Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 78: Rạo rực





Một lát sau, Địch Hạo rên khẽ một tiếng, té xỉu ở trong lòng Tần Chí. Tần Chí tỉ mỉ lau vết máu ở khóe miệng Địch Hạo, sau đó đặt Địch Hạo trên ghế sô pha bên cạnh.


Hình Đào trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ xảy ra, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn vượt khỏi phạm vi nhận thức của anh ta, một là phản ứng và lời nói vừa nãy của Lưu Thanh Tú, Hình Đào không coi trọng Hình Ngọc Sinh, nhưng dù sao Hình Ngọc Sinh cũng là con trai ruột của anh ta, lúc Hình Ngọc Sinh vừa sinh ra, anh ta cũng tràn ngập chờ mong và thương yêu đứa con trai này. Nhưng tình huống bây giờ là gì? Người bên gối của anh ta lại muốn giết hại con trai ruột của anh ta? Không đúng, đã biến thành hành động rồi, trong lòng Hình Đào không khỏi rét run, nhìn khuôn mặt Lưu Thanh Tú dù bị thương nhưng vẫn đầy điên cuồng, anh ta cảm thấy mình không nhận ra người này nữa.


Tần Chí lo cho Địch Hạo xong, mặt âm trầm đi về phía Lưu Thanh Tú, khí áp quanh người hắn cực thấp, như là đè nén con thú dữ trong lòng vậy, nhưng vẫn làm người ta run sợ, Hình Đào không khỏi lùi về sau một bước, nhìn Tần Chí đi tới bên cạnh anh ta, anh ta không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.


Lúc này Lưu Thanh Tú vừa bị linh lực của hắn tấn công, thân thể đã bị thương, tựa ở trên tường không thể động đậy, sau đó cô ta thấy Tần Chí lại đây, trên mặt lại mang theo nụ cười quyến rũ: "Anh Tần, em..."


"Câm miệng!" Tần Chí quát một tiếng, nhấc tay một cái liền ngăn lại giọng nói của Lưu Thanh Tú. Hắn nhìn hai tay của Lưu Thanh Tú bị trói chặt, có một cái gai phía trên: "Cô dùng cái tay này làm Hạo Hạo bị thương sao..." Vừa dứt lời linh lực đã đánh về phía cái tay kia, giọng nói của Lưu Thanh Tú vẫn không thoát ra ngoài được, sắc mặt trắng bệnh mà thở dốc, tay của cô ta cứ thế mà rũ xuống.


Hình Đào thấy một màn này lập tức sợ hãi kêu lên, phát hiện ánh mắt Tần Chí quét qua, Hình Đào sợ hãi lấy tay che miệng mình.


Tần Chí hừ lạnh một tiếng: "Anh nên cảm ơn là bản thân không biết gì, nếu không bây giờ kết cục của anh sẽ giống như người đàn bà này, có điều, Lưu Thanh Tú là do anh mang tới, cái giá phải trả cũng rất lớn."


Tần Chí nói xong quay đầu lại nhìn Lưu Thanh Tú, năm ngón tay mở ra, cái gai trong tay Lưu Thanh Tú lung lay chuyển động. Hồi trước lúc bọn họ rút cái gai đều sẽ dùng linh lực thâm nhập vào bên trong nó, giải trừ sự kết nối của cái gai với người sở hữu, cố gắng giảm bớt nỗi đau của người sở hữu, nhưng bây giờ Tần Chí lại không làm như vậy, hắn lại dùng linh lực mạnh mẽ kéo cái gai ra ngoài, sau đó dùng sức nhổ ra, cảm giác da thịt chia lìa đã khó mà chịu nổi, huống chi cái gai này tiếp nối với linh hồn người sử dụng. Nỗi đau Lưu Thanh Tú phải chịu có thể tưởng tượng ra được, đơn giản là đau đến chết đi sống lại, lúc này Lưu Thanh Tú đã co quắp mà ngã trên mặt đất, trên người đầy mồ hôi, Tần Chí còn chưa nhổ cái gai ra hoàn toàn! Lúc lôi ra, Lưu Thanh Tú cũng ngất rồi, đáng tiếc, sau khi ngất đi, cô ta lại lập tức bị đau đớn làm cho tỉnh lại.


