Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 117: 117: Là Do Bà Không Đủ Thông Minh




Nhiều khi Hạ Mễ Chúc cũng không hiểu rốt cuộc cậu có thật là đã từng ốm yếu bệnh tật quấn thân hay không nữa.

Nhưng mà đứa nhỏ của cậu chưa từng hành hạ cậu bao giờ cả.
Đó đúng là một nguyên nhân quan trọng khiến cậu có thể thành công sinh nó ra.
“Tùy cơ địa của mỗi người mà sẽ có phản ứng nặng hay nhẹ trong quá trình mang thai.

Miễn là cơ thể không có vấn đề gì là được.”
Bác sĩ Hồ gật gù kết luận.

Tuy động thai trong lúc l@m tình nhưng đã kịp thời ngừng lại, thêm thể trạng của Hạ Mễ Chúc trước khi mang thai được điều dưỡng rất tốt nên chẳng có gì đáng ngại.
Đã không sao rồi, đám người không ở lại bệnh viện nữa mà cùng nhau trở về cung điện.
Buổi tiệc vẫn còn đang diễn ra, âm thanh náo nhiệt đó Hạ Mễ Chúc trên đường được bế về cũng nghe thấy.

Nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể, cậu có vẻ đã không còn tâm tình nào mà tham gia nữa.

Tuy không đến mức phải bị cấm túc ở trong phòng, chỉ là do Hạ Mễ Chúc không thiết tha gì với buổi tiệc này mà thôi.
Lộ Nguyên Hầu chu toàn cho hai ba con, cảm thấy tiểu Beta của hắn không có trở ngại gì nữa rồi mới rời đi phòng nghỉ.

Đi đâu thì Hạ Mễ Chúc không cần hỏi cũng biết.
Bởi vì chút chuyện quá đỗi ngoài ý muốn nên họ đã để Quốc Vương bệ hạ đợi tận một tiếng đồng hồ, còn khiến ông lo lắng không yên vì việc Lộ Nguyên Hầu gọi bác sĩ.
Lộ Nguyên Hầu không sợ ông giận, nhưng đổi lại một cái lý do mà lại còn là tin vui, dù bắt phải đợi lâu như vậy thì Nguyên Dực cũng không có không vui, ngược lại còn vui hơn.
Tiểu Beta kia đúng là lợi hại.


Tuy chưa biết giới tính thứ hai của đứa nhỏ sẽ ra sao nhưng khả năng thụ thai như này đã đuổi kịp tốc độ của Omega rồi.
Tâm tình vui vẻ, đương nhiên không khí của cuộc nói chuyện cũng thả lỏng hơn.

Nhưng dù vậy thì tính chất của cuộc nói chuyện đã định là họ không thể thoải mái với nhau được rồi.
“Con không cần tính toán với bà ấy.

Dù bà ấy có mưu tính cái gì thì cũng đã định sẽ không có được như ý nguyện.”
Nguyên Dực nói xong lại thở dài một cái.

Có những sai lầm không thể vãn hồi, hiện tại đã như vậy thì không cần cứ mãi đế ý chuyện quá khứ.

Lý Nhã là bạn đời của ông, trên danh nghĩa thôi thì ông cũng chỉ có mình bà.

Nếu không có vấn đề gì, quãng đời sau cuối ông vẫn cùng bà một chỗ.

Có thể không cần khiến cho mọi chuyện bê bét hơn thì cũng nên cố gắng.
“Còn chuyện hai đứa kia, cũng đã nằm trong tầm kiểm soát của con rồi thì tùy con quyết định.”
Có khi rèn giũa tính tình nhiều hơn, tuy không thể đạt đến kết quả tốt nhất thì vẫn hơn hiện tại nhiều lắm.

Ông lại không phải không yêu thương Lộ Nguyên Hầu, càng không cần phải vì mấy lời mà khiến cho nó cảm thấy ông là đang thiên vị.
Lộ Nguyên Hầu chỉ gật đầu chứ không nói gì.

Hắn đã không còn là đứa nhỏ mười mấy tuổi nữa mà lại còn tranh giành tình cảm.

Tình cha con hai người họ đã nhạt, không trở nên gây gắt hơn là đã may mắn rồi.

Bản tính Lộ Nguyên Hầu lại lãnh đạm, không gây phiền cho hắn đã là rất tốt.
“Nghe Đường Liêm nói sự tình kia đã có tiến triển rồi?”
Nguyên Dực không có cảm thấy mất mát vì hắn đạm mạc với mình, lại hỏi: “Có phải con nghi ngờ đầu sỏ nằm trong giới quý tộc thượng lưu của đế đô?”
“Hiện tại đã là chắc chắn rồi.”
Lộ Nguyên Hầu lạnh lùng nói.
Xã hội thay đổi, cho dù hiện tại người kia là cái dạng gì tai to mặt lớn, đứng trước pháp luật thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Chỉ cần để cho Lộ Nguyên Hầu biết kẻ đó là ai thôi, chờ đợi hắn chính là tù mọi gông.
Nguyên Dực trầm mặt.
Ông không phải là tiếc nuối gì, chỉ là nghĩ đối phương nhất định có quyền lực ngập trời mới có thể ở trong nhiều năm như vậy vẫn không bị nắm đầu ra.

