

Sau khi thực hiện nghi thức trao lời thề cho nhau xong thì tiệc cưới của hai người bắt đầu. Kiều Vãn Tình đi thay bộ đồ cưới truyền thống để ra kính rượu tiếp khách, cô trang điểm xong cũng tốn hơn một tiếng.

Tiệc cưới kết thúc cũng đã ba bốn giờ chiều. Kiều Vãn Tình ngồi nghỉ trên ghế một lúc sau đó lại bị dựng dậy thay quần áo, mặc bộ váy công chúa chuẩn bị cho tiệc tối……

Phần vui nhất của lễ cưới chính là tiệc tối.

Tiệc tối được diễn ra ở bên ngoài biệt thự, gần bể bơi. Có rất nhiều đèn led ấm áp được treo trên cao tỏa ra ánh sáng rực rỡ, phía dưới thì được trang trí bằng cánh hoa hồng, làm cho không khí lãng mạn như trong thế giới cổ tích vậy.

Cả không gian được trang trí bằng màu hồng phấn vô cùng lãng mạn.

Tuy vậy, tổ chức một buổi tiệc tối như này cũng vô cùng mệt mỏi.

Hơn nữa, buổi tối còn có hoạt động “phá động phòng”, sau khi bị người ta phá xong còn phải đi tiếp khách. Đến lúc có thể tháo trang sức, thay quần áo đi ngủ thì mỏi đến cả ngón tay cũng chẳng muốn nhấc lên.

Buổi tối, Khẩu Khẩu đi ngủ cùng ông bà nội của mình. Kiều Vãn Tình hơi lo ban đêm cậu nhóc sẽ dậy quậy phá không để ông bà ngủ, nhưng cô có lòng nhưng chẳng có sức. Kiều Vãn Tình chỉ tắm rửa qua qua một chút thôi sau đó nằm trên giường định chờ Cố Yến Khanh tiễn hết khách về.

Kết quả vừa đặt lưng lên giường thì cô ngủ say như chết luôn.

Vì thế cái mà người ta bảo là đêm tân hôn động phòng hoa chúc gì đó đều là lừa người, mệt đến chết rồi còn hơi đâu mà động phòng chứ?

Hôm sau lúc Kiều Vãn Tình tỉnh lại thì cũng đã hơn 10 giờ rồi. Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Kiều Vãn Tình bị “đè” nên mới tỉnh. Lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện một bàn tay Cố tổng đặt trên ngực mình, đúng chỗ trái tim của cô, còn anh thì ngủ một cách ngon lành.

“Này này,” Kiều Vãn Tình đẩy anh dậy, “Tối qua Khẩu Khẩu ngủ luôn ở bên ba mẹ hả anh? Ban đêm nó không về đây sao?”

Tối qua cô ngủ say như chết, ngủ một mạch đến tận bây giờ mới tỉnh lại. Trước đó cô chẳng biết xung quanh mình có gì thay đổi không, cũng chẳng biết tối qua Khẩu Khẩu có quấy hay không, cũng chẳng biết tối qua Cố phu nhân có bế Khẩu Khẩu qua đây để cô dỗ hay không.

Cố Yến Khanh ôm lấy Kiều Vãn Tình theo bản năng: “Chắc là không đâu, qua anh cũng ngủ, chẳng để ý lắm.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Thế là hôm qua cả cô cả anh đều quá mệt nên ngủ hết. Thêm vào đó, phòng này cũng rất rộng, bên ngoài còn có một bàn trà nhỏ, vì thế giường cách cửa phòng ngủ rất xa. Ở ngoài cửa có ai gõ cửa cũng chẳng nghe thấy tiếng gì.

Nghĩ đến cảnh Khẩu Khẩu một tay ôm gối một tay gõ cửa, khóc lóc gọi ba mẹ mà cửa cứ đóng chặt, không ai ra bế cậu nhóc thì Kiều Vãn Tình lại cảm thấy buồn cười.

Nhưng mà chắc chắn Cố phu nhân sẽ không để Khẩu Khẩu như vậy đâu.

“Ngủ tiếp đi em.” Cố Yến Khanh hôn hôn đỉnh đầu Kiều Vãn Tình, mơ mơ màng màng nói.

“Anh ngủ tiếp đi, em đi xem Khẩu Khẩu thế nào rồi.”

Mấy ngày nay Cố Yến Khanh còn mệt hơn cả cô. Mãi mới có hôm anh có thể ngủ nướng, Kiều Vãn Tình không đành lòng dựng anh dậy, vì thế cô kéo cái chăn mỏng lên cho Cố Yến Khanh để anh ngủ tiếp.

