Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1 - Chương 93: Ghen tuông



"Chúng ta khi nào xuất phát?" Khâu Viễn thấy Địch Hạo đi tới liền mở miệng hỏi.

Địch Hạo dừng chân, mở miệng nói," Tôi tự đi, mọi người đều đợi ở đây đi."

"Tại sao?!" Từ Tử Hạo kinh ngạc nói.

Đến Tiêu Kiền vẻ mặt cũng khó hiểu nhìn Địch Hạo.

Khâu Viễn trầm mặc một chút, cau mày, thực nhanh lại thả lỏng, thở dài nói," Được rồi, chúng ta ở lại đây."

"Đội trưởng?..." Từ Tử Hạo há mồm muốn nói cái gì, Khâu Viễn vỗ vỗ bả vai Từ Tử Hạo," Tình huống hiện nay, chúng ta không nên bứt dây động rừng, đi theo Địch Hạo, có thể sẽ trở thành trói buộc của cậu ấy."

"Được rồi." Từ Tử Hạo nghĩ nghĩ, cũng không tiếp tục đòi đi theo," Vậy... Địch đại ca, anh nhất định phải cẩn thận một chút."

Địch Hạo gật gật đầu, cười tủm tỉm chỉ vào Thất Thất bọn họ," Mọi người an tâm ở lại trông trẻ con đi."

Khâu Viễn gật đầu, Từ Tử Hạo nhún bả vai," Đây là một nhiệm vụ gian khổ đấy." Tiêu Kiền đã tự động đi tìm Thất Thất mấy đứa nhỏ.

Sau khi sắp xếp xong Khâu Viễn và Thất Thất bọn họ, Địch Hạo một mình lên đường, ông lão đã hướng dẫn chỗ ở của đối phương một cách đại khái, nhưng nếu muốn chính xác thì cần tìm kiếm, nhưng lại không có manh mối để theo. Địch Hạo không chút do dự cầm lấy còi Tiêu Diễn cho cậu, lúc này mới thấy rõ cái còi này gần giống với làm bằng đồng, nhưng trọng lượng lại rất nhẹ, quanh thân có nhiều hoa văn phức tạp, bỏ vào trong miệng thử thổi một chút, không có âm thanh nào phát ra. Địch Hạo nhướng mày, tay làm ra một pháp quyết, liền thấy trên còi xuất hiện vầng sáng màu đỏ, những hoa văn trên còi cũng có tơ máu chuyển động, Địch Hạo hiểu rõ, đó là tinh huyết của Phong U bên trong.

Chờ tinh huyết lấp đầy hoa văn, cái còi run lên, liền ở trong tay Địch Hạo thay đổi một phương hướng, Địch Hạo nhìn hướng còi chỉ dẫn, khóe miệng gợi lên, thu hồi cái còi, hướng về phía đó bước đi.

Trong thị trấn dưới lòng đất này không một bóng người, Địch Hạo đi hồi lâu, xung quanh cũng chỉ là những căn nhà lớn nhỏ không giống nhau, nhịn không được lấy ra cái còi ra đặt trong tay đùa nghịch, lại thổi vài cái. Địch Hạo sách một tiếng, buông cái còi, gạt đá dưới chân, sắp bị sự yên tĩnh nơi đây làm cho điên rồi, đến cả tiếng gió cũng không có!

Ân?

Địch Hạo ngừng bước chân, đột nhiên dừng lại, sau đó đột nhiên lăn một vòng dưới đất, quay đầu lại, đứng lên, chờ thấy rõ người đứng sau mình, Địch Hạo kéo khóe miệng," a, đánh lén sau lưng là tiểu nhân."

Ly Dao nheo lại đôi mắt, biểu tình giống như không nghĩ Địch Hạo tránh được tập kích của hắn, nghe được Địch Hạo nói vậy, Ly Dao cũng không giận, lui về phía sau một bước, bên người lại xuất hiện mấy kẻ che mặt bằng hắc khí.

Địch Hạo sờ sờ mũi, cười nói," Sao vậy? Tự mình tấn công không thành, muốn lấy nhiều đánh ít phải không?"

"Để cho bọn chúng cùng người chơi một chút." Ly Dao gợi lên khóe miệng, vẫy tay một cái, tất cả người áo đen đều tấn công lên.

