Ly Dao nhìn Tần Chí âm trầm đến cơ hồ vặn vẹo thần sắc, vô cùng vui sướng nở nụ cười, phảng phất đã thấy được kết cục lụi bại trong tương lai của Tần Chí và Địch Hạo, ngay sau đó dưới ánh mắt căm hận của Tần Chí thong dong rời đi.
Nhìn Ly Dao rời đi, Tần Chí rũ xuống đôi mắt, ngăn sát khí vô hạn trong mắt —— còn chưa đủ, bây giờ còn chưa được, hắn không phải đối thủ Ly Dao, Tần Chí không ngừng ở trong lòng tự nhủ với mình, nhất định phải nhịn, phải che giấu thực lực, như vậy mới có thể bảo vệ tốt Hạo Hạo của hắn, bảo vệ tốt Thất Thất. Đối với Ly Dao... Tần Chí trong mắt hiện lên một tia hung ác, hắn sớm muộn gì cũng khiến cho Ly Dao biến mất, nguy hiểm tiềm tàng mất đi, mới có thể làm hắn yên tâm, huống chi Ly Dao đã nói như vậy, muốn hại người hắn yêu, vậy Tần Chí càng không thể chịu đựng.
Luyện Dẫn hồn đan rất phức tạp, hơn nữa phải là người Mộc gia ra tay mới được, cho nên nhiều năm như vậy, vẫn chưa có ai luyện thành công Dẫn hồn đan, hơn nữa vẫn luôn tìm kiếm người Mộc gia may mắn sống sót, Mạc Kình vẫn biết chuyện của tộc mình, cũng biết mình từ nhỏ đến lớn phải che giấu thân phận mà sống, chỉ là y thuật của Mộc gia không thể thất truyền, dù cho muốn trốn tránh, cũng phải luyện y thuật Mộc gia, hơn nữa đối với Mạc Kình mà nói, y đối với y thuật cũng có hứng thú, hơn nữa thân là người Mộc thị có thiên phú cao, Mạc Kình học y thuật rất thuận lợi, chỉ là không nghĩ tới tài nghệ này của y lại bị nghi ngờ và theo dõi, thân thế của y cũng bị điều tra ra, từ đây, Mạc Kình đã không biết chính mình đã chạy trốn bao nhiêu lần, mà lần này, chỉ sợ y phải luyện Dẫn hồn đan ra, nếu không... Mạc Kình nhìn thoáng qua Bành Vũ, bất đắc dĩ lắc đầu, cho dù y không có ấn tượng gì với Bành Vũ, nhưng vì y mà Bành Vũ phải hi sinh, đó là điều không thể.
Bành Vũ phát hiện Mạc Kình nhìn về phía mình, ngồi thẳng một chút, đằng hắng một tiếng, mở miệng nói," uy, cần tôi hỗ trợ gì sao?"
Mạc Kình tay dừng lại, mở miệng nói," vậy anh lại đây đi."
"Cậu thật sự rất không khách khí." Bành Vũ lẩm bẩm lầm bầm, cũng đứng dậy đi tới chỗ Mạc Kình, vừa nghe Mạc Kình chỉ thị, vừa hỏi," Cậu thật sự muốn Trợ trụ vi ngược?" (Trợ trụ vi ngược: giúp kẻ xấu làm điều ác)
"Có quan hệ gì với tôi sao?" Mạc Kình lãnh đạm mở miệng, một bên điều chế dược liệu," tuy rằng có tổ huấn, nhưng luyện xong Dẫn hồn đan thì không còn quan hệ với tôi nữa."
"Như thế nào không quan hệ?" Bành Vũ chớp chớp mắt," Dù sao chúng ta cũng quen một đoạn thời gian. Hơn nữa... Hơn nữa cậu không sợ sau khi luyện xong Ly Dao dọa ma giết lừa?"
Mạc Kình dừng lại, nhìn thoáng qua Bành Vũ, không nói gì.
Bành Vũ chuyển chuyển con ngươi, lại cách Mạc Kình gần một chút, sau đó nhỏ giọng nói," hơn nữa tôi cũng không tin cậu không có khúc mắc gì khi luyện dược cho Ly Dao, bằng không, lúc trước cậu đã không chạy trốn."
"A, anh cũng không quá ngốc." Mạc Kình hừ cười nói.
Bành Vũ vô ngữ nhìn Mạc Kình —— Hai chúng ta rốt cuộc ai ngốc chứ?
