Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 93: Phiên ngoại: Tần Duệ và Trần Nghiêu



Buổi tối ăn cơm xong, Tần Duệ quăng đũa chạy lên lầu rồi vào phòng mình, hắn thật sự không nhìn nổi tình yêu đẹp đẽ của hai người kia rồi. Đến giờ gọi video, khuôn mặt thanh tú đáng yêu của Trần Nghiêu xuất hiện trên màn hình, chắc là cậu vừa tắm xong nên tóc vẫn còn ướt, mặc đồ ngủ hình con gấu, ngồi ở trên giường nhìn Tần Duệ.


"Sao vậy?" Trần Nghiêu nhìn cái mặt nhăn nhó của Tần Duệ thì biết hắn không vui.


Tần Duệ bĩu môi: "Anh của tớ bị sói tha đi rồi."


Trần Nghiêu bật cười: "Không phải cậu đã sợ chuẩn bị tâm lý rồi sao."


Tần Duệ thở dài: "Nhưng vẫn khó chịu."


"Được rồi, cậu cũng nghĩ đi, nếu không phải là anh Tiêu Diễn thì cũng là người khác, một ngày nào đó anh cậu sẽ có bạn đời, nghĩ như vậy có phải thấy anh Tiêu Diễn thích hợp hơn không? Dù sao nhà cậu cũng biết gốc gác của anh ấy." Trần Nghiêu an ủi, trên mặt nở nụ cười rất không đáng yêu.


Tần Duệ gõ lên trán Trần Nghiêu trên màn hình: "Chỉ có cậu biết nói chuyện."


Trần Nghiêu cười: "Tâm trạng tốt hơn chưa?"


"Ừm."


"Chúng ta bắt đầu ôn tập thôi." Trần Nghiêu mở miệng nói, không thèm nhìn thân thể của Tần Duệ tê liệt ngã xuống giường: "Sắp phải thi cấp 3 rồi, không phải cậu muốn thi vào trường anh cậu học sao, không thể lười biếng."


Ôn tiếng Anh một tiếng, Tần Duệ mới được buông tha, ngày hôm sau lúc dậy trong đầu đều là từ vựng tiếng Anh, đúng là dằn vặt người khác.


Dọn sách vở xong, Tần Duệ vội chạy tới trường học như mọi người. Đây là thói quen của hắn từ trước tới nay, bởi vì khi còn bé tham ăn, cho nên bị béo phì, cả người tròn vo, lúc Tần Duệ vào thời kỳ biết làm đẹp thì bắt đầu chú trọng tới vóc dáng của mình. Có lẽ về mặt ăn uống quá cố chấp, nên quyết tâm và nghị lực của Tần Duệ ở những mặt khác cũng không kém. Vì vậy hắn đã kiên trì chạy bộ mỗi sáng nhiều năm, hiện tại Tần Duệ chà đầu đi lên trường, hắn đã sớm vượt qua những người bạn cùng tuổi, vóc người cũng được tập luyện cường tráng, là học sinh vô cùng được hoan nghênh.


Lúc Tần Duệ chạy tới cửa trường học vừa lúc nhìn thấy Trần Nghiêu đang xuống xe bus, thì vô cùng vui sướng. Tâm trạng Tần Duệ tố thơn, bước chân cũng chạy tới chỗ Trần Nghiêu. Hắn không ngồi xe bus là vì rèn luyện, còn Trần Nghiêu ngồi xe bus bởi vì cậu có một người cha là minh tinh, để người khác không chú ý, trước giờ Trần Nghiêu đều khá khiêm tốn. Trước đó khi còn bé cậu có vô số người mến mộ, bây giờ trưởng thành, cha của Trần Nghiêu cũng không muốn Trần Nghiêu bị chú ý vì vậy trở nên cẩn thận hơn, không muốn để Trần Nghiêu bị nhiều người chú ý. Tuy nhiên, dù Trần Nghiêu có khiêm tốn hơn nữa thì độ nổi tiếng vẫn không hề giảm.


Một chiếc xe riêng gào thét vượt qua bên cạnh Tần Duệ, dừng ở chỗ Trần Nghiêu, Tần Duệ dừng bước lại, đưa mắt nhìn sang.