Bên trong lại có dính líu bao nhiêu người, thật sự là không phải chuyện gì tốt đẹp cho cam.
“Ta tin con sẽ làm được kín kẽ nên ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
Nguyên Dực nghiêm nghị nhìn hắn: “Nhưng vấn đề của Hạ quốc còn cần con đi suy xét một chút.”

Lộ Nguyên Hầu cùng ông đối mặt mấy giây, sau đó mới nói: “Hạ quốc có ý đồ gì, nhẫn nhịn như vậy, dùng lợi ích lớn đổi lấy lợi ích nhỏ, nhất định là có nguyên nhân.”
Để cho một nước hạ mình đi lấy lòng trung tướng một nước khác, tìm mọi cách dính lên, nguyên nhân sẽ là cái gì? Dù Lộ Nguyên Hầu tự nhận bản thân không có sức hấp dẫn lớn như vậy, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng bản thân đang nắm quyền lực cùng năng lực rất lớn.

Sức ảnh hưởng của hắn hiện tại có lẽ so với đại tướng quân Lam Địch còn lớn hơn.

Tuổi đời lại còn trẻ, tương lại tựa như Nguyên Dực đã nghĩ, cho dù đế chế có thay đổi thì hắn vẫn lớn mạnh như vậy, thật sự là đối tượng khiến người ta muốn lôi kéo.
“Hiện tại không biết ý đồ của họ, nhưng họ đã có gan đưa một Omega cấp S đến đây rồi, có thể giành lấy thì không nên bỏ qua.”
Nguyên Dực mới đầu còn lo nghĩ Lộ Nguyên Hầu không cần Omega này thì trước khi nhắm được ai sẽ lên ngôi ông mới cho phép người khác đụng vào cậu ta.

Nhưng bây giờ ông thay đổi chủ ý rồi, tuy một Omega cấp S vẫn rất quan trọng nhưng đối tượng xứng đôi cùng cậu ta cũng không cần quá mức chú ý nữa.
Lộ Nguyên Hầu không phản ứng nhưng lại nói: “Phía bên Hạ quốc con sẽ để ý nhiều hơn.”
Ý chính là hắn không muốn quan tâm Omega kia sẽ đi về đâu hết.

Chỉ là…
Chuyện cần hắn chu toàn hiện tại đã đủ nhiều rồi, không muốn tạo thêm rắc rối.
Nguyên Dực đương nhiên là hiểu ý hắn, ông cũng không lại có ý định viễn vong gì nữa rồi, nhất là ở cái thời điểm đứa bé kia lại mang thai.
Ông chỉ nhắc nhở như vậy là muốn Lộ Nguyên Hầu để ý đối tượng sẽ cùng Omega kia kết đôi.

Điều đó ít nhiều sẽ có ảnh hưởng với Lộ Nguyên Hầu hoặc là đế quốc.
Nhưng Lộ Nguyên Hầu đã nói vậy, chứng tỏ hắn hiểu ý ông.
“Bao giờ trở lại?”
Ông hỏi.
“Đợi em ấy hoàn toàn ổn.”
Vốn là họ sẽ về vào ngày mai, thế nhưng tiểu Beta bị động thai.

Tuy không có vấn đề gì lớn nhưng hắn không ngại lại dưỡng cho tốt rồi lại về.

Dù sao với tình hình này, tiểu Beta không thể huấn lệnh được nữa, khả năng cao đến đi học hắn cũng không muốn cho cậu đi.

“Cũng không thể ở lại nhà tên tiểu tử Đường Liêm kia chứ.”
Thật tình thì ông muốn nói để hắn ở lại trong cung điện, cho ông có chút thời gian gần gũi với đứa nhỏ Mễ Thụy.

Nhưng ông không chắc Lộ Nguyên Hầu có nguyện ý hay không.

Dù sao nơi này không chỉ có mình ông, con ông lại là cái tên mặt than ghét phiền phức.
Lộ Nguyên Hầu nhìn ông đang nói bóng nói gió mà trong lòng thở dài, ngoại miệng lại nói: “Để xem đã.”
Nguyên Dực nghe là biết có cơ may, thông minh mà không nhắc lại chuyện này nữa.
Tới đâu hay tới đó thôi.
Lộ Nguyên Hầu từ thư phòng đi ra thì đụng trúng Lý Nhã.
Hắn không tính dây dưa với bà ta nhưng có vẻ Lý Nhã không có nghĩ như hắn.

Thời điểm hai người lướt qua nhau, Lộ Nguyên Hầu nghe bà ta nói: “Không ngờ ngươi lại giấu sâu như vậy.

Là ta coi thường ngươi.”
Đối diện với tư thái muốn xé rách mặt, một chút làm bộ cũng không muốn này của bà ta, Lộ Nguyên Hầu một chút đều không muốn phản ứng.
Nhưng hắn thù dai, thản nhiên lướt qua bà ta còn để lại một câu: “Là do bà không đủ thông minh.”
Lý Nhã mém chút là cắn nát răng khi nghe hắn nói lời này.

Thế nhưng Lộ Nguyên Hầu không hề cho bà ta cơ hội nói nhiều, chân dài dứt khoát rời đi.
Mười bốn năm rồi, hiện tại càng không giống như quá khứ, hắn đã có năng lực bảo vệ mình và người nhà, cũng đủ cường đại để không đặt bà ta vào mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.