Mạc Kình nheo nheo mắt,"Ly Dao muốn Dẫn hồn đan, tất nhiên tôi phải đưa hắn Dẫn hồn đan, dù sao ngoài tôi ra, cũng không ai biết Dẫn hồn đan luyện làm sao, bộ dáng thế nào."
Bành Vũ bừng tỉnh đại ngộ nhìn Mạc Kình, sau một lúc lâu dựng thẳng lên ngón cái," Cậu thật đúng là gian trá."
Mạc Kình nhướng nhướng chân mày, không có đáp lời.
Nhìn thành trì trước mắt trong thị trấn ngầm này, Địch Hạo cả người đều khiếp sợ," đây là..."
"Đây là nơi ở của Ly Dao, nơi này đèn đuốc sáng trưng, còn có bóng người, xem ra Ly Dao cũng chưa rời đi." Phong U đứng bên cạnh Địch Hạo nói.
Lúc này bọn họ đang sử dùng bùa ẩn thân của Phong U, mới có thể không cố kị mà đứng quan sát, nếu không lấy vóc người của cả hai, sớm đã bị phát hiện. Mà bọn họ đang ở một góc khuất, nơi đây là một chỗ bao bọc bởi thị trấn ngầm, có thể xem như một thành trì, chẳng qua cũng chỉ có thể xưng là một thành trì nhỏ, nhưng nhìn chung thị trấn ngầm thì kiến trúc nơi này vẫn là đầy đủ nhất, nhìn thời gian có vẻ xây dựng cũng đã lâu.
"Muốn đi xuống sao?" Phong U mở miệng hỏi.
"Đương nhiên." Địch Hạo mở miệng nói, sau đó giữ chặt cổ áo Phong U," ngươi cùng ta đi xuống."
Phong U bất đắc dĩ nói," ta đã đưa người tới đây rồi, vì sao phải cùng người đi xuống?"
"Ngươi không phải nói nơi này cũng có đồ vật người muốn sao?" Địch Hạo liếc Phong U một cái " Hay là nói, người muốn hành động một mình? Sách, hay là đồ vật người muốn không thể cho người khác nhìn thấy sao? Ta lại không tham tài" Địch Hạo nói một chút cũng không chột dạ.
Phong U buồn cười mở miệng," ta thực sự muốn hành động một mình, mục tiêu của ngươi là cứu người, ta cũng không phải là vì cứu người mà đến."
Địch Hạo gật đầu," ta cũng không muốn để người đi cứu người với ta, bất quá ngươi vẫn phải đi xuống cùng ta."
"Vì sao?"
"Nếu bại lộ, có thể đem ngươi ra chắn một chút." Địch Hạo nói vẻ mặt nghiêm túc.
"Uy..." Phong U có chút dở khóc dở cười.
Địch Hạo quay đầu," ta không nói đùa, ta là tới cứu người, ngươi là tới tìm đồ vật, tìm không được còn có lần sau, nhưng ta đến quấy nhiễu bọn chúng, như vậy Bành Vũ bọn họ khả năng sẽ có nguy hiểm, mà ta một người khó có biện pháp vì vậy cần sự hỗ trợ của người."
Phong U thở dài, bất đắc dĩ gật đầu," Được rồi, nhưng mà... Ngươi cần phải nhớ kỹ ân tình này, sách, người không phải thiếu ta một nhân tình đâu."
"Ta giúp ngươi trông trẻ." Địch Hạo đề nghị nói, nói xong nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu," không cần ngươi bỏ tiền."
"Phốc..." Phong U cười lắc đầu," không không không, này không thể được, người vốn dĩ đã nuôi Thất Thất, chăm sóc thiếu chủ cũng không có gì, hơn nữa thiếu chủ là thiếu chủ, ta là ta, ngươi chăm sóc thiếu chủ, đều là thiếu chủ hưởng thụ, ta đây chẳng có lợi gì?"
"Cái này sao... Về sau rồi nói sau, nhưng mà" Phong U nhìn chằm chằm Địch Hạo nói," ta hy vọng ngươi không được quên nhân tình hôm nay, đến lúc đó cần phải hỗ trợ thật tốt."
Câu nói phía sau rất nhỏ, Địch Hạo không có nghe rõ," ngươi phía sau nói cái gì cơ?"
"Không có gì." Phong U lắc đầu," chúng ta đi xuống đi."
"Được."
