Triệu Âu trở nên im lặng, sau một lúc lâu mới mở miệng," Cho dù tôi biết nguyên nhân cái chết của Triệu Dương thì sao chứ, cái chết của nó cũng không phải do tôi gây ra, a, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như biết chuyện không báo mà thôi."
Địch Hạo nhìn Triệu Âu," Anh xác định Triệu Dương là bị phản phệ mà chết? Vậy anh có nghĩ vì sao anh ấy lại bị tiểu quỷ phản phệ?"
Triệu Âu lắc đầu," Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng chuyện này đâu liên quan tới tôi, tôi cũng không nghĩ sẽ điều tra rõ ràng, quá phiền toái."
"A, nói là phiền phức không bằng nói anh đề cao sự không liên quan tới bản thân đi." Từ Tử Hạo cười nhạo nói," Anh căn bản không quan tâm Triệu Dương chết hay sống, thì sao có thể điều tra kĩ cái chết của Triệu Dương, cho dù Triệu Dương đã chết, các ngươi lại tìm một người cam tâm tình nguyện làm vật hi sinh khác thì tốt rồi, không phải sao."
Triệu Âu cười cười," cảnh sát, không nên nói bậy a."
"Hừ." Từ Tử Hạo quay đầu đi.
Ra biệt thự, Từ Tử Hạo còn tiếp tục sinh hờn dỗi —— đối với tên tiểu nhân Triệu Âu kia, bọn họ căn bản không có lý do đem hắn đến cục cảnh sát, cho dù biết chuyện hắn làm, nhưng nếu chiếu theo pháp luật thì hắn lại không tính là phạm pháp.
"Được rồi, cậu cũng đừng giận dỗi nữa, tượng vàng dưỡng tiểu quỷ kia không phải bị chúng ta thu về rồi sao." Khâu Viễn chỉ vào tượng vàng trong tay Tiêu Kiền nói.
"Ai, tôi chính là... Sách, nghĩ tới hắn liền ghê tởm, mà cố tình hắn quả thực không phạm pháp." Từ Tử Hạo lắc đầu nói," thật là quá ghê tởm."
Địch Hạo vỗ vỗ bả vai Từ Tử Hạo," yên tâm đi, làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, cuối cùng cũng sẽ bị báo ứng."
"Thật đúng là hi vọng báo ứng của hắn tới sớm một chút. Hừ, không chỉ có Triệu Âu, Triệu gia bọn họ lợi dụng dưỡng tiểu quỷ phát triển xí nghiệp của gia tộc đều thực ghê tởm, làm việc chính quy một chút không tốt sao!" Từ Tử Hạo bất đắc dĩ nói.
"Trên thế giới này người chịu kiên định làm đúng quy tắc không ít, nhưng nguyện ý đi lối tắt lại càng nhiều." Địch Hạo thở dài," Cho dù đi lối tắt, thì chọn lối tắt chính nghĩa một chút còn tốt, nhưng là sợ lối tắt ấy lại hại người."
Manh mối từ chỗ Triệu Âu cũng chỉ là biết Triệu Dương bị tiểu quỷ phản phệ mà chết, như vậy đến cuối cùng vì sao lại bị phản phệ? Đại khái có thể suy đoán nguyên nhân là vì hai đứa trẻ đã chết, chỉ là, người đứng đằng sau đến tột cùng là ai? Hắn có mục đích gì? Trước mắt, Địch Hạo bọn họ như cũ không có chút manh mối nào. Triệu Dương cùng Triệu Âu tiếp xúc rất nhiều người, bọn họ còn phải điều tra tất cả.
Mà trong lúc điều tra án kiện, tiệc mừng thọ của lão thái gia Tần gia cũng tới rồi.
Khâu Viễn chắc chắn là sẽ tham gia, Địch Hạo vì yêu cầu của THất Thất tâm không cam tình không nguyện cũng tới tham gia. Thế là hai người cùng xin nghỉ một ngày, cũng cẩn thận chuẩn bị thật tốt. Khâu Viễn cùng Địch Hạo đều đi rồi, Lâm Du nhìn chỉ còn lại có hai người Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền cũng thật sự không có việc gì làm, vì thế cũng thuận tiện để hai người họ nghỉ, còn Viêm Minh... Lâm Du nghĩ, một ngày hôm nay anh cũng chưa thấy người, cũng không biết tiểu tử này đi nơi nào, chỉ gửi một cái tin nhắn —— bị bắt cóc, xin nghỉ một ngày. Lâm Du trừu trừu khóe miệng, cũng không quản Viêm Minh.
