Dưới nền đất một mảnh tối đen, cho dù có lửa chiếu sáng, cũng tuyệt đối nhìn không ra sự thay đổi của sắc trời, nhưng đồng hồ sinh học sẽ không gạt người, lại còn có đồng hồ. Khi trời gần tối, mọi người đã dựng lều xong, ba cái lều trại không lớn, dựng ở phía trước những căn nhà, khoảng không trống rỗng chỉ có mấy người bọn họ, dõi mắt nhìn về nơi xa, căn bản nhìn không thấy điểm cuối của dãy nhà kia, nơi đó có cái gì, ai cũng không biết, nhưng hôm nay bọn họ đã đi quãng đường dài, để an toàn, bọn họ lúc này nghỉ ngơi tại chỗ, hồi sức.
Ban đêm lặng lẽ tiến đến, ăn cơm xong, Địch Hạo liền mang theo Thất Thất cùng Tiêu Diễn vào một lều trước, tuy rằng hai đứa nhỏ thể lực không yếu, nhưng hôm nay cũng đi nhiều như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi sớm. Khâu Viễn cùng Tần Chí đi quan sát xung quanh, những căn nhà gỗ này tuy rằng cũ nát, nhưng lại có chút quỷ dị —— tất cả ngôi nhà đều không có chút bụi, không giống như không có người ở.
Tần Chí và Khâu Viễn phát hiện điểm này, thử nhìn qua cửa nhà, trước không nói có người ở dưới lòng đất rất không khoa học, mà bọn họ ở ngoài đã lâu như vậy, nếu thật sự có người khẳng định sẽ phát hiện bọn họ, không có khả năng không ra, nhưng Tần Chí cùng Khâu Viễn dám khẳng định, bên ngoài không có bụi bẩn, như vậy bên trong mười phần cũng không có bụi. Mấy căn nhà không có chút động tĩnh, Tần Chí và Khâu Viễn trao đổi ánh mắt, cùng nhau mở cửa nhà, trang trí trong nhà rất đơn giản, dường như tất cả đều là đồ vật bằng gỗ, mà trên những thứ này, như dự đoán đều không có hạt bụi nào, việc này rất quỷ dị, làm hai người không hẹn mà cùng nhíu mày.
"A!!!" Một tiếng hét thảm truyền tới.
"Là Tiêu Kiền!" Khâu Viễn nghe ra âm thanh của Tiêu Kiền, cùng Tần Chí một trước một sau hướng tới chỗ âm thanh phát ra.
Bọn họ ở phía sau một căn nhà tìm được Tiêu Kiền, lúc này Tiêu Kiền sắc mặt tái nhợt, Từ Tử Hạo đang ở bên cạnh an ủi, mà Hỏa Vân đứng ở phía trước Tiêu Kiền nhe răng, trên nét mặt có vài phần khó hiểu, trên mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ, phía trên có một ngọn lửa chưa tắt —— là lửa của Hỏa Vân phun ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.
Tiêu Kiền bình phục một chút tâm tình, mở miệng nói, "Em... Em cùng Hỏa Vân muốn tìm một cái WC, sau đó phát hiện phía sau căn nhà này có nhà xí, chờ chúng ta đi tới, phát hiện... Phát hiện phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người trong suốt..."
"Bóng người trong suốt?" Tần Chí nhíu mày hỏi," Cậu thấy rõ?"
Tiêu Kiền gật đầu," thấy rõ."
Hỏa Vân cũng nói," ta cũng thấy, nhưng sau khi ta phun một đám lửa về phía hắn, hắn lại biến mất, nhưng mà dường như ta không có đánh trúng hắn?" Hỏa Vân nói, một bên nghi hoặc gãi gãi đầu.
Lúc này, Địch Hạo cũng đuổi lại đây, sau khi hỏi rõ chuyện, mở miệng nói," trước đều trở về đi, nếu không cần thiết, đêm nay đừng ra khỏi lều, tôi sẽ dựng trận pháp ở xung quanh lều trại, cho dù mọi người muốn ra ngoài cũng phải mang theo bùa hộ mệnh, còn phải kéo một người đi cùng." Nói xong, Địch Hạo liền xoay người rời đi, Thất Thất, Tiêu Diễn và Hỏa Miêu còn ngủ trong lều.
