Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 36: Gia đình đơn thân





Địch Hạo lại hỏi thời gian cụ thể Đồng Đồng rời đi, từ đó đến khi phát hiện thi thể của Đồng Đồng, chỉ cách nhau một ngày, như vậy một ngày này Đồng Đồng đã tiếp xúc với ai là rất quan trọng, chỉ sợ cũng trong khoảng thời gian này, Đồng Đồng bị người ta ra tay giết hại.


Chẳng qua Đồng Đồng sau khi rời khỏi, đoàn phim cũng xuất phát, sau đó cũng không tiếp xúc với Đồng Đồng, cho nên sau khi Đồng Đồng rời khỏi đoàn phim, cô bé đến tột cùng đã tiếp xúc với ai? Mà ai là hung thủ giết Đồng Đồng?


Bởi vì thời gian xuất phát gấp gáp, Địch Hạo và Tần Chí cũng không tiện hỏi nhiều vấn đề, họ để lại cách liên lạc cho Trần Tử Dương, hi vọng nếu có manh mối gì, Trần Tử Dương có thể liên lạc với họ. Lúc lên xe, mắt Tần Duệ vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Nghiêu qua cửa xe, rõ ràng không muốn đi.


Trần Tử Dương rốt cuộc mở miệng hỏi, "Con trai của các anh, sức lực rất lớn a." Nhìn tay cầm cửa xe, dường như hắn ta nghe thấy âm thanh kẽo kẹt, đây chắc chắn là ảo giác.


Địch Hạo xấu hổ cười vài tiếng, trộm đẩy eo Tần Chí, để hắn nhanh túm con trai lại, không thấy tay nắm sắp lòi ra rồi sao!


Tần Chí quay đầu lại nhìn thoáng qua Địch Hạo, trong mắt bất đắc dĩ ―― dùng lực nhẹ không thể đưa bé gấu con này đi rồi.


"Duệ Duệ!" Địch Hạo vỗ mông Tần Duệ, "Đừng quậy, theo ba về nhà."


Tần Duệ chỉ vào Trần Nghiêu, nói với Địch Hạo, "Vợ nhỏ! Mang đi!


Địch Hạo: Mang đi em gái con!


Trần Tử Dương yên lặng đội mũ nhỏ phía sau lên cho con trai, thấy con trai còn cười ngây ngô, nhịn không được nói với Tần Duệ: "Chuyện này, con trai chú là bé trai, không thể làm.... Ách...." Hắn ta nhìn Địch Hạo và Tần Chí, lại nuốt lời trong miệng vào.


Cuối cùng vẫn là Tần Chí lên tiếng: "Ngoan, vợ nhỏ của con còn phải tham gia chương trình, con quấy rầy người ta sẽ không thích con."


"Được rồi." Sau khi cân nhắc lợi và hại, Tần Duệ rốt cuộc buông tay, sau đó vẫy tay nhỏ: "Tạm biệt vợ nhỏ."


Trần Nghiêu cũng vẫy tay chào, gương mặt nhỏ đội thêm mũ càng thêm đáng yêu, Tần Chí nhịn không được gật đầu ở trong lòng, ít nhất vẻ ngoài không có vấn đề, chỉ hi vọng sau khi lớn lên đừng xấu đi là được.


Sau khi đoàn phim rời khỏi, Địch Hạo bế Tần Duệ lên, vỗ nhẹ mũi bé: "Nói, ai dạy con gọi người khác là vợ nhỏ? Còn có, vợ nhỏ này tìm ở đâu ra, sao ba lại không biết?"


Tần Duệ nhíu nhíu cái mũi, phun ra hai chữ, "TV."


"Ừm, trở về không được xem."


Tần Duệ: (⊙⊙;)


"Đừng mà!"


Địch Hạo cạn lời nói một câu, "Nhỏ mà lanh."


Trong xe bảo mẫu, Trần Tử Dương bóp khuôn mặt nhỏ của con trai , tự hào nói, "Ha ha, con trai của ba thật đáng yêu, thấy không, hiện tại đã có người theo đuổi con."


Trần Nghiêu nháy mắt, "Ba ba, ai theo đuổi con?"


"Khụ khụ, cái này con không cần biết, con còn nhỏ, đợi lớn lên sẽ hiểu."


"Ồ."


"Nghiêu Nghiêu thích anh trai vừa rồi không?"


