Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 71: Quen biết đã lâu rồi





"Đã nghiệm chứng xong." Tiêu Diễn nói xong liền vứt Tiểu Bạch xuống bên cạnh. Thất Thất vội vàng ôm chặt Tiểu Bạch đang xù lông: "Được rồi được rồi, Tiểu Bạch đừng giận, Ngọc Sinh chỉ là chưa nhìn thấy bộ dáng của mày khi lớn lên thôi, cho nên nhận nhầm."


"Hừ, không có ánh mắt." Tiểu Bạch trừng Hình Ngọc Sinh, nhưng mà người ta căn bản không để bụng.


Địch Hạo nhìn mấy đứa nhỏ đang ồn ào, nhức đầu muốn chết: "Ai, nhiều trẻ con quá."


"Vẫn may." Tần Chí đáp: "Ngoại trừ hơi ồn ào nhưng vẫn rất hiểu chuyện."


Địch Hạo cũng đồng ý gật đầu: "Ngày mai chúng ta mà bắt đầu tìm đi, tranh thủ trước tết tìm được thân thể của Hình Ngọc Sinh."


"Được."


Một tuần tiếp theo, sau khi thăm dò cẩn thận, Địch Hạo và Tần Chí cuối cùng cũng tìm được thân thể của hsn đang hôn mê ở một bệnh viện, đồng thờ cũng điều tra rõ ràng hoàn cảnh gia đình của Hình Ngọc Sinh.


Đó là một gia đình làm buôn bán, nếu so với những dòng họ như nhà họ Tần thì đương nhiên không tính là gì, nhưng cũng rất có tiền, Hình Ngọc Sinh là con cả của nhà họ Hình, ba của cậu bé đã tái hôn với một người khác, có một em trai cùng cha khác mẹ, mấy ngày trước, Hình Ngọc Sinh đi dạo siêu thị với gia đình, lúc ngã xuống đầu đập trúng giá để hàng, sau đó biến thành bộ dáng bây giờ, vẫn hôn mê bất tỉnh.


Địch Hạo và Tần Chí mang linh thể của Hình Ngọc Sinh tới bệnh viện, muốn cho linh thể trở về vị trí cũ, nhưng kỳ lạ là, cho dù Địch Hạo thử bao nhiêu lần, linh thể của Hình Ngọc Sinh vẫn đứng bên cạnh bọn họ, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì với thân thể của mình.


Theo lý thuyết, hồn phách và thân thể sẽ hấp dẫn lẫn nhau, thân thể của Hình Ngọc Sinh không có bất cứ vấn đề gì, cậu bé có thể tiến vào thân thể dễ dàng, nhưng mà trên thực tế tình huống như vậy lại không xảy ra. Địch Hạo nhìn về phía Hình Ngọc Sinh, đứa bé này đứng ở bên cạnh thân thể của mình, lại không hề có biểu cảm gì, ngoại trừ lúc đầu nhìn thoáng qua sau đó ánh mắt đều đặt ở nơi khác, như đang đang đi vào cõi thần tiên vậy.


Địch Hạo thử dò xét hỏi: "Cháu có phải không muốn trở lại thân thể của mình không?"


Hình Ngọc Sinh nghe câu hỏi của Địch Hạo, mờ mịt nhìn thoáng qua Địch Hạo.


Tần Chí hỏi: "Chuyện gì vậy?"


Địch Hạo giải thích: "Linh thể và thân thể không có phản ứng bài xích nhau, nhưng Hình Ngọc Sinh lại không vào trong thân thể của mình, trừ phi chính nó không muốn."


"Vậy sao?" Tần Chí cúi đầu nhìn về phía Hình Ngọc Sinh, trùng hợp là Hình Ngọc Sinh cũng đang ngẩng đầu nhìn hai người họ, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt trong suốt, Địch Hạo cúi người xuống, đổi một cách nói khác hỏi lại: "Bây giờ cháu muốn làm gì?"


Hình Ngọc Sinh suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Tiểu hồ ly đâu?"


"Ý cháu là Hỏa Vân?"


"Vâng."


Địch Hạo đáp: "Nó đang ở nhà, lúc đi không phải cháu vẫn thấy nó sao?"


Hình Ngọc Sinh gật đầu: "Chúng ta trở về tìm cậu ấy đi."


Địch Hạo liếc nhìn Tần Chí, Địch Hạo tiếp tục mở miệng nói: "Trước tiên cháu tiến vào thân thể của mình đã, sau đó chúng ta đưa cháu trở về, như vậy được không?"


Hình Ngọc Sinh liếc mắt nhìn thân thể của mình, lần này là nhìn thẳng vào, nhìn chằm chằm nhìn một hồi, cậu bé lại lắc đầu: "Không muốn."


"Vì sao?"


Hình Ngọc Sinh lại hơi mờ mịt, một lát sau, cậu bé đáp: "Không biết."


Địch Hạo thất bại thở dài: "Quên đi, đi về trước đi, ít nhất cũng tìm được thân thể của cậu bé, sau này chúng ta lại nghĩ cách vậy."


