Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 14: Trở về lại làm nũng



Chuyện này về cơ bản đã kết thúc, Trương Kỳ Phong nói: "Lục Khải, phá trận pháp cuối cùng đi, chúng ta rời khỏi đây."


"Được." Lục Khải gật đầu.


"Đáng tiếc không bắt được hai kẻ kia." Trương Chi Danh có chút tiếc hận nói.


Tần Chí nhìn về phía Lục Khải "Nơi này là hang ổ của bọn chúng, bọn chúng ngày nào đó có thể trở lại, cậu có cách sửa lại trận pháp này không?"


"Đúng vậy, chúng ta có thể tạo trận pháp ở đây, khi hai kẻ đó về, tác động vào trận pháp là có thể bị chúng ta biết." Đào Trình vui sướng nói.


Lục Khải trầm tư một chút, sau đó nói "Cái này không phải không được, nhưng trận pháp quá lớn, linh lực cần để đưa vào cũng nhiều, tôi và Lục Vũ cũng không nắm chắc."


"Không sao, có chúng tôi giúp cậu." Đào Nhiên nói.


Địch Hạo cũng lên tiếng "Trái tim Long Mạch cũng đã trở về núi, hiện giờ long mạch đã khôi phục nguyên dạng, âm khí tiêu tán, trận pháp bên ngoài có lẽ cũng không trụ nổi nữa rồi, nơi này linh khí sung túc, muốn thay đổi trận pháp, có thể mượn chút linh khí của long mạch."


Lục KHải và Lục Vũ nhìn nhau, Lục Khải nói: "Vậy bây giờ liền bắt đầu đi."


Thay đổi trận pháp cần phải tìm được mắt trận, mắt trận cuối cùng ở đây rất nhanh đã tìm được, Lục Khải và Lục Vũ, còn có một đám người trợ giúp, cuối cùng sửa trận pháp để vây hãm bọn họ này thành trận pháp vây hãm phục vụ cho bọn họ, như vậy, nếu hai kẻ kia thực sự trở lại, không chỉ bị vây khốn, mà bọn họ cũng sẽ biết được.


Linh lực của mọi người ít nhiều cũng bị tiêu hao, cũng may đã không còn gì nguy hiểm, sau đó bọn họ cũng rời khỏi mộ táng.


Viên Hướng Đông vẫn luôn thủ ở bên ngoài, đã đợi hai ngày, sau khi thấy mọi người an toàn ra khỏi đó, quả thực lệ nóng quanh tròng, nôn nóng trong lòng hoàn toàn biến mất "Mọi người rốt cuộc ra rồi, tôi lo lắng chết mất."


Viên Hướng Đông nói xong, nhìn mọi người một lượt, biểu cảm có chút suy sụp "Quả nhiên không có ai trong thôn..."


Trương Kỳ Phong lên tiếng: "Xin nén bi thương"


"Những thôn dân đó đã sớm..." Đào Trình cũng muốn nói cái gì đó.


Viên Hướng Đông lại xua xua tay "Không sao, sống chết có số."


Địch Hạo vỗ vai Viên Hướng Đông "Trận pháp đã không còn, cậu có thể đi ra ngoài, nơi này chắc chắn không thể tiếp tục ở, cậu có tính toán gì không?"


Viên Hướng Đông gãi đầu "Không biết.... ĐÚng rồi, thôn Viên cũng không còn ai, chỗ này nên làm sao bây giờ? Các anh có cách giải quyết nào tốt không?"


Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Địch Hạo và Tần Chí, hai người họ là người của Phòng điều tra đặc biệt, nhất định có cách xử lý.


Địch Hạo sờ mũi "Tôi sẽ gọi cho Lâm Du, kêu anh ta cử người tới đây xử lý."


"Đúng vậy, loại chuyện này vẫn luôn là sư huynh phụ trách, giao cho sư huynh chắc chắn không có vấn đề gì." Đào Trình vỗ tay một cái, phụ họa cho ĐỊch Hạo.