Thủ vệ ở thành trì này không quá nhiều, nhưng đường đi có chút lòng vòng, nhưng mà Địch Hạo đi theo Phong U, cũng không đi sai đường, càng đi theo Phong U, Địch Hạo càng thêm xác định, Phong U đối với chỗ này rất quen thuộc, nhưng mà rốt cuộc hắn tới nơi này làm gì? Có quan hệ gì với Ly Dao? Địch Hạo hoàn toàn không biết, cậu không phải rất tin tưởng Phong U, nhưng cũng không đặc biệt phòng bị Phong U, đại khái cũng là vì hành động giao Tiêu Diễn cho bọn họ của Phong U khiến cậu không có nhiều cảnh giác lắm, Tiêu Diễn là thiếu chủ của Phong U, mà cách xưng hô này cũng không đơn giản chỉ có hai chữ, Phong U và Tiêu Diễn, Địch Hạo không biết, cũng không cần thiết cố ý biết, bởi vì nên biết sẽ biết, nên tới cũng sẽ tới, Địch Hạo chưa bao giờ vì chuyện gì quá phận mà phiền não, điểm này, Địch Hạo vẫn luôn cởi mở, cũng luôn thực hiện mọi lúc.
"Phía trước là chủ điện." Phong U chỉ vào một phương hướng," nếu không đoán sai, Ly Dao hẳn là ở trong đó, còn bằng hữu của người, ta cũng không biết Ly Dao đem nhốt nơi nào."
"Nếu ly dao biết ta sẽ đến, như vậy Tần Chí Bành Vũ bọn họ cũng nên ở đó." Địch Hạo nhìn phía trước nói.
"Ngươi khẳng định như vậy?"
"Ngươi không nghe nói qua gậy ông đập lưng ông sao? Nếu ta muốn cứu người, Ly Dao muốn đối phó ta, như vậy hắn có khả năng sẽ đem những người ta muốn cứu đặt bên hắn, như vậy mới có thể dụ ta vào." Còn có một ý Địch Hạo không có nói, đó chính là xem thái độ Ly Dao đối với Tần Chí, chỉ sợ hắn không có khả năng không đặt Tần Chí bên cạnh, xoa xoa ngực, Địch Hạo có chút bực mình.
Phong U gợi lên khóe miệng," ngươi cũng không quá ngốc, nhưng mà, dù biết Ly Dao đặt bẫy người, ngươi xác định còn muốn tới?"
"Bằng không thì sao?" Địch Hạo mở miệng nói," trước đó ta không phải đã nói rồi sao? Chuyện này không có biện pháp, trừ phi..." Địch Hạo nhìn về phía Phong U," giúp người giúp tới cùng thế nào?"
Phong U thở dài," ta cảm thấy chúng ta thật sự không có nhiều quan hệ lắm đâu."
"Ha hả, tình cảm là tích lũy mà lên, ngươi lần này giúp ta, không phải là có rồi sao, hơn nữa, người không phải muốn ta nhớ kỹ ân tình của người sao? Sau chuyện lần này, ta nhất định ghi nhớ nhân tình của người" Địch Hạo cười tủm tỉm mở miệng nói," hơn nữa ta cảm thấy đồ vật người muốn, hẳn là cũng ở chủ điện đi?"
"Vì sao người nghĩ vậy?" Phong U cười nhìn Địch Hạo, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Ngươi nếu lén lút... Ách, không muốn kinh động Ly Dao để lấy đồ vật, như vậy đồ vật người muốn đối với Ly Dao cũng rất quan trọng, nếu là đồ vật quan trọng thì sẽ đặt bên người, sao có thể đặt nơi cách xa mình, đến lúc đó bị lấy đi khi nào cũng không biết."
"Ha hả, lúc này ngươi đã đoán sai, thứ này không ở chủ điện, nó cũng không có biện pháp đặt ở chủ điện." Phong U cười lắc đầu," cho nên ngươi muốn ta giúp đỡ thì không có khả năng."
Phong U nhìn Địch Hạo, lắc đầu cười," vẫn chưa thể nói cho ngươi, thời cơ chưa tới."
Địch Hạo bĩu môi," tùy ngươi. Nhưng mà để ta không truy vấn thù lao, ngươi vẫn là giúp ta một chút đi, tìm đồ vật cũng không vội."
Phong U:......
"Được rồi, người muốn ta giúp thế nào." Phong U bất đắc dĩ mở miệng hỏi.
