Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 27: Chiếm tiện nghi





Tuy rằng suy nghĩ này có chút hoang đường, nhưng cậu cảm thấy người đàn ông kia xuất hiện ở đây không thể trùng hợp như vậy, Địch Hạo ở đây hai năm, từu trước đến nay chưa gặp người đàn ông này, sao hôm nay gặp, nơi này liền xảy ra vụ án?


Đúng lúc ăn cơm, nhận được cuộc điện thoại này, nhóm bọn họ phải đi xem thi thể, không có cách ăn xong, lại không thể chậm trễ, đành phải dọn dẹp một chút lập tức xuất phát, dù sao cũng ăn khá đủ rồi, cũng không phải quá đói bụng. Nhưng Viên Hướng Đông cũng thật sự không lo lắng việc đói bụng, mà lo lắng những thứ vừa ăn, chốc nữa nhìn thấy thi thể, cậu ta sẽ nôn ra hết. Cậu ta quay đầu nhìn về phía Tống Khải, vẻ mặt của anh ta bình tĩnh, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, còn nắm chắc thời gian nhét thêm một ngụm cơm vào miệng.


Viên Hướng Đông lên tiếng: "Chốc nữa chúng ta phải nhìn thấy thi thể, anh không sợ mình nôn ra à?"


Tống Khải lắc đầu, "Lấp đầy bụng trước mới quan trọng."


Địch Hạo nhìn Tống Khải một cái: "Hai người không cần nôn nóng, tôi và Tần Chí đi trước, hai người ăn xong rồi qua cũng được."


Viên Hướng Đông vội vàng xua tay, "Đừng, sư phụ, tôi sợ tôi ăn xong sẽ nôn ra, hiện tại tôi đi theo anh vậy."


Tống Khải nhìn thoáng qua đồ ăn trong tay, cũng thả xuống, đứng lên tỏ vẻ bây giờ sẽ lên đường. Địch Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn theo người đến nơi xảy ra vụ án.


Đám người Khâu Viễn đã nhận được báo án từ sớm, đã tới từ lâu. Nơi này là khu dân cư sang trọng, cách biệt thự khá xa, Tần Chí lái xe đi mới tới được biệt thự. Người chết là nữ, độc thân, quản lí cao cấp của xí nghiệp nào đó, cũng xem là bạch phú mỹ, tình một đêm được xem như khá phổ biến trong giới thượng lưu, nhưng ai ngờ rằng nó sẽ phải trả giá bằng cả sinh mệnh.


Khâu Viễn đi tới nói, "Đã xem camera theo dõi, chỉ tiếc giống như bị người khác đụng tới, bị nhiễu, không quay được gì hết."


Địch Hạo nhìn về phía người chết, họ hiện tại đang ở phòng ngủ của người chết, trên giường lớn hoa hồng, người chết mặc một áo ngủ màu đen, vai lộ ra một nửa, tóc dài rũ xuống, che khuất gương mặt trắng nõn, trong không khí còn tràn ngập mùi mới làm xong việc. Địch Hạo nhăn mũi lại, có chút không thể chịu đựng, cửa sổ đã mở, nhưng dường như cái mùi này vẫn có chút nồng. Đây là người chết thứ ba, nhưng là nạn nhân đầu tiên phát hiện ở trong nhà của mình. Hung thủ dường như ngày càng để ý tới địa điểm gây án.


Không đợi Địch Hạo nghĩ xong, đã bị người lôi ra khỏi phòng.


"Làm gì vậy? Em đang suy nghĩ vụ án." Địch Hạo bất mãn nói, nhưng mà ra khỏi căn phòng kia, cảm thấy toàn bộ không khí đều tươi mới không ít.


Tần Chí mặc quần áo ở nhà, hiếm khi không mặc tây trang, khí chất quanh thân so với bình thường ôn hòa hơn một chút. Lúc này Từ Tử Hạo ở bên cạnh đi qua, trêu ghẹo: "Anh Hạo à anh nhìn một cô gái trong một cái phòng như vậy, Tần tổng không ăn giấm mới là lạ." Cho dù hiện tại Tần Chí không phải giám đốc Tần thị, nhưng vẫn nhiều người quen gọi Tần Chí là Tần tổng.


Tần Chí hơi nhếch một bên lông mày, cúi đầu ngửi cổ Địch Hạo, lộ ra biểu cảm ghét bỏ: "Mùi không ổn."


Địch Hạo đạp Tần Chí môt cái, nhưng mà cậu cũng có chút ghét bỏ: "Về nhà tắm rửa."


Tần Chí nở một nụ cười: "Cùng nhau."


"Anh cũng không có mùi."


