Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 114: Chương cuối



Long Hồn Đao chấn động không thôi, sức mạnh cường đại dung hợp vào trong thân thể của Tần Chí, cổ tay Tần Chí rung lên, Long Hồn Đao phát ra một luồng tiếng gió thét, làm người khác kinh sợ.

Vạn Tứ vặn vẹo sắc mặt, hai mắt tràn ngập ghen ghét, không nói một lời tấn công lên.

Ly Dao hai mắt hơi co lại, do dự một chút cũng lên theo.

Dưới tầng hầm, bản thể của Vạn Tứ cảm giác được có chuyện xảy ra chỗ kết gới, sắc mặt trong nháy mắt khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Hiện tại gã chỉ cách thành công còn một bước, cho dù Long Hồn Đao của Tần Chí thức tỉnh thì sao chứ, hừ, chờ hắn tới đây thì đã không còn là đối thủ của gã rồi.

Nghĩ như vậy, Vạn Tứ bước tới bên cạnh Tiêu Kỳ Phong.

"Phụ thân!" Tiêu Diễn từ trên mặt đất bò dậy, muốn qua ngăn cản.

Vạn Tứ cũng không quay đầu lại phất tay, khiến Tiêu Diễn ngã trở lại mặt đất.

Địch Hạo thần sắc thống khổ, hai mắt có chút dại ra quỳ trên mặt đất, những chuyện xảy ra khi còn nhỏ giống như một thước phim xuất hiện từng cảnh trong đầu cậu, cậu thấy vì cứu cậu người nhà họ Địch bị giết chết, vì cứu cậu, cha mẹ cậu lần lượt trọng thương, cuối cùng chết trước mặt cậu, những người thân của cậu ánh mắt nhìn cậu vừa bất đắc dĩ vừa trách móc, thậm chí có cả hận ý, giống như cậu khiến nhà họ tai bay vạ gió mà mất người thân, bao gồm cả cha mẹ cậu. Địch Hạo nhìn xuống đôi tay, cậu còn nhớ sự ấm áp khi cha mẹ cậu nắm tay cậu, mà hiện giờ, lại lạnh băng một mảnh, tất cả là do ai hại? Vạn Tứ? Hay bản thân cậu......

"Sao lại thế này!!!" Vạn Tứ kêu lên sợ hãi, hai tay gã đặt trên ngực Tiêu Kỳ Phong, muốn hấp thu sức mạnh của ma thể, nhưng mà, cái gì cũng không có! Vạn Tứ không tin thử lại lần nữa —— vẫn không có bất cứ thứ gì!

Gã trừng mắt, bỗng dưng, Vạn Tứ xoay người lại, đi đến bên cạnh Tiêu Diễn, nắm lấy cổ áo của Tiêu Diễn xách lên, hai mắt như rắn độc, hung ác nhìn Tiêu Diễn, "Nói! Tại sao lại về đây, tại sao ta không cảm giác được sức mạnh ma thể trong người Tiêu Kỳ Phong!"

Tiêu Diễn nhấp khóe miệng không nói một lời nhìn Vạn Tứ, thừa dịp Vạn Tứ đang nghi ngờ hết thảy, một đạo hắc quang từ trong tay Tiêu Diễn đánh về phía Vạn Tứ.

Vạn Tứ không kịp đề phòng bị đánh trúng ngực, Tiêu Diễn rơi xuống từ trong tay gã, vội vàng vọt đến một bên.

"Đây là...... Năng lượng màu đen này......" Vạn Tứ kinh ngạc nhìn vết thương trên ngực, trong mắt chợt kinh hỉ —— sức mạnh của Tiêu Kỳ Phong vạn năm trước cũng thế này, chẳng lẽ......

Vạn Tứ đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Diễn, "Ma thể ở chỗ người phải không!"

Tiêu Diễn nhấp môi đề phòng nhìn hắn, nhưng mà trong mắt hoảng loạn đã bán đứng bản thân.

Vạn Tứ gợi lên nụ cười dữ tợn, đánh về phía Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn tránh cũng không thể tránh, đột nhiên bị người ôm lấy, lăn một vòng tại chỗ, tập trung nhìn, "Chú Địch Hạo!"