Viên HƯớng Đông gật đầu, nhận danh thiếp từ Địch Hạo, nghĩ một chút lại hỏi "Cái kia, có thể đem cách liên hệ của anh cho tôi không?"


Tần Chí lập tức đen mặt, "Không được."



"A?" Viên Hướng Đông vẻ mặt mơ màng.


"Đừng để ý anh ấy" Địch Hạo cũng đưa danh thiếp của mình ra, "Nếu không có chỗ để đi, tới thủ đô tìm tôi."


Cảm ơn." Viên Hướng Đông lệ nóng quanh tròng nhìn Địch Hạo, tuy rằng hiện tại cậu ta vẫn chưa suy tính kĩ cho tương lai, nhưng có người như vậy trợ giúp, nhưng cảm giác ấm áp này thật sự cảm động và đáng trân trọng.


Đây là một đứa trẻ thiếu tình yêu.


Địch Hạo nhìn Viên HƯớng Đông một cái "Tuổi này của cậu chắc đang học đại học nhỉ?"


Viên HƯớng ĐÔng nhút nhát nói "Tôi học đại học xong rồi, nhưng mà chỉ mới tốt nghiệp, vẫn chưa tìm được công việc, cho nên tính về nhà làm ruộng."


Địch Hạo cạn lời nhìn Viên HƯớng Đông "Cậu thật sự rất có chí hướng....."


Viên Hướng Đông niết danh thiếp ngượng ngùng cúi đầu, hiện giờ không ở thôn Viên được nữa, thứ duy nhất cậu ta không bỏ được là cậu (cữu cữu ) của mình, nếu thật sự muốn tới thủ đô, cũng phải tới thăm cậu trước đã, nghĩ tới nghĩ lui, cậu cũng không có nơi để trú thân, nhưng mà thủ đô.... Trong lòng Viên HƯớng Đông đầy thấp thỏm lo âu, cậu chưa bao giờ tới đó, thật sự phải tới thủ đô lang bạt sao?


Danh thiếp trong tay vẫn còn hơi ấm, Viên Hướng Đông cảm nhận được sự ấm áp và lòng tốt của Địch Hạo, nếu như tới thủ đô, có lẽ cậu cũng không cô đơn lẻ loi một mình đi.


Địch Hạo nhìn Viên Hướng Đông rối rắm, cũng không giục cậu ta gọi cho Lâm Du, mà lấy điện thoại tự gọi Lâm Du một cuộc, đem chuyện xảy ra ở đây tóm tắt kể lại một chút.


"Cái gì?!.... Từ từ ĐỊch Tiểu Hạo cậu kể lại một lần nữa." Lâm Du nghiến răng nghiến lợi nói.


"Tôi nghĩ anh đã nghe rõ."


"..... Các cậu giỏi thật, còn học được cách tiền trảm hậu tấu , để lại cục diện rối rắm như vậy cho tôi, chuyện trong một cái thôn, cũng không phải chuyện nhỏ đâu."


Tiếng rống giận của Lâm Du từ trong điện thoại truyền tới, Địch Hạo để điện thoại xa một chút, bĩu môi nói "Ai bảo anh là sếp của chúng tôi, anh không nhận giải quyết thì ai nhận? Dù sao thì cứ vậy đi."


Lâm Du giảm lửa giận một chút "Đúng rồi, tiểu sư đệ của tôi cũng ở đó? Em ấy không có việc gì chứ?"


Địch Hạo nhìn Đào Trình đang cười cười nói nói, động tay động chân với Thượng Minh "Khụ, cậu ấy cực kỳ tốt."


Lâm Du nhạy bén nhận ra lời trêu chọc của Địch Hạo, chần chờ nói "Không phải em ấy... Chậc, cậu đưa điện thoại cho em ấy, tôi có việc cần nói."