"Ừ."


Ba người đi tới cửa, đang muốn đẩy cửa rời đi, cửa lại được mở ra từ bên ngoài, Địch Hạo và Tần Chí đối mặt với người ngoài cửa. Một đôi nam nữ khá trẻ tuổi, xem ra là vợ chồng, nếu như không có gì bất ngờ, có lẽ chính là ba và mẹ kế của Hình Ngọc Sinh.


Địch Hạo theo phản xạ cúi đầu nhìn về phía Hình Ngọc Sinh, chỉ thấy Hình Ngọc Sinh cũng đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người, nhưng vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.


"Các anh là?" Người phụ nữ trẻ tuổi mở miệng nói, cô ta nhìn Hình Ngọc Sinh ở phía giường bệnh, buông tay người đàn ông ra đi tới mấy bước: "Ngọc Sinh không sao chứ."


Địch Hạo nhíu mày: "Chào anh chị, Hình Ngọc Sinh là bạn của con chúng tôi, nghe nói cậu bé xảy ra chuyện, nên chúng tôi đặc biệt tới thăm cậu bé."


Ba của Hình Ngọc Sinh cau mày nhìn Địch Hạo và Tần Chí, giọng nói hoài nghi: "Sao hai người biết con tôi ở phòng bệnh nào?"


"Đương nhiên là hỏi y tá rồi, tôi... Khụ, nói chung xin lỗi vì không thông báo với hai người, lúc đầu chúng ta định nhìn một cái rồi đi."


Ba Hình Ngọc Sinh nhìn về phía Tần Chí, ngay từ đầu hơi nghi ngờ một chút nên nhìn chằm chằm, sau đột nhiên mở to hai mắt: "Anh... Hả, không phải, anh, anh là Tần tiên sinh?"


Tần Chí nhíu mày, không nói chuyện.


Ba của Hình Ngọc Sinh xoa xoa đôi bàn tay, vươn ra muốn bắt tay với Tần Chí: "À, chào anh, tôi tên Hình Đào, đây là danh thiếp của tôi, nếu như anh Tần không ngại...."


Địch Hạo đột nhiên giận tái mặt: "Anh Hình, chúng tôi phải đi rồi, sẽ không quấy rầy anh chăm sóc con trai mình nữa."


Hai chữ con trai, Địch Hạo nhấn mạnh, một người làm cha, thấy hai người đàn ông xa lạ xuất hiện ở phòng bệnh của con trai, lại không lo kiểm tra trước, hơn nữa sau khi phát hiện thân phận của Tần Chí, còn muốn kết giao, Hình Ngọc Sinh không muốn trở về trong thân thể của mình e rằng cũng là bởi vì có một người cha như vậy.


Hình Đào bất mãn nhìn Địch Hạo, anh ta là thương nhân, thường nhìn thấy Tần Chí trong tạp chí tài chính và kinh tế, nhưng địa vị của Hình Đào chưa đủ để biết người đàn ông bên cạnh Tần Chí, cũng chính là người đàn ông trước mặt anh ta, cho nên anh ta vô cùng phản cảm với Địch Hạo, biểu cảm trên mặt đương nhiên cũng rất khó coi.


"Anh là ai chứ?" Hình Đào không khách khí nói: "Ngắt lời người khác nói chuyện, đây là hành vi không lịch sự."


"Ồ, tôi và Tần Chí tự ý vào phòng bệnh cũng đâu phải hành vi lịch sự gì, có phải hai chúng tôi nên xin lỗi anh không?" Địch Hạo cũng không cãi lại cho mình, trực tiếp lấy Tần Chí ra làm bia đỡ, ha ha, này thì cho anh nịnh bợ anh ấy, xem coi anh ăn nói thế nào.


Sắc mặt Hình Đào lập tức trở nên có chút xấu hổ, anh ta nhìn về phía Tần Chí: "Cái này, không phải chuyện lớn gì, tôi còn phải cảm ơn anh Tần đến thăm con tôi..."


"Được rồi." Lúc này Tần Chí lên tiếng: "Chăm sóc cho Ngọc Sinh thật tốt, tạm biệt."


Nói xong Tần Chí liền nắm tay Địch Hạo rời đi, Hình Ngọc Sinh đi theo phía sau hai người, trước khi rời đi cậu bé quay đầu nhìn thoáng qua hai người kia, trong ánh mắt không có bất kỳ quyến luyến.


Trên xe, Địch Hạo có chút lo lắng nhìn Hình Ngọc Sinh: "Cháu có nhớ ra gì chưa?"


"Không có." Hình Ngọc Sinh đáp dứt khoát, từ lúc lên xe, Địch Hạo thường dùng linh lực giúp cậu bé hóa thành thực thể, lúc này Hình Ngọc Sinh đang dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho Hỏa Vân, dường như chẳng quan tâm gì khác.


Thấy trong mắt Hình Ngọc Sinh có ý cười, Địch Hạo đột nhiên cười nói: "Cháu rất thích Hỏa Vân?"


