Từ khi có em bé thứ hai, Địch Hạo trở thành tâm điểm của cả gia đình. Dù ở đâu hay làm việc gì cũng sẽ có người tranh làm trước, bốn vị trưởng bối đặc biệt nghiêm khắc với vấn đề này.
Về chức nghiệp của Địch Hạo, Tần Chí và Địch Hạo đã thương lượng, trước không nói cho người trong gia đình, chỉ nói là nhân viên trong đồn cảnh sát.
Tình trạng của Địch Hạo vốn không được nghỉ phép, nhưng quy định của bộ phận đặc biệt của bọn họ không nhiều, cũng rất khoan dung, tìm một lí do cho Lâm Du, nghỉ phép không lương là có thể chấp nhận.
Mấy tháng đầu bụng còn nhỏ, Địch Hạo có thể ra ngoài kiếm thêm ít tiền, dù kiếm một chút nhưng cũng đủ làm Tần Chí sống trong lo lắng, sợ hãi, thậm chí hắn không đi làm ngày ngày bên cạnh Địch Hạo làm cho Địch Hạo nói không nên lời. Vốn dĩ sau cậu đã có một cái đuôi nhỏ, giờ thêm một cái đuôi lớn, kéo đi kéo lại khắp nơi còn làm ăn được gì nữa(=_=), đây không phải làm trò cười cho người ta sao. Địch Hạo đau lòng, chấp nhận không ra ngoài kiếm tiền nữa. Mọi người trong nhà cũng lo lắng cho cậu, cậu đi tới đâu là điện thoại hỏi thăm tới đó. Bọn họ mệt, cậu cũng mệt.
Vẫn may là còn đám nhỏ ở nhà với cậu, vì thế cuộc sống của Địch Hạo trôi qua cũng khá thoải mái. Sau này bụng lớn hơn, cậu sẽ hạn chế ra ngoài.
Để thuận tiện cho Địch Hạo sinh con, bốn vị trưởng bối nhà họ Tần không tiếc công sức, ngay cả thiết bị dùng để sinh cũng chuyển đến trong nhà, sau đó chỉ cần đưa Bành Vũ tới là xong.
Sáng Tần Chí tỉnh dậy sau giấc ngủ, nhắm nhắm mắt, cánh tay vắt ngang qua ôm người kế bên, Tần Chí chu môi, mở mắt, hôn lên môi Địch Hạo.
Địch Hạo lẩm bẩm vài tiếng, người cậu vì mang thai không dễ lật, nên vặn vẹo vài cái rồi ngủ tiếp.
Tần Chí mỉm cười, cẩn thận đứng dậy. Kể từ khi mang thai, Địch Hạo ngày càng thèm ngủ, tiểu gia hỏa trong bụng vẫn luôn an an tĩnh tĩnh không gây rắc rối gì nhiều cho Địch Hạo.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ sáng, nhưng hôm nay hắn không phải đi làm nên cũng không vội.
Mặc quần áo ở nhà đi xuống cầu thang, vẫn chưa xuống dưới lầu đã nghe tiếng ti vi, Tần Chí nhíu mày, lắng nghe tiếng ti vi phía dưới truyền lại thì biết là đám nhỏ. Không biết vì sao, Thất Thất bị cuốn hút bởi bộ phim này, ngay cả Hỏa Vân, Hỏa Miêu và Tiểu Bạch cũng rất thích thú. Chỉ có Chu Diệu và Tiêu Diễn không quan tâm nhưng bị Thất Thất kéo đi xem vào buổi sáng, vì đêm đã quá muộn, Địch Hạo sẽ không cho xem.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thất Thất quay đầu lại, nhìn thấy là Tần Chí, hai mắt lập tức sáng lên "Cha"
"Ừ" Tần Chí nhẹ nhàng trả lời.
Hỏa Vân, Hỏa Miêu và Tiểu Bạch vẫy vẫy đuôi tính là một lời chào. Tiêu Diễn và Chu Diệu ngồi trên ghế đọc sách cũng lên tiếng chào.
Tần Chí đi đến bàn rót ly nước để uống thì thấy Thất Thất đang do dự nhìn hắn.
"Sao vậy?" Tần Chí hỏi
"Cha ơi, ba ba... ba có tính là chưa kết hôn đã có con không?" Thất Thất ngẩng đầu, đôi mắt to đầy vô tội hỏi.