Hôm nay Thất Thất cũng không đi học, lại có ba ba nguyên ngày hôm nay đều đi bồi bé, cho nên cảm xúc của Thất Thất tăng vọt dị thường.
"Ba ba, chúng ta phải mặc quần áo gì đây?" Thất thất chỉ mặc một cái áo ba lỗ ngồi ở trên giường, đôi tay nắm gót chân nhỏ, nhìn Địch Hạo lục tung.
"Ân......" Địch Hạo kéo dài âm thanh, nhưng là hiển nhiên còn chưa biết mặc đồ gì thích hợp, phải nói cậu chưa từng chuẩn bị những trang phục chính quy thế này.
Thở ra một hơi, Địch Hạo từ tủ quần áo chui ra, tựa vào mép giường kêu lên: "Không được, ba ba của con sắp điên rồi, không có quần áo nào thích hợp cả!"
Thất Thất chọc chọc Địch Hạo ngồi ở mép giường trước mặt bé," ba ba, phải đi ra ngoài mua sao?"
Địch Hạo lập tức quay đầu lại nheo đôi mắt nhìn Thất Thất, cũng duỗi tay ra chọc chọc lên bụng nhỏ của Thất Thất," mua cái gì a! Ba vốn dĩ không muốn đi! Hiện tại còn phải bỏ tiền! Hừ hừ."
Thất thất sờ sờ đầu Địch Hạo," ba ba ngoan nga, ba đã đồng ý với Thất Thất rồi."
Địch Hạo rầm rì hai tiếng, vừa định mở miệng nói chuyện, lúc này di động vang lên, Địch Hạo duỗi cổ nhìn di động bên cạnh THất Thất," Đem điện thoại qua đây cho ba."
"Nga." Thất Thất duỗi tay cầm lên, nhìn thoáng qua người gọi tới," ai? Siêu cấp vô địch đại ngu ngốc là ai a?" (Vầng nó giảm dần từ cao tới thấp siêu cấp - vô địch - đại, bạn Địch Hạo đặt tên có tâm quá:v)
Địch Hạo trừu trừu khóe miệng, một phen đoạt lấy di động," Trẻ con hỏi nhiều như vậy để làm gì." Sau đó liền nghe điện thoại," Alo?"
"Hạo Hạo, chọn xong quần áo chưa?."
Tiếng nói trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến, Địch Hạo bĩu môi —— người này thật là, câu nói đầu tiên chính là lời mình không muốn nghe.
"Không có." Địch Hạo nhăn lại cái mũi," Sinh nhật lão gia tử, người được mời khẳng định rất nhiều, dù sao cũng phải mặc chính trang đi thôi?"
"Ân, đúng là như thế." Tần Chí ôn hòa nói.
"Ai, hảo phiền toái." Địch Hạo thở dài," Tí nữa tôi ra ngoài mua sau."
"Hạo Hạo, anh đưa hai người đi mua, vốn dĩ mục đích anh gọi điện thoại cho em chính là cái này" Tần Chí mở miệng nói.
Địch Hạo nhíu nhíu mày," Hứ, không cần..."
"Hạo Hạo." Tần Chí đánh gãy cự tuyệt của Địch Hạo," Anh muốn mang Diệu Diệu đi mua quần áo, nó mới vừa về nước, cũng không đồ thích hợp để mặc, là Diệu Diệu kêu anh mang Thất THất đi cùng, vốn dĩ là DIệu Diệu mời hai người, hiện tại cùng đi mua quần áo cũng không có gì."
Lúc này Thất Thất bò tới bên người Địch Hạo rồi, vừa lúc nghe thấy được Tần Chí nói chuyện," là Tần Chí thúc thúc sao?" Thất Thất bắt lấy di động hỏi.
Địch Hạo bấtlực nhìn THất Thất, thuận thế đem điện thoại cho Thất Thất.
"Thất Thất sao?" Tần Chí cười hỏi.
"Ân, là cháu." Thất Thất cười tủm tỉm đem di động đặt lên trên tai: "thúc thúc có chuyện gì sao?"
"Nga, là như vầy, Diệu Diệu muốn chú đưa cháu và ba đi mua quần áo, trong chốc lát chú sẽ tới đón hai người được không?"
"Được ạ được ạ." Thất Thất vui sướng gật đầu," Cháu và ba ở nhà chờ chú nha."