Song quyền khó địch bốn tay, cho dù năng lực bắt quỷ của ĐỊch Hạo là hàng đầu, nhưng không chịu nổi đối phương là cơ thể máu thịt, cho dù đối phương cũng không thể coi là người bình thường, nhưng Địch Hạo cũng không thể công kích vật lý quá hung hãn được, vì thế liên tiếp chịu thương tổn, dưới loại tình huống này, cũng chỉ là miễn cưỡng giữ được những điểm trọng yếu của mình.

Ly Dao nhìn Địch Hạo chật vật né tránh một đám người, trong mắt không khỏi dần hiện ra một tia khoái ~ cảm.

Địch Hạo tránh thoát một lần công kích, trong lòng biết cứ tiếp tục như vậy không được, dư quang thấy Ly Dao đứng ở một bên như hổ rình mồi nhìn cậu, Địch Hạo nhấp khóe miệng, ánh mắt lóe lên.

Ly Dao đột nhiên mở to hai mắt, thân thể có chút cứng đờ nhìn Địch Hạo đối diện, chỉ thấy Địch Hạo ở trong nháy mắt, từ bỏ công kích, đôi tay khép mở, nhanh chóng tạo nên một quyết pháp phức tạp, thoáng chốc, ngân quang chợt lóe, một xích bạc từ trong tay ĐỊch Hạo vụt ra, thanh âm rõ ràng phảng phất trong toàn bộ thị trấn ngầm, Địch Hạo hạ thủ một lần, không có bất kì động tác khác, xích bạc lại giống như biết ý muốn của Địch Hạo, nhanh chóng ở chung quanh đảo qua, những kẻ xung quanh giống như bị một cỗ lực lượng thật lớn đập tan, xích sắt tiếp tục chuyển động, những kẻ đứng sau Địch Hạo, trong nhất thời đều ngã xuống đất không nhúc nhích, đã tắt thở.

Địch Hạo thở ra một tiếng, ánh mắt như đao, bắn về phía Ly Dao.

Ly Dao bị Địch Hạo dùng ánh mắt dữ tợn nhìn, lúc này mới tỉnh táo lại, hắn nhìn xích bạc đang xoay xung quanh người Địch Hạo, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà không biết," Xích Phượng vậy mà... Vậy mà còn ở trong tay ngươi!... Phượng Liên đâu? Phượng Liên ở nơi nào? Có phải cũng ở trong tay người!"

Nhìn bộ dáng cuồng loạn của Ly Dao, Địch Hạo nhíu mày, bình tĩnh mở miệng," Ta không biết cái gì xích Phượng, Phượng Liên, Tần Chí, Bành Vũ cùng Mạc Kình ở nơi nào?"

Ly Dao thần sắc ngẩn ra, như là nhớ tới cái gì, ha hả cười hai tiếng, thấp giọng lẩm bẩm nói," Thì ra ngươi còn chưa tỉnh lại..." Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Địch Hạo, thanh âm âm trầm nói," nếu còn chưa tỉnh lại, vậy vĩnh viễn đừng tỉnh lại mới tốt." Nói xong, Ly Dao liền nhằm phía Địch Hạo.

Trải qua trận chiến vừa rồi, thể lực Địch Hạo tiêu hao không ít, vết thương trên người không sâu, nhưng rất nhiều, Ly Dao mỗi chiêu đều tràn ngập sát khí, vết thương trên người Địch Hạo cũng vì chiến đấu mà đau đớn, tốc độ máu chảy ra cũng nhanh hơn, nếu cứ ở trạng thái như vậy, cơ thể khó mà cầm cự đủ máu.

Lúc Địch Hạo sắp kiên trì không nổi, một người xuất hiện ngăn ở giữa bọn họ, vì Địch Hạo chặn công kích.

Dưới tình huống phát sinh, Ly Dao quyết đoán rời khỏi vòng chiến, thối lui đến trong phạm vi an toàn, lúc này mới thấy là ai cứu Địch Hạo.

Địch Hạo thở phì phò, trong tay nắm xích bạc, tiếng phát ra không ngừng, tản ra sát khí nhè nhẹ, cổ tay cậu nhích lên, xích bạc mới an tĩnh lại, thở ra một hơi, Địch Hạo nhịn không được bĩu môi," Người tới thật đúng lúc."

Ngón tay Phong U đặt trên cằm, trên dưới nhìn nhìn Địch Hạo," ân... Ta cảm thấy kỳ thật ngươi còn có thể tiếp tục kiên trì một chút."

"Ha hả..."