"Nga"


Địch Hạo đưa điện thoại cho Đào Trình "Này, sư huynh cậu có chuyện cần nói."


Cũng không biết Lâm Du nói gì với Đào Trình, biểu cảm của Đào Trình rất không tình nguyện, sau khi cúp điện thoại còn hừ một tiếng, giống như rất bất mãn.


"Làm sao vậy?" Địch Hạo mở miệng hỏi.


Đào Trình cúi đầu, đá cục đá dưới chân, "Sư huynh nói, em thi thạc sĩ được đại học trên thủ đô nhận, kêu em thu dọn đồ đạc lăn tới thủ đô để báo cáo."


Địch Hạo giống như rất kinh ngạc nhìn Đào Trình "Trời ạ! Cậu còn đi học à?"


"Thì sao?!" Đào Trình bất mãn nhìn Địch Hạo, "Em chính là học bá."


"Nga.... Vậy sao cậu không vui vậy, trúng tuyển là chuyện tốt mà." Địch Hạo buồn bực nói.


Đào Trình liếc nhìn Thượng Minh, bĩu môi tiếp tục bất mãn "Trước kia thì rất vui, nhưng mà bây giờ....." Đào Trình ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng "Người ta......"


"Dừng dừng dừng dừng." Địch Hạo xoa xoa cánh tay "Tôi hiểu được."


"Hạo ca, sao anh lại như vậy a" Đào Trình nói, tiếng Đông Bắc cũng bật ra rồi.


Thượng Minh nhìn Đào Trình cùng Địch Hạo cười đùa, nghĩ tới chuyện mới nghe vừa rồi, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.


Chờ Viên Hướng Đông thu dọn hành lý xong, mọi người rời khỏi thôn Viên, Trương Kỳ Phong và Trương Chi Danh tạm biệt mọi người, "Chư vị, chúng ta tạm biệt nhau ở đây đi, tôi và Chi Danh phải nhanh chóng về báo cáo chuyện lần này."


"Chúng tôi cũng vậy" Lục Khải nói, ánh mắt lướt một vòng, dừng trên người Tần Chí một chút, sau đó nhìn về phía Địch Hạo ý vị thâm sâu nói "Sau này còn gặp lại, chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."


Địch Hạo "........" Sao có cảm giác bị theo dõi vậy.


Đào Trình do dự nhìn Thượng Minh, bọn họ thật sự phải tách ra rồi, nhưng lần đầu tiên, Đào Trình nhận ra rằng cậu không có cách nào, Thượng Minh ở trong lòng cậu đã không đơn giản chỉ là nhan sắc.


Thượng Minh xoa đầu Đào Trình "Mọi người đi hướng nào? Tôi đưa mọi người đi"


Ánh mắt Đào Trình sáng lên, vỗ tay một cái "Cái này được nha! Khụ, cảm ơn anh."


Đào Nhiên ở bên cạnh trợn mắt -- Đào Trình cậu có thể rụt rè một chút không, mọi người đều biết chút tâm tư này của cậu đó.


Lúc này Viên Hướng ĐÔng kéo tay áo Địch Hạo.


"Hửm?"


Gương mặt Viên Hướng ĐÔng kiên định nói "Tôi.... tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn đến thủ đô."


"Vậy cậu đi với chúng tôi, phòng điều tra đặc biệt chào mừng cậu." Địch Hạo nói.


Viên Hướng ĐÔng lắc đầu "Tôi sẽ tự tới thủ đô tìm mọi người, trước đó, tôi phải về thăm cậu của tôi."


Địch Hạo gật đầu "ĐƯợc, tùy cậu, phía trên có địa chỉ và điện thoại, lúc cậu tới thì gọi điện, mới có người của phòng điều tra tới đón, nếu không cậu tự tìm không thấy đâu, hoặc có thể gọi điện trước cho tôi."