Kiều Vãn Tình rời giường, thay quần áo xong thì đi tìm Khẩu Khẩu. Ở phòng khách dưới tầng, Cố phu nhân, Sở Thơ Thơ, Dư Sơ cùng Lục Vân Phỉ đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm với nhau, nhưng cô không thấy bóng dáng của Khẩu Khẩu đâu.

Bốn người thấy Kiều Vãn Tình đi xuống thì dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô.

“……”

Không phải như vậy! Mọi người đừng tự chụp nồi cho cô như vậy chứ!!

Hôm qua cô cùng Cố Yến Khanh còn chưa làm được cái gì đã lăn quay ra ngủ rồi!

Kiều Vãn Tình làm như không hiểu ánh mắt của bốn người bọn họ có ý nghĩa gì, bình tĩnh chào bọn họ sau đó hỏi Cố phu nhân: “Mẹ ơi, Khẩu Khẩu đâu ạ?”

“Khẩu Khẩu đi ra bãi cát chơi với Uyên Uyên rồi. Con qua đây ngồi đi.”

Kiều Vãn Tình đi qua ngồi bên cạnh bà, hỏi: “Thế qua thằng bé có ngoan không ạ? Nó có quấy ba với mẹ không?”

Cố phu nhân cùng ba người nhìn thoáng qua, cười nói: “Bọn mẹ còn đang ngồi thảo luận về chuyện này đó! Hôm qua mẹ tắm rửa cho Khẩu Khẩu xong, quên không cho thằng bé mặc tã giấy, thế là buổi tối nó đái dầm đấy.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Bây giờ Khẩu Khẩu còn chưa được hai tuổi, buổi tối ngủ phải mặc tã giấy, nếu không Khẩu Khẩu sẽ đái dầm.

“Thằng nhóc thúi này tiểu nhiều cực luôn, mà giường mẹ lại trải chiếu cơ. Qua mẹ với Kính Chi ngủ sâu nên không để ý, đến lúc thấy người ướt ướt thì mới biết là Khẩu Khẩu đái dầm.”

Mọi người đều cười, thậm chí Kiều Vãn Tình còn có thể tưởng tượng được cảnh Cố phu nhân bất lực nhìn Khẩu Khẩu đi tiểu ướt hết giường của mình.

May là nước tiểu của Khẩu Khẩu đã trở lại bình thường. Nếu không ba mẹ chồng cô mà thấy rêu xanh mọc đầy trên chiếu thì chắc là sợ lắm đây.

Sở Thơ Thơ nói: “Năm ngoái Uyên Uyên cũng tiểu trên giường một lần, chị cùng Yến…… anh ta không biết. Đến lúc Uyên Uyên dựng chị dậy, bảo giường bị ướt thì chị cũng mới biết thằng bé đái dầm đấy!”

Ở chỗ này, ngoài Lục Vân Phỉ thì ai cũng đã lên chức mẹ rồi. Bắt được mấy chuyện xấu hổ khi còn bé của con mình thì các mẹ chẳng giấu một chút nào mà kể hết ra.

Cũng vì thế mà Kiều Vãn Tình nghe được câu chuyện đái dầm hồi còn nhỏ của Cố tổng……

Nói chuyện một lát thì Kiều Vãn Tình đi ăn bữa sáng. Đến khi cô trở lại phòng khách thì phát hiện có một vị khách không mời mà đến.

Lần trước, sau khi Cố Yến Trạch rời khỏi nhà cô thì Kiều Vãn Tình chưa từng thấy mặt người này lần nào. Lần trước lúc cô đi hỏi thăm họ hàng trước khi kết hôn, tặng trứng nhân duyên cùng bao lì xì cũng không gặp anh ta. Quà là người giúp việc nhà anh ta nhận.

Chắc là đợt này được ả tiểu tam kia đút cho no đủ nên nhìn qua anh ta béo lên trông thấy. Vốn dĩ đã lùn rồi, ngày trước lúc gầy nhìn còn tạm được, bây giờ béo lên nhìn trông chẳng khác gì mấy ông chú trung niên bụng phệ.

Nếu mà anh ta hói đầu nữa thì tuyệt vời!

Người ở bên Lục gia chắc cũng có nghe qua một chút chuyện nhà bọn họ rồi nên thấy Cố Yến Trạch đến thì vô cùng hiểu chuyện tránh mặt đi. Kiều Vãn Tình biết Cố phu nhân cũng không muốn cô tham gia quá nhiều vào chuyện này nên cũng lấy cớ đi trông Khẩu Khẩu rồi ra ngoài.

Cố Yến Trạch chọn gặp Sở Thơ Thơ vào lúc cô cùng Cố Yến Khanh mới cưới nhau xong, chắc là không phải anh ta tới đòi ly hôn với Sở Thơ Thơ hoặc giành quyền nuôi Uyên Uyên để chọc giận Cố phu nhân đâu nhỉ?