Ly Dao nheo lại đôi mắt nhìn Phong U," ngươi muốn ngăn cản ta?"

Phong U nhếch miệng cười," này không phải rõ ràng sao."

Đôi mắt Địch Hạo đảo qua hai người, thầm nghĩ, hai người này quả nhiên quen biết.

"Hừ, rất tốt, Phong U, nếu ngươi lựa chọn giúp hắn, như vậy..."

"Từ từ." Phong U chặn lời Ly Dao, giống như rất kỳ quái hỏi," Lời này ta nghe thấy không hợp lý lắm, nơi này chỉ có hai người, ta không giúp hắn giúp ai a?"

"Phốc..."

"Ngươi!" Ly Dao tức giận nhìn Phong U, lại đảo mắt nhìn về phía Địch Hạo, sau một lúc lâu cười nhạo nói," a, vậy trước tiên giữ cho người một mạng." Nói xong, liền biến mất ở trước mắt hai người.

Nhìn Ly Dao rời đi, Phong U cùng Địch Hạo cũng không tính đuổi theo, chờ thân ảnh Ly Dao biến mất không thấy nữa, Địch Hạo thu hồi xích bạc, quay đầu liền phát hiện ánh mắt Phong U có chút mạc danh nhìn mình thu hồi xích, liên tưởng đến hành động và lời nói kỳ quái của Ly Dao, lại xem bộ dáng Phong U, Địch Hạo trong lòng nhịn không được có chút khác thường, cậu không phải kẻ ngốc, tự nhiên phát hiện chỗ kỳ lạ, nhưng mà bây giờ mở miệng hỏi, cậu cũng không biết phải hỏi thế nào, hơn nữa nhìn dáng vẻ, Phong U cũng không tính nói ra đi, bằng không lúc cậu ngẩng đầu, Phong U cũng không cần dời tầm mắt.

Áp xuống cảm giác tò mò trong lòng, Địch Hạo cọ xát lòng bàn tay một chút, thu hồi suy nghĩ, hiện tại quan trọng nhất không phải giải thích hay nghi hoặc, mà là cứu người.

"Ta không nghĩ các ngươi thế nhưng thật sự tới. Thiếu chủ đâu?" Phong U đầu tiên mở miệng hỏi.

"Nó ở một nơi rất an toàn"

Phong U gật gật đầu," thiếu chủ đem cái còi giao cho ngươi đi, tìm ta tới có chuyện gì?"

Địch Hạo nhìn về phía Phong U, gằn từng chữ một hỏi," ta không cần biết người ở dưới đây làm gì, nhưng người nhất định biết chỗ Ly Dao ẩn thân"

Phong U nhìn Địch Hạo, gợi lên khóe miệng," Sao người xác định ta biết chỗ Ly Dao ẩn thân?"

"Ngay từ đầu ta chỉ đoán, nhưng biểu hiện vừa rồi của Ly Dao khiến ta xác định." Địch Hạo nhìn chằm chằm Phong U," Lúc hắn thấy người, nhìn dáng vẻ rất kinh ngạc, cho nên trước đó, khẳng định không biết ngươi cũng tới thị trấn ngầm, nếu ngươi hoạt động dưới mặt đất, vì không cho Ly Dao biết, như vậy nhất định sẽ tránh Ly Dao, còn ta không mục đích đi lại, Ly Dao liền biết ta ở đâu, lại không biết ngươi ở nơi nào, cho nên ngươi nhất định biết chỗ của Ly Dao, mới có khả năng tránh thoát bố trí theo dõi của Ly Dao. Hơn nữa cho là ta và ngươi cùng nhau đối phó hắn, nhưng hắn đi cũng quá vội vàng, trừ phi, hắn cũng biết ngươi quen thuộc thị trấn ngầm, hơn nữa thấy người đứng về phía ta, khả năng sẽ nói cho ta nơi hắn ẩn thân, vì phòng ngừa chuyện kế tiếp, hiện tại, hắn nhất định chạy về sớm để chuẩn bị."

Phong U khoanh hai tay, hai mắt tỏa sáng nhìn Địch Hạo, gật đầu nói," không tồi, ta biết Ly Dao ở nơi nào, nhưng mà, ngươi cũng nói, hắn hiện tại chạy trở về làm chuẩn bị, nếu hắn dời chỗ đó thì sao? Hơn nữa cho dù không dời đi, ngươi đi tới đó, chẳng phải là dê vào miệng cọp, đến lúc đó đừng nói cứu người, tự cứu mình cũng không xong"

"Ta đây cũng phải đi." Địch Hạo kiên định nhìn Phong U," nói cho ta, nơi Ly Dao ẩn thân cùng những nơi hắn có khả năng sẽ tới."

