Thất Thất ghé vào trong ngực Khâu Viễn, yên lặng đếm dê —— một con dê, hai con dê, ba con dê, bốn con dê, năm con dê... Đây là nhiệm vụ Địch Hạo giao cho thất thất, mỗi lần Thất Thất ra ngoài bắt quỷ cùng Địch Hạo, nếu Thất Thất không thể giúp Địch Hạo, Địch Hạo đều sẽ đem thất thất đặt ở bên cạnh, kêu bé đếm dê, đến khi đếm tới một trăm con dê, mọi chuyện ba ba sẽ giải quyết xong, đến lúc đó sẽ trở về bên người Thất Thất. Bởi vì lúc ấy Thất Thất còn nhỏ, sẽ không đếm tới một trăm, cho nên Địch Hạo có thể trong một trăm con dê liền trở lại, rồi sau đó Thất Thất càng ngày càng lớn, số dê bé có thể đếm ngày càng nhiều. Mỗi lần Địch Hạo đều sẽ yêu cầu bé thêm số lượng dê cần đếm, đương nhiên, Thất Thất cũng càng ngày càng có năng lực trợ giúp Địch Hạo, cho nên số lần Thất Thất phải đếm dê cũng càng ngày càng ít. Lần này biến cố xảy ra vội vàng, Thất Thất chưa từng đối mặt, không biết phải làm như thế nào, trong lòng sốt ruột, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp này tự an ủi trong lòng.
Sau nhiều lần Thất Thất đếm dê, một âm thanh đột nhiên xuất hiện ở tại bên tai.
" Thất Thất bảo bối!"
Thất Thất từ trong ngực Khâu Viễn ngẩng đầu thật mạnh, nhìn về phía cửa vào cổ mộ —— Địch Hạo đang cười giang hai tay đón bé.
" Thất Thất tiểu bảo bối!"
" Ba ba!"
Khâu Viễn đem Thất Thất đặt xuống, Thất Thất kích động hướng về phía Địch Hạo chạy tới, giống như một viên đạn vọt vào trong ngực Địch Hạo, hai tay ôm cổ Địch Hạo thật chặt, giọng mang đầy tủi hờn, " Ba ba... Con đã đếm thật nhiều dê, ba mới xuất hiện..."
Địch Hạo vỗ vỗ sau lưng Thất Thất, sau đó đem đầu Thất Thất từ trong lòng ngực nâng lên, hai tay nựng khuôn mặt của Thất Thất, hôn hôn, " Thực xin lỗi, bảo bối, ba ba làm con lo lắng."
" Nhưng mà..." Thất Thất đột nhiên từ trong ngực Địch Hạo đứng thẳng dậy, vươn ra một bàn tay chỉ vào hai má Địch Hạo, " Ba ba, mặt của ba sao lại đỏ vậy?"
" A? Có sao có sao?" Địch Hạo lập tức vươn tay sờ hai má của mình, giật mình hỏi, " Thật sự có sao?"
" có a." Thất thất khẳng định gật gật đầu, " ba ba không sao chứ? Bên trong cổ mộ rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"... Khụ khụ, không có gì."
Thất thất hồ nghi nhìn Địch Hạo, ánh mắt một chuyển, phát hiện lối vào cổ mộ lại xuất hiện một thân ảnh, vội vàng hô, " Thúc thúc! Chú cũng thoát ra rồi a."
Bởi vì Thất Thất là đột nhiên hô lên, vừa không lưu ý, Địch Hạo đã sợ tới mức ngã xuống đất.
Nghe được động tĩnh, Thất Thất vội vàng quay đầu lại, mở to hai mắt giật mình nhìn rõ ràng ba ba có chút bối rối, thương tâm hỏi, " Ba ba làm sao vậy? Bên trong cổ mộ ba đã trải qua chuyện gì? Thật sự không sao chứ?" Thất thất đau lòng nâng Địch Hạo lên, lo lắng nhìn Địch Hạo.
