Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 114: 114: Em Đợi Ngài Đến Nói Với Em




Hạ Mễ Chúc trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị khi nhìn thấy hai người vốn không nên đứng chung một chỗ nay lại ở cùng nhau.

Thời điểm nhìn đến nhau cậu rõ ràng nhìn thấy một tia giật mình trong mắt Diêm Tố Nhữ.

Đối phương có lẽ không nghĩ bị họ bắt gặp cô ta và Khúc Ninh đi chung với nhau.

Thế nhưng sau khi khựng lại một chút thì cô ta đã bình tĩnh ngay, vẫn là sánh bước cùng Khúc Ninh tiếp tục đi tới.
Khúc Ninh trong lòng thầm mắng một câu ngu ngốc nhưng ngoài mặt cậu ta một chút biểu tình dư thừa cũng không có.
Một tia cảnh giác nổi lên trong lòng Hạ Mễ Chúc nhưng cậu không có thể hiện ra ngoài.

Lúc này cung nhân kia đã muốn tiếp cận họ.
Hạ Mễ Chúc đoán không sai, mục tiêu của hắn là họ.

Hay nói đúng hơn là Lộ Nguyên Hầu.
“Lộ tướng!”
Cung nhân lễ phép cúi người hành lễ, lại không đợi cho hắn hỏi đã nói: “Bệ hạ mời ngài đến thư phòng.”
“Trở về nói với bệ hạ, đợi tôi sắp xếp cho người nhà xong sẽ đến.”
Lộ Nguyên Hầu nét mặt không có chút gợn sóng nào mà nói, sau đó cũng không chần chừ mà mang Hạ Mễ Chúc đi về hướng của hai người Khúc Ninh.
Nói sao thì Lộ Nguyên Hầu thân phận vẫn còn đó, Diêm Tố Nhữ nhất định phải chào hỏi đàng hoàng chưa nói, Khúc Ninh dù thân phận là hoàng tử Hạ quốc nhưng bây giờ cậu ta là học sinh của Lộ Nguyên Hầu, kiểu gì đều không thể làm lơ với anh.
“Lộ tướng.”
Hai người hơi né người qua một bên, đồng thời lên tiếng chào hỏi.

Chỉ là Lộ Nguyên Hầu một chút đều không nhìn họ, thản nhiên lướt qua, một lời dư thừa càng không cho.
Hạ Mễ Chúc ở phía sau rõ ràng nhìn thấy biểu tình không cam lòng của Diêm Tố Nhữ.

Khúc Ninh tuy không biểu hiện nhưng bàn tay nắm chặt vẫn là tiết lộ tâm tình của cậu ta.

Cậu ngược lại không có tỏ thái độ gì, cũng như tiên sinh nhà mình mà lướt qua hai người họ.
So với khinh thường, mỉa mai hay tỏ ra khó chịu, bình thản xem như không thấy mới càng khiến người ta không chịu nổi.
Nhưng Hạ Mễ Chúc không phải muốn giằng mặt họ, cậu đơn giản chỉ không muốn để ý họ.
Đối với người đã gây ra tổn thương cho gia đình cậu, trừng phạt tuy đã đưa ra rồi nhưng cậu cũng không đến mức rộng lượng tha thứ cho họ.

Không để ý là còn xem ở lập trường và thân phân của họ, cậu không muốn thêm rắc rối cho tiên sinh nhà mình nên mới như vậy.
Một nhà ba người không biết những người khác có khó chịu hay không, thành công về đến phòng nghỉ của mình.
Phòng nghỉ do hoàng thất sắp xếp cho họ không biết có giống như phòng khác hay không nhưng nó vẫn thật rất lớn trong mắt Hạ Mễ Chúc.
Phòng nghỉ chia làm hai, phòng ngủ và phòng khách được ngăn cách bởi một cánh cửa.

Phòng ngủ nội thất đầy đủ từ phòng tắm bằng gương, giường lớn đủ cho ba bốn người nằm lên, tủ quần áo lớn cao hai mét… Bên cạnh đó còn có một cái giường nhỏ một mét hai được thiết kế hoa lệ, Hạ Mễ Chúc không khó đoán nó dành cho ai.

Phòng này thật sự là chuẩn bị cho họ.
Phòng khách gồm một bộ bàn ghế sofa lớn, tivi màn hình phẳng, một tủ lạnh.

Trên bàn trà còn có bánh trái.

Mặt tường đối diện cửa ra vào bằng kính, được mành rèn quý phái che đi.
Hạ Mễ Chúc vừa kéo ra, không ngoại lệ được ánh hoàng hôn bao trùm.

Hướng này của họ có thể thưởng thức trọn khoảng khắc cuối ngày này.
“Tủ quần áo có đồ, em đi tắm rồi nghỉ ngơi cùng con.

Tôi đi một chút.”
Lộ Nguyên Hầu từ phòng ngủ đi ra nói với Hạ Mễ Chúc đang được ánh sáng vàng cam rực rỡ bao bọc.
Chỉ là hắn chưa đi được một bước đã bị tiếng gọi nhỏ nhẹ cẩn thận của tiểu Beta ngăn lại.
“Tiên sinh…”
Hạ Mễ Chúc hơi siết mành rèn bên cạnh, không kịp suy nghĩ đã gọi người lại.