Tần Chí cọ cọ Địch Hạo, "Hiện tại có."


"Không biết xấu hổ." Địch Hạo xì một tiếng khinh miệt.


Khâu Viễn đi tới, "Hai người đừng có ve vãn đánh yêu nữa được không, có phát hiện manh mối gì không?"


Địch Hạo gật đầu, nói chuyện cậu ra ngoài mua đồ ăn gặp được người đàn ông kia, "Tôi cảm thấy sự xuất hiện của hắn ta rất kì lạ."


"Hắn tiếp cận em?" Tần Chí cau mày hỏi.


"Đừng nhầm trọng điểm, vất vả lắm mới có chút manh mối, ít nhất chúng ta biết nên xuống tay từ đâu để điều tra." Địch Hạo nói tới đây, đột nhiên bĩu môi, "Chẳng lẽ lại đi tìm cô Lương?"


"Có lẽ cô ta cũng chưa chắc quen biết." Tần Chí nói, "Trước tiên tra xem người chết từ đâu về, chúng ta tới đó điều tra một chút, nếu cô ấy thực sự từng tiếp xúc với hắn ta, như vậy đại khái có thể xác định nghi phạm."


"Mọi người có phát hiện không, khẩu vị của hung thủ ngày càng nâng cao." Địch Hạo tính một chút, "Nạn nhân thứ nhất bị giết ở bên ngoài, nạn nhân thứ hai phát hiện ở khách sạn, mà nạn nhân lần này, trực tiếp chết ở trong nhà mình, hơn nữa ba người chết này ngày càng có địa vị và thân phận."


"Vậy chứng minh điều gì?" Từ Tử Hạo bên cạnh hỏi.


"Nếu hung thủ giết người, có thể thấy được, từ đầu hắn ta không có ý định giết người, nhưng hiện tại, lại có chút nhàn nhã tìm đối tượng để ra tay. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, cụ thể như thế nào, chưa thể phán đoán chính xác được."


Ngày hôm sau, họ điều tra ra, nạn nhân thứ ba từ hội quán Mạch Thượng rời đi. Địch Hạo và Tần Chí đi vào hội quán Mạch Thượng, càng cảm thấy chuyện lần này có khả năng liên quan tới người đàn ông kia, lần trước Lương Vận Thơ chính là tổ chức tiệc ở đây, lần này người chết cũng từ nơi này đi về mà bị sát hại. Trong hội quán Mạch Thượng không chỉ cung cấp cho việc giải trí, mà còn có chỗ nghỉ, Địch Hạo và Tần Chí hỏi người phụ trách ở đây, người phụ trách đều ghi nhớ mỗi hội viên ở đây, rất nhanh liền nhớ tới chuyện của ngày hôm qua, lúc nạn nhân rời đi, bên cạnh còn có một người đàn ông, mà người này hiện tại đang ở hội quán Mạch Thượng.


Địch Hạo và Tần Chí nhìn nhau, tìm nhân viên quản lý hỏi phòng nghỉ của người đàn ông, liền đi tới căn phòng đó. Nơi này quản lý rất nghiêm ngặt, nếu không nhờ thân phận của Tần Chí, hơn nữa người đàn ông bị nghi ngờ liên quan tới giết người, nhân viên quản lý tuyệt đối sẽ không đồng ý tiết lộ thông tin khách vào ở, nhưng cậu ta cũng không biết họ tên của người đàn ông, phòng ở là nhờ người khác xử lý, mà người xử lý còn là giám đốc của hội quán, cứ như vậy, thân phận của người đàn ông này càng thêm bí ẩn.


Địch Hạo và Tần Chí đi tới trước cửa, gõ cửa trước, sau lúc lâu, bên trong không truyền đến tiếng động nào, lúc này Địch Hạo mới lấy chìa khóa phòng mở ra. Răng rắc một tiếng, cửa mở, không gian bên trong rất lớn, phân gian ngoài và gian trong. Sau khi Địch Hạo vào trong phòng, rầm một cái, cánh cửa phía sau đã đóng lại, cùng lúc đó, đèn trong phòng nháy mắt tắt đi, một trận gió âm u đánh úp lại, trước mặt xuất hiện một hình bóng mờ ảo.


Tần Chí ở ngoài cửa, mắt thấy cửa phía sau Địch Hạo đóng lại, hắn còn chưa kịp hô lên, Địch Hạo liền biến mất ở trước mắt, cửa cũng biến mất không thấy, bốn phía bên cạnh đều là vách tường trắng xóa, giống như muốn vây Tần Chí ở chỗ này đến chết. Tiếng rồng gầm vang lên, Long Hồn hiện ra, sắc mặt Tần Chí u ám đi.