Lúc này Địch Hạo hai mắt đỏ lên, biểu tình lạnh băng, cậu đem Tiêu Diễn đặt ở trên mặt đất, bỗng nhiên xoay người, Phượng Liên từ trong người bung ra, gào thét công kích Vạn Tứ.

Vạn Tứ không chút hoang mang tránh né, "U, ha hả, ngươi nhớ ra rồi?"

Địch Hạo ánh mắt ngoan lệ, công kích càng nhanh khiến người hoa cả mắt.

"Ha ha, những kẻ đó bởi vì ngươi mà chết, cha mẹ người, người biết hồn phách của họ hiện giờ đang ở đâu không?"

Vạn Tứ thả ra một đòn nghiêm trọng.

Địch Hạo dừng tấn công, tức khắc mở to hai mắt, không đợi cậu đặt câu hỏi, Vạn Tứ đột nhiên đánh trả, Địch Hạo theo bản năng che bụng, bị đánh ngã trên mặt đất.

"Khụ khụ." Khóe miệng tràn ra máu tươi, Địch Hạo che lại khóe miệng, nhìn về phía Vạn Tứ đầy hận ý, há mồm muốn hỏi.

Vạn Tứ thong thả ung dung đi tới chỗ Địch Hạo, "Chậc, ai có thể nghĩ, Thiếu Hạo vô tâm vô tình, thế nhưng cũng là người có nhiều vướng bận, thấy không, người như vậy, căn bản không chịu nổi một kích của ta, ta lúc ấy bị trọng thương rời đi, người vậy mà tin rằng ta có thời gian thu thập linh hồn của bọn họ sao, ha ha ha......"

Địch Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà Vạn Tứ đã tới gần cậu, Địch Hạo cúi đầu, tay đặt trên bụng càng chặt, nếu thật sự không có biện pháp, cũng chỉ có thể......

Vạn Tứ giơ tay, "Nhìn bộ dáng hiện tại của người, chậc, lần sau đầu thai vẫn nên là kẻ vô tâm vô tình thì hơn."

Nói xong, Vạn Tứ muốn tấn công Địch Hạo, nhưng mà đột nhiên, sắc mặt của gã trở nên rất khó coi. Cùng lúc đó, ở chỗ kết giới Vạn Tứ nằm dưới đao của Tần Chí, hai mắt vẫn lộ sự khó tin.

Tần Chí nhìn hai mắt Vạn Tứ, giống như nhìn xuyên thấu gã nói, "Mặt đối mặt giao thủ, ngươi sao có thể là đối thủ của ta, cũng khó trách vạn năm trước ngươi cũng chỉ có thể đánh lén ta"

Ly Dao bị bắt, không lời nào để nói, sắc mặt tái nhợt tùy ý Phong U giam cầm hắn.

Thân thể đã chết, hồn phách chịu thương tổn, làm cho bản thể của Vạn Tứ hư nhược không ít, Địch Hạo phát hiện động tĩnh như vậy, nhân cơ hội ném ra Phượng Liên, đánh về phía Vạn Tứ.

Vạn Tứ muốn né, nhưng mà lại có chút lực bất tòng tâm, gã bị đánh trúng lảo đảo lui về phía sau.

Địch Hạo bảo vệ Tiêu Diễn, đề phòng nhìn Vạn Tứ, bụng xuất hiện đau đớn, khiến cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Vạn Tứ gắt gao mà nhìn chằm chằm Địch Hạo cùng Tiêu Diễn, gã hiện tại đã không có biện pháp cảm giác Tần Chí và Phong U, nhưng cũng biết hai người kia nhất định đang tức tốc qua đây, nếu gã lại trễ......

Địch Hạo phòng bị nhìn Vạn Tứ, đột nhiên thấy Vạn Tứ ném tới chỗ họ một thứ, Địch Hạo duỗi tay che lại, dư quang lại thấy Vạn Tứ bắt lấy thân thể Tiêu Kỳ Phong chạy đi.

"Không tốt!"

"Phụ thân!"