"Thích." Trần Nghiêu gật đầu, "Con có thể tìm anh ấy chơi sao?"


"Ừm....." Trần Tử Dương có chút do dự, hắn ta không phản đối đồng tính, nhưng đặt trên người con trai mình.... Đợi đã, hiện tại con trai còn nhỏ như vậy, suy xét chuyện này có phải hơi sớm rồi không, lời trẻ con không kiêng kỵ, đứa bé kia có lẽ không hiểu từ vợ nhỏ có nghĩa gì đâu , vì thế Trần Tử Dương gật đầu, "Đương nhiên có thể, bạn nhỏ kia nhìn qua có vẻ rất thích con, Nghiêu Nghiêu cũng phải đối xử tốt với người ta đó."


Nói tới đây, Trần Tử Dương lại đắc ý: "Chị Vương, Nghiêu Nghiêu chắc chắn di truyền gen tốt của em, chị nói có phải không, chị Vương, chị Vương?"


"A?!" Vương Thư giật mình, mới hồi phục tinh thần lại, "Cậu nói gì?"


Trần Tử Dương nghi hoặc nói, "Chị Vương chị làm sao vậy? Đang nghĩ cái gì?"


"Không, không, không có gì." Vương Thư có chút thất thần trả lời có lệ với Trần Tử Dương, đầu óc đã bay ra xa, trên con đường tiếp theo, cũng hoảng hốt, không biết đến tột cùng suy nghĩ cái gì.


Trần Tử Dương không ngốc, trạng thái này của chị Vương xuất hiện sau khi hai người Địch Hạo và Tần Chí đi rồi, chứng minh rằng chị ấy biết gì đó nhớ tới cái gì, hoặc là...... Trần Tử Dương không dám tùy tiện nghĩ tiếp, nhưng mà với hiểu biết của hắn ta với chị VƯơng, chị Vương chắc chắn không phải người có thể làm ra chuyện này, hơn nữa, chị Vương với Đồng Đồng cũng chưa từng xảy ra tranh chấp, lúc chuyện xảy ra, chị Vương còn không ở đó, chị ấy càng không thể liên quan tới vụ án của Đồng Đồng, nhưng trạng thái hiện tại của chị Vương, chỉ sợ thật sự biết gì đó.


Lúc chờ đến nhàn rỗi, Trần Tử Dương kéo Vương Thư sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Chị Vương, có phải chị biết chuyện gì không?"


Chị Vương hoảng sợ, nhìn trái phải một chút "Biết, biết cái gì? Chị không biêt gì cả."


Trần Tử Dương cau mày: "Chị Vương, chị đừng gạt em."


Vương Thư thở dài, "Tử Dương, chị biết cậu đang nói cái gì, nhưng chuyện này không liên quan với chúng ta, cũng cách chúng ta rất xa, cậu cũng đừng nhảy vào nước đục, coi như chưa xảy ra chuyện gì đi."


Trần Tử Dương không ủng hộ lắc đầu, "Chị Vương, đó là một mạng người, nếu chị thật sự biết gì đó, vẫn nên....."


"Tử Dương!" Vương Thư nâng giọng lên, tiếp tục mở miệng nói, "Chị không chắc chắn, có lẽ không liên quan.... Cậu cũng đừng quản." Sau khi Vương Thư nói xong, không cho Trần Tử Dương có cơ hội nói tiếp, xoay người rời đi.


Trần Tử Dương bất đắc dĩ đứng ở tại chỗ, thở dài.


Một người cha khác của đoàn phim đi tới vỗ vai Trần Tử Dương "Làm sao vậy?"


Trần Tử Dương giật mình, "Là anh à."


Khách mời lần này không phải đều là minh tinh, người cha vừa tới đây là tổng giám đốc công ty giải trí, Lưu Chính. Nói cũng khéo, Trần Tử Dương và Lưu Chính đều là gia đình đơn thân. Đừng nhìn Trần Tử Dương còn trẻ, trên thực tế hắn ta đã sắp 40, mấy năm trước ly hôn với vợ, tự mình nuôi con. Mà Lưu Chính này, ở giới giải trí cũng rất nổi danh,chuyện đầu tiên được bàn tán nhiều nhất là không biết ai sinh ra con anh ta, dù sao Lưu Chính đến bây giờ cũng chưa kết hôn, cũng chưa từng nghe nói anh ta có người tình, cho nên vấn đề này mọi người luôn tò mò, luôn suy đoán con của anh ta từ cuộc phong lưu nào ra. Có điều chút tì vết này căn bản không phải vấn đề gì, Lưu Chính ở giới giải trí vẫn hô mưa gọi gió như cũ, có rất nhiều người xua như xua vịt, chỉ sợ làm mẹ kế cũng đồng ý.