Nếu không chắc chắn mẹ chồng cô sẽ đánh chết anh ta.

Vậy anh ta tới đây để làm gì?

Hay là anh ta đột nhiên tỉnh ngộ, phát hiện người mình vẫn luôn yêu thật ra là Sở Thơ Thơ nên muốn tới đây để tái hợp lại.

Nhưng chuyện đó là không thể. Nhìn bộ dáng sung sướng kia của Cố Yến Trạch thì chắc chắn hiện tại anh ta cùng Khương Ý sống với nhau rất vui vẻ.

Kiều Vãn Tình không đoán ra nên lười chẳng muốn đoán nữa. Cô đi ra ngoài tìm Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên.

Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên đang chơi bên ngoài. Thấy Kiều Vãn Tình đến thì Khẩu Khẩu không chạy tới chỗ cô như mọi khi mà chạy nhanh ra chỗ khác.

Kiều Vãn Tình: “……”

Đây là…… tức giận hả?

Lúc Khẩu Khẩu tức giận thì rất hay tránh mặt cô. Nhìn dáng vẻ này của Khẩu Khẩu thì tám phần là do tối qua cô cùng Cố Yến Khanh “vứt bỏ” cậu, không ngủ chung với Khẩu Khẩu nên cậu nhóc giận?

Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ cười cười, chạy đuổi theo Khẩu Khẩu, ôm cậu vào trong ngực. Khẩu Khẩu dùng tay che mặt. Kiều Vãn Tình lấy tay nhỏ của cậu ra hỏi: “Nào Khẩu Khẩu, con giận mẹ à?”

Khẩu Khẩu quay lưng đi: “Không có!”

“Lại còn chối nữa à,” Kiều Vãn Tình quay đầu Khẩu Khẩu qua, “Thế tại sao lại không dám nhìn mẹ?”

“Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu đái dầm.”

Hóa ra là vì chuyện này à? Kiều Vãn Tình nói: “Mẹ biết rồi. Sáng nay bà nội con nói với mẹ rồi.”

“Khẩu Khẩu ngại.”

“……” Mặt dày như con còn biết ngại?! Vốn dĩ Kiều Vãn Tình còn cho rằng mặt Khẩu Khẩu dày đến hơn 30 cm, đến cả việc lớn cũng làm bộ như chưa có gì xảy ra cơ!

“Không có gì phải ngại cả.” Kiều Vãn Tình nhìn Khẩu Khẩu đang ngại che kín mặt mình lại thì nói, “Khi còn nhỏ ai chẳng đái dầm? Đây là lần đầu tiên Khẩu Khẩu đái dầm đó! Con đã rất tuyệt rồi!”

“Thật, thật ạ?”

Kiều Vãn Tình cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Khẩu Khẩu nói: “Đúng rồi. Lúc ba con 5 tuổi vẫn còn tiểu ra giường nữa cơ!”

Khẩu Khẩu nghe đến chuyện ba ba có thể lên trời hái sao của mình cũng đái dầm thì không còn cảm thấy ngại nữa.

Lúc này Uyên Uyên đi qua. Khẩu Khẩu vui vẻ khoe với Uyên Uyên: “Ba ba Khẩu Khẩu, cũng tiểu, đái dầm!”

Kiều Vãn Tình: “……”

Đúng là không nên nói cái gì bí mật với Khẩu Khẩu. Chắc chắn tí nữa gặp ba mẹ chồng cô cùng bà nội Kiều nó cũng khoe cái này cho mà xem!

Khụ khụ.

Cố tổng à, em xin lỗi anh nhiều nha!

Kiều Vãn Tình để hai bạn nhỏ đi chơi tiếp, còn mình thì lấy điện thoại ra mở app Vượng Vượng lên xem có khách hàng nào nhắn tin, gặp vấn đề gì cần shop phản hồi không. Vì cả ngày hôm qua cô chưa vào shop lần nào nên còn một vài vấn đề tồn đọng cần cô giải quyết. Những vấn đề nào mà người cô thuê chuyên phản hồi khách hàng có thể giải quyết được thì họ sẽ xử lý luôn, còn những vấn đề nào người đó không tự giải quyết được thì để lại để hôm nay Kiều Vãn Tình trả lời.

Thời gian này, việc làm ăn của shop “Giòn Trong Miệng” của Kiều Vãn Tình vô cùng tốt. Kiều Vãn Tình đọc vài phản hồi của khách hàng, có vài người bảo hàng bên trong của shop cô có quá ít, bọn họ muốn cô đóng gói nhiều để ăn như đồ ăn vặt.