Cái này!....
Tần Chí cảm thấy cả người đều không ổn -- hắn hoàn toàn không nhận ra - hắn chưa cưới Địch Hạo.
Cả phòng khách im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Tần Chí.
Phát hiện của Thất Thất... khiến cha của bé có vẻ khó xử?
Thất Thất gãi đầu "Con vừa xem một bộ phim, trong phim có một dì sinh con mà chưa kết hôn, những người khác nói rằng cô ấy chưa có chồng đã có con, ba ba có phải vậy không?"
"Ha" Tần Chí vừa ngại ngùng suy nghĩ, đầu đột nhiên bị chụp một cái, quay đầu lại thấy Tần gia gia đã đứng đó.
"Thằng nhóc này, cháu cháu..." Tần gia gia chỉ vào Tần Chí "Cháu đã khiến con người ta mang... vậy mà còn chưa kết hôn? Sau cháu làm ăn không đáng tin như vậy???"
Tần Chí sờ mũi, sau khi hắn và ĐỊch Hạo ở bên nhau, xảy ra quá nhiều chuyện, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng mà bây giờ làm có kịp không?
Vì vậy, trong khi Địch Hạo vẫn còn ngủ, mọi người trong nhà đã bàn bạc về việc này, không cần biết các vị trưởng bối nhìn nhận Tần Chí như thế nào, hôn lễ này nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị.
Chuyện cầu hôn là của Tần Chí, có cầu hay không? Đó cũng là chuyện của Tần Chí.
Địch Hạo luôn cảm thấy rằng có gì đó không ổn với Tần Chí hai ngày nay, giống như... giống như dưới mông hắn có đinh vậy, đứng ngồi không yên, hơn nữa vẫn luôn trộm nhìn cậu, mà hình như cũng không chỉ có Tần Chí, Thất Thất cũng như vậy. Từ từ, sau khi quan sát, sao cậu thấy cả nhà đều như vậy...
Buổi tối, Địch Hạo và Tần Chí vào phòng đóng cửa, Địch Hạo đẩy Tần Chí xuống giường "Anh nói cho lão tử rõ xem nào! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Hử, không..."
"Đừng lừa em" Địch Hạo ngắt lời Tần Chí, đe dọa "Anh không nói rõ, em sẽ về nhà không ở đây với anh nữa"
Cái này là muốn mạng của Tần Chí rồi.
Do đó Tần Chí đành phải hành động thôi.
Tần Chí lấy một chiếc hộp từ trong túi ra.
Địch Hạo sững sờ.
Tần Chí đứng dậy, quỳ một gối xuống "Hạo Hạo, cưới anh đi" Tần Chí nhìn sâu vào Địch Hạo "Anh... Nói thật, anh chưa từng nghĩ về chuyện này, hai chúng ta ở bên nhau giống như một điều tự nhiên, đến cả con chúng ta cũng có rồi, vậy mà anh lại chưa từng nghĩ cho em một danh phận chính đáng, nhưng mà cho dù em có cần nó hay không, anh muốn ghi tên em vào gia phả nhà anh, anh cũng muốn được ghi tên vào gia phả nhà em để chúng ta trở thành người một nhà thực sự. Hãy để anh chăm sóc em, chăm sóc Thất Thất và cả đứa bé chưa sinh của chúng ta, yêu em và con cả đời.... Anh nghĩ đi nghĩ lại nên cầu hôn em thế nào, hay là biến lời cầu hôn thành một hôn lễ? Nhưng mà anh cảm thấy những thứ này cũng không minh chứng được hết tình cảm anh dành cho em, hơn nữa cuộc sống mà em muốn là một cuộc sống bình bình đạm đạm, vì vậy vừa rồi em hỏi anh, anh cũng không muốn che giấu. Lời cầu hôn như vậy, em có hài lòng không? Tại ngôi nhà này, tại nơi mà chúng ta sẽ ở bên nhau, nơi mà có những người thân của chúng ta."
Địch Hạo chớp mắt, hít mũi, cười tươi, không khách khí đấm Tần Chí một cái "Thì ra mọi người đang lên kế hoạch cho chuyện này"
Tần Chí mỉm cười "Đúng vậy, nghĩ cách để đưa em vào ngôi nhà này, khóa em ở đây" Tần Chí giơ chiếc nhẫn trong tay "Em có muốn bị nhốt ở đây không? Không có chìa khóa mở ra"
Địch Hạo mỉm cười, đưa tay ra.