Địch Hạo cười," đưa lỗ tai lại đây, ta nói cho ngươi."
"...Chúng ta đang ẩn nấp, ngươi thật sự không cần như vậy."
"Như vậy tương đối có không khí."
"" Được rồi."
Tần Chí cũng không biết mình đã ở trong cái đình này bao lâu, hắn thử thăm dò đi ra ngoài, nhưng đều bị ngăn cản, tuy rằng bên ngoài người không nhiều lắm, nhưng mà Tần Chí không dám tùy tiện thử, không phải hắn không nắm chắc năng lực của mình, mà hắn biết Hạo Hạo sẽ tới cứu hắn... Cứu bọn họ, như vậy hắn nhất định phải bảo toàn thực lực cùng thể lực, bằng không nếu liên lụy Địch Hạo không phải kết quả hắn muốn. Tuy rằng đình này hạn chế Tần Chí cực hạn, nhưng Tần Chí cũng quan sát xung quanh rất cẩn thận, nếu lúc hắn chạy trốn, cũng có thể đủ đại khái phân biệt phương hướng rời đi.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến một trận rối loạn.
Tần Chí nhíu mày —— đã xảy ra chuyện gì? Không phải Hạo Hạo tới đi?
Cùng lúc đó, Mạc Kình và Bành Vũ cũng bị động tĩnh bên ngoài kinh động, Bành Vũ đứng bên cửa sổ nhìn ra," bên ngoài làm sao vậy?"
"Không biết." Mạc Kình không dao động mở miệng nói.
Bành Vũ nhàm chán bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến,"Không phải có người tới cứu chúng ta đi?... Làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không biết có được không."
Mạc Kình buông đồ trong tay," yên tâm đi, làm ra động tĩnh lớn như vậy, rất có thể là kế dụ địch."
"Phải không?"
"Không biết."
"Uy, cậu..."
"An tĩnh." Mạc Kình đùa nghịch dược liệu trong tay, tiếp tục luyện dược, một chút cũng không bị tình huống bên ngoài ảnh hưởng.
Bọn họ hai người ở trong phòng, đã chịu đến cực hạn, thấy không rõ bên ngoài đến tột cùng đã xảy ra cái gì, nhưng mà Tần Chí lại thấy được rõ ràng, bên ngoài có một chỗ ánh sáng càng lúc càng lớn, màu đỏ càng ngày càng rõ —— là cháy!
Tần Chí gợi lên khóe miệng —— không phải là cháy, cũng có chuyện phát sinh, có lẽ, Hạo Hạo thật sự đã tới cũng không chừng.
"Đây là biện pháp người nghĩ ra?" Phong U nhìn ánh lửa trước mặt, bên chân hắn là một nam nhân mặc đồ đen, lúc này đã không còn hơi thở, mà sương đen trên mặt cũng tiêu tán.
Địch Hạo gật đầu, sau đó đem áo khoác của mình cởi ra, một bên đưa cho Phong U một bên nói," ngươi mặc áo khoác của ta rời đi."
Phong U nhướng mày, tiếp nhận áo khoác nói," Người để ta làm thế thân cho người đi ra ngoài? Còn người, người ở lại chỗ này?"
"Ân, Ly Dao khẳng định cho rằng lửa này là kế điệu hổ ly sơn, như vậy liền theo ý hắn, ngươi giả trang thành ta đi khỏi đây, ta liền ở chỗ này." Nói xong, Địch Hạo cởi hắc y của nam nhân dưới chân," ta giả thành tên này, nga, đúng rồi, ngươi nhớ chốc phải kéo tên này tới chỗ không người."
"...Cho dù Ly Dao cho rằng người đã sớm rời đi, nhưng hắn khẳng định sẽ tới nơi này kiểm tra một lần, ngươi không sợ hắn sẽ nhìn ra cái gì sao?"
"Sẽ không, đến lúc đó người ở chỗ ẩn nấp tùy thời mà hành động, hắn tới, ngươi liền gây ra động tĩnh, đến lúc đó hắn khẳng định sẽ đuổi theo ngươi rời đi, cứ như vậy, Ly Dao rời khỏi đây, ta mới dễ hành động." Địch Hạo vỗ vỗ bả vai Phong U," đến lúc đó ngươi nhất định phải kiên trì lâu một chút."
"Chậc... Đã biết."
"Vậy nhanh mặc quần áo của ta, sắp không kịp rồi! Tranh thủ tranh thủ!"