Lần nhổ này! Thời gian lấy cái gai ra ngoài như dài đằng đẵng, gần như nhiều hơn gấp đôi thời gian so với trước đây, lúc Tần Chí thu tay lại, cái gai rời khỏi lòng bàn tay lại không có chút vết máu, ngược lại cảm thấy có nhiều sứ men xanh rơi xuống trong lòng bàn tay Tần Chí. Tần Chí lấy cái gai trong tay, trầm mặt nhìn cẩn thận, trong lòng tự đánh giá, xem ra lần sau bọn họ phải chủ động ra tay rồi, không thể bị động như vậy, còn đụng phải người bị cái gai này đâm. Tần Chí không cảm thấy đây là trùng hợp, nếu dám đánh người của hắn bị thương, vậy phải khiến họ trả giá thật đắt. Tần Chí cười lạnh một tiếng, cái gai trong tay nháy mắt biến thành bột phấn, rơi xuống đất.


Lập tức Tần Chí quay đầu nhìn về phía Hình Đào: "Mang theo người của anh, cút nhanh lên cho tôi!"


Hình Đào sợ đến run lên, nhìn Lưu Thanh Tú, cuối cùng vẫn bế Lưu Thanh Tú lên, sợ hãi mà xuống lầu, dưới lầu, Lưu Ngọc Dung đang dùng vẻ mặt kỳ quái và sợ hãi nhìn lên lầu, thấy Hình Đào đi xuống, há mồm muốn hỏi chút gì, đột nhiên phát hiện Lưu Thanh Tú trong lòng Hình Đào, cô ta lập tức im miệng, chưa đợi hỏi gì, Hình Đào đã vội vội vàng vàng lướt qua cô ta, chạy về phía cửa, Lưu Ngọc Dung lưu luyến nhìn lầu hai, phát hiện vẻ mặt Tần Chí đang lạnh như băng nhìn họ, ánh mắt lạnh đến nỗi có thể làm người khác đông cứng, Lưu Ngọc Dung không dám suy nghĩ bậy bạ nữa, nhanh chóng theo sau Hình Đào rời đi.


Đợi ba ngời Hình Đào rời khỏi, Tần Chí đi nhanh về phía Địch Hạo, cầm tay Địch Hạo, vẻ mặt không còn lạnh lùng mà tràn đầy lo lắng.


Máy đứa bé cũng là khuôn mặt lo lắng, Hình Ngọc Sinh mở miệng nói: "Xin lỗi, là tôi..."


"Chuyện này không liên quan tới cậu." Tần Chí cắt lời Hình Ngọc Sinh, sờ tóc Địch Hạo: "Hạo Hạo cũng sẽ không trách, huống chi thực ra hiện tại em ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần dưỡng thương là được, nếu như cậu hổ thẹn trong lòng, thì giúp tôi chăm sóc em ấy thật tốt.


Hình Ngọc Sinh không tiếng động gật đầu.


"Con sẽ chăm sóc ba thật tốt." Thất Thất lên tiếng.


Tần Chí xoa mái tóc mềm của Thất Thất: "Cha biết, cha biết các con sẽ chăm sóc ba thật tốt."


Buổi tối, Địch Hạo dần tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường, mà người lớn và mấy đứa nhỏ bên cạnh cậu, Địch Hạo đếm, lại đều ở đây, cậu cười yếu ớt: "Mọi người cứ coi chừng ba như vậy? Không mệt à."


"Hạo Hạo!" Tần Chí lập tức tiến tới, đỡ Địch Hạo lên: "Em thấy thế nào rồi? Bọn anh vừa nấu cơm xong, em có đói bụng không? Anh lấy cơm cho em, nếu không đợi lát nữa anh sợ lạnh sẽ ăn không ngon..."


"Đại Tần." Địch Hạo cầm tay Tần Chí: "Em không sao."


Tần Chí mím môi một cái, làm sao có thể không sao, đó không phải là thân thể xảy ra vấn đề, mà là linh hồn, linh hồn chịu đau đớn và thương tổn, sao có thể không sao... Có điều Tần Chí cũng không nói gì nữa.


Địch Hạo cười: "Anh đi lấy cơm cho em đi, em thực sự có chút đói."


"Được, em chờ anh." Tần Chí nhìn Địch Hạo, sau đó lướt qua mấy đứa nhỏ, ra khỏi phòng. Sau khi Tần Chí đi, Thất Thất thận trọng ôm Địch Hạo: "Ba ơi, ba có đau không?"


Địch Hạo vỗ nhẹ mũi của Thất Thất: "Con xem trên người ba đâu có vết thương, có gì đau chứ."


