Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 80: Đừng nói chuyện





Địch Tư liền đi theo hướng âm thanh, đèn pin hơi yếu chiếu sáng không tới một mét trước mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ một người đàn ông cao lớn phía trước, trong lòng Địch Tư lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.


"Anh đứng ở đây là có ý gì."


"Ồ, hù cậu à?"


"Đương nhiên không có!" Địch Tư nhanh chóng phản bác, sau đó dời đèn pin, không muốn tiếp tục nói chuyện cùng người kia lãng phí thời gian.


Cậu ta chỉ vừa bước một bước, giọng nói kia đột nhiên lại vang lên: "Tôi khuyên cậu đừng tiếp tục đi tới."


"Vì sao?"


Lúc này, người đàn ông kia di chuyển, dần dần đến gần Địch Tư, nương theo đèn pin, rốt cuộc Địch Tư thấy rõ mặt người đàn ông, đây là một người đàn ông anh tuấn, mặc tây trang thoải mái, bộ dạng rất nhã nhặn.


Người đàn ông quét mắt một vòng nhìn Địch Tư, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, anh ta khẽ cười một tiếng: "Tôi chỉ là nhắc nhở cậu, tốt nhất không nên đi tới tiếp nữa, đi đường vòng đi."


Địch Tư cau mày: "Anh nói chuyện không rõ nguyên nhân, tôi không cần nghe theo anh." Sau đó cậu ta bỏ người đàn ông phía sau, đi về phía trước.


Lúc này người đàn ông không nói gì thêm.


Đến khi nhìn không thấy bóng người Địch Tư, người đàn ông híp mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Thằng nhóc có linh lực trên người này, là người của nhà nào đây?"


Địch Tư tính toán lộ trình một chút, lại tiến vào trong sâu thêm, sau đó quẹo sang phải, bên kia là một nửa của hồ tình nhân, bởi vì đèn và bầu không khí không tốt như phía đối diện, cho nên nơi đó cũng không có người nào, Địch Tư thành công đi phòng qua hồ tình nhân tụ thập nhiều người nhất.


"Mùi gì vậy?" Địch Tư đột nhiên dừng bước, hít mũi một cái, chóp mũi ngửi thấy một mùi chất lỏng khiến người ta buồn nôn, mang theo mùi của rỉ sắt. Địch Tư suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức thay đổi - đây là mùi máu!


Địch Tư tỉ mỉ phân biệt nơi bắt nguồn của mùi này, lấy đèn pin chiếu rọi mặt đất... Cho đến khi nhìn thấy vết máu lấm tấm nhỏ bé như không thể nhận ra, nên đi về trước một chút, máu ngày càng nhiều, cho đến khi vào giữa, sau khi Địch Tư thấy rõ, thình lình hít một hơi khí lạnh, cậu ta kinh ngạc đến ngây người đứng tại chỗ một lát, cuối cùng cầm điện thoại di động gọi vào một số điện thoại.


Gần nửa đêm, trong rừng trúc một màu đen, hiện tại có thể nói là đèn đuốc sáng trưng, Địch Hạo đứng ở bên trong tuyến ngăn cách, vẻ mặt nhìn Địch Tư đầy ai oán.


Địch Tư buồn bực nhìn Địch Hạo: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"


Địch Hạo xoa mặt thở dài nói: "Cậu biết tôi đang làm gì không?"


"Không phải là..." Địch Tư đột nhiên cứng họng, lúc này cậu ta mới nhớ, Địch Hạo và Tần Chí đều là người của phòng đặc biệt, chỉ có khi xác định án đặc biệt hoặc phát hiện án đặc biệt bọn họ mới nhận vụ án, mà hiện tại ở loại tình huống này, có khả năng rất lớn là vụ án bình thường, nhưng Địch Tư lại gọi cho Địch Hạo, người phụ trách vụ án bình thường có thể sẽ không biết thân phận đặc thù khác của Địch Hạo, cho nên Địch Hạo nhận vụ án này không thể tùy ý rời đi, mà ngầm nhận vụ án này cho phòng đặc biệt, hiện tại trong tay còn mấy vụ án phải giải quyết, cũng không thể kêu họ đi làm, cho nên chỉ có thể để Địch Hạo đi tra rồi.


Địch Hạo yên lặng mà nghĩ, chẳng lẽ mình vừa mới nhậm chức lại đã phải nhận vụ án bình thường sao? Cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm, phải điều tra thế nào.