Vì thế tiếp đó Kiều Vãn Tình cần tăng khối lượng hàng có trong từng sản phẩm của mình. Cô quyết định sẽ đến thành phố C tìm những đầu mối bán rau, xem có món gì ngon, độc đáo không rồi cô sẽ nhập vào.

Sau khi xử lý hết các vấn đề khách hàng, Kiều Vãn Tình ngẩng đầu nhìn Cố Yến Khanh đi từ cửa ra. Thấy cô đang ngồi thì Cố Yến Khanh đi qua chỗ cô.

“Buổi sáng tốt lành, bà Cố của anh.”

“Bây giờ giữa trưa rồi, còn sáng với chả sớm gì nữa.”

Cố Yến Khanh không biết xấu hổ nói: “Haizz, cũng chẳng còn cách nào khác, tối hôm qua chúng ta làm việc “vất vả” quá nên anh mới không dậy sớm nổi đó!”

“…… Anh tự làm việc trong đầu mình đấy hả?”

“Không phải đêm tân hôn mọi người đều như vậy sao? Kể cả không có cũng phải giả vờ như là có chứ? Nếu không sẽ bị người ta cười đó!”

Kiều Vãn Tình: “……”

“Cái đó,” Kiều Vãn Tình quyết định không tiếp tục nói về chủ đề thiếu muối này với Cố Yến Khanh nữa, cô đánh lảng sang chuyện khác, “Ba của Uyên Uyên tới đây làm gì vậy anh?”

“Cái người gì tên Khương Ý kia đã mang thai rồi.”

“Cái gì? Mang thai?” Kiều Vãn Tình không ngờ lại là chuyện này.

Trong sách, vì để củng cố và nâng cao địa vị của mình, Khương Ý sẽ gả vào Cố gia rất nhanh, còn sinh một đứa con cho Cố Yến Trạch nữa. Đó cũng là tiền đề để dẫn đến những đau khổ sau này của nam chủ khi còn nhỏ.

Nhưng mà hiện tại Khương Ý còn chưa được gả vào Cố gia đã mang thai rồi?

Nếu mà chuyện như vậy thật thì vô cùng bất lợi đối với bên Sở Thơ Thơ.

Cố Yến Khanh mãi mới có thể móc nối quan hệ, quen biết được Hoàng tổng – nhà sản xuất chương trình kia, mãi mới có thể nhét được Khương Ý vào trong chương trình để cô ta nhanh chóng nổi tiếng. Nhưng hiện tại tự dưng lại mọc ra chuyện cô ta mang thai thì chắc chắn cô ta không tham gia được chương trình ấy. Mang thai thì cô ta phải mất ít nhất một năm rưỡi ngừng hoạt động trong giới giải trí.

Theo như cốt truyện thì Khương Ý sẽ trở nên cực kỳ nổi tiếng sau khi tham gia mùa ba của chương trình “Cùng nhau đi lên” ấy. Chẳng lẽ là không còn cách nào thay đổi cốt truyện? Khương Ý vẫn sẽ phải tham gia vào mùa ba của chương trình kia sau mới có thể nổi tiếng được?

Như vậy thì Sở Thơ Thơ sẽ còn phải khó chịu một thời gian dài nữa.

“Ừ,” Nhắc đến việc này, Cố Yến Khanh cũng cảm thấy khá đau đầu. Bây giờ Cố Yến Trạch đang mê muội Khương Ý, đến cả đạo đức cơ bản nhất của một con người anh ta cũng ném xó luôn rồi, “Bây giờ anh ấy đang ép buộc Sở Thơ Thơ ly hôn cùng mình để rước người phụ nữ kia về nhà.”

“Thế chị ấy nói gì hả anh?”

“Tạm thời thì chị ấy chưa đồng ý, nhưng không biết tiếp theo sẽ……”

Cố Yến Khanh còn chưa nói dứt lời thì thấy cửa ở cách đó không xa bị mở toang. Sau đó hai người nghe được âm thanh tức giận của Cố Kính Chi: “Chỉ cần mày gọi chú một tiếng chú thì đừng mơ cưới được người phụ nữ kia vào cửa! Cút ngay cho chú!”

Sau đó Cố Yến Trạch mang vẻ mặt ngượng ngùng đi ra ngoài.

Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh liếc nhìn nhau.

Cố Yến Trạch muốn cưới Khương Ý, chỉ sợ là không dễ như vậy.

Sau khi Cố Yến Trạch mặt ủ mày chau rời đi, Kiều Vãn Tình nhìn qua Uyên Uyên đang chơi cùng Khẩu Khẩu mím môi nhìn Cố Yến Trạch nhưng vẫn cố dằn lòng mình không chạy qua với ba mình.

Nói đi nói lại người đáng thương nhất chính là Uyên Uyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.