Lam Địch nhìn đứa nhỏ thông minh lanh lợi đang mở to mắt nhìn mình trong lòng ba ba nó, biểu tình thật sự kinh ngạc.
Chỉ nhìn sơ qua thôi là đã đủ để người ta nhận ra nó là con ai rồi, giống nhau thế mà.
Trừ cặp mắt có khác, tất cả đều như nhau.
Mà đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, chỉ chút thay đổi này thôi đã đủ khiến cho đứa nhỏ được người yêu thích hơn Lộ tướng chúng ta rồi.
Lộ Nguyên Hầu đối với lời chất vấn của ông nghe như không nghe thấy, sờ đầu đứa nhỏ nhắc nhở: “Chào gia gia.”
“Gia gia!”
Hạ Mễ Thụy nãi thanh nãi khí ngọt ngào gọi, hai tay bắt chéo, đầu còn cúi xuống, mười phần lễ nghi không thể chê không nói còn khiến người ta điểm mềm mại bị đụng trúng.
“Đứa nhỏ ngươi thật biết sinh nha!”
Lam Địch nhịn không được sờ đầu Hạ Mễ Thụy.
Miệng lại tán thường Hạ Mễ Chúc khiến cho cậu ngại ngùng xấu hổ không thôi.
“Xem ra tiểu Hầu tử ngươi rất thỏa mãn nhỉ.
Mà ngươi bỗng nhiên kết hôn, nhiều người sẽ đau lòng lắm đấy.”
Lam Địch cười cười nhìn hắn, sự trêu ghẹo rõ ràng trong lời nói.
Hạ Mễ Chúc khẽ lén nhìn tiên sinh nhà mình vẻ mặt vẫn không cảm xúc như bình thường, trong lòng nghĩ hắn có thể đã quen rồi.
Thật ra chỉ nhìn cách xưng hô của Lam đại tướng đối với Lộ Nguyên Hầu là đủ biết quan hệ của hai người khác là thân thiết.
Hạ Mễ Chúc còn nhìn thấy sự tán thương trong ánh mắt và lời nói của Lam Địch dành cho Lộ Nguyên Hầu.
Thật lòng mà nói, người yêu thích Lộ Nguyên Hầu không hề có nhiều, nhiều hơn có lẽ là sự coi trọng đối với hắn.
Alpha cấp S thứ hai của đế quốc, tuổi đời còn trẻ đã có thành tựu kinh người, ai sẽ không coi trọng.
Lại nói, Alpha cấp S còn lại của Tây quốc chính là vị đứng trước mặt này, Lam Địch đại tướng quân.
Thời điểm ông còn trẻ cũng là một thời làm mưa làm gió.
Nói ra thì không thể không công nhận lẫn ghen tỵ Tây quốc là cái nôi sản xuất ra Alpha cấp S.
Người ta không có nhưng nơi này đã có hai rồi.
“Nhị hoàng tử! Tam hoàng tử!”
Lúc này ngoài cửa cung điện vang lên tiếng thông báo, cùng với sự xuất hiện của hai người Nguyên Nhạc, Nguyên Thịnh.
Hạ Mễ Chúc theo bản năng nhìn ra cửa.
Không biết là vì nguyên nhân gì mà Nguyên Nhạc đúng lúc này lại nhìn đến hướng của họ, vừa hay đụng vào tầm mắt của Hạ Mễ Chúc.
Hạ Mễ Chúc nhìn thấy sự thâm trầm trong mắt hắn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như vậy.
Tựa như trước đó cậu và họ chưa từng có tương tác gây gắt với nhau lần nào.
Ở lúc này Hạ Mễ Chúc nghe thấy gần chỗ họ có một âm thanh nghi vấn đánh động sự chú ý của cậu.
“Nhìn hai vị hoàng tử, tự nhiên tôi lại nhớ đến đại hoàng tử.”
“Anh không nói tôi cũng quên mất hoàng thất còn có một vị đại hoàng tử.”
“Đại hoàng tử đã không hiện thân mười bốn năm.
Hoàng thất nói rằng đại hoàng tử ở trong kỳ phân hóa xảy ra trục trặc, thân thể không tốt nên đã được đưa ra ngoài chữa trị.
Cũng không biết thật hư thế nào nhưng không có đại hoàng tử, hai vị khác không phải không cần tranh giành ngai vị hay sao.”
Đại hoàng tử? Hạ Mễ Chúc bị danh xưng này gọi lên tò mò, vô thức dỏng tai lên nghe ngóng.
Cũng vì vậy nên cậu không để ý thấy ánh mắt hai người Nguyên Nhạc, Nguyên Thịnh đối đầu với Lộ tiên sinh nhà cậu, còn có ánh mắt Lộ Nguyên Hầu từ trên nhìn xuống đỉnh đầu của cậu đầy thâm ý.
Tất cả Hạ Mễ Chúc đều không biết, cậu còn đang chuyên tâm nghe những quý tộc kia nói chuyện.
“Ta còn nghe được một cách nói khác.
Nói rằng do Vương Hậu không dung được vị hoàng tử không biết từ đâu ra này lấn đến trên đầu những đứa con trong tương lai của bà.