Địch Tư nhìn Địch Hạo còn im lặng, nhịn không được lớn tiếng nói: "Đánh thì đánh rồi, hơn nữa ngoài anh ra tôi không nghĩ ra người khác."


Có chuyện gọi 110 mà...


Địch Tư tiếp tục mở miệng: "Có điều tôi có thể cung cấp manh mối giúp anh."


"Hửm? Cái gì?"


"Trước khi tôi phát hiện nơi này, trên đường gặp phải một người đàn ông, anh ta kêu tôi đừng tiếp tục đi tới."


Địch Hạo chau mày: "Anh ta nói như vậy?"


Địch Tư gật đầu: "Rất kỳ lạ, dường như anh ta cũng phát hiện, nhưng vì sao anh ta không báo cảnh sát? Vì sao không nói rõ? Anh nói có phải.... Anh ta là hung thủ không?"


Địch Hạo nhíu mày: "Nếu anh ta là hung thủ, sao không giết cậu."


Địch Tư:.... (=_=)


"Khụ, ý tôi là nói, nếu như anh ta là hung thủ, đụng phải cậu sẽ có hai loại phản ứng, một là nhanh chóng rời đi, không để cậu phát hiện anh ta, hai là cho dù bị cậu phát hiện, hung thủ cũng không có khả năng nói rõ với cậu những lời này. Mà vừa rồi dựa theo lời cậu nói, anh ta gặp cậu, còn nhắc nhở cậu, dù anh ta biết chuyện xảy ra phía trước nhưng lại không làm ra bất kỳ hành động nào, cũng chưa chắc đã là hung thủ, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng này."


Địch Tư hừ một tiếng: "Vậy anh ta chắc chắn cũng biết gì đó."


"Đúng đúng đúng, cái này chắc chắn rồi." Địch Hạo nói: "Cậu biết anh ta tên gì không?"


".... Làm sao tôi biết!"


".... Ồ, vậy dáng dấp anh ta thế nào?"


Địch Tư im lặng một chút, sau đó mở miệng nói: "Bộ dáng anh ta... Ừm... Anh ta đeo một cặp kính, dáng dấp cũng khá đẹp trai."


Địch Hạo....


Cũng chả khác với không nói, người đeo mắt kính, lớn lên đẹp trai cũng không ít!


Địch Tư không nhịn được nói: "Anh ta chắc chắn là ở trong trường chúng tôi, trễ như thế còn ở nơi này, không phải học sinh thì là giáo viên, anh ta nhìn qua cũng khá lớn tuổi, chắc chắn là giáo viên."


Người nào đó thành công bắn một phát súng.


Địch Hạo nhỏ giọng nói: "Cũng chưa chắc mà!"


Địch Tư trừng mắt về phía Địch Hạo: "Dù sao nếu gặp anh ta, chắc chắn có thể nhận ra anh ta."


"Ồ... Nhưng trường học lớn như vậy..."


"Anh có thể đừng nói chuyện được không..." Địch Tư sâu kín lên tiếng, cậu sắp bị nhồi máu rồi.


Địch Hạo yên lặng làm động tác kéo khóa miệng.


Lúc này và Viêm Minh vừa thăm dò hiện trường xong đi ra, trước đó họ nghe Địch Tư hình dung lại hiện trường, biết phải có pháp y qua đây mới có kết quả. Vì vậy hai người không chút lưu tình quấy rầy thế giới hai người của Tần Hiểu và Viêm Minh, đào Viêm Minh từ nhà họ Tần ra. Sau đó đi tới hiện trường, Tần Chí thương tiếc Địch Hạo, để Địch Hạo ở bên cạnh nghỉ ngơi, để Viêm Minh làm trợ thủ cho hắn.


"Hạo Hạo, đã kiểm tra xong, cụ thể còn phải chờ Viêm Minh trở về xét nghiệm mới có kết quả."


Viêm Minh giơ đồ vật thu được trong tay: "Máu phun ra một đường thẳng, không có bất kì quỹ đạo tạp nham nào, cho nên phán đoán bước đầu, đây hẳn là bị người ta ngộ hại."


"Không phát hiện thi thể sao?" Địch Hạo mở miệng hỏi.


Tần Chí gật đầu: "Anh đã kiểm tra xung quanh rất lâu, cũng dùng linh lực dò xét trong lòng đất, cũng không phát hiện thi thể."