Mắt của Tần Chí cũng đột nhiên đỏ lên, hắn hít một hơi thật sâu, mỉm cười, đeo nhẫn vào ngón tay Địch Hạo.
Nhẫn là một bộ, kiểu dáng đơn giản. Địch Hạo lấy chiếc nhẫn còn lại, phát hiện trên đó khắc một cái tên, cậu mỉm cười, đeo nhẫn cho Tần Chí.
Tần Chí ôm lấy Địch Hạo, bàn tay phủ lên bụng Địch Hạo, hắn mỉm cười nói "Quên mất ở đây còn một nhân chứng nhỏ"
Địch Hạo nhăn mũi "Nó thì biết gì chứ"
Tần Chí cúi đầu hôn trán Địch Hạo "Anh đưa em vào tròng rồi"
Địch Hạo nhéo má Tần Chí "Em có thể nói số tiền sau này anh kiếm được là của em, tiền của em cũng là của em."
Tần Chí khẽ mỉm cười "Được, anh là của em"
"Hừm" Địch Hạo tựa đầu trên vai Tần Chí "Vì cuộc sống hạnh phúc của em, sau này anh phải chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền đấy"
Tần Chí cười "Hạo Hạo, em có biết ngại không vậy?" Luôn nói mấy câu như vậy để thả lỏng bản thân?
Địch Hạo cho Tần Chí một ánh mắt "Biết cũng không được nói ra"
"Anh sai rồi"
"Ừ"
Tin tức Tần Chí cầu hôn thành công được truyền ra, người nhà họ Tần cuối cùng cũng có thể thoải mái chuẩn bị cho hôn lễ. Thực ra những thứ cần chuẩn bị không nhiều, sau khi lấy ý kiến của hai nhà, đám cưới được tổ chức không lớn, hơn nữa đều mời họ hàng bạn bè, đều là những người hiểu rõ chức nghiệp của Địch Hạo.
Hôn lễ cuối cùng cũng được tổ chức trước khi Địch Hạo sinh. Thất Thất, Tiêu Diễn và Chu Diệu trở thành những phù rể nhỏ, Hỏa Vân, Hỏa Miêu và Tiểu Bạch trở thành linh vật, còn rất nhiều những người bạn thân thiết khác. Đến cả Tiêu Kỳ Phong cũng xuất quan cùng Phong U tới chúc mừng.
Buổi tối Tần Chí nhẹ nhàng ôm lấy Địch Hạo.
Tình cảm của hai người ngày càng sâu đậm sau đám cưới, giống như rào cản cuối cùng đã bị loại bỏ.
Địch Hạo cảm giác như mình đang sống trong mơ vì quá hạnh phúc, nhưng nhiệt độ trên tay nói cho cậu biết đây là sự thật. Trong một ngày hạnh phúc như vậy, em bé thứ hai cuối cùng cũng ra đời.
Tần Chí không biết đã đi qua đi lại bao nhiêu vòng bên ngoài phòng, cũng không ai nói gì hắn, bởi vì mọi người đều đang lo lắng, Bành Vũ, Mạc Kình và Viêm Minh đang ở trong đó, ba người họ đều là những người giỏi về y học nhưng vẫn khiến Tần Chí lo lắng.
Cuối cùng, một tiếng khóc lớn từ trong phòng truyền ra.
"Là con trai, 7 cân 4 lượng (khoảng 3 kí 7), trông khá dễ nhìn" Bành Vũ tháo khẩu trang xuống, mỉm cười nói.
Tần Chí nuốt nước bọt xuống "Tôi... có thể vào trong xem không?"
"Tất nhiên rồi"
"Còn chúng ta thì sao" Tần gia gia Tần nãi nãi lao về phía trước
"Hừm, thêm hai người nữa cũng không sao"
Tần gia gia liếc nhìn cha Tần Chí, kéo Tần nãi nãi đi vào phòng, làm cho ba Tần, mẹ Chu vô cùng chán nản.
"Viêm Minh đâu?" Tần Hiểu hỏi
"Đang tắm cho em bé ở bên trong" Bành Vũ cười nói "Mới xa chưa lâu mà"
Mặt Tần Hiểu đỏ lên "Anh nói bậy gì vậy, tôi chỉ hỏi thôi mà"
Địch Hạo đang nằm trên giường, Tần Chí bước vào, thấy Viêm Minh đã tắm xong cho em bé, bọc trong một cái khăn. Đứa nhỏ vẫn còn đang khóc, giọng không hề nhỏ.