Địch Hạo xấu hổ cười cười, an ủi Thất Thất nói không có việc gì, khóe mắt liếc về phía Tần Chí, phát hiện hắn cũng không có đi tới, mà là tìm Khâu Viễn nói chuyện, hiển nhiên không thèm để ý chuyện xảy ra bên trong cổ mộ, Địch Hạo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại khó hiểu cảm thấy bị trêu đùa như vậy có chút khó chịu, trong âm thầm hướng về phía Tần Chí so đo giơ nắm tay, không nghĩ tới Tần Chí lập tức nghiêng đầu qua, Địch Hạo vội vàng năm ngón tay mở ra, làm bộ sửa tóc.
Tần Chí trong mắt xẹt qua mỉm cười, lúc này mới quay đầu tiếp tục cùng Khâu Viễn thương lượng chuyện tình sau đó.
Tiền đại ngốc chết hoàn hảo mà nói, trước dù sao cũng đã bị chôn, thi thể từ bên trong mộ đi ra, người trong thôn cũng không biết, chuyện này cũng không cần lo lắng, nhưng là lúc ấy Khâu Viễn tới nguyên nhân chính là bởi vì thi thể Tiền đại ngốc mất tích, muốn tìm hung thủ, cũng không thế báo cáo cấp trên nói là xác ướp cổ làm, hơn nữa, sau lại xuất hiện thêm chuyện của Bành Khê, tuy rằng có thể nói cái chết của Bành Khê là ngoài ý muốn, nhưng lúc ấy rơi vào cổ mộ có thể xem là ngoài ý muốn, nguyên nhân chết cũng chỉ có thể nói là trong cổ mộ có khí độc, nhưng một khi khám nghiệm tử thi Bành Khê, thì có thể dễ dàng thấy thi thể mất máu quá nhiều mà chết, điều này khó mà giải thích rõ ràng được.
Khâu Viễn suy nghĩ thật lâu, cũng không biết bản báo cáo này nên viết như thế nào, cùng Tần Chí thương lượng nửa ngày, cũng không cho ra kết luận gì.
" Được rồi, đến lúc đó thì tính sau! Mấy lão nhân trong cục kia không hỏi, tớ liền không đăng báo, hỏi... Hỏi sau lại nói." Khâu Viễn phiền toái chà xát tóc, " Ai, chuyện gì a, thật sốt ruột."
Tần Chí vỗ vỗ bả vaiKhâu Viễn, " Có lẽ đến lúc đó cậu có thể nói thật, tin hay không thì tùy vào họ, dù sao nếu cục trưởng của cậu không tin lời cậu nói, đến lúc đó ông ta cũng phải tự phái người đến đây điều tra, chuyện này liền không còn dính dáng tới cậu."
Tần Chí nhíu mày nhìn Tần Hiểu, một lúc lâu, thở dài, vỗ vỗ đỉnh đầu em trai " Làm cho em lo lắng rồi."
Tần Hiểu gật gật đầu, " May mắn là anh không bị gì, bằng không em phải nói thế nào với ông bà, ba mẹ đây." Tần Chí vừa định nói cái gì, chợt nghe Tần tiểu đệ lại nhắc tới, " Đến lúc đó em phải mệt chết đi sống lại mất."
Tần Chí một cước đem Tần tiểu đệ đá qua một bên.
Mọi người trở lại trong thôn, mang thi thể Bành Khê về, cũng nói cho phó giáo sư, việc khai quật cổ mộ có thể tiếp tục, phó giáo sư gật gật đầu, liền hỏi Địch Hạo về tung tích chuông ngọc kia, Địch Hạo nói, đã đem nó hoàn về nguyên chủ. Phó giáo sư cũng không hỏi gì nữa, vội vã cầm điện thoại đi ra ngoài, cha mẹ Bành Khê đang trên đường tới, việc khai quật cổ mộ lại một lần nữa được khởi công... Mọi việc xem như hoàn thành.