"Thích ạ."


"Ồ? Vì sao? Hai đứa mới chỉ quen nhau mà?"


Hình Ngọc Sinh đột nhiên dừng lại: "Không phải mới quen."


"Gì?" Địch Hạo hơi kinh ngạc: "Trước đó hai đứa gặp nhau rồi? Ở đâu?" Hỏa Vân và Hỏa Miêu khi còn bé luôn ở Hồ tộc, sau khi ra khỏi Hồ tộc thì luôn ở cạnh họ, nếu như hai đứa bé đã gặp mặt, cậu phải biết chứ.


Hình Ngọc Sinh cau mày suy tư, nghĩ rất lâu, cuối cùng cậu bé cũng chỉ trả lời hai chữ - không biết.


Địch Hạo nhìn Hình Ngọc Sinh một cách kỳ quái, thấy Hình Ngọc Sinh vẫn còn cau mày suy nghĩ, biểu cảm không tốt lắm, Địch Hạo không khỏi vỗ tay cậu bé: "Quên đi, đừng nghĩ nữa."


Hình Ngọc Sinh ngẩng đầu, có chút đáng thương nói rằng: "Cháu không nhớ đã từng gặp ở đâu, từng quen nhau ở chỗ nào."


"Không sao, về hỏi Hỏa Vân, nó chắc chắn nhớ." Địch Hạo an ủi.


Nhưng về nói chuyện này với Hỏa Vân, Hỏa Vân cũng rất khẳng định mà nói: "Chưa từng gặp, chúng ta chắc chắn chưa từng gặp."


"Không thể nào." Hình Ngọc Sinh nói.


"Sao lại không thể! Ta chắc chắn không nhớ lầm, trước đây ta cũng chưa từng quen ngươi có được không, ta chắc chắn chưa từng gặp ngươi, không tin ngươi hỏi Hỏa Miêu xem!" Hỏa Vân chỉ Hỏa Miêu: "Đúng không?"


Hỏa Miêu gật đầu: "Chưa gặp, ca ca chưa gặp, ta cũng chưa gặp."


"Thấy chưa?" Hỏa Vân đắc ý nhìn Hình Ngọc Sinh, nó nói mà trí nhớ của nó chắc chắn sẽ không sai.


Hình Ngọc Sinh mất mát cúi đầu: "Sao có thể..."


Hỏa Vân nháy mắt mấy cái, đột nhiên ý thức được đây không phải là cuộc tranh luận ai đúng ai sai, dường như Hình Ngọc Sinh có vẻ đau lòng. Nó nhảy đến bên cạnh Hình Ngọc Sinh, vụng về nhón chân lên, vỗ vai Hình Ngọc Sinh: "Đừng nghĩ nữa, không phải bây giờ chúng ta quen nhau rồi sao."


"...Ừm." Hình Ngọc Sinh được Hỏa Vân an ủi, cuối cùng cũng không xoắn xuýt nữa.


Ngày mai là đêm giao thừa, Hình Ngọc Sinh lại không bằng lòng trở về thân thể của mình, cho nên cũng chỉ có thể ở lại chỗ này, đón năm mới cùng Địch Hạo bọn họ. Mặc kệ bên ngoài là bầu không khí gì, nhưng ở nhà họ Tần bầu không khí trong lễ mừng năm mới vô cùng náo nhiệt, người một nhà chuẩn bị rất nhiều trang phục thời Đường, chờ tới lễ mừng năm mới sẽ mặc.


Năm mới tới, sáng sớm, bảy đứa nhỏ ra ngàoi cửa, chuẩn bị treo câu đối xuân, tuy đầu chỉ là nấm lùn, nhưng rất hiển nhiên, đây hoàn toàn không ngăn được sự nhiệt tình của bọn nhỏ, Tần Duệ cầm một cái ghế từ phòng khách ra, thực sự dọa Hình Ngọc Sinh ngây người, bịch một tiếng, ghế gỗ được đặt trước khung cửa, kêu cái rầm.


"Duệ Duệ! Nhẹ tay thôi hiểu không! Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi..."


Tần Duệ vươn tay nhỏ che lỗ tai, chu mũi, hừ một tiếng nhỏ, Thất Thất buồn cười nhéo mũi bé: "Em đang cố ý."


"Ai leo lên đây?" Hỏa Vân ngẹo đầu hỏi: "Nhìn tình huống này hình như vẫn chưa chạm tới chỗ cao nhất, nếu không lại đặt thêm một cái lên trên?"


"Ngu, rất dễ ngã xuống có biết không." Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn Hỏa Vân: "Vừa nhảy vừa dám không phải được rồi sao."


Hỏa Vân nhường vị trí lại, chỉ về phía trước: "Nếu không ngươi làm đi?"


Tiểu Bạch: (=_=) Ngươi khinh bỉ chiều cao của ta! Nó còn không cao bằng Hỏa Vân, dù làm gì cũng không với tới đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.