Địch Hạo muốn ngăn Tiêu Diễn, nhưng mà ám khí đã tới trước mắt, chờ cậu đem ám khí giải quyết xong, Vạn Tứ đã thay đổi lộ tuyến, chạy về bên cạnh Tiêu Kỳ Phong đứng chờ, lúc Tiêu Diễn ý thức được có chỗ không đúng, cậu đã cầm tay của phụ thân mình, mà Vạn Tứ cũng lập tức bóp cổ Tiêu Diễn.

"Vật nhỏ, ta còn bắt không được ngươi?" Vạn Tứ dữ tợn cười nói, sau đó không chút do dự hấp thụ sức mạnh ma thể, cũng mặc kệ Địch Hạo đang ở bên cạnh, bởi vì một khi bị đánh vỡ, không chỉ có gã sẽ bỏ mạng mà Tiêu Diễn cũng gặp nguy hiểm, gã không tin Địch Hạo có thể không quan tâm tánh mạng của Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn thống khổ nắm chặt tay Tiêu Kỳ Phong, đôi mắt mở to, không chút sợ hãi nhìn Vạn Tứ, nghĩ tới lời Phong U nói, ma thể chỉ có thể từ phụ thân truyền cho cậu hoặc là thu hồi lại, bởi vì sức mạnh này thuộc về Tiêu Kỳ Phong, người khác cho dù muốn lấy cũng chỉ có thể sử dụng chứ không thể chi phối, cho nên Tiêu Diễn căn bản không có cách nào đem ma thể trả về cơ thể phụ thân cậu, nhưng mà, còn có một biện pháp, chính là bị bắt, để Vạn Tứ hấp thụ, sau đó cầm tay Tiêu Kỳ Phong, hình thành thế tuần hoàn, ba người một thể, người nắm giữ, người hấp thụ, còn Tiêu Kỳ Phong là chủ nhân của ma thể, sức mạnh ma thể sẽ tự động truy tìm chủ nhân của mình, đương nhiên chính là Tiêu Kỳ Phong, cho nên đến lúc đó ma thể sẽ tự động trở về thân thể của Tiêu Kỳ Phong. Loại phương pháp này có một khuyết điểm, chính là người trung gian hấp thụ sức mạnh ma thể, sẽ bị sức mạnh của ma thể cọ rửa thân thể, cuối cùng bản thân không thể sử dụng sức mạnh ma thể mà còn bị thương tổn rất lớn. Phương pháp này vốn là Phong U chuẩn bị dùng, hắn muốn sau khi bắt được Vạn Tứ sẽ dùng cách này để đánh thức Tiêu Kỳ Phong. Vốn dĩ không nói với Tiêu Diễn, nhưng Tiêu Diễn là đứa trẻ cực kỳ thông minh, biết được phương pháp như vậy không thể không bị ảnh hưởng, cho nên ép hỏi Phong U nói ra.

Nhưng trước mắt, người trung gian lại là......

Nghĩ đến đây, Tiêu Diễn không chút do dự lấy tay khác bắt lấy Vạn Tứ, vốn dĩ Vạn Tứ muốn Tiêu Diễn trúng kế, một tay bắt lấy Tiêu Kỳ Phong, một tay khác bắt lấy Tiêu Diễn, bởi vì vội vã hấp thu sức mạnh ma thể, liền không buông ra, cứ như vậy, Tiêu Diễn cũng vươn tay bắt lấy Vạn Tứ, ba người chợt hình thành một thế tuần hoàn.

Vạn Tứ vốn dĩ muốn hấp thụ sức mạnh, ai biết đột nhiên sức mạnh lại như nước chảy khỏi thân thể của mình, mà trong cơ thể có cảm giác khô cạn, hắn hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Diễn, "Ngươi đã làm gì!" Muốn buông tay, nhưng mà Vạn Tứ lại phát hiện chính mình không có biện pháp nhúc nhích.

Địch Hạo vốn dĩ đang nôn nóng nghĩ biện pháp, đột nhiên tình huống xoay chuyển nhanh chóng, cậu kinh ngạc nhìn, phát hiện trừ Vạn Tứ, Tiêu Diễn không có biểu tình gì thống khổ, mà cậu cảm giác được sức mạnh to lớn của ma thể đang chuyển đến người Tiêu Kỳ Phong, chẳng lẽ......