Đợi người quay đầu nhìn cậu, Hạ Mễ Chúc lại thấy bối rối, ánh mắt trốn tránh nhìn mũi chân chứ chẳng dám nhìn người đàn ông.
Cậu không biết sao mình gọi người lại, có lẽ là thôi thúc bởi những ngờ vực trong lòng… Ít nhất là khoảng khắc ngài ấy quay người, cậu cảm thấy hoảng hốt thật sự.
Nhưng cậu thật sự không biết nên nói gì nữa…
Hạ Mễ Chúc đang rối rắm đến đỏ mắt thì bị một đôi tay ôm lấy.

Thân mình cậu được bao bọc trong mành rèn hoa lệ, được người đàn ông ôm trong ngực.

Hạ Mễ Chúc giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mắt của cậu nhanh chóng bị đôi mặc mâu ở giữa sự lạnh lùng thường ngày là ôn nhu cưng chiều chỉ giành riêng cho cậu kia bắt giữ làm tù binh.
“Muốn hỏi cái gì?”
Giọng người đàn ông vẫn vậy, không biểu tình nhìn cậu hỏi.
Hạ Mễ Chúc sững sờ hồi lâu.

Lâu đến mức Lộ Nguyên Hầu cũng không rõ cậu đang nghĩ cái gì lại cho rằng hắn nên đánh thức cậu thì tiểu Beta lại rũ mi.

Bộ dáng điềm đạm dịu ngoan khiến hắn không khỏi nhướng nữa mày lên nhìn cậu.
“Em không muốn hỏi gì cả…”
Lời này tiểu Beta nói được nhỏ, bên trong lời nói mang theo cam chịu lại hờn giận khó nhận ra.

Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu lúc này, tự nhiên trong lòng nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc cậu.
Nhưng chưa đợi hắn làm gì thì Hạ Mễ Chúc đã ngước mắt lên lần nữa.

Lần này sâu trong đôi mắt đen to tròn đặc biệt thuần khiết của cậu ánh lên sự tin tưởng khiến lòng ai đó rung động bất thường.

Hạ Mễ Chúc hai tay ôm lại eo hông tiên sinh nhà mình cất lời: “Em đợi tiên sinh đến nói với em.”
Lộ Nguyên Hầu bị đôi mắt kia chiếu tới tâm thần nhộn nhạo, không nhịn được mà đè người lên tường mạnh bạo hôn.
“Ưm…”
Hạ Mễ Chúc còn chưa kịp biểu lộ cái gì đã bị người kéo vào một nụ hôn nóng rực.

Cậu tay vô thức siết chặt vạt áo nam nhân, dù không có phản kháng nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân sắp bị nụ hôn này hút hết sức lực vốn có.
Cậu dần vô lực dựa vào lòng ngực nam nhân, nhũn người thừa nhận nụ hôn có phần kích động không giống thường ngày của tiên sinh nhà mình.


Tất cả sức nặng đều trút lên người hắn, mặc người đòi hỏi toàn bộ ngọt ngào…
“Ha…”
Đợi đến lúc được người buông ra, Hạ Mễ Chúc ánh mắt đã mê ly, miệng nhỏ thở hổn hển không ngừng.
Đã vậy người đàn ông còn không buông tha cho cậu, đôi tay lớn như gọng kiềm giữ đầu của cậu, ở trên môi cậu hết li3m lại gặm.

Lại thêm nơi nào đó không biết từ khi nào đã phồng lên đầy uy hiếp mà cấn lên bụng nhỏ… Mặt Hạ Mễ Chúc đã muốn nhỏ máu đến nơi, không dám có hành động gì, sợ kích thích người đàn ông không biết vì sao lại kích động như vậy này…
“Tiên sinh ngài…”
“Ừm?”
Âm thanh khàn khàn của hắn chọc cho Hạ Mễ Chúc run rẩy thật nhỏ nhưng đều lọt không nổi cảm giác của người đàn ông.
“Ngài… Ngài không đi sao… A!”
Hạ Mễ Chúc vừa hỏi xong đã bị người đàn ông bế thốc lên, khiến cậu vô thức thốt ra một tiếng kinh hô, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Lộ Nguyên Hầu bế cậu đi đến ghế sofa.

Hắn đặt cậu ngồi mặt đối mặt, hai chân dạng ra đặt ở hai bên eo hông săn chắc, trực tiếp ngồi đè lên cái vật lớn đã căng phồng quá mức trong quần âu kia, hại Hạ Mễ Chúc xấu hổ ngượng ngùng hai tay không biết để đâu.

Ôm cổ cũng khiến cậu ngại đến mức đôi mắt ửng đỏ mà nhìn loạn khắp nơi.
“Tiên sinh…”
“Em muốn tôi để nguyên như vậy mà đi?”
Người đàn ông ngữ điệu rơi vào tai Hạ Mễ Chúc không hiểu sao lại mang theo sắc thái lưu manh đến vậy.
“Em… Em…”
Lộ Nguyên Hầu nhìn tiểu Beta mãi cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, bộ dáng chọc người quá chừng thì trực tiếp dùng hành động để giúp cậu quyết định chuyện kế tiếp nên làm thế nào mới phải.
“Ưm…”
Môi nhỏ lại bị cuốn lấy, tiểu Beta nhất thời không biết nên làm sao, chỉ có thể theo bản năng siết chặt cổ tiên sinh nhà mình, vô tình kéo bản thân vào trong cơn kích động nóng rực của người đàn ông tinh lực tràn trề bất kể giờ giấc thời điểm kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.