Cửa xe mở ra, một nam sinh mặc đồng phục, tướng mạo anh tuấn, nhưng nhìn vẻ mặt khoe khoang đó, dù thế nào cũng thấy là đồ trẻ trâu. Tuy nhiên hiện giờ ở tuổi này của họ trẻ trâu mới là bình thường.


"Trần Nghiêu, tớ đã nói sẽ đón cậu tới trường rồi, ngồi xe dù sao cũng hơn là chen chúc trên xe bus mà." Nam sinh vây quanh ở bên cạnh Trần Nghiêu nói chuyện, thái độ với Trần Nghiêu rất thân thiết.


Trần Nghiêu cười ôn hòa: "Xe bus không cần chen chúc." Sau khi cậu nói xong, ngẩng đầu liền thấy Tần Duệ đứng gần đó, lập tức cười vui vẻ, nói với nam sinh bên cạnh một tiếng liền chạy tới chỗ Tần Duệ: "Cậu đến rồi à, ở đây chờ tớ sao?"


Tần Duệ hơi cúi đầu nhìn Trần Nghiêu, lại ngẩng đầu nhìn nam sinh đối diện đang ôm địch ý, đột nhiên nhếch miệng, xoa đầu Trần Nghiêu: "Đi thôi, sắp tới giờ học rồi."


"Ồ." Không có được câu trả lời của Tần Duệ, Trần Nghiêu cũng không để ý, đi sát Tần Duệ vào trường học.


Nam sinh phía sau bị ngó lơ, cắn răng vọt tới trước mặt Trần Nghiêu mà chất vấn: "Trần Nghiêu! Cậu ta là ai vậy?"


Nam sinh kia là học sinh chuyển trường, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Nghiêu đã thích, ỷ vào mình và Trần Nghiêu là bạn cùng bàn, nên tỏ vẻ thân quen, nhưng cậu ta chưa từng nghe nói tới Tần Duệ, cậu ta ở trường chưa lâu đương nhiên không biết quan hệ giữa Tần Duệ và Trần Nghiêu rất thân thiết.


Trần Nghiêu nhìn nam sinh trước mặt một cách kỳ quái, đảo mắt một vòng, ôm cánh tay Tần Duệ rồi nói: "Đây là Tần Duệ, người rất quan trọng với tớ." Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn Tần Duệ, Tần Duệ nhướng mày, từ chối cho ý kiến.


Người ở tuổi này dễ xúc động, dường như tình cảm là chuyện quan trọng nhất, cho nên thấy người trong lòng của mình thích người khác, nam sinh kia không hề nghĩ ngợi nói với Tần Duệ: "Trần Nghiêu cũng là người rất quan trọng với cậu sao? Tôi thích cậu ấy! Tôi khuyên cậu nên cách xa cậu ấy một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"


Thiếu niên trẻ trâu đe dọa người khác trước mặt người mình thích mà còn tưởng mình ngầu lắm sao.


Lúc này Tần Duệ không im lặng nữa, hắn không để ý tới nam sinh này, mà cúi đầu nhìn Trần Nghiêu: "Cậu thích cậu ta à?"


Trần Nghiêu lập tức lắc đầu: "Làm sao có thể."


Nam sinh kia bị đả kích.


Tần Duệ nhếch miệng, lúc này mới nhìn về phía nam sinh: "Học cho giỏi đi, mỗi ngày đều tiến lên phía trước." Đừng có mơ mộng những chuyện không thiết thực nữa.


Nói xong câu đó, hắn không thèm để ý tới sắc mặt của nam sinh mà dẫn theo Trần Nghiêu rời đi.


Trên đường không đợi Tần Duệ hỏi, Trần Nghiêu đã kể hết từ đầu tới cuối về nam sinh kia, sau cùng còn cảm thán một câu: "Không ngờ tớ có sức hấp dẫn tới vậy, chỉ ngồi cùng bàn vài ngày thôi cậu ấy đã thích tớ, ai thật phiền não." Nói xong, cậu còn liếc mắt nhìn Tần Duệ, phát hiện Tần Duệ vẫn không có phản ứng gì, Trần Nghiêu rũ vai, giống như quả bóng xì hơi vậy, buồn bực giậm chân rời đi.