"Vậy thì khó rồi."


"Hoàn toàn chính xác." Viêm Minh đẩy kính: "Không có thi thể, vụ án khó mà tiến triển được, cho nên mọi người phải tìm chỗ chôn xác nhanh một chút."


Địch Hạo xoay người vỗ vai Địch Tư: "..."


"Có ý gì?" Địch Tư kỳ quái nhìn Địch Hạo.


Địch Hạo lại vỗ vai Địch Tư: "..."


Địch Tư bực mình nói: "Anh nói đi!"


Địch Hạo nháy mắt: "Cậu cho tôi nói chuyện với cậu rồi?"


Địch Tư: "... Nói đi!"


"Cho nên cậu phải nhanh tìm được người đàn ông kia một chút, anh ta có thể là chỗ đột phá của chúng ta."


"Ồ, đã biết."


Địch Hạo cúi đầu nhìn thời gian: "Hiện tại hết giờ giới nghiêm, chúng ta cùng về nhà đi."


Trong lòng Địch Tư xẹt qua dòng nước ấm có điều ngoài mặt vẫn là nhỏ giọng hừ một cái: "Đó không phải nói nhảm sao."


Địch Hạo cười.


Ngày hôm sau, Địch Tư sớm đã tới trường học, đầu tiên cậu ta dạo ở rừng trúc một cái, sau đó lại đi theo con đường hôm qua đi một vòng, nhưng vẫn không gặp người đàn ông kia, suy nghĩ một chút cũng phải, người ta cũng không nhất định sẽ ở một chỗ. Địch Tư nhún vai, còn muốn tìm một lần, nhưng điện thoại di động đột nhiên vang lên, Địch Tư nhìn hiển thị trên màn hình, là một người bạn cậu ta quen ở đây gọi.


Địch Tư bắt mày: "Alo? Chuyện gì vậy?"


Tiếng đối phương truyền tới: "Sao cậu chưa đi học, tớ cho cậu biết tiết này sẽ điểm danh đó! Hơn nữa thầy giao cực kỳ nghiêm khắc, trốn học một lần trừ phân nửa số điểm!"


"Hả? Tiết gì vậy, sao tớ không biết!" Địch Tư gấp đến độ xoay vòng vòng, hoàn toàn không biết chạy trốn nơi đâu: "Phòng học ở đâu? Nhanh lên! Mau nói cho tớ biết."


Biết được phòng học cụ thể, Địch Tư điền cuồng chạy đi, vừa chạy vừa bừng tỉnh đại ngộ, tiết này mới thêm vào tuần trước, hôm nay mới nhập học, cậu ta lại quên mất, quả thực quá ngu rồi!"


Địch Tư nghĩ thầm, sau khi vào phòng học cậu ta phải nói tốt với thầy giáo một chút, để thầy đừng nhớ việc cậu ta đi trễ, đừng trừ điểm cậu ta. Nhưng mà câu đầu tiên sau khi cậu ta đẩy cửa lại là: "Mẹ kiếp!"


Cả lớp:....


Liên Triều đẩy kính, trầm ổn nói: "Bạn học này, em đến muộn, mau báo tên ra."


Địch Tư nhìn người đàn ông trước mặt, theo bản năng mở miệng nói: "Địch Tư."


Liên Triều liền gật đầu: "Được rồi, vào đi thôi."


Địch Tư đứng bất động, vẫn còn đang ngây ngốc nhìn người đàn ông, còn chưa kịp phản ứng.


Trong mắt Liên Triều có ý cười khó phát hiện, sau đó anh ta trầm giọng nói: "Sao vậy? Muốn tôi mời em vào? Hay là em muốn đứng đây nghe giảng bài?"


"A... Hả? À à tôi đi vào." Địch Tư đi vào phòng học, sau đó nghe thấy nhiều bạn học đều che miệng cười trộm, cậu ta cúi đầu, âm thầm trợn mắt, quá mất mặt! Nhưng ai ngờ thầy dạy học cậu a lại là người đàn ông khả nghi đêm qua! Việc trùng hợp như vậy lại để cậu ta gặp phải. Nhưng đợi Địch Tư lấy lại tinh thần, cậu ta lại lâm vào xoắn xuýt, tiết học này rất quan trọng, điểm số cũng cao, cho nên rốt cuộc cuối giờ cậu có nên ngăn thầy giáo lại không, rốt cuộc có nên chất vấn anh ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.