Lúc này Địch Hạo có chút ngây người, quỷ hồn trước mắt, còn không phải là hồn phách của nạn nhân thứ ba sao, hồn phách toàn thân trần trụi, biểu cảm ngây thơ, giống như không có thần trí, trên mặt lại lộ ra biểu cảm vui vẻ, cô ta nhìn Địch Hạo, chậm rãi bay tới chỗ Địch Hạo, giống như muốn leo lên người Địch Hạo.


Địch Hạo cau mày vọt qua một bên, bấm tay niệm thần chú, trong nháy mắt chế trụ nữ quỷ, rồi lại cảm thấy có chút quá mức đơn giản, gần như trong nháy mắt, đột nhiên cả người Địch Hạo cứng đờ không thể nhúc nhích, cậu âm thầm cắn răng, vậy mà trúng bẫy! Cậu vậy mà lại trúng chiêu trò tầm thường này!


Một tiếng cười khàn khàn từ phía sau truyền đến, bên hông xuất hiện một đôi tay, trơn trượt giống như rắn, vui vẻ dạo chơi bên hông Địch Hạo, cả người Địch Hạo run lên, thiếu chút nữa ghê tởm mà nôn ra.


"Ai?" Cơ thể ĐỊch Hạo không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng giọng điệu gây áp lực hỏi.


Lúc này nữ quỷ bị khống chế kia thoát khỏi trói buộc, giống như bị ra lệnh, lại bay về phía Địch Hạo, linh hồn không có có thể thực cách một tầng không khí leo lên người Địch Hạo, không có cảm giác gì, nhưng làm Địch Hạo nổi da gà.


"Thích sao?" Giọng nói khàn khàn phía sau hỏi.


"Kêu cô ta cút!" Địch Hạo cắn răng nói.


"A......" Người đàn ông phía sau khẽ cười một tiếng, giống như cảm thấy rất thú vị, nhưng lại cực kì nghe lời để nữ quỷ kia rời khỏi người ĐỊch Hạo, động tác của gã ta cũng mạnh dạn hơn, bàn tay ở bên hông từ eo tiếp tục mò lên trên, giống như đang thăm dò, giống như đang tìm kiếm cái gì.


Thái dương Địch Hạo nổi gân xanh: "Mày cũng cút cho tao!"


"Đừng mà." Người đàn ông dán bên tai Địch Hạo nói.


Địch Hạo phát run một cái, "Mày rốt cuộc là ai? Quả nhiên là mày giết họ."


"Ngô.... Đây là vinh hạnh của họ." Người đàn ông bất ngờ thừa nhận, gã ta dán lên mặt Địch Hạo, hơi thở ẩm ướt phun ở bên tai Địch Hạo, giống như muốn hôn lên.


Linh lực trong cơ thể Địch Hạo dao động, cực kì không ổn định, người đàn ông hơi kinh ngạc một chút, "Dường như cậu rất không tình nguyện? Hửm?"


Địch Hạo cười giễu, cũng không trả lời, cậu thật sự tức giận. Lúc Địch Hạo tránh khỏi trói buộc của tên đàn ông, đồng thời cửa cũng phát ra tiếng động thật lớn, leng keng một tiếng, cửa bị chém thành hai nửa, thân ảnh của Tần Chí xuất hiện ở cửa, đồng thời đang nhìn cảnh tượng bên trong, Tần Chí gần như đã tức giận cực điểm, xác mặt âm trầm giống như muốn đem người chém đôi, mà hắn thật sự cũng tính làm như vậy.


Long Hồn Đao chém một nhát, Địch Hạo như sớm đã dự đoán được, nghiêng người né Long Hồn Đao, đồng thời Phượng Liên trong tay vung lên, cũng quăng về phía người đàn ông đằng sau.


Nhưng mà lúc hai người tấn công cùng lúc, người phía sau lại biến mất.


Địch Hạo và Tần Chí đồng thời ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới lại là tình huống như vậy. Tần Chí vội vàng nâng Địch Hạo dậy, cau mày, mặt nghiêm túc, tâm trạng cực kì xấu.


Địch Hạo vỗ mặt Tần Chí: "Còn may còn may, không bị hắn chiếm tiện nghi."


Tần Chí hừ một tiếng, trong mắt hiện lên ánh sáng u ám.


Địch Hạo vội vàng nói sang chuyện khác, "Anh có nhìn thấy hắn trông như thế nào không?"


"Không, một đám sương mù dày đặc, không nhận ra." Tần Chí nheo mắt lại.


Địch Hạo bất đắc dĩ nhìn Tần CHí một cái: "Được rồi. Manh mối lại đứt đoạn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.