Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 61: Mục tiêu tìm ra nhân vật mới





Cò quăm mào vừa biến thành hình người híp mắt nhìn xung quanh một lần, sau đó tầm mắt dừng ở trên đoàn người Địch Hạo.


"Loài người?" Âm thanh của nó trong trẻo dễ nghe, quả thực khiến người ta rung động.


Hỏa Lưu Yến tiến lên trước: "Họ tới cùng chúng ta."


Con cò quăm mào kia cũng không nói gì: "Lần này yêu tộc ở Tần Lĩnh đều nghe được tin đồn, ngay cả Bàn Tử (mập mạp) cũng tới đây, ta còn nghĩ tộc các ngươi lười hoạt động chứ."


Một câu này liền gây thù chuốc oán.


Nhóm người Địch Hạo dời tầm mắt lên người duy nhất là tên mập ở hiện trường - Thật sự tên là Bàn Tử à.


Gấu trúc Bàn Tử vỗ thân cây giận dữ hét: "Ngươi nói lại lần nữa xem!"


Cò quăm mào hừ một tiếng: "Dựa vào cái gì." Sau đó hắn ta không để ý tới gấu trúc Bàn Tử đang quát to, nói với Hỏa Lưu Yến: "Hợp tác không?"


Hỏa Lưu Yến nhướng mày: "Vì sao?"


Cò quăm mào nói: "Tộc chúng ta ít người, lần này yêu quái trên Tần Lĩnh đều nghe tin đồn này, chắc chắn sẽ dẫn người tới bí cảnh trước, nhiều còn hơn ít, nếu chúng ta muốn cướp được thứ gì, cần có người khác trợ giúp."


Hỏa Lưu Yến mở miệng hỏi: "Ồ, vậy nếu chúng ta hợp tác thì có lợi gì?"


"Sau khi bí cảnh lần này đóng, tộc của ta sẽ biếu nước Cam Thụ, số lượng tùy các ngươi chọn."


Hai mắt Hỏa Lưu Yến sáng lên, nước Cam Thụ chỉ có bộ tộc cò quăm mào mới có thể chế ra, chất lỏng này thơm ngon vô cùng, đồng thời có thể giúp tăng yêu lực, đây cũng là lý do vì sao tuy tộc cò quăm mào ít người nhưng cũng không bị các tộc khác chèn ép.


Nhưng Hỏa Lưu Yến cũng sẽ không tự tiện quyết định, hắn ta thương lượng với người cùng tộc một phen sau đó nói: "Được, chuyến này chúng ta sẽ hợp tác, hi vọng hợp tác vui vẻ."


Con cò quăm mào kia gật đầu, lúc này mới gọi người trong tộc từ trên thân cây xuống, sau khi họ biến thành hình người thì đứng bên cạnh Hỏa Lưu Yến.


Cứ như vậy, nơi này cũng chỉ có bộ tộc gấu trúc giống như bị cô lập, gấu trúc Bàn Tử bất mãn nói: "Vì sao ngươi không chọn hợp tác với chúng ta?"


Con cò quăm mào kia tên là Châu Lan Hiến, hắn ta cười nhạo nói: "Không phù hợp với gu thẩm mỹ của ta."


Tộc gấu trúc nổi giận, chẳng qua số người bên đó đông, hơn nữa họ cũng muốn hợp tác, chỉ có thể nuốt lửa giận, dùng đôi mắt to tròn trừng mắt nhìn con cò quăm mào kia để trút giận.


Lúc đi trên đường, Địch Hạo phát hiện Châu Lan Hiến luôn cố ý hoặc vô tình nhìn về phía mấy đứa nhỏ đi bên cạnh mình.


Khi thấy Địch Hạo phát hiện ra, Châu Lan Hiến cũng không có hoảng hốt, ngược lại còn hỏi: "Ba đứa nhỏ đều là của ngươi?"


Địch Hạo nhìn thoáng qua Tiêu Diễn, sờ đầu cậu bé: "Có thể nói như vậy, nhưng hai đứa là con ruột, còn thằng nhóc này thì cũng giống như con ruột vậy."


Khóe miệng Tiêu Diễn cong lên.


Châu Lan Hiến gật đầu: "Mấy đứa nhỏ thật đáng yêu."


Địch Hạo nhướng mày, hắn ta thích trẻ em à?


"Gấu trúc con cũng đáng yêu." Thất Thất cười tủm tỉm nói một câu, bên cạnh bé hiện tại còn có hai con gấu trúc con, vừa đi vừa chơi đùa, tình cảm khá tốt.