"Cảm ơn, cảm ơn......" Viên Hướng Đông lại lần nữa lệ nóng quanh tròng nhìn Địch Hạo.


Tần Chí kéo Địch Hạo về bên cạnh mình, xoa mặt Địch Hạo, thấp giọng nói "EM đối xử với cậu ta khá tốt nhỉ"


Địch Hạo cười rộ lên, để Tần Chí xoa mặt mình "Mùi giấm rất nồng."


Tần Chí hừ một tiếng "Cũng không phải em mới ăn ngày một ngày hai" Hắn cúi đầu dựa lên cổ Địch Hạo, nhẹ thổi "Sau khi về phải bồi thường cho anh."


"Đã biết, bình giấm lớn." Địch Hạo đẩy đầu Tần Chí "Được rồi, anh lớn cỡ nào rồi, còn làm nũng, anh chú ý hình tượng cho em, về nhà rồi cho xem sau."


Tần Chí đối với cậu có dục vọng chiếm hữu, cậu cũng vậy mà.


Sau khi trở lại Địch gia, Địch Hạo kể ngắn gọn chuyện này lại, Địch lão gia tử không khỏi cảm thán, "CHuyện lớn như vậy, nếu không phải nhờ chân Thượng Minh, phát hiện chuyện này, nếu không không biết còn bao nhiêu người bị giết hại, chỉ tiếc cuối cùng vẫn để họ chạy thoát."


"Ông nội yên tâm, cháu đã báo cho phòng điều tra đặc biệt, Lâm Du sẽ phái người truy nã họ." Địch Hạo an ủi nói.


Địch lão gia tử gật gật đầu.



Địch Tư hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm "Nếu ông đây đi, chắc chắn sẽ bắt được bọn họ."


Địch Hạo bật cười "Cậu cứ nổ đi, chỉ với sức khỏe của cậu."


"Anh, tôi như vậy..."


Địch Hạo ngắt lời Địch Tư "Nhưng mà sau này có lẽ sẽ được đấy."


Địch Tư sửng sốt "Anh có ý gì?"


Địch Hạo vừa lật tay, xuất hiện một hạt linh lực có mùi cỏ cây đang xoay tròn trong tay Địch Hạo.


"Đây là" Địch Dễ Duy nhận ra điều gì, bỗng nhiên đứng lên "Đây là quà tặng của trái tim Long Mạch mà cháu nói? Tiểu Hạo cháu...."


"Cho Địch Tư " Địch Hạo nói.


"Cái này quá trân quý" Địch Dễ Duy ánh mắt phức tạp nhìn Địch Hạo.


Địch Tư  cũng choáng váng, đứng ở tại chỗ không biết làm sao, "Không...... Tôi không......"


Địch Hạo đứng lên "Dông dài quá". Cậu đến bên cạnh ĐỊch Tư, đem hạt linh lực nhét vào trong miệng Địch Tư "Dù sao chuyến đi này cũng vì thân thể của cậu, đây là tôi nợ cậu."


Địch Tư giống như bị nghẹn lại, cơ thể cứng đờ nhìn Địch Hạo, những thay đổi trong cơ thể rất đáng kinh ngạc, nhưng cậu ta dường như không cảm nhận được.


Giọng nói của ĐỊch Dễ Duy phức tạp "Cảm ơn cháu, Tiểu......"


Địch Hạo xua tay ngắt lời ĐỊch Dễ Duy "Không cần nói cảm ơn, đây là cháu nợ em ấy."


Đột nhiên mặt Địch Tư đỏ lên, trừng mắt, hừ một tiếng nói "Tôi.... tôi, anh, anh cũng nói anh nợ tôi, đừng hòng tôi nói cảm ơn!" Cậu ta nói xong liền lộc cộc chạy ra ngoài.


Địch Hạo cạn lời nhìn bóng dáng của Địch Tư "Mình đã nói là không cần phải cảm ơn mà."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.