Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 45: Tiểu thịt tươi và lão thịt khô (*)



Chương 45: Tiểu thịt tươi và lão thịt khô (*)


(*) Đại khái là sự đối lập giữa người trẻ và các ông chú 😊


Dục vọng trong lòng con người! Sau khi dục vọng bị phóng đại vô hạn, nếu không thể khống chế, liền rơi vào vực sâu không có điểm dừng. Tiểu Trịnh xem như bị lợi dụng, nhưng cũng không thể không nói, hành vi của cậu ta là do dục vọng từ trong lòng! Bị dục vọng thúc ép.


Chuyện lần này qua đi, mặc dù Địch Hạo và Tần Chí cố ý chú ý xem chuyện tương tự có xảy ra hay không, nhưng những ngày sau đó đều gió êm sóng lặng, hoàn toàn không xảy ra chuyện như vậy nữa, chỉ sợ người sau lưng cũng biết họ bị bại lộ, nên cẩn thận thu tay lại.


Gần đây Địch Hạo thích một bộ phim trên mạng, một bộ phim dành cho hủ nữ, hai nam chính trong phim có giá trị nhan sắc rất cao, nhìn mà ao ước! Xem mà không thể dừng, mỗi ngày đều đúng giờ mà theo dõi, thế nên bỏ quên Tần Chí ở một bên. Mỗi ngày không phải bàn về hai nam chính thì xem video tương tác giữa hai người họ, có điều quay loại phim mạng như vầy, cũng không đại biểu hai diễn viên là gay, mỗi lần Địch Hạo nói tới phim, Tần Chí hay dùng đề tài này oán giận Địch Hạo.


"Đều là giả, theo anh biết, hai nam chính đều là thẳng nam." Tần Chí không lưu tình chút nào đả kích Địch Hạo.


Địch Hạo nằm ở trên sô pha, vươn chân đạp Tần Chí một cái: "Câm miệng! Không được nói lại đề tài này."


"Hai thẳng nam...."


"A a a! Em không muốn nghe!"


Tần Chí nhìn Địch Hạo nổi điên, bất đắc dĩ hỏi, "Hạo Hạo, chúng ta ở bên nhau cũng đã lâu, sao anh chưa từng thấy em phát cuồng như vậy? Ít nhất giá trị nhan sắc của anh cũng cao hơn họ mà."


Địch Hạo liếc mắt nhìn Tần Chí, hừ cười mở miệng nói, "Đại Tần à, anh có biết anh được gọi là gì không? Lão thịt khô! Làm sao có thể so với hai tiểu thịt tươi chứ?"


Tần Chí nheo mắt lại, "Lão thịt khô? Xem ra em thích tiểu thịt tươi phải không?"


"Ừm... Hửm? Anh nói gì, em không nghe thấy!" Địch Hạo phát hiện biểu cảm Tần Chí không đúng, nhanh chóng thay đổi đề tài, "Ai, anh đừng làm phiền em, fan cp người thật thật sự rất khó khăn, anh còn luôn nói về nói, sao lại nói nhiều như vậy chứ!"


Tần Chí hận không thể đập tan máy tính bảng của Địch Hạo, nhưng mà đập cái này thì còn cái khác, hắn đã nỗ lực mấy ngày nay, cũng không ngăn cảm được quyết tâm theo dõi phim của Địch Hạo, nhớ tới ngày đó sau khi Đào Trình gọi điện tới, Tần Chí giống như rơi vào cơn ác mộng..... Hôm nào phải nói chuyện với Thượng Minh, sinh viên nên ít xem phim truyền hình mới tốt, cho dù xem cũng đừng kéo bè kéo cánh, ít nhất không cần tìm Hạo Hạo nhà hắn là hay nhất!


"Hạo Hạo, ngày mai anh phải tham gia một lễ cưới."


"Ồ... Ai kết hôn a." Địch Hạo vừa lướt, vừa không quan tâm lắm hỏi.


Tần Chí ở trong lòng thở dài, vẫn là tận chức tận trách nói: "Con trai lớn của Âu Dương gia, Âu Dương Đức, sắp kết hôn với Lương Vận Thơ."


"Từ từ, Lương Vận Thơ?" Địch Hạo rốt cuộc bỏ được cái máy tính bảng xuống ngẩng đầu hỏi: "Cô ta vậy mà muốn kết hôn?"


"Ừ." Tần Chí gật đầu, tiếp tục nói, "Địa vị của Lương Vận Thơ ở Lương gia bị giảm nhiều, sau khi xảy ra chuyện kia, Lương Vận Thơ vẫn luôn nghỉ để hồi phục, công ty bị con riêng của Lương gia mượn cơ hội lên khống chế, Lương Vận Thơ muốn lấy quyền lực về, đương nhiên cần có người nối dõi."