Phải biết rằng Vương Hậu lúc đó chỉ mới có thai nhị hoàng tử thôi.
Bệ hạ vì bảo vệ đại hoàng tử nên đã đưa ngài rời khỏi hoàng cung sau khi đại hoàng tử vừa phân hóa xong.”
“Năm đó đại hoàng tử mười sáu, hiện tại đã ba mươi rồi nhưng hoàng gia chưa từng tiết lộ giới tính thứ hai của ngài ấy là gì cả.
Vậy nên xung quanh hoàng tộc luôn có những lời đờn về ngài ấy.
Cơ mà đã trải qua mười bốn năm rồi, rất nhiều thứ có thể đã tiêu tan, cũng có những lợi ích không thể bù đắp kịp.
Thiết nghĩ cho dù lúc này đại hoàng tử trở về cũng không tạo nên uy hiếp gì cho hai vị hoàng tử kia được.”
“Nói nhỏ thôi!”
“Cho dù có thật hay không thì cũng không nên nói về đại hoàng tử ở đây, cẩn thận chảy đến tai Vương Hậu cùng hai vị hoàng tử.”
Không biết có phải lời này có tác dụng lớn hay không mà sau đó Hạ Mễ Chúc không có nghe những người đó nói gì nữa.
Thay vì vậy, Lam đại tướng vẫn đứng ở chỗ họ lại bỗng nhiên hướng về Lộ Nguyên Hầu hỏi: “Nói ra thì đại hoàng tử chập tuổi Hầu tiểu tử ngươi nhỉ?”
Lời này khiến Hạ Mễ Chúc đánh cái giật thót.
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ đã ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nguyên Hầu.
Hạ Mễ Chúc không kịp phòng bị lọt vào đôi mặc mâu sâu như vực thẳm tối tăm của tiên sinh nhà mình.
Nhìn thấy tự tình không chút gợn sóng nhưng Hạ Mễ Chúc vẫn không hiểu mà cảm thấy bên trong có chút ý vị khó lường khiến cậu trong lòng run lên.
Ngoài mặt cậu lại không biểu hiện gì, bình tĩnh cúi đầu xuống, theo bản năng làm ra hành động được xem là tự nhiên nhất mà thúc Hạ Mễ Thụy lên một chút.
“Đưa nó cho tôi.”
Lộ Nguyên Hầu sau cái nhìn đó đối với Hạ Mễ Chúc, hắn lại không có trả lời Lam Địch mà hướng đứa nhỏ, giành nó khỏi tay Hạ Mễ Chúc.
Hạ Mễ Chúc không có cạy mạnh mà đưa nó cho hắn.
Đứa nhỏ này ngày một nặng, bế một chút tay cậu đã tê dại cả.
Hơn nữa cậu hiện tại trong lòng không ngừng quay cuồng những ý nghĩ không thể tin nổi nhưng lại không thôi thôi thúc Hạ Mễ Chúc nghĩ về nó, khiến cậu tâm thần càng thêm không yên hơn.
Cậu sợ mình không cẩn thận làm rơi đứa nhỏ.
Thật lòng mà nói thì cậu cũng không cố tình muốn liên hệ hai chuyện vừa nghe với nhau, thế nhưng kết hợp với những điều Lộ Nguyên Hầu đã từng nói với cậu và cả ánh mắt tựa như có thâm ý lại mang theo sự cổ vũ của hắn, Hạ Mễ Chúc không thể loại bỏ nổi ý nghĩ kia trong đầu.
Chẳng lẽ… Nhưng sao có thể…
Hạ Mễ Chúc xoắn xuýt đến mức tuy bình thản trên mặt không thay đổi nhưng tâm tình không yên bất định đã tràn ra ngoài, càng là chui cả vào trong mắt người bên cạnh, một chút đều không bỏ sót.
Lộ Nguyên Hầu trầm mặc nhìn tiểu Beta.
Hắn biết cậu tuy có vẻ yếu đuối nhưng thực chất rất thông minh còn nhạy bén.
Hắn cũng đã lường trước được tình huống này nên không hề có sợ hãi sẽ bị cậu phát hiện ra sự thật.
Thay vì vậy, hắn chỉ muốn nhìn xem phản ứng của cậu.
Có những sự thật không nên do người ngoài nói ra, nhưng đôi khi để cho những yếu tố không quan trọng đó gợi lên những ý nghĩ trông có vẻ như là chân tướng như vậy cũng rất có ích.
Ít nhất hắn cảm thấy như vậy đã đủ rồi.
Đúng lúc này bên ngoài thông báo Quốc Vương bệ hạ cùng Vương Hậu đến.
Hạ Mễ Chúc còn chưa kịp nhìn rõ hai người ăn mặt tôn quý đang bước vào thì đã nghe đứa nhỏ được Lộ tiên sinh ẵm trên tay bỗng nhiên hô lên một tiếng “gia gia” thanh thúy, chấn động lòng người như vậy.
Cậu rõ ràng nghe thấy một tiếng rắc thật lớn trong lòng, bí mật về người nào đó trực tiếp vỡ vụn, bại lộ trong suy nghĩ của cậu không kịp báo trước như vậy..