Phong U nhìn Địch Hạo sau một lúc lâu, đột nhiên cười một tiếng, duỗi tay đặt trên bả vai Địch Hạo, mở miệng nói," đi thôi, ta và ngươi cùng đi." Hắn để sát vào bên taiĐịch Hạo " nơi đó tuy rằng cũng có đồ vật ta muốn, nhưng mà nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một ân tình."

Địch Hạo nghiêng đầu, đẩy Phong U ra," đã biết, đi nhanh đi." Nói xong liền đi về phía trước.

Phong U nhìn bóng dáng Địch Hạo, thong thả ung dung nói," Đi lộn đường rồi."

Địch Hạo cứng đờ, quay đầu lại điềm nhiên nói," Người đi trước dẫn đường."

Phong U nhìn lỗ tai Địch Hạo phiếm hồng, sờ sờ cái mũi, không mở miệng nói chuyện nữa, an phận dẫn đường, đi về một hướng.

Tần Chí từ trong mơ tỉnh lại, mở to mắt, cả người giống như từ trong ra ngoài đã xảy ra biến hóa, loại biến hóa này không thể miêu tả, nhưng mà nhìn người của hắn, có thể cảm nhận được Tần Chí biến càng thêm thâm sâu khôn lường, đôi mắt đen nhánh như có thể nhìn thấu nhân tâm, như vực sâu khiến người không dám nhìn, quanh thân hơi thở rung động, lại lập tức thu vào, khiến cả người Tần Chí càng thêm thu liễm, như bảo kiếm ra khỏi vỏ lại vào vỏ, chỉ là đem mũi nhọn che giấu đi, mà mũi nhọn vô ý để lộ, liền khiến kẻ khác chấn động.

Lúc Ly Dao tới, liền thấy Tần Chí đang cúi đầu đứng ở đình, không biết suy nghĩ cái gì. Mà hắn còn chưa phát ra âm thanh, Tần Chí giống như đã nhận ra sự tồn tại của hắn, rất chuẩn nhìn về phía này, trong nháy mắt, đôi mắt Ly Dao hơi co lại, giống như có một loại khí thế ập tới trước mặt, lại phảng phất giống như ảo giác, lập tức liền biến mất, đứng ở nơi đó, dường như vẫn là một người bình thường.

Chỉnh sửa tâm trạng, Ly Dao cười đi về phía Tần Chí, đứng ở bên cạnh Tần Chí, Ly Dao muốn dựa sát vào, Tần Chí nhíu mày, nghiêng người lui về phía sau một bước, né tránh thân thể Ly Dao, Ly Dao cũng không giận, chỉ là gợi lên khóe miệng," như thế nào, ta rất khó coi? Không hợp khẩu vị của người sao?"

Tần Chí ánh mắt lạnh băng nhìn Ly Dao, lạnh lùng mở miệng nói," không phải thứ gì cũng đều có thể cho vào miệng."

Ly Dao trong mắt hiện lên bực bội, biểu tình trên mặt cũng trầm xuống," chẳng lẽ chỉ có Địch Hạo kia mới hợp khẩu vị của người? Ta kém hắn chỗ nào?!"

"Ngươi làm sao có thể so với Hạo Hạo?" Tần Chí kéo lên khóe miệng," ngươi đến tư cách so sánh cũng không có."

Môi Ly Dao run rẩy, thân thể cũng hơi phát run, sắc mặt khó coi, bộ dáng lại có chút đáng thương, đáng tiếc Tần Chí hoàn toàn không dao động, đứng ở nơi đó cũng không thèm nhìn tới Ly Dao một cái.

Sau một lúc lâu, Ly Dao cắn răng nhìn Tần Chí," a, hắn là cái thá gì chứ, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến hắn chết trước mặt người." Nhìn mặt Tần Chí trong nháy mắt trầm xuống, trong lòng Ly Dao xẹt qua một tia thống khoái," lại không phải chưa từng xảy ra"

"Ngươi, nói, cái, gì?" Tần Chí gằn từng chữ một hỏi.

Ly Dao vui sướng," ta nói, đời này, các ngươi đều không thể cùng nhau đi đến cuối cùng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.