"Em nhớ Âu Dương gia ở thủ đô cũng là danh môn vọng tộc, nhà bọn họ sao lại cho con trai lớn liên hôn với Lương Vận Thơ?" Địch Hạo mở miệng hỏi.


"Âu Dương Đức khuyết tật bẩm sinh, tai trái không nghe được, tai phải thính lực cũng không tốt, cho nên Âu Dương gia không quá coi trọng, nếu không phải anh ta có một người mẹ nhiều thủ đoạn, chỉ sợ Âu Dương Đức đã sớm bị lãng quên." Tần Chí không phải không có tiếc nuối nói, mấy năm trước hắn từng gặp mặt Âu Dương Đức, người này tuy rằng khuyết tật bẩm sinh, nhưng cho dù là nhân phẩm hay là năng lực đều rất tốt, chẳng qua bị khuyết tật bẩm sinh đối với gia đình bình thường thì không có gì, nhưng ở gia tộc lớn như Âu Dương, cho dù thế nào cũng bị người ta cười cợt.


"Chỉ bởi vì bị khuyết tật cho nên liên hôn? Chẳng lẽ anh ta muốn mượn thế lực của Lương Vận Thơ để được quyền lợi ở Âu Dương gia ư?" Địch Hạo mở miệng hỏi.


Tần Chí lắc đầu, "Âu Dương Đức không phải loại người như vậy, anh nghĩ có lẽ là ý của mẹ anh ta."


"Ồ.... Không phải loại người như vậy, nói cứ như anh rất hiểu người ta vậy." chân Địch Hạo vốn gác trên đùi Tần Chí, lúc nói câu này, thì dùng ngón chân cọ lên bắp đùi Tần Chí.


Ánh mắt Tần Chí trở nên sâu thẳm, hắn cầm chân Địch Hạo đặt ở trong lòng bàn tay, nói: "Hạo Hạo.... Lại đây."


"Hừ."


Địch Hạo hừ một tiếng, buông máy tính bảng ra, đứng dậy ngồi xuống đùi Tần Chí mặt đối mặt: "Làm gì?"


Tần Chí đỡ eo Địch Hạo, ngửa đầu dựa trên sô pha, dùng giọng nói khàn khàn lười biếng hỏi: "Em nói xem."


Địch Hạo nuốt nước miếng, đôi tay đỡ mặt Tần Chí: "Không được câu dẫn em!"


Tần Chí bật cười một tiếng, "Ồ, anh còn có thể câu dẫn em sao? Anh không phải lão thịt khô à?"


"Phốc......" Địch Hạo không nín được cười, "Đại Tần anh là hũ giấm lớn!"


Đầu hai người dần dần sát lại nhau, lại sát hơn..... Cho đến khi.... Cho đến khi một cái tay nhỏ chặn trước mặt hai người.


Tần Chí và Địch Hạo cùng nhụt chí nhìn qua bên cạnh, Thất Thất bế Tần Duệ cười tủm tỉm nhìn bọn họ, Tần Duệ vươn tay, một chút áy náy khi quấy rầy hai người ba của mình cũng không có.


"Ba ơi, em đói bụng." Thất Thất nói.


Địch Hạo ngã qua một bên, nằm xoài trên sô pha, dùng chân đạp Tần Chí một cái: "Đi nấu cơm đi."


Tần Chí bất đắc dĩ đứng lên, đưa tay nhéo Thất Thất và Tần Duệ một cái: "Hai đứa các con đó!"


"Tiêu Diễn đâu?" Địch Hạo mở miệng hỏi.


Thất Thất đặt Tần Duệ xuống sô pha, nói: "Anh ấy đang làm bài tập, chú Phong U vừa gọi điện thoại tới, sắp xếp một đống việc cho anh ấy."


Địch Hạo líu lưỡi, "Chậc chậc, sẽ không phải lại là việc ở Ma Vực chứ, làm thiếu chủ đúng là...."


"Vâng, đúng vậy, chỉ tại chú Phong U còn có chú Tiêu Kỳ Phong quá bận rồi."


Lúc này Hỏa Vân, Hỏa Miêu và Tiểu Bạch từ trên lầu chạy xuống, có lẽ nghe thấy tiếng nấu cơm, nên không chơi ở phòng đồ chơi nữa, Địch Hạo ngồi dậy, gọt táo cho mấy đứa nhỏ, vừa hỏi Thất Thất: "Hai người họ vẫn chưa về nữa, rốt cuộc đang làm gì vậy?"