"...Hảo." Tần Chí ngẩn người, sau đó mới mở miệng trả lời.
Sau khi cúp máy, Tần Chí cọ xát di động, nghĩ đến câu nói của Thất Thất —— bé cùng Địch Hạo ở nhà chờ hắn. Làm hắn trong nháy mắt cảm giác mình có một gia đình, trong nhà này có người hắn yêu và con, đang chờ mình về nhà. Cho dù Tần Chí biết Thất Thất rõ ràng không phải có ý này, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nghĩ như vậy, ngẫm lại cảm giác quả thực không tồi.
Bên này sau khi Thất Thất cúp điện thoại, vừa nhấc đầu liền thấy ba ba đang nheo mắt nhìn mình, Thất thất chớp chớp mắt," ba ba làm sao vậy?"
Địch Hạo nắm mũi nhỏ của THất Thất," Tiểu tử thúi nhà con, thật sự tự mình đưa ra quyết định."
"Hắc hắc." Thất Thất nắm chặt tay Địch Hạo, lắc lắc," Bởi vì con biết ba ba là tốt nhất, chỉ cần là thất thất muốn làm, ba ba tuyệt đối vô điều kiện chấp nhận a."
Địch Hạo bất đắc dĩ cười đứng lên, sau đó đem Thất Thất cũng bế lên, để Thất Thất đứng trên giường, vỗ vỗ mông nhỏ của Thất Thất," được rồi, đúng là biết nịnh hót, mau mặc quần vào."
"Tuân mệnh ~" Thất Thất ngây ngô kính cái lễ, sau đó tự mình chạy đi mặc quần.
Tần Chí mang theo Chu Diệu đón Thất Thất và Địch Hạo, sau đó liền mang theo ba người đi tới một cửa hàng bán quần áo cấp cao. Địch Hạo đi vào liền phát hiện bên trong tất cả đều là hàng hiệu, cậu liếc Tần Chí một cái," lão tử không có tiền mua quần áo quý như vậy." Trước không nói Địch Hạo có tiền hay không, chính là Địch Hạo sẽ không lãng phí nhiều tiền như vậy mua một bộ tây trang không mặc được mấy lần, Địch Hạo thật sự sẽ không xa hoa như vậy," Thế này đi, tôi trả tiền đồ của Thất Thất, tí nữa anh đưa tôi đến tiệm khác đỡ xa xỉ hơn tôi sẽ mua cho mình."
Tần Chí trong lòng đột nhiên dâng lên một chút tức giận, còn kèm theo một chút vô lực —— nếu là trước kia, Địch Hạo nhất định sẽ để hắn trả toàn bộ tiền quần áo. Hắn nắm bả vai Địch Hạo," Hạo Hạo, em nhất định phải cùng anh một hai phân rõ ranh giới sao!"
Địch Hạo nhìn Tần Chí biểu tình nổi giận đùng đùng, nhíu nhíu mày," Tần Chí, tôi hiện tại không muốn tranh luận với anh, chúng ta đừng tranh luận ở đây được không?"
Tần Chí cúi đầu nhìn hai đứa trẻ, nhấp nhấp môi, để sát vào bên tai Địch Hạo, cơ hồ là cắn răng nói," Hạo Hạo, em nhớ rõ cho anh, anh tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép em cùng anh phân rõ ranh giới, em đừng mơ."
Địch Hạo đứng lặng trong chốc lát, đã bị Tần Chí kéo đi vào, Tần Chí đem hai tiểu gia hỏa đẩy cho giám đốc ở đây, sau đó liền đem Địch Hạo kéo vào phòng thử quần áo.
Địch Hạo phản ứng lại, muốn tránh thoát, nhưng là Tần Chí nắm tay cậu rất chặt.
"Tần Chí! Anh muốn làm gì......"
Tần Chí đem Địch Hạo đẩy đến tường trong phòng thử quần áo, nhấp miệng không nói một lời hôn lên, cũng ngăn chặn lời Địch Hạo sắp sửa nói ra.
"Ngô..." Địch Hạo giãy giụa đẩy Tần Chí.
Tần Chí một bàn tay đặt ở bên hông Địch Hạo, một tay nắm cằm Địch Hạo, không cho cậu tránh né cái hôn của mình, một chân cũng chen vào giữa hai chân Địch Hạo, không cho Địch Hạo có hành động phản kháng.
Gặm cắn đôi môi Địch Hạo, Tần Chí gần như vội vàng muốn thâm nhập càng sâu.