Nếu sự tình đều được giải quyết, đương nhiên bọn họ không cần ở lại đây nữa, sau khi cùng lão nhân cáo biệt, Bành Vũ cùng Địch Hạo cũng chuẩn bị mang theo Thất Thất về nhà.
Trước khi đi, Tần Hiểu giữ chặt Địch Hạo, " Địch đại ca, chuyện anh đã đáp ứng tôi đừng quên nhé."
" Vậy thì tốt quá, nhưng sau khi trở về, tôi phải chuẩn bị cho khai giảng, chờ khai giảng xong, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."
" Lúc nào cũng được."
Địch Hạo mở cửa xe, đem thất thất bỏ vào ghế cho trẻ em, sau đó đi vòng sau xe, tính lên xe từ bên kia. Kết quả, quay đầu lại liền mặt đối mặt với Tần Chí.
" ai ai, chó ngoan không chắn đường a." Địch Hạo phết miệng nhìn Tần Chí.
Tần Chí cúi đầu tới gần Địch Hạo, " đáng tiếc tôi không phải là chó, chỉ có thể chắn cậu."
Địch Hạo một tay đẩy đầu Tần Chí sang một bên, " Tôi đây tự mình cũng có thể đi qua." Nói xong, liền vòng sang người Tần Chí đi qua.
Tần Chí lắc đầu, cũng không quản Địch Hạo, mà ghé đầu vào cửa sổ xe, cái đầu nhỏ của Thất Thất từ cửa xe trước đang vươn ra, ý cười tràn đầy mặt bé. Tần Chí nhéo nhéo cái mũi nhỏ của THất Thất, " Tiểu bảo bối lần sau lại cùng cháu gặp lại."
" hắc hắc." Thất thất nhu nhu cái mũi nhỏ, " chúng ta nhất định còn gặp lại, thúc thúc."
Tần Chí ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Địch Hạo đối diện đang mở cửa xe, ý tứ hàm súc không rõ cười gật đầu, " Đúng vậy."
Thất Thất cười tủm tỉm nhìn Tần Chí, " Thúc thúc a, lần sau gặp lại chú không được khi dễ ba ba của cháu?"
" A?" Tần Chí hơi có chút giật mình nhìn Thất Thất, sau đó cười cười, " Chú không tính là khi dễ, mà là... tính..., cháu về sau sẽ rõ."
" Nói cái gì đó?" Địch Hạo từ bên trong xe nhìn lại đây, " Uy, chúng tôi phải đi rồi, không cho nói chuyện nữa." Nói xong, liền muốn quay cửa xe lên.
Tần Chí một phen nắm chặt tay Địch Hạo đang chuẩn bị kéo cửa sổ lên, không đợi Địch Hạo tránh thoát ra, rất nhanh nhéo nhéo, " Lần sau gặp mặt, nếu lại phát sinh những chuyện kì lạ này, thù lao nên tính như thế nào?"
Địch Hạo bỏ tay Tần Chí ra, liếc Tần Chí một cái, " Chờ lần sau gặp mặt rồi nói, hơn nữa, Tần đại tổng tài, anh còn sợ không có tiền sao?"
" Yêu tiền như vậy..." Tần Chí gợi lên khóe miệng, " Xem ra về sau tôi càng phải cố gắng kiếm tiền rồi."
Địch Hạo nhe răng cười trộm —— tránh đi tránh đi, anh chờ bị tôi hố đi, anh tránh càng nhiều, tôi hố càng nhiều.
Một bên Tần tiểu đệ nghe xong lời của anh trai nhà mình, ánh mắt kinh ngạc muốn rớt ra—— trời ạ, vừa rồi cậu nghe được cái gì! Ý anh cậu là ngại mình thiếu tiền sao? Má ơi, ca, anh có thể lưu lại đường sống cho người ta không!
