Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 32: Phanh thây





Người đàn ông đồ trắng vừa định tiến lên xem xét, đã bị người đàn ông đồ đen túm lại: "Có người tới." Ngay sau đó, bóng dáng hai người biến mất tại chỗ.


Một nhân viên dọn vệ sinh mang theo dụng cụ đi tới, người đó nhìn bao ni lông màu đen trên đất, bên ngoài có vết máu màu đỏ, còn tưởng rằng thịt tươi do cửa hàng phía trước vứt ra, ai ngờ lúc dọn dẹp lại có một ngón tay rơi xuống, nhân viên vệ sinh hét lên một tiếng, thứ trong tay rớt xuống đất, túi rơi ra đầy đất, lộ ra thi thể bị phanh thây bên trong...


Khâu Viễn nhận được điện thoại báo án, cùng Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền tới hiện trường. May hiện giờ là đầu đông, thời tiết khá rét lạnh, mùi máu và thịt cũng không đưa nhiều ruồi tới, có thể nhìn rõ thứ bên trong.


Khi Tiêu Kiền vừa nhìn hiện trường, nhịn không được chạy đến một bên nôn, sắc mặt Từ Tử Hạo cũng hơi tái nhợt.


Pháp y đi theo đeo khẩu trang, chịu đựng cảm giác muốn nôn mà kiểm tra thi thể, còn Khâu Viễn đi hỏi nhân viên vệ sinh tình huống, nhưng cũng không có tin tức gì có lợi. Đúng lúc này, pháp y kiểm tra thi thể che miệng chạy tới, sau đó dựa vào góc tường nôn đến rối tinh rối mù.


Khâu Viễn cau mày, có chút không thoải mái nhìn pháp y trẻ tuổi.


Pháp y chỉ vào thi thể: "Bị nấu chín."


"Cái gì?"


"Thi thể, thi thể từng bị nấu chín."


Khâu Viễn nhìn thoáng qua bao ni lông màu đen cách đó không xa, vết máu bên ngoài vẫn còn rõ ràng: "Thi thể bị nấu chín sẽ còn máu sao? Vết máu còn chưa khô, cậu nói với tôi thi thể bị nấu chín?"


Thấy Khâu Viễn nghi ngờ mình, pháp y cũng cau mày lại, điều chỉnh vẻ mặt, kiên đinh nói: "Phán đoán của tôi không sai, anh ngửi xem, còn có mùi thịt bay ra, còn vì sao có máu, cái này tôi phải tiếp tục kiểm tra." Cậu ta cũng buồn bực, vì sao thi thể bị nấu chín vẫn còn máu chảy ra? Quá quỷ dị.


Khâu Viễn cũng cảm thấy chuyện này có chút không bình thường, nơi này cách nhà Địch Hạo khá gần, vì thế Khâu Viễn lấy điện thoại ra, gọi cho hai người Địch Hạo và Tần Chí một cú, để họ qua đây nhìn xem.


Chuyện liên quan tới mạng người, Địch Hạo và Tần Chí lập tức tới đây, vừa đến gần, Tần Chí liền cảm giác được một cỗ âm khí.


Bộ dáng của thi thể quá thê thảm, không có đầu, pháp y căng thẳng tiếp tục kiểm tra, mới phán đoán ra, đây có thể là một cô bé 11 12 tuổi, tay chân thi thể bị phanh thây, toàn bộ vết cắt ra hoàn chỉnh, nội tạng rỗng, chỉ có phần đầu biến mất không thấy.


Tần Chí nhìn qua thi thể, lúc này mới khẳng định lên tiếng: "Thi thể vẫn còn âm khí và oán khí, máu tràn từ thi thể ra, cũng mang theo oán khí, xem ra là có oan hồn quấy phá, chẳng qua tớ không nhận ra hơi thở của bất kì oan hồn nào ở đây. Rất có thể đã rời đi."


Nghe thấy Tần Chí nói vậy, Khâu Viễn thở dài, "Cũng không biết ai tàn nhẫn như vậy, hồn phách của đứa bé này liền làm phiền hai người tìm giúp."


Địch Hạo vỗ bả vai Khâu Viễn: "Yên tâm đi, có gì cần thì kêu tôi và Tần Chí hỗ trợ, nhanh chóng bắt được tên hung thủ điên rồ này mới là quan trọng."


Sắc mặt Khâu Viễn nghiêm trọng gật đầu.