Thất Thất lắc đầu, "Bọn họ không nói, anh Tiêu Diễn hỏi, hai chú chỉ nói đang tìm một số thứ, nhưng chưa tìm được."


"Ồ." Địch Hạo gật đầu: "Mai mấy đứa tới nhà ông bà nội, ba và cha phải đi dự đám cưới, có lẽ sẽ ăn ở đó."


"Vâng."


Mấy đứa Thất Thất và Hỏa Vân đều ngoan ngoãn gật đầu, chỉ có Tần Duệ nghiêng đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Dư quang Địch Hạo nhìn về phía Tần Duệ, liếc mắt một cái liền biết bé có suy nghĩ gì đó.


"Duệ Duệ, nghĩ cái gì vậy...?" Địch Hạo nhướng mày, hỏi.


"Nghĩ tới vợ nhỏ."


Địch Hạo thất bại nhìn thoáng qua Tần Duệ, "Con vẫn chưa thôi đi à."


"Ngày mai đi tìm em ấy."


"Này...." Địch Hạo cốc đầu Tần Duệ: "Con biết người ta ở đâu sao? Cho dù biết, con liền chắc chắn Nghiêu Nghiêu nhà người ta ở nhà sao?"


Tần Duệ suy nghĩ một chút, lấy di động Địch Hạo ra, sau đó đưa tới trước mặt Địch Hạo: "Gọi điện thoại."


"Ha ha...."


Cuối cùng Địch Hạo vẫn gọi một cuộc cho Trần Tử Dương, sau đó giải thích ý đồ, Trần Tử Dương im lặng một lúc trong điện thoại, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý, "Tâm ý của con trai anh.... Ừm, tôi sẽ từ từ suy xét thay cho con trai tôi."


Địch Hạo xấu hổ cười hai tiếng, "Cảm ơn a......"


Ngày hôm sau, sau khi đưa đám nhỏ tới Tần gia, Trần Tử Dương cũng tới đón Tần Duệ đi, nhìn con trai nhỏ lần đầu tiên ngoan ngoãn để người khác bế trong lòng, Địch Hạo có chút bất đắc dĩ, cậu dựa vào trên vai Tần Chí, vô cùng đau lòng mở miệng nói, "Đều tại anh! Đều di truyền từ anh! Con trai em mới bao nhiêu tuổi chứ, sao lại nhiều chủ ý như vậy!"


"Khụ, liên quan gì..... Ừm, là anh sai." Nhìn thấy Địch Hạo trừng mình, Tần Chí lập tức nhận lỗi: "Không sao, hiện tại nó biết tự tìm vợ cho mình, sau này không sợ độc thân."


"Ồ.... Vậy anh mấy tuổi biết tìm vợ cho mình?"


Tần Chí cười, cúi đầu hôm Địch Hạo một cái: "Bắt đầu từ ngày đó gặp em."


"Miệng lưỡi trơn tru."


"Chỉ với mình em thôi."


Địch Hạo xoa xoa cánh tay, "Quá buồn nôn, không ngầu chút nào cả! Vẫn là tiểu thịt tươi ngầu hơn!"


Mặt Tần Chí lập tức đen đi.


Địch Hạo đưa lưng về phía Tần Chí cùng đi về phía trước, trên mặt đầy ý cười.


Phong cách biệt thự của Âu Dương gia là phong cách Âu Mỹ, phía trước có vườn hoa rất lớn, bên trong có suối phun, mấy chim nhỏ của các thiên sứ nhỏ trần truồng đang phun nước, phong cách này cũng khá táo bạo đấy.


Trong danh sách mời Tần gia, Tần Chí và Tần Hiểu đều có. Tuy rằng Tần Chí đã sớm rời khỏi việc làm ăn, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, nhìn mặt mũi Tần gia, Tần Chí chắc chắn ở trong danh sách khách mời, mà Tần Hiểu hiện tại là gia chủ Tần gia, chắc chắn cũng phải mời, nhưng hai anh em nhà này không tới cùng nhau, dù sao Tần Chí xuất phát từ nhà, Tần Hiểu là từ công ty.


Về chuyện của Tần Chí, người trong giới quý tộc thượng tầng đều biết gần hết, cho nên khi thấy Tần Chí dẫn Địch Hạo tới, cũng không cảm thấy lạ, nhưng Tần Hiểu cũng đưa một người đàn ông tới là thế nào?! Chẳng lẽ con trai thứ của Tần gia cũng? Nhưng nhìn người đàn ông kia cao hơn Tần Hiểu một cái đầu, mọi người ở đây đều cảm thấy suy nghĩ này khó mà tưởng tượng, chắc không có khả năng nhỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.