Đột nhiên phía trên truyền đến động tĩnh, Địch Hạo vừa quay đầu lại, đã bị ôm vào một vòng tay, hơi thở quen thuộc tràn ngập trong mũi cậu, Địch Hạo cũng duỗi tay ôm chặt người đó.

"Hạo Hạo, Hạo Hạo...... Em không sao chứ." Tần Chí nắm hai vai của Địch Hạo xem xét.

"Em không có việc gì." Địch Hạo nói xong, thấy Phong U muốn đi tới chỗ Vạn Tứ, lập tức kêu lên, "Đừng đánh động bọn họ!"

Phong U không quay đầu lại, bởi vì hắn đã nhìn ra tình huống đối diện, trong lòng tràn ngập kinh ngạc cùng chờ mong, hắn không nghĩ tới sau khi bản thân hoảng loạn gấp gáp trở về liền thấy cảnh tượng này, cũng chỉ có thể nói Vạn Tứ là tự làm bậy không thể sống.

Sau khi ma thể trở về chủ, Vạn Tứ lập tức buông Tiêu Diễn, Tiêu Diễn lại không rơi trên mặt đất, ngược lại được một đôi tay đỡ lấy, cậu quay đầu nhìn lại, trong mắt tức khắc ướt át —— Tiêu Kỳ Phong đã mở mắt, mà ôm lấy hai tay của cậu, đúng là phụ thân.

Phong U chớp chớp mắt, không ý thức được đi tới hai bước.

"Cẩn thận!" Địch Hạo kêu lên, cùng Tần Chí đồng thời ra tay.

Thì ra sau khi buông Tiêu Diễn ra Vạn Tứ liền cảm giác được linh hồn của gã thập phần suy yếu, mà lúc này gã đã không có biện pháp đối phó những người này, chỉ có thể chạy trốn, mà Phong U ở phía trước hắn, cho nên hắn muốn bắt Phong U làm con tin, chỉ tiếc hành động này bị Địch Hạo cùng Tần Chí phát hiện.

Trong lúc nhất thời, Phượng Liên của Địch Hạo và Long Hồn Đao của Tần Chí cùng tấn công về phía Vạn Tứ. Mà Tiêu Kỳ Phong lúc này cũng phản ứng lại, tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng sức mạnh của ông đã trở lại, cho nên tấn công từ sau lưng không một chút suy yếu.

Vạn Tứ bị đánh từ ba phía, dù cho chỉ một chưởng duy nhất, gã không có thân thể ngăn cản, linh hồn chịu đánh chính diện, ý tứ đã tán loạn.

Gã hấp hối không cam lòng nhìn về phía Địch Hạo và Tần Chí, "Ta không cam lòng...... Vì sao...... Vì sao......"

Nhưng mà không ai trả lời hắn.

Cuối cùng, linh hồn Vạn Tứ tiêu tán.

Địch Hạo dựa vào lồng ngực Tần Chí, tay hai người nắm chặt lấy nhau.

HOÀN QUYỂN 1.

Lời editor: Cuối cùng cũng đã hoàn thành quyển này. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã theo dõi và ủng hộ mình. Mình cũng sẽ bắt đầu edit quyển 2 nhưng tiến độ có thể chậm hơn một chút vì mình cũng khá bận. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ <3

Bình luậnadd

Sao ko có phiên ngoại,cái kết chưa thoả mãn dc.

Bạn vô trang tác giả tìm phần 2 nha 🙃

Giới thiệuWikiDich là công cụ dịch tiếng Hoa miễn phí tức thời, người dùng không cần biết tiếng Hoa cũng có thể chuyển ngữ dễ dàng. Với những công cụ đơn giản, thân thiện và tự động hoá, web cung cấp những trải nghiệm tiên tiến nhất, nối liền khoảng cách ngôn ngữ. Liên kết Trợ giúp Liên hệEmail: FB: Copyright © 2015-2017 Wiki Dịch. All rights reserved.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.