Châu Lan Hiến hừ một tiếng: "Tròn vo mập mạp."


Gấu trúc con ngẩng đầu, đôi mắt màu đen ướt sũng nhìn về phía Châu Lan Hiến, nhỏ giọng lầm bầm, dường như đang biểu đạt sự bất mãn.


Châu Lan Hiến nhìn lại, cuối cùng vẫn nhịn không được xoay người bế gấu trúc con lên, dùng sức xoa nắn.


Địch Hạo không nói gì nhìn về phía Tần Chí, người này đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.


Tần Chí xoa lỗ tai Địch Hạo: "Có muốn nuôi không?" Hắn biết Hạo Hạo cũng thích gấu trúc con, có điều đám trẻ chơi đùa với nhau vui vẻ, cậu cũng sẽ không vào giúp vui.


Địch Hạo nghĩ một chút lắc đầu: "Quên đi nếu như chúng ta bị phát hiện nuôi bảo vật của quốc gia, chắc chắn rất phiền phức."


Hơn nữa trong nhà đã có mấy đứa nhóc rồi, thêm một đứa thật tình trông không nổi.


Đi khoảng nửa ngày, thảm thực vật xung quanh ngày càng dày, đã sắp không nhìn thấy ánh mặt trời nữa rồi, hơn nữa không khí bốn phía bắt đầu trở nên ẩm ướt lạnh lẽo hơn, Địch Hạo mặc thêm quần áo cho mấy đứa nhỏ, ngẩng đầu hỏi Bạch Kỳ: "Rốt cuộc bí cảnh ở đâu?"


"Có thể xác định vị trí cụ thể, nhưng cửa vào thì luôn thay đổi, ta không biết đi thế nào mới tìm thấy cửa vào của bí cảnh, nhưng ngươi yên tâm, đợi tới đó có lẽ sẽ dễ tìm thôi."


Địch Hạo gật đầu.


Lại đi thêm một lúc, Hỏa Lưu Yến tập trung cảm nhận một chút: "Xung quanh yêu khí dày đặc, chắc đã đến gần bí cảnh rồi."


Quả nhiên sau đó, họ chạm mặt rất nhiều yêu tộc, đặc biệt yêu tộc ở Tần Lĩnh là nhiều nhất, dù sao những tộc ở nơi khác cách đây quá xa, cho dù nhận được tin tức, muốn chạy tới đây cũng cần thời gian.


Đa số yêu thú hiện nguyên hình, tuy rằng phần lớn đều có thể biến thành người, nhưng ở trong rừng rậm, biến thành nguyên hình vẫn thoải mái hơn, thích hợp với hoàn cảnh hơn, huống chi nơi này cũng không có con người ở, ai thèm để ý nguyên hình có thể bị bại lộ hay không, cho nên lúc đoàn người Địch Hạo xuất hiện, họ trở thành tiêu điểm của ánh nhìn.


Một con hổ vằn đen đi đến: "Lại có cả trẻ con loài người." Nó há mồm rống lên một tiếng: "Trẻ con của loài người, không nhanh chạy đi, ta sẽ ăn thịt ngươi đó."


Trong giây lát Địch Hạo có chút cạn lời, hù dọa ai vậy.


Tần Duệ nhìn về phía con hổ, ánh mắt sáng lấp lánh, lập tức cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bạch ở dưới chân mình, ánh mắt vi diệu khó mà diễn tả được.


Tiểu Bạch nháy mắt dựng đuôi, cảm thấy mình đang bị khinh miệt, nó nhảy lên trước, liếc nhìn con hổ kia, không cần bất cứ ngôn ngữ gì, sự áp bức từ trong huyết mạch của nó đã khiến con hổ kia sợ tới mức té nhào ra đất.


Tiểu Bạch hừ một tiếng, vẫy đuôi, bước đi giữa một đám hổ thân hình to lớn, sau khi khiến một đám hổ kia phải cúi đầu, mới trở lại bên cạnh Địch Hạo, cái đuôi ba một tiếng vẫy lên người Tần Duệ, ngươi nhìn xem đi! Ta oai không?


Tần Duệ ôm Tiểu Bạch, yên lặng gật đầu, quả nhiên là ngươi lợi hại nhất.