Đầu của cô bé không tìm thấy, không xác định được bộ dạng của người chết, xác nhận thân phận liền có chút khó khăn, hơn nữa không có án mất tích nào, lai lịch của cô bé lại là một câu đố.


Ở phòng giải phẫu cục cảnh sát, một thi thể bé gái không đầu đặt trên bàn giải phẫu, hai pháp y đang cầm kim chỉ khâu lại thi thể cho cô bé, nhưng mà, sau khi thịt bị nấu chín khô lại, xúc cảm và cảm nhận khiến người khác khó mà chịu đựng, màu sắc của thi thể cũng thâm lại thành màu nâu, hai pháp y cũng không ngoại lệ đều cảm thấy da đầu tê dại, họ cũng được tính là tiếp xúc với thi thể khá lâu, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống này, tố chất tâm lý mạnh mẽ vẫn cần phải tăng lên.


"Hô!"


Một pháp y cầm kim chỉ đột nhiên hô lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng lui về phía sau một bước, sợi chỉ bị đứt, khiến thi thể cũng lắc lư theo, nữ pháp y đối diện hoảng sợ, vừa ngẩng đầu, lúc này mới thấy ở sườn bên kia thi thể, lại chậm rãi chảy ra máu tươi.


Ngón tay nữ pháp y cứng đờ, có thể cũng cứng đờ, run rẩy hỏi: "Đây... Đây là xảy ra chuyện gì?"


Hai người không tự chủ được mà dừng động tác trong tay, tim đập bang bang với tốc độ nhanh. Trong phòng vốn đã khá lạnh, lúc này họ hoảng hốt cảm thấy lạnh hơn, thậm chí có chút cảm giác âm u lạnh lẽo.


Trong khoảng thời gian ngắn, không khí tĩnh lặng lại.


Cho đến khi máu từ bàn giải phẫu rơi tí tách xuống đất, hai người mới hồi phục tinh thần, thấy không có chuyện gì xảy ra, nữ pháp y lau trán chảy mồ hôi: "Thật là tự mình dọa mình, chốc nữa khâu xong thi thể, chúng ta kiểm tra một chút vì sao thi thể lại chảy máu."


Cô ta nói xong liền cầm kim chỉ muốn tiếp tục làm việc, ai ngờ kim mới đụng vào thi thể, lại đứt ra, cô ta không biết làm sao ngẩng đầu nhìn người đối diện, pháp y nam đối diện là người đã tới hiện trường, nhưng từ lúc bị dọa tới bây giờ, không nói câu nào, nữ pháp y cảm thấy người đối diện có chút kì lạ, cậu ta không nói một lời trong tay nắm chặt chỉ đã đứt, mơ hồ có thể thấy kim đã đâm vào tay, máu chảy ra, mà pháp y nam không có một chút phản ứng.


Nữ pháp y đột nhiên run lên: "Cậu, cậu làm sao vậy?"


Nam pháp y hơi cúi đầu, nghe được giọng nói, thì ngẩng đầu lên.


"A a a!"


Tiếng thét chói tai truyền ra rất xa, nữ pháp y lảo đảo lui về phía sau, lập tức ngã ở trên mặt đất, hai mắt người đối diện lòi ra tròng trắng mắt, miệng há lớn, vẻ mặt kì dị lộ ra sự sỡ hãi thét lên: "Đau...... Đau a......"


"Đừng.... Đừng tới đây..." Cả người nữ pháp y run rẩy, tay chân lạnh lẽo không thể điều khiển, cô ta muốn bò dậy, nhưng thử nhiều lần, vẫn té ngã trên đất, thật vất vả mới lê tới cửa, kết quả cửa lại giống như bị khóa, căn bản mở không ra.


Máu đỏ tươi dưới đất lúc này giống như có sinh mệnh, chậm rãi tụ lại một chỗ, chậm rãi chảy về phía nữ pháp y, nữ pháp y thét một tiếng chói tai, hai mắt trợn lên, liền hôn mê bất tỉnh.


Lúc hai người được phát hiện, đã là sáng hôm sau. Viêm Minh mở cửa phòng giải phẫu, phát hiện có lực cản, lúc này mới phát hiện nữ pháp y té xỉu phía sau cửa, mà sau bàn giải phẫu, còn có một chàng trai, chính là hai người hôm qua ở lại làm việc.