Bởi vì đều là gà trống nuôi con, trong các nhóm cha con ở đây, hai người xem như hợp cạ. Trần Tử Dương từng đạt giải ảnh đế vài lần, mấy năm nay quay phim đều lựa chọn kĩ càng, sau khi có con, hắn ta giảm bớt công việc, chỉ có kịch bản hay mới tham gia diễn, may là độ nổi tiếng trước đó đã có, cho nên hiện giờ, danh tiêng và giá trị đều không tệ, tuy không thể so với Lưu Chính, nhưng Trần Tử Dương cũng không giống những người khác, nịnh hót Lưu Chính. Có lẽ bởi vì như vậy, Lưu Chính mới tình nguyện nói chuyện với hắn ta.


Vẻ ngoài Lưu Chính không tệ, ngũ quan sâu thẳm, rất có mùi vị đàn ông, vai rộng chân dài, trong giới giải trí cũng xem là người có ngoại hình đẹp, điều này không thể không khiến Trần Tử Dương bội phục, dáng người của anh ta vừa nhìn liền biết còn đẹp hơn so với hắn ta, hắn ta bởi vì yêu cầu công việc, thường xuyên rèn luyện thân thể, dáng người đẹp là bình thường. Lưu Chính là một tổng giám đốc, dáng người cũng đẹp như vậy, thật là so sánh với nhau khiến người ta tức chết.


Trần Tử Dương suy nghĩ liền ngây ra, hắn ta từng diễn tráng hán, hiệp khách, sát thủ, đầy khí chất đàn ông, khôn khéo giỏi giang, nhưng trong hiện thực, người thân quen với Trần Tử Dương đều biết, người này có chút mơ màng, có đôi khi sẽ ngây ra đầu óc chạy đi đâu đấy.


Lưu Chính thấy Trần Tử Dương lại không biết đang chạy tới đâu rồi, ánh mắt rối rắm, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, anh ta đưa tay hất mấy sợi tóc trên thái dương của Trần Tử Dương.


Trần Tử Dương lập tức lấy lại tinh thần, theo phản xạ tính che thái dương lại, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định mở miệng hỏi, đã bị Lưu Chính giành trước, "Lấy lại tinh thần rồi?"


Trần Tử Dương lập tức có chút ngượng ngùng, hắn ta sờ mũi mình, xấu hổ cười, ném hành động kì quái vừa rồi ra sau đầu.


"Vừa rồi hai người đang nói gì?" Lưu Chính nhìn thoáng qua Trần Tử Dương, sau đó không chút để ý hỏi.


"A, chuyện đó, không có gì." Trần Tử Dương gãi đầu, lại nghĩ tới chuyện mình làm vừa rồi, hắn ta liếc Lưu Chính một cái, không khỏi hỏi, "Hỏi anh một chuyện, tôi không biết làm thế nào mới ổn."


"Ừm, hỏi đi." Lưu Chính cười một cái.


"Nếu có một việc yêu cầu giải quyết, nhưng không liên quan gì tới anh, mà anh lại biết một số thứ, anh có nói ra không?"


"Vì sao không nói ra?" Lưu Chính kỳ quái hỏi.


"Bởi vì sợ gặp phiền phức." Trần Tử Dương mở miệng nói, lại thêm một câu, "Hơn nữa nếu nói ra cũng chưa chắc giúp được gì."


"Vậy còn phải xem chuyện này là chuyện thế nào, có thể nói với tôi không?"


Trần Tử Dương nhìn Lưu Chính cười, không nói lời nào.


Lưu Chính gật đầu, "Được rồi, tôi biết rồi, tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng xem bộ dáng rối rắm của cậu, tôi cảm thấy nói ra có lẽ tốt hơn, ít nhất cậu tình nguyện nói ra."


"Ừm, tôi đã biết." Trần Tử Dương xoay người liền đi, hắn ta lại muốn quấn lấy chị Vương hỏi cho rõ.


Lưu Chính nhìn Trần Tử Dương đi tới chỗ chị VƯơng, ánh mắt không khỏi tối sầm một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.