Địch Hạo muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Tần Chí mở ra khe hở, lập tức đem đầu lưỡi vói vào trong miệng ĐỊch Hạo, cùng cậu dây dưa hôn môi, Địch Hạo bị Tần Chí đẩy vào tình huống càng thêm điên cuồng. Hai đôi môi quấn chặt, dây dưa lẫn nhau, lưu luyến triền miên, Địch Hạo dần dần duỗi tay lên bả vai Tần Chí, nắm chặt.
Không biết qua bao lâu, Tần Chí rốt cuộc buông môi ĐỊch Hạo ra, hai người đều dồn dập thở hổn hển, Tần Chí vừa mút hôn môi Địch Hạo, vừa khàn khàn kêu tên Địch Hạo," Hạo Hạo, Hạo Hạo..."
Địch Hạo nghe được Tần Chí từng tiếng kêu tên mình, ngón tay giật giật, muốn vuốt ve biểu tình đau thương của Tần Chí.
"Hạo Hạo em không thể tha thứ cho anh sao? Em cũng có thích anh phải không? Phải không? Trả lời anh được không..." Tần Chí ánh mắt đau thương thỉnh cầu.
Địch Hạo há miệng thở dốc, lại cái gì cũng trả lời không ra —— cậu không biết, tâm thực loạn, nhưng Địch Hạo biết, cậu kỳ thực không ghét nụ hôn của Tần Chí.
"Bang bang!"
Tiếng gõ cửa đánh gãy hai người, ngoài cửa truyền đến tiếng gào của Thất Thất," ba ba, thúc thúc! Hai ngươi làm sao vậy! Sao còn chưa ra?"
Địch Hạo đẩy Tần Chí ra, nhìn thoáng qua Tần Chí,chuyển tầm mắt đi, ho khan hai tiếng, sau đó mở cửa ra —— Thất Thất đang giơ nắm tay, cau mày,đang chuẩn bị tiếp tục gõ cửa, vừa thấy cửa mở, vẫn là ba của mình, lập tức nhào qua, giữ được Địch Hạo chân, ngẩng đầu lo lắng hỏi," ba ba, sao ba và thúc thúc vào đó lâu như vậy."
"Ách..." Địch Hạo á khẩu không trả lời được —— nhưng mà thời gian đã rất lâu sao?
Bên trong cánh cửa, Tần Chí cũng điều chỉnh lại tâm tình, đứng ở bên người Địch Hạo, sờ sờ đầu Thất Thất," chúng ta đang thương lượng về lễ mừng thọ buổi tối của ông nội, ngại quá, làm cho Thất THất lo lắng."
Thất thất chớp chớp mắt, sau đó lắc lắc đầu," nga, như vậy a, không có việc gì." Chính là đồng thời cũng có chút nghi hoặc —— sao miệng ba ba lại có chút đỏ nhỉ?
Địch Hạo lúc này đều không nghĩ nhìn về phía Tần Chí, chỉ có thể đem tầm mắt đặt trên người Thất Thất, trong lòng chửi thầm —— thật biết bịa đặt.
Cuối cùng Địch Hạo bị Tần Chí nhét vào một bộ tây trang màu trắng bạc, bộ tây trang này ở cổ tay áo có thêu hoa văn màu trắng bạc, có vẻ cao quý trang nhã, cũng phù hợp với hình tượng của Địch Hạo, chờ Địch Hạo từ phòng thử đồ ra, cả người thật sự rất soái khí, Thất Thất vỗ tay khen ngợi. Mà Tần Chí lúc này đã đem tiền thanh toán, Địch Hạo bĩu môi, cũng không nói gì —— cậu hiện tại thật sự không muốn cùng Tần Chí nói gì, biệt nữu a (lúng túng). Tần Chí tự mình chọn một bộ tây trang thuần đen, bên trong cũng là áo sơ mi màu đen, cả người đều hoàn hảo, khí thế áp người, thân hình cao lớn mạnh mẽ. Hai đứa nhỏ Thất Thất và Diệu Diệu thế nhưng lại chọn mặc tây trang giống nhau, chẳng qua Thất Thất mặc áo khoác trắng, mà Chu Diệu lại mặc áo khoác đen. Hai đứa nhỏ đáng yêu như búp bê vậy, sau khi mặc tây trang vào lại có vẻ nghiêm túc. Thất Thất nhìn màu sắc tây trang của ba ba và mình giống nhau, vừa lòng gật gật đầu —— ân, đồ cha con a.