Nhìn tình huống bên trong phòng giải phẫu, Viêm Minh cau mày nhìn một vòng, sau đó cúi người đánh thức nữ pháp y, ai ngờ sau khi nữ pháp y tỉnh lại, đầu tiên hoảng hốt một chút, sau đó liền kinh hoảng lôi kéo Viêm Minh nói có ma, giọng nói run rẩy chói tai, Viêm Minh nghe thấy thì cau mày. Lúc này đối diện truyền đến tiếng động, có lẽ là bị giọng nói nữ pháp y đánh thức.


"A! Cậu ấy cậu ấy cậu ấy..." Nữ pháp y run rẩy chỉ vào nam pháp y đối diện, nam pháp y vẻ mặt không thể hiểu được nhìn hai người, "Tôi làm sao vậy?"


Nữ pháp y khóc lóc nói, "Đêm qua cậu.... Giống như, giống như bị ma nhập vào người."


"Chị nói cái gì?" Nam pháp y cau mày, sắc mặt lại có chút tái nhợt, cậu ta theo bản năng cúi đầu, liền nhìn thấy thi thể không đầu đối diện mình trên bàn giải phẫu, không khỏi lui nhanh về phía sau: "Không...... Sao có thể, trên thế giới này căn bản là không ma!"


Viêm Minh đẩy mắt kính, không tỏ ý kiến.


Nữ pháp y run rẩy, kể lại chuyện ngày hôm qua một lần, nam pháp y sắc mặt trắng bệch lập tức rời xa bàn giải phẫu: "Tôi..."


Viêm Minh ngắt lời hai người: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, hai người về trước đi, thi thể này tôi sẽ kiểm tra."


Hai người thần sắc phức tạp nhìn Viêm Minh, người bị cô lập trong phòng pháp y của họ, ngày thường sẽ không chủ động để ý tới họ, ai ngờ hôm nay lại chủ động nhận một vụ án quỷ dị như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, họ có chút không được tự nhiên.


Viêm Minh nhướng mày, "Còn không đi?"


"Vậy... vậy chúng tôi đi trước, cậu cẩn thận một chút." Nam pháp y căng da đầu, đẩy hai người ra liền chạy rồi. Nữ pháp y nhìn thoáng qua Viêm Minh, muốn nói lại thôi, nhưng khi nhìn thi thể trên bàn giải phẫu, cô ta thật sự không có can đảm ở lại, vì thế cũng rời đi.


Nhìn bóng dáng hai người, Viêm Minh lắc đầu, trải qua chuyện đêm qua, cũng không biết hai người kia còn can đảm đối mặt với thi thể không.


Viêm Minh tiện tay đóng cửa lại, tháo mắt kính xuống, lại nhìn xung quanh lần nữa, đáng tiếc, không có gì thay đổi, hắn nghi ngờ nhìn trong chốc lát, lại tìm một chút, lúc này mới hết hy vọng đeo mắt kính lên, sau đó gửi một tin nhắn cho Địch Hạo.


Chỉ chốc lát sau, cửa phòng giải phẫu có tiếng gõ cửa, Viêm Minh mở cửa ra, Địch Hạo và Tần Chí xuất hiện ở ngoài cửa.


"Hai người thật là đi tới đâu dính nhau tới đó."


Mặt không có biểu cảm đâm chọt một câu, Viêm Minh chỉ vào thi thể, nói lại lời nữ pháp y miêu tả lúc nãy.


"Ồ? Trên người?" Địch Hạo kinh ngạc nhìn thoáng qua thi thể, "Không đúng a, ngày hôm qua chúng tôi không phát hiện oán linh trên thi thể, sao cô bé có thể trở lại?"


"Có lẽ sau khi xuất hiện lại biến mất." Viêm Minh nói.


Địch Hạo suy nghĩ một chút: "Hôm qua họ làm gì?"


"Khâu thi thể. Đúng lúc này xảy ra chuyện." Viêm Minh trả lời.


"Ừm, có khả năng đã kích hoạt chỗ nào đó, cho nên chọc oán linh tới đây, nhưng mà vì sao lại phải rời đi?" Địch Hạo cảm nhận âm khí trên thi thể: "Âm khí trên thi thể rất nhạt, chứng minh rằng oán linh cũng không ở đây lâu."


"Cô bé không phải tìm hung thủ để báo thù chứ."


Tần Chí gật đầu nói, "Có khả năng này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.