Sau khi đưa Trần Nghiêu tới lớp học, Tần Duệ nhìn đồng hồ, phát hiện còn chút thời gian nữa mới vào lớp, vì vậy chuyển bước đi về hướng khác.


Mấy ngày sau, Trần Nghiêu phát hiện bạn cùng bàn của mình thay đổi, trừng to mắt nhìn người trước mắt, Trần Nghiêu kìm nén sự kích động, nhỏ giọng nói: "Sao cậu tới đây?"


Người tới không phải là ai khác mà chính là Tần Duệ khác lớp, tuy nhiên bây giờ Tần Duệ đã đổi vào lớp Trần Nghiêu, còn trở thành bạn cùng bàn với Trần Nghiêu.


Tần Duệ hừ một tiếng: "Còn không phải vì cậu à."


Trần Nghiêu vui vẻ giúp Tần Duệ dọn đồ, sau đó nghe Tần Duệ nói một câu: "Yêu sớm không thể được, giờ chúng ta còn nhỏ, cho nên không thể để thằng nhóc kia ảnh hưởng cậu, tớ đã chuyển cậu ta đi rồi."


Trần Nghiêu trợn mắt, ném đồ Tần Duệ lên bàn, lầm bầm: "Cậu tự dọn đi."


Sau đó cả buổi trưa cũng không để ý tới Tần Duệ.


Buổi chiều sau khi tan học, Trần Nghiêu đã sớm không còn giận nữa, đi theo Tần Duệ về nhà họ Tần, dù sao hai người cha của cậu đều bận không có ở nhà, anh trai cũng ra nước ngoài du học, một mình cậu ở nhà cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng tới nhà họ Tần, nơi đó có rất nhiều đồng bọn của cậu.


"Nghiêu Nghiêu tới rồi." Người trong nhà nhìn thấy Trần Nghiêu cũng vui vẻ chào hỏi, chỉ có Tần Duệ vẫn im lặng cầm túi đeo của Trần Nghiêu, đi lên lâu. Trần Nghiêu cười nói với mọi người, đợi nửa ngày cũng không thấy Tần Duệ xuống, cậu lại nói vài câu sau đó chạy lên lầu, quen cửa quen nẻo mà mở cửa phòng Tần Duệ.


"Cậu đang làm gì thế?"


Tần Duệ nghe tiếng ngẩng đầu, quơ quơ phong thư trong tay mình, Trần Nghiêu nhìn túi đeo bên cạnh đang mở, phong thư đó là lấy từ trong túi của Trần Nghiêu, Tần Duệ không hề có chút áy náy nào, Trần Nghiêu cũng không để ý, hỏi ngược lại: "Trên đó viết gì?"


Trước khi cậu và Tần Duệ về, nam sinh kia lại tới tìm cậu, không nói gì chỉ đưa một phong thư cho cậu, lúc đó Trần Nghiêu cũng không đọc mà nhét luôn vào cặp, lúc về thì đã quên chuyện này, không ngờ Tần Duệ lại nhớ, trực tiếp lấy ra đọc.


Tần Duệ thấy Trần Nghiêu muốn qua đây đọc thư, trực tiếp vò nó thành một cục ném vào thùng rách.


"Ấy cậu đừng làm thế." Trần Nghiêu mất hứng nói: "Tớ còn chưa biết bên trong viết gì mà."


"Chẳng có gì cả." Tần Duệ nói.


Ánh mắt Trần Nghiêu đầy nghi ngờ: "Tớ thấy bên trong đều là chữ, sao lại không có gì, cậu mau nói đi, nếu không ngày mai tớ tự đi tìm cậu ta."


Tần Duệ có chút tức giận, kéo tay Trần Nghiêu một cái: "Không phải là chuyện ghê gớm gì, cậu có biết cũng tăng thêm phiền não, tớ quyết định thay cậu là được, nghe thấy không, Trần Nghiêu, không cho cậu đi tìm nam sinh kia!"