Khâu Viễn lại là sờ sờ cằm, nhìn Tần Chí cùng Địch Hạo —— có chút ý tứ.
Từng người phân biệt, mỗi người đều trở về với sinh hoạt bình thường, nhưng là vận mệnh suy cho cùng khó mà lường được, việc bọn họ cùng nhau xuất hiện sẽ không vì một lần mà tản ra.
Đại học Kinh cùng đại học y hợp tác bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chấm dứt, nhưng đều là hai trường đại học lớn nên ngay lập tức có dự án mới để giao lưu đền bù khuyết điểm lần này.
Bành Vũ là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp trường y, không thể tránh bị điều tới bệnh viện thực tập. Cũng vì luận án chưa hoàn thành xong, mà các học sinh khoa khảo cổ cũng đi theo, vì cái gì? Bởi vì nhóm giáo sư hệ khảo cổ nghĩ ra một ý tưởng kỳ ba, do các học sinh khoa khảo cổ trong quá trình vào mộ có thể gặp thi thể, vì phòng ngừa học sinh khoa khảo cổ đến lúc đó thất kinh, cho nên các giáo sư trong trường quyết định cho học sinh của mình cũng vào bệnh viện thực tập cùng các học sinh hệ y học, hy vọng bọn họ có thể thích ứng một chút, nhưng cái thích ứng này cũng không phải bắt bọn họ giải phẫu. Dù sao cũng là khác chuyên ngành, mạng người cũng không thể đùa giỡn. Mà các học sinh khảo cổ sẽ quan sát các học sinh trường y giải phẫu, thời điểm buồn nôn, nhìn thấy thi thể không khó chịu, không nôn mửa, liền tính hoàn thành kỳ thực tập này. Yêu cầu kỳ lạ này vừa được công bố,hệ khảo cổ bên trong một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất, không quản hợp lý hay không, giáo sư đề xuất vấn đề này quyết tâm muốn rèn luyện tố chất tâm lý các học sinh của mình, nhưng dù sao cũng không phải yêu cầu cứng nhắc, chỉ là muốn cho các học sinh hệ khảo cổ làm quen với thi thể, cho nên cũng không phải tất cả thời gian đều đến bệnh viện, có thể đến bất cứ lúc nào, chỉ cần có thể đưa chứng cứ chứng minh đã từng đến đó.
Cho nên, lúc Tần Hiểu và Bành Vũ lại chạm mặt, trán hai người đồng loạt rơi xuống ba vạch màu đen —— đây chính là vận mệnh a.
" đến, tôi liền đi theo anh xem thi thể." Tần Hiểu vỗ tay một cái, " trước đó, tôi nhất định phải kêu Địch đại ca làm cho tôi vòng tay."
Bành Vũ nhướng nhướng mày, " Ngại ngùng, chỉ sợ cậu không thể đi cùng tôi."
" a?... Vì cái gì."
Bành Vũ buông tay nhún vai, " Không có biện pháp, kỹ thuật của tôi đã vượt qua thử thách, không cần đi giải phẫu thi thể, giáo sư để tôi đi quan sát bác sĩ giải phẫu, làm trợ thủ cho bác sĩ."
" a ~" Tần Hiểu khóc không ra nước mắt, " Tôi đây phải làm như thế nào?"
" Cậu tự mình nghĩ biện pháp đi." Nhìn Tần Hiểu thật sự có chút lo lắng, Bành Vũ sờ sờ cái mũi, " Như vậy đi, tôi giới thiệu cho cậu một bằng hữu của tôi, cậu ta rất lợi hại, cậu đi theo hắn đi."
" Phải không phải không?" Tần Hiểu cảm động nắm tay Bành Vũ, " kia liền thật cám ơn anh."
" ha hả..." Bành Vũ chột dạ cười cười, nhớ tới tính cách bạn mình —— hy vọng đến lúc đó đừng khiến Tần Hiểu thêm sợ.