Viêm Minh nhìn Tần Chí, bế đứa nhỏ qua.
Tần Chí khẩn trương, không biết phải bế con như thế nào, vẫn phải để Mạc Kình điều chỉnh vị trí cho hắn bế.
Nhìn đứa trẻ nằm trong vòng tay mình, trái tim Tần Chí như tan chảy.
Tên của đứa thứ hai là một vấn đề lớn, ai cũng muốn đặt tên cho bé, cuối cùng Địch Hạo và Tần Chí quyết định Tần phụ, Chu mẫu sẽ đặt nhũ danh, tên của bé sẽ do Tần gia gia, Tần nãi nãi đặt để bọn họ khỏi tranh nhau nữa.
Cuối cùng vấn đề đặt tên cũng được giải quyết. Biệt danh là An An, mang ý nghĩa an lành hạnh phúc. Tên sẽ là Tần Duệ, mang ý nghĩa thông minh, lanh lợi.
Tiểu An An vừa sinh ra đã thích khóc, lớn hơn một chút thì không còn khóc nhiều, có điều cũng phù hợp với biệt danh của bé, an an tĩnh tĩnh. Hơn nữa sau khi lớn hơn một chút phát hiện An An và Tần Chí đặc biệt giống nhau, với nhìn bé và Thất Thất là biết anh em ruột. Miệng của Thất Thất thì giống Địch Hạo, của An An thì giống Tần Chí. Thất Thất rất thích người em trai này, bởi vì lớn lên nhìn giống nhau. Nhưng Địch Hạo có chút chán nản, sinh hai đứa con nhưng không có đứa nào giống cậu hoàn toàn.
Tần Chí mỉm cười ôm Địch Hạo "Về sau lại sinh thêm một đứa, chắc chắn sẽ giống em"
Địch Hạo mắng "Dù sao cũng không phải anh sinh mà phải không"
"Nhưng anh là người góp công mà"
"Cút! Không biết xấu hổ" Địch Hạo tức giận nhìn Tần Chí
Tần Chí hôn Địch Hạo "Thất Thất thật sự rất giống em mà, em xem con ngày nào cũng vui vẻ, ngày nào cũng cười ha ha cũng làm cho mọi người vui vẻ, rất giống em"
Địch Hạo vẫn còn tức giận nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn.
Thực ra cậu cũng chỉ nói ngoài miệng như vậy chứ trong lòng cũng không để ý gì nhiều. Ít nhất có Tần Chí ở đây con giống ai hơn cũng không khó thấy, dù sao cũng là con của anh ấy.
Sau này Tần Duệ càng lớn, Địch Hạo thấy không những mặt Tần Duệ giống Tần Chí mà ngay cả tính tình cũng y chang, mỗi ngày chỉ nói vài câu, nhưng so với cha của bé thì còn đỡ hơn, chỉ đơn giản là không thích nói. Theo như lời Địch Hạo thì tám cây gậy cũng không đánh ra một cái rắm (cái này editor cũng không hiểu lắm). Tuy nhiên thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy, Tần Duệ nói chuyện với người trong nhà cũng khá nhiều, nhưng với người ngoài thì giống như không có thần kinh mặt vậy, không chút biểu tình.
Chính vì vậy mà bốn vị trưởng bối cũng thường khen Tần Duệ hiểu chuyện.
Địch Hạo nghĩ, cậu thực sự không hiểu nổi Tần Duệ hiểu chuyện chỗ nào, thằng nhóc này rất xấu bụng. Ở nhà không ai bắt nạt nó nên nó cũng hòa đồng khi ở nhà. Nhưng mà đối với người ngoài, Tần Duệ không đơn giản như vậy, chỉ toàn chơi xấu sau lưng người ta thôi.
Nhưng điều khiến Địch Hạo và Tần Chí hài lòng nhất là, Tần Duệ và Thất Thất vẫn luôn rất thân thiết, không bao giờ cãi nhau cả.
Đây là bảo bối của hai người họ, Tần Chí ôm Địch Hạo, nhìn Tần Duệ đọc truyện cho Thất Thất nghe trong vườn hoa, cảm thấy đây là niềm hạnh phúc của bọn họ.