"Gạt người." Lúc này Tần Duệ đột nhiên lên tiếng.


Địch Hạo cười mắng một câu thằng nhóc thối: "Trước đó hình như nghe thấy ai khóc, là Duệ Duệ à?"


"Đúng đúng đúng, chính là cậu ta, Duệ Duệ khóc nhè." Hỏa Vân lập tức mở miệng nói, không chút lưu tình bán đứng Tần Duệ: "Hạo Hạo lúc ngươi ngất đi, Duệ Duệ lập tức khóc, vẫn là Thất Thất nói cho cậu ấy ngươi không sao cả, cậu ấy mới dừng lại."


"Đúng." Tiểu Bạch cũng lập tức mở miệng: "Duệ Duệ còn chảy nước mũi cơ."


"Phụt..." Thấy mấy đứa nhỏ này cố gắng làm mình vui, Địch Hạo cũng rất cho mặt mũi mà bật cười.


Tần Chí bưng cơm nước lên, hiện tại ở ngoài cửa lẳng lặng nghe tiếng vui đùa bên trong, trên mặt xẹt qua nụ cười.


Địch Hạo bị tổn thương ở linh hồn, linh hồn bị thương còn nghiêm trọng hơn so với thân thể bị thương, có thể nói, hai thứ này căn bản không thể so sánh, cho dù là cảm giác đau đớn hay là độ khó chữa trị. Có điều may là sau đó có linh lực của Tần Chí hỗ trợ, tuy vẫn phải trả một cái giá, nhưng tốt hơn nhiều so với dự đoán. Để trị khỏi cho Địch Hạo, Tần Chí tìm rất nhiều dược liệu quý giá, cho dù là dùng nhiều tiền mua hay là cầu xin những người trong ngành đặc biệt, nói chung vì Địch Hạo, Tần Chí coi như đã bỏ ra rất nhiều. Cho nên tổn thương của Địch Hạo cũng từ từ khá lên, linh hồn của cậu vốn rất mạnh, có thể tự lành lại, hơn nữa Tần Chí điều dưỡng tốt, khỏi nhanh hơn. Trong thời gian này Địch Hạo vẫn luôn ở nhà dưỡng thương, rất ít chạm đến công việc, Tần Chí cũng không cho cậu biết, cho nên cậu cho rằng không có chuyện gì xảy ra, trên thực tế, Tần Chí lại giải quyết mấy vụ án, hơn nữa bắt đầu tìm kẻ đứng sau lưng.


Thời gian trôi qua, xuân đi lại tới, bọn nhỏ cũng phải đến trường, Địch Hạo cũng đã khỏe hơn, hiện tại cậu đang ở vườn hoa phía sau, hít thở không khí có chút lạnh, miễn cưỡng duỗi người, theo sự khôi phục của thân thể cậu, thời gian Tần Chí ở nhà ngày càng ít. Bởi vì Địch Hạo là một tổ trưởng nhỏ trong phòng đặc biệt, bản thân cậu không thể đi, Tần Chí liền phải dẫn đội. Theo lời Lâm Du nói, dường như làm rất tốt, nhưng Viên Hướng Đông từng gọi điện thoại oán giận với cậu, nói Tần Chí quản nghiêm, đơn giản đem những thứ quản lý công ty áp dụng lên người bọn họ, lúc này họ mới phát hiện, thì ra đ theo Địch Hạo mới là sướng nhất, xin Địch Hạo mau trở về... Đối với chuyện này Địch Hạo chỉ có thể cười ha ha, bây giờ biết tầm quan trọng của cậu chưa, chỉ có cậu mới có thể áp chế Tần Chí.


Địch Hạo lại cười ngây ngô với không khí lần nữa, hiện tại cậu sống quá tốt, Tần Chí cung cấp cho cậu đồ ăn ngon, tuy mỗi ngày phải chịu sự đau đớn từ linh hồn, nhưng Địch Hạo phát hiện, cậu lại tăng mấy cân, đây chính là nhờ tình yêu làm dịu.


"Biểu cảm này của anh là gì thế?" Lúc này từ cửa đột nhiên truyền đến giọng nói chế nhạo.


Địch Hạo cúi đầu nhìn: "Ồ, cậu đến rồi à." Sau đó cậu nhéo má mình, không biết xấu hổ nói: "Đây là biểu cảm rạo rực."


Địch Tư ngẩng đầu nhìn trời: ".... Nhìn trời mà rạo rực sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.