Tần Duệ nói xong thì đứng dậy ra khỏi phòng, còn tiện tay kéo Trần Nghiêu theo: "Đi ăn cơm."


Trần Nghiêu bất mãn đi theo sau Tần Duệ nói thầm: "Trước đây còn gọi người ta là vợ nhỏ, hiện tại thì gọi tên rồi à..."


Thân thể của Tần Duệ hơi cứng lại, sau đó rất nhanh thì khôi phục bình thường, làm như mình chẳng nghe thấy gì, vẻ mặt vẫn bình thường mà đi xuống lâu. Trần Nghiêu cắn môi nhìn chằm chằm sau lưng của Tần Duệ, hận không thể nhào tới đấm hai cái.


Hôm nay có thành tích thi cấp 3, Tần Duệ hỏi Trần Nghiêu: "Cậu dự thi trường nào?"


Trần Nghiêu nháy mắt mấy cái, nói ra tên trường học, không phải trường mà Tần Duệ dự thi.


Sắc mặt Tần Duệ lập tức trầm xuống: "Vì sao?"


"Cái gì vì sao?" Trần Nghiêu giả ngu.


Tần Duệ nín thở một hơi, cuối cùng nhìn Trần Nghiêu ngậm miệng không nói gì, hắn chỉ hô lên một câu: "Không phải cậu là vợ nhỏ của tớ sao! Sao không đăng ký trường giống tớ."


Trần Nghiêu hơi nhếch miệng, vừa muốn lên tiếng thì thấy Tần Duệ phiền muộn nắm tóc: "Bỏ đi! Cậu chờ đó, tớ đi đổi tên trường!" Sau đó đầu cũng không thèm quay lại.


Trần Nghiêu vội vàng kéo Tần Duệ lại, mặt mày hớn hở: "Tắng tắng tắng tằng!"


Cậu cầm giấy điền nguyện vọng cho Tần Duệ xem, trên đó ghi tên trường giống với Tần Duệ.


Tần Duệ trợn tròn mắt xem đi xem lại, cuối cùng kẹp Trần Nghiêu dưới cánh tay, nghiêm giọng nói: "Gan cậu lớn đấy!"


"Hừ, ai bảo trong khoảng thời gian này cậu giống như tới kỳ kinh nguyệt vậy, nếu tớ không trị cậu một chút, tớ thấy cậu đã không biết ai là vợ nhỏ của mình rồi!"


Tần Duệ buông Trần Nghiêu ra, tức giận nói: "Không phải tớ lo cho cậu sao."


"Lo cái gì?" Trần Nghiêu nhìn Tần Duệ.


"Khụ, không có gì." Tần Duệ lấy phiếu điểm của Trần Nghiêu, nhìn thành tích bên trên, hắn thỏa mãn gật đầu, xem ra mấy ngày nay hắn mượn cớ để Trần Nghiêu ôn tập cho mình - trên thực tế là hắn đang âm thầm ôn tập cho Trần Nghiêu, cũng có hiệu quả rõ rệt, nếu không với thành tích của Trần Nghiêu thì chưa chắc đã đậu vào trường hắn muốn. Tuy nhiên dù Trần Nghiêu không đậu, thì Tần Duệ cũng quyết định theo Trần Nghiêu vào trường cậu có thể học.


Trần Nghiêu thấy Tần Duệ nhìn thành tích của cậu thì chu miệng nói: "Thế nào, thành tích của tớ không tệ chứ, tớ đã nói rồi với trí thông minh của tớ, chắc chắn có thể thi đậu, trước đó cậu còn căng thẳng như vậy, nếu không có tớ ôn tập cho cậu, hừ hừ... Học hỏi tớ nhiều vào đi, có tố chất tâm lý tốt, cái gì cũng không sợ!"


Tần Duệ nhìn thoáng qua người đang tự tâng bốc mình bên cạnh, trong lòng gật đầu thừa nhận, tố chất tâm lý thật sự vững vàng.


Quên đi, ai bảo cậu là vợ nhỏ của hắn chứ, Tần Duệ cuộn phiếu điểm lại, ôm vai Trần Nghiêu: "Đi, về nhà ăn mừng bữa lớn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.