Sự xuất hiện của Tiểu Bạch dẫn đến không ít sự bàn tán trong yêu tộc, vốn tưởng nó chỉ là con hổ trắng bình thường, hiện tại nhìn phản ứng của đàn hổ này, chỉ sợ thân phận của Tiểu Bạch không thấp, ngay lập tức những yêu tộc đó nhìn về phía Địch Hạo, chúng nó thấy rõ, con hổ trắng này đi cùng tên loài người, người này rốt cuộc sao lại đến đây, còn có thể thu phục được yêu thú có huyết mạch cao quý như vậy.


Một màn này cũng khiến các tộc khác không dám có ý kiến gì với đám người Địch Hạo, cũng không dám nói cái gì nữa, không thấy ngay cả đầu đàn của tộc hổ cũng bị ức hiếp không dám lên tiếng sao.


"Được rồi, mọi người, chúng ta tới đây cũng là vì tiến vào bí cảnh, hiện tại hãy tìm lối vào của bí cảnh đi." Một ông lão của tộc khỉ nói.


Những người khác không có ý kiến, liền bắt đầu tìm kiếm.


Trong tộc khỉ, một con khỉ vẫn đang trong nguyên hình đứng ở vị trí khó nhìn thấy, trong mắt nó âm thầm hiện lên một ánh sáng đỏ, rất nhanh liền biến mất không thấy.


Bởi vì số lượng yêu tộc khá nhiều, cửa vào bí cảnh lại có linh khí tỏa ra, cho nên cửa vào được tìm thấy rất nhanh.


Yêu tộc đều đi vào trong bí cảnh.


Đám người Địch Hạo gần như bước vào bí cảnh trong nháy mắt, liền phát hiện xung quanh đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, độ ấm rõ ràng lên cao, xung quanh không có cây cối to lớn, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, giống như đã vào một thế giới khác vậy.


"Phong cảnh trong bí cảnh này không tệ." Địch Hạo hít sâu một hơi nói.


Tần Chí quan sát xung quanh, không gấp gáp như những yêu tộc khác mà đi tìm bảo vật: "Đây có lẽ là một không gian tự chế tạo, cũng không biết là ai để lại, có khi là do thiên nhiên tạo nên cũng không chừng."


Địch Hạo gật đầu: "Em nghiêng về hướng do thiên nhiên hình thành, dù sao nghe Hỏa Lưu Yến bọn họ nói chuyện thì bên trong bí cảnh này không có gì nguy hiểm, nếu như có chủ, chắc chắn sẽ bố trí một số trận pháp gì đó."


Lúc này, Hỏa Vân bám lên ống quần Địch Hạo: "Đừng quản là có chủ hay không nữa, chúng ta mau đi tìm quả biến hình đi, ta thật sự rất sốt ruột rồi."


Sau khi họ tiến vào đây, Hỏa Lưu Yến và Bạch Kỳ đã dẫn người rời đi, trước đó họ đã bàn với nhau, bởi vì Địch Hạo và Tần Chí cũng không cần lấy bảo vật gì, nên họ chỉ cần tìm kiếm quả biến hình, mà đám người Hỏa Lưu Yến thì dẫn người đi tìm bảo vật này nọ, cho nên hiện tại ở lối vào cũng chỉ còn lại Địch Hạo, Tần Chí và đám nhỏ.


Địch Hạo bế Hỏa Vân lên, sờ bộ lông mềm mại của nó: "Ai da, không muốn đâu, nếu như đám lông mềm mại trên người cục cưng Hỏa Vân biến mất rồi, ta lấy gì để sưởi ấm, bộ lông mềm mại đẹp đẽ như này."


Hỏa Vân thẹn thùng dùng móng vuốt cào Địch Hạo một cái: "Hừ, đừng tưởng rằng khen ta như vậy, ta sẽ vui vẻ."


Địch Hạo bắt lấy chân Hỏa Vân: "Ồ, không vui sao, vậy đuôi ngươi lắc vì gì vậy? Ha ha...."


Địch Hạo cười vài tiếng cuối cùng không đùa với Hỏa Vân nữa, cậu ngẩng đầu nói với Tần Chí: "Chúng ta đi thôi."


Tần Chí gật đầu, họ chọn một phương hướng liền rời đi.


Sau khi đoàn người rời đi không lâu, lối vào bí cảnh lại dao động một trận, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên trong bí cảnh, hắn ta mặc quần áo màu trắng, sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt thanh tú lộ ra, vẻ mặt đầy nghiêm túc, cảm giác dày dạn kinh nghiệm này có chút không phù hợp với hắn ta, trong tay người thanh niên cầm một vật tròn, dường như đang tìm gì đó, sau đó liền nhanh chóng đi về một hướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.