Buổi tối, Tiêu Kiền và Từ Tử Hạo ở một lều, Tiêu Kiền mơ mơ màng màng bị Từ Tử Hạo lay tỉnh, vừa mở mắt liền thấy Từ Tử Hạo biểu tình khẩn trương chỉ vào lều trại bên ngoài, dùng giọng rất nhỏ hỏi," Cậu nghe tiếng gì không?"
Tiêu Kiền dừng một chút, gian nan hỏi," chẳng lẽ là Địch đại ca bọn họ đi ra ngoài..."
Từ Tử Hạo lắc đầu," sao có thể, cậu nghe, bên ngoài dường như còn có tiếng nói chuyện." Nói xong Từ Tử Hạo rụt rụt bả vai.
Tiêu Kiền cẩn thận nghe xong trong chốc lát, lúc nghe được âm thanh hi hi ha ha ở bên ngoài, tức khắc há mồm hút một ngụm khí lạnh, sau đó bị Từ Tử Hạo một phen che miệng lại.
Từ Tử Hạo để sát vào Tiêu Kiền," chúng ta mở lều một chút xem đi?"
Tiêu Kiền lắc đầu mãnh liệt.
"Không có việc gì, Địch đại ca không phải nói ở bên ngoài có bày trận pháp sao? Hơn nữa chúng ta cẩn thận một chút, sẽ không làm cho bọn họ phát hiện." Từ Tử Hạo chớp chớp mắt," Cậu không hiếu kỳ sao?"
Tiêu Kiền đột nhiên gỡ bỏ cánh tay Từ Tử Hạo đang che miệng mình," Cậu không sợ sao?"
Từ Tử Hạo gãi gãi đầu," có một chút, nhưng tớ cũng tò mò." Nói, Từ Tử Hạo chọc chọc Tiêu Kiền " Cậu đoán bên ngoài là cái gì a?"
Tiêu Kiền sắc mặt trắng bệch, lắc đầu cự tuyệt trả lời.
Từ Tử Hạo bĩu môi," Cậu không muốn xem, tớ tự mình xem." Nói xong liền vươn tay thật cẩn thận mở ra một góc lều, Tiêu Kiền thấy thế, vội vàng lùi về túi ngủ, nhắm mắt làm ngơ.
Đương nhiên không phải một mình Từ Tử Hạo phát hiện vấn đề, ở lều của Tần Chí và Khâu Viễn cũng phát hiện chuyện này. Bọn họ mở lều theo dõi, hơn nữa quan sát hồi lâu.
"Những người này hình như không có phát hiện chúng ta." Khâu Viễn nhìn bóng người trong suốt ở bên ngoài.
"Ân." Tần Chí nhíu mày, nhìn những người bên ngoài như đang sống trong thế giới của mình, những người này ngũ quan rõ ràng, biểu tình trên mặt cũng rất rõ, nhưng thân thể bọn họ giống như những linh hồn, không có thực thể, nhưng nếu không có thực thể, sao bọn họ có thể tiếp xúc với nhà cửa? Nếu không nhà ở đây sao có thể sạch sẽ như vậy?
Người bên ngoài có lớn có bé, có già có trẻ, Tần Chí và Khâu Viễn đều chú ý tới, trang phục trên người bọn họ là cổ trang, nhưng mà nhìn dãy nhà gỗ trước mặt cũng hoàn toàn thích hợp, không có gì kỳ quái.
"Chúng ta có ra ngoài xem không?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.
"Đi nhìn xem"
"Trời ạ." Từ Tử Hạo mở to hai mắt, sau đó một tay đập vào túi ngủ của Tiêu Kiền," Cậu mau ra đây nhìn xem, người mà lúc này thấy ở WC có phải người này không?"
Tiêu Càn chui ra một cái đầu, chần chờ một chút, sau đó cũng đi qua nhìn, bởi vì lều của bọn họ cách không xa những căn nhà, cho nên nhìn qua khe hở nho nhỏ, liền có thể nhìn thấy toàn cảnh, vừa thấy những bóng người đó quả nhiên giống người mà mình từng gặp, Tiêu Kiền chậm rãi từ túi ngủ bò ra tới, ghé sát vào khe hở," bọn họ?... Sao giống như không phát hiện chúng ta?"
"Tớ cũng thấy như vậy, cậu xem, ánh mắt bọn họ chưa từng hướng qua đây"
Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền liếc nhau, đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng sự sợ hãi cũng đã giảm bớt.
"Ai? Địch đại ca đi ra ngoài?" Tiêu Kiền kinh ngạc mở miệng nói.
"Đội trưởng bọn họ cũng đi ra ngoài." Từ Tử Hạo nói xong, liền đứng dậy.
"Cậu làm gì?"
Từ Tử Hạo đương nhiên trả lời nói," tớ cũng đi ra ngoài."
Thấy Từ Tử Hạo cũng đi ra ngoài, Tiêu Kiền bĩu môi, tâm không cam tình không nguyện cũng ra khỏi túi ngủ.
"Hạo Hạo." Tần Chí đi đến bên người Địch Hạo," bọn nhỏ còn đang ngủ?" Tần Chí quay đầu lại nhìn thoáng qua lều Địch Hạo.
"Ân, lúc nãy có tỉnh, nhưng lại dỗ ngủ rồi." Địch Hạo gật đầu, sau đó nhìn về phía những bóng người trước nhà gỗ, hiện tại bọn họ đều đã ra ngoài, nhưng những cái bóng trong suốt vẫn giống như không nhìn thấy bọn họ, vẫn mỗi người làm việc của mình.
"Mọi ngươi xem." Từ Tử Hạo chỉ vào một người nói," hắn lại có thể cầm đồ vật."
Tiêu Kiền buồn bực nói," Rất bình thường đi?"
"Nhưng mà hắn không giống như là thực thể? Sao có thể tiếp xúc với đồ vật?" Từ Tử Hạo nghi hoặc nói.
"Thật sự rất kỳ quái, những căn nhà này thực sự đang ở trước mặt chúng ta, mà những người đó, không phải thực thể, vẫn có thể đụng vào, hơn nữa, xem bộ dáng của họ, căn bản không có phát hiện chúng ta, giống như đang ở không gian khác, nhưng mà nếu quả thật họ ở một không gian khác mà nói, vậy càng không thể tiếp xúc được đồ vật trong nhà." Địch Hạo cau mày nói, hiển nhiên cũng không nghĩ ra cảnh tượng này xuất hiện đến tột cùng là vì nguyên nhân gì.
"Ân? Bọn họ đang làm gì?" Khâu Viễn nhìn nhóm người nói.
Lúc này, những người này đều ngừng việc đang làm, hướng tới nơi xa đi đến, không biết muốn đi đâu, Tần Chí nhìn Địch Hạo,"Có muốn qua đó xem không?"
Địch Hạo nghĩ nghĩ, lắc đầu," vẫn là thôi đi, nói đến cùng đều là lòng hiếu kỳ hại chết người, mà chúng ta hiện tại thật sự không cần thiết qua đó tìm thêm phiền phức, hơn nữa mấy đứa nhỏ còn ở đây, tôi không thể đi, nếu mọi người tự đi, gặp chuyện gì cũng không dễ giải quyết, vẫn là ở tại chỗ đi"
Địch Hạo vừa nói như vậy, mấy người cũng liền dập tắt ý muốn đi tìm hiểu.
"Nhưng mà nhìn thời gian bọn họ xuất hiện, hẳn là vào ban đêm, chờ ban ngày, chúng ta lại xuất phát, dù sao khẳng định cũng đi về phía trước, có lẽ có thể phát hiện manh mối để lại." Địch Hạo lại nói," hiện tại tất cả mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong, liền xoay người trở về lều.
Mà Bành Vũ cùng Mạc Kình rốt cuộc ở nơi nào? Sau khi họ bị ngất, lúc tỉnh lại phát hiện mình ở trong một đình viện rất lớn, mà bốn phía đình viện đều thắp đèn dầu, nhìn không rõ bên ngoài, rất rõ ràng, Bành Vũ cùng Mạc Kình cũng bị bắt tới thị trấn dưới lòng đất, chỉ là khoảng cách của bọn họ với Địch Hạo dường như còn rất xa
Mạc Kình cùng Bành Vũ lúc này bị trói ở bên nhau, chung quanh không có bất luận kẻ nào, bọn họ chỉ là có thể từ cửa sổ quan sát bên ngoài, nhưng cũng đủ làm hai người hoang mang, Bành Vũ còn nhớ rõ, trước khi ngất đi, nhìn thấy kẻ ra tay là kẻ đã tập kích họ lúc trước, trên mặt bị một màn sương che lấp, mà hiển nhiên không phải chỉ có một tên, mà lần này bọn chúng còn bắt cả hai người bọn họ, nhưng mà Bành Vũ không nghĩ ra vì sao bọn chúng không giết hắn?
Đang nghĩ ngợi, Mạc Kình giật giật, Bành Vũ quay đầu qua," làm sao vậy?"
Nhưng mà Mạc Kình cũng không có trả lời hắn, mà cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, phảng phất động tác vừa rồi của y đều là ảo giác. Bành Vũ kỳ quái nhìn Mạc Kình liếc mắt một cái, cũng không nghĩ nhiều, hắn hiện tại chỉ hy vọng Địch Tiểu Hạo có thể nhanh chạy tới chỗ bọ họ.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài căn bản nhìn không ra sự biến đổi thời gian, Bành Vũ chỉ cảm thấy chính mình đói sắp chết, nhưng lúc này Mạc Kình vẫn luôn không nhúc nhích, đến lời nói cũng không có, Bành Vũ không biết Mạc Kình rốt cuộc đã tỉnh chưa, nhưng trạng thái này của y có chút không thích hợp.
Bành Vũ giật giật bả vai, đâm đâm Mạc Kình, hữu khí vô lực nói," uy? Tỉnh chưa? Tỉnh thì nói một tiếng a."
Mạc Kình như là có một ít phản ứng, thân thể run rẩy, sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn về phía Bành Vũ, trong mắt lóe lên sự xa lạ, làm Bành Vũ đang quay đầu lại sửng sốt.
Bành Vũ thử kêu lên," Mạc Kình?"
Mạc Kình bất động thanh sắc nhìn Bành Vũ, trong mắt quang mang lóe lóe, hỏi," Anh là ai?"
Bành Vũ lúc này hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn mở miệng lại ngậm miệng, hơi có chút buồn rầu, cuối cùng mở miệng," Tôi tên Bành Vũ." Hắn không có giải thích cái gì, không phải không muốn, mà không biết giải thích thế nào, hắn cùng Mạc Kình vốn dĩ cũng không phải quá quen thuộc, nếu không phải Mạc Kình lúc biến thành tên ngốc quấn lấy hắn, bọn họ trong một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều, hiện tại Mạc Kình giống như khôi phục thần chí, nhưng mà hắn có thể nói cái gì, chẳng lẽ nói, lúc cậu còn là tên ngốc vẫn luôn quấn lấy tôi? Hay là nói bởi vì cậu mà tôi bị bắt tới nơi này? Phi, hắn sẽ không nói như vậy, quá không nam nhân.
Bành Vũ nói xong câu đó, Mạc Kình cũng không có phản ứng gì, giống như nghe được thứ không có bất kì quan hệ gì với mình, cho dù người hỏi chuyện là y. Nhìn Bành Vũ liếc mắt một cái, Mạc Kình quay đầu, lại không nói.
Bành Vũ nhịn rồi lại nhịn, trong bụng luân phiên âm thanh kháng nghị có chút nôn nóng, Mạc Kình im lặng cũng làm cho không gian thêm ngột ngạt